Chúng Ta Cũng Phải Thật Tốt

Chương 3: Kim châm và mạch mang



Trước kia Tô Vũ Dương là một biên tập viên trên Internet, thường xuyên giao hẹn bản thảo trên mạng và trao đổi ý kiến với tác giả. Tuy cô làm việc chưa đầy nửa năm, nhưng đã lên tới vị trí phó tổng biên tập. Có lúc Mary hay nói đùa rằng, "Cái người này, cậu được thăng chức còn nhanh hơn người ta bắn tên lửa đấy!" Mà mỗi lần Vũ Dương nghe được cô chỉ nhàn nhạt cười, hiện tại cô đạt được thành tựu vẻ vang nhưng sau lưng lại là những nỗ lực chua xót, làm saongười khác có thể hiểu?

Phòng làm việc của cô không nhỏ, nhưng so với phòng của chủ biên thì lại rất cổ hủ. Vậy mà cô lại cảm thấy rất thỏa mãn, cô đổi rèm cửa sổ thành màu vàng nhạt, trên bệ cửa sổ trồng một chậu cây xương rồng nhỏ, xương rồng là loại cây kiên cường, chúng không cần quá nhiều nước để sống, giống như lòng của cô, nếu như nói lúc trước còn cần nước bồi bổ, thì bây giờ giống như cây xương rồng, có thể thích ứng với việc sinh tồn thiếu nước.

Khóe miệng cô lộ ra nụ cười đau khổ.

‘Cộc cộc ”

. Ngay lúc này có ai đó gõ cửa phòng làm việc “Mời vào” Vũ Dương vừa sửa soạn lại tại liệu vừa mở miệng.

Sau khi Mary đi vào, cô quan sát bốn phía một lát rồi phàn nàn nói: “Tôi nói này phó biên tập Tô, tốt xấu gì cũng là cán bộ cao cấp? Làm sao phòng cậu lại nhỏ như vậy, tôi thấy nhóm trưởng Mộc Thần và người của cô ấy cùng làm trong một tổ nhỏ vậy mà phòng làm việc không khác cậu lắm”

Mary Đi đến trước mặt cô, nhỏ giọng hỏi: "Có phải Diêu Bình gây khó khăn cho cậu, sợ danh tiếng cậu quá lớn, lấn át cả chủ biên là hắn?”

Tô Vũ Dương liếc cô một cái, nói: “Nói bậy bạ gì đó, đây là do bản thân tôi tự chọn, tuy rằng phòng này có hơi nhỏ, nhưng rất chân thật. Ít ra không phải là trống trơn! Hơn nữa, quan hệ của Mộc Thần và Diêu Bình, cậu không biết?”

Mary cười, nhỏ giọng nói: “Khả năng quyến rũ đàn ông trên giường của họ so với chúng ta đương nhiên là hơn...” “Tốt, cậu cũng đừng oán trách, tôi còn chưa hỏi cậu đến đây làm gì?” Tô Vũ Dương mở tài liệu ra hỏi.

“Không có việc gì nên muốn đến thăm cậu một chút, tôi đối xử với cậu rất tốt phải không?” Mary cười hỏi Tô Vũ Dương.

Tô Vũ Dương nghe trong giọng điệu Mary có chút chọc cười nên không khỏi nở nụ cười, còn nói: “Đúng lúc mình có chuyện muốn nhờ cậu làm giúp, gần đây có một cuốn sách tên là 《 Sắc Vi Hoa Hạ Đích Nữ Nhân 》 tỷ lệ người xem không phải ít, mình cũng đã xem qua một chút rồi, rất có tiềm lực, cậu có muốn đi khảo sát một chút không?”

“Được, tấm lòng của chủ biên Tô tôi nào dám không nhận?” Mary cười đáp ứng rồi quay qua đẩy cửa đi ra.

Đến trưa, Tô Vũ Dương đứng dậy đi rót một ly cà phê, dùng thìa quấy chậm rãi quấy trong khi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đường chính xe cộ đi lại không dứt và lác đác vài người đung đưa trên đường phố.

Lúc này, một giọng nói nũng nịu từ sau lưng Vũ Dương truyền đến: “Đây không phải là phó chủ biên Tô của chúng ta sao?”

Tô Vũ Dương xoay người thì nhìn thấy Mộc Thần đứng trước máy cà phê nhận cà phê, khóe miệng giật nói: “Là tổ trưởng Mộc!”

“Tô Vũ Dương, có lúc tôi cảm thấy rất kì quái, nhan sắc cô bình thường, hoàn cảnh cũng bình thường, làm sao có thể thoáng cái leo lên chức Phó chủ biên tập?”

“Tôi bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, người khác dù như thế nào cũng sẽ không cảm nhận được hết!” Tô Vũ Dương lẩm bẩm nói.

“Thật sao? Có phải khi ở trên giường Phó chủ biên Tô cũng ra sức nịnh nọt như vậy?”

Cơ thể Tô Vũ Dương bỗng nhiên khẽ giật mình, Mộc Thần thấy Tô Vũ Dương không nói lời nào, giọng nói càng thêm hùng hổ dọa người: “Tô Vũ Dương, bình thường nhìn cô là một người rất trung thực, vậy mà cô lại là hồ li tinh quyến rũ đàn ông?”

Mộc Thần vừa nói ra lời này, tất cả nhân viên đều quay người lại nhìn. Mary nhịn không được nữa, không kềm nổi cười lạnh: “Có vài người lúc dây dưa ở trên giường với chủ biên Diêu, không biết có cảm thấy xấu hổ hay không?”

Lời vừa nói ra, nhân viên càng bàn tán ầm ĩ hơn. Tô Vũ Dương nhấp một ngụm cà phê rồi đi tới gần Mộc Thần. Mộc Thần hơi sợ, nhưng vẫn mạnh mẽ giữ thể diện: “Cô, cô muốn làm gì? Giết người diệt khẩu có phải không?”

Tô Vũ Dương cười, nói nhỏ với cô ta: “Tôi, Tô Vũ Dương thực sự không phải là người sợ phiền phức, chẳng qua là nén giận vì muốn nhân nhượng cho yên chuyện. Mộc Thần cô đừng có lấy chuyện trên giường để tranh cãi vấn đề có được lên chức hay không, nói vậy vẫn chưa đủ mất mặt đúng không? Cô đã không biết xấu hổ, lại còn muốn tôi mất mặt. 

Mộc Thần nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nhưng vẫn không ngừng kêu gào: “Cô đừng đắc ý hí hửng (*)!”

(*): Do quá vui, quá đắc ý nên không giữ được thái độ đúng mực.

Tô Vũ Dương nhàn nhạt nở nụ cười: “Tôi đắc ý nhưng cũng sẽ không hí hửng (*). Ít nhất sẽ không quên bản thân nên làm cái gì. Nếu cô nhàn rỗi không có việc gì để bới móc thì chi bằng tối nay làm tăng ca đi. Dù sao công ty vẫn đang thiếu một chút về thể loại cổ đại, vườn trường đấy, còn có một đống tác phẩm chưa soạn thảo. Ngày mai sau khi làm xong tự mình giao nộp cho tôi, không thì tiền thưởng tháng này của cô coi như đổ sông đổ biển.”

Mộc Thần bị chặn một câu cũng nói không nên lời, tức giận dậm chân, đành mắng những nhân viên đang bàn tán: “Nhìn cái gì? Làm việc, đi làm việc.”

Nói xong, cô tức giận vội vàng trở về phòng.

Tô Vũ Dương tuy mặt ngoài thắng Mộc Thần nhưng trong nội tâm lại có một loại phẫn uất không nói ra được. Lên sân thượng đổi gió, lúc này Diêu Bình đã lên đến và nói: “Vũ Dương, cô không sao chứ?”

Tô Vũ Dương quay đầu lại, thấy anh mặc áo sơ mi hồng nhạt nhàn nhã, ánh nắng buổi chiều ấm áp chiếu xuống nhìn như một người mong manh dễ vỡ tựa giấc mộng không chân thực. Cô lấy lại tinh thần rồi lắc đầu cười khổ: “Không có chuyện gì, chỉ là tôimuốn yên tĩnh một mình.”

Gió thổi nhẹ tóc cô khiến cho từng sợi tóc bay bốn phía, mùi thơm ngát quanh quẩn chóp mũi. Anh chưa phát hiện ra thì tinh thần đã ngẩn ngơ rồi, lẩm bẩm nói: “Thực ra cô không cần mệt mỏi như vậy.”

“Nếu như bản thân không khổ cực, làm sao có thể nuôi sống bản thân đây?” Cô cười thở dài.

“Chỉ cần cô bằng lòng thì tôi có thể nuôi cô cả đời.”

Cô nghe xong liền sửng sốt, nhưng vẫn là cười và nói: “Chủ biên Diêu nói đùa gì vậy? Tô Vũ Dương tôi không phải tiểu nữ sinh chỉ vì một câu nói ngọt ngào mà kích động cảm động đến rơi nước mắt, anh không chọc nổi.”

Nói xong, một mình cô trở về văn phòng.

Thật ra Diêu Bình vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, làm sao cô không biết chứ? Chẳng qua là giả bộ như có mắt không tròng mà thôi. Cô có thể đi được đến hôm nay, vẫn luôn là anh ở một bên chỉ bảo giúp đỡ. Lúc cô vừa mới vào công ty đã theo anh làm việc, chỉ là anh đẹp trai lại nhiều tiền, bên người mà có thêm một cái đuôi nhỏ thì khó tránh khỏi bị người ta ghét hận. Xưa nay anh đều ngoảnh mặt làm ngơ, có khi ngay cả cô cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Cô trở lại văn phòng, cầm điện thoại di dộng lên thì thấy một tin vắn của Lâm Quân Hạo: “Xuống lầu, tôi ở đang dưới công ty cô!”

Cô cười, đây chính là tin nhắn một người chồng gửi cho vợ sao? Quả nhiên là lời ít mà ý nhiều. Cô đi đến phía trước cửa sổ, thấy dưới lầu quả nhiên có dừng một chiếc Ferrari,trong xe còn có bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của người kia.

Cô cầm điện thoại di động và xách túi rồi đi xuống lầu. Đi ra khỏi cổng công ty, cô đi bước đến bên cạnh chiếc xe, “Tạch” một tiếng, ở trong góc tối có một chiếc máy ảnh chuẩn xác đang bấm.

Cô lại hồn nhiên không biết ngồi xuống hàng ghế sau, khóa miệng Lâm Quan Hạo giật giật, sau đó cười lại nói: “Cô còn biết xuống đây sao? Hẹn hò xong rồi còn gì?”

Cô thật sự quá mệt mỏi, cũng không muốn giải thích nhiều nhưng vẫn nở nụ cười: “Sao? Lâm tiên sinh ghen à?”

Tay Lâm Quân Hạo chuẩn bị khỏi động xe bỗng nhiên khẽ run rẩy, anh lại cười lạnh nói: “Tô Vũ Dương, cô cũng quá đề cao bản thân rồi? Chuyện của cô, tôi không muốn quản, nhưng chuyện của tôi thì cô cũng đừng nhúng tay vào. Thành thành thật thật là Lâm phu nhân của cô đi!”

“Hiểu, Sở Hà Hán Giới (**) mà. Tôi là người giúp việc, mặc dù đã trở thành Lâm phu nhân nhưng vẫn là người giúp việc!” Tô Vũ Dương cười tự giễu.

(**): Sở Hà Hán Giới chính là con sông ngăn cách trong bàn cờ tướng. Đây chính là con sông định biên cho nước Sở và Hán Trong lịch sử Trung Hoa xưa.

Người ta coi bàn cờ tướng như 2 quốc gia Hán, Sở lấy ranh giới là một dòng sông “Sở Hà Hán Giới”

Lâm Quân Hạo bên cạnh đang lái xe, nhưng toàn bộ thần sắc cô đơn của cô đều đã rơi vào mắt anh, anh nhịn không được hỏi: “Cô thật sự nghĩ như vậy?”

“Tôi không nghĩ như vậy thì có thể nghĩ như thế nào? Trước kia anh chịu kết hôn với tôi không phải là vì cô ấy sao?” Cô thấy anh biểu lộ suy nghĩ sâu xa, vội vàng bổ sung câu: “Chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ “Một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ” để xoay chuyển lòng anh sao?”

“Hai người chúng ta có thể đi đến hôm nay hoàn toàn là vì tiểu thư. Sở Hà Hán Giới cũng không phải là không tốt!” Cô nhìn cây cối chậm rãi lùi dần qua cửa sổ, bị ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu vào làm người ta không thể rời mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.