9.
Sau khi dọn dẹp toàn bộ căn phòng, tựa như đã đem hết thảy quá khứ của chúng tôi niêm phong lại.
Tôi không ngờ mình lại bình tĩnh như vậy, đây có lẽ là giây phút tôi thư thái nhất trong suốt năm năm qua.
Giống như màn sương đen dày đặc bị đẩy đi nhường cho một tia sáng chiếu vào.
Tôi sẽ không từ bỏ Giang Tùy, còn Dương Tự Sinh thì thuộc về người khác.
Và Giang Tùy của tôi sẽ vĩnh viễn tồn tại trong ký ức của tôi.
Sự điềm tĩnh của tôi được thể hiện rõ ràng khi cấp trên lại đề cập đến việc giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi và tôi đã đồng ý.
Cô ấy suýt chút nữa phun ra một ngụm nước, hỏi: "Sao hôm nay em lại nghĩ đến chuyện này? Em đã suy nghĩ kĩ chưa, anh ta lễ độ, nhã nhặn, còn luôn miệng nói nếu như em không muốn cũng đừng ép, chị thấy đó là một thanh niên rất tốt, cho nên đã nói mấy lần trước mặt em, em không phải vì phiền lòng mà ép mình đi đó chứ?".
Tôi cười cười: “Không, trước đây em phải xử lí chút chuyện nhà nên không đi được, bây giờ em cũng không còn trẻ nữa, đi xem mắt cũng là chuyện bình thường mà, em không cự tuyệt đâu”.
Hôm sau là thứ bảy, tôi ăn mặc chỉnh tề một chút, đang định ra ngoài thì mẹ gọi đến, tôi nói thật với mẹ chuyện mình đi xem mắt.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới nghe thấy giọng nói thổn thức của mẹ: Tốt, rất tốt...
Đúng vậy, rất tốt không phải sao?
Ở quán cà phê, tôi đã gặp được đối tượng xem mắt của mình, người luôn được cấp trên của tôi nhắc đến.
Anh ta khác với Giang Tùy... trong tiềm thức liền so sánh với Giang Tùy khiến tôi khựng lại vài giây.
Gạt bỏ suy nghĩ này sang một bên, tôi nghiêm túc đánh giá anh ta.
Tại sao một người đẹp trai và tỏa nắng như vậy lại cần đến một buổi xem mắt?
Chẳng lẽ anh ta có điều gì đó bất thường.
Tuy nhiên, tôi đã nghĩ quá nhiều, anh ấy là một chàng trai rất tốt, nụ cười của anh ấy giống như ánh sáng mặt trời vậy.
Anh ấy nhìn tôi nói: “Nỗi buồn trong lòng em rất lớn, anh biết nó rất khó quên, nhưng anh muốn thử”.
Tôi cười cười nhưng không đáp lại anh ấy, anh ấy quá tuyệt vời, tôi sợ chính mình sẽ làm chậm trễ anh.
Điền Linh biết tôi đi xem mắt đã cực kì kinh ngạc.
Cô ấy vừa xuống máy bay, cơm cũng chưa kịp ăn đã lái chiếc Ferrari cực ngầu của mình đến cổng tiểu khu cũ kỹ của tôi.
Điều đầu tiên cô ấy nói khi bước vào cửa là: "Cậu đã đi xem mắt à?".
Tôi ngẩng đầu: "Không phải cậu luôn muốn tớ đi xem mắt sao?".
Cô ấy vò mái tóc ngắn của mình: "Đúng đúng..., nhưng không phải như thế này".
Có lẽ chính sự bình tĩnh đến vô cảm trong tôi đã khiến cô ấy sợ hãi.
Điền Linh lắc vai tôi: "Tớ sẽ trói Giang Tùy đem về đây, rồi cậu đi giải thích rõ ràng chuyện của hai người, cứ mơ mơ hồ hồ như thế để làm gì? Thật không công bằng với bất kỳ ai!".
Điền Linh có thể làm điều đó, vì vậy tôi không còn cách nào khác ngoài việc nói: "Đừng làm phiền anh ấy, cứ coi như... Dương Tự Sinh chưa bao giờ xuất hiện, coi như Giang Tùy đã mất rồi, như thế là tốt nhất".
Điền Linh không hổ là người hiểu ý tôi nhất, chỉ liếc mắt một cái cô ấy có thể nhìn thấu dưới lớp mặt nạ vờ như bình tĩnh của tôi là một linh hồn đang điên cuồng gào thét.
Cô ấy trực tiếp đánh thẳng vào tâm tư của tôi, hỏi: "Thẩm Duyệt Tâm, cậu nói dối, cậu vẫn chưa thoát ra được đúng không, cậu sẽ không cam chịu như thế này đâu, cậu so với bất kỳ kẻ nào khác đều rất quật cường, cố chấp mà".
Tôi dựa vào vai cô ấy, dùng răng cắn chặt vào áo cô ấy.
Như thể điều này có thể ngăn được sự run rẩy của tôi: "Vậy thì tớ có thể làm gì đây? Tớ có thể làm gì đây! Để tớ đi nói cho anh ấy biết, anh yêu nhầm người rồi, người anh muốn lấy là em sao?! Để tớ đi nói cho anh ấy biết, anh ấy đã phản bội tớ, anh ấy đã bỏ rơi tớ? Sau đó, sau đó thì… ”.
Sau đó…, sau đó một gia đình ba người hạnh phúc sẽ bị chia cắt, và Giang Tùy sẽ sống trong thống khổ cùng cực đến hết đời.
Cô cũng sẽ sống không dễ chịu, cô yêu không được, hận cũng không xong.
Điền Linh ôm chặt lấy tôi, vừa khóc vừa nói: “Thẩm Duyệt Tâm, tại sao cậu không thể ích kỷ một chút chứ, cậu ích kỷ một chút thì tốt rồi".
10.
Vào buổi xem mắt hôm đó, chúng tôi đã thêm Wechat của nhau và bên kia đã gửi một tin nhắn: Xin chào, tôi tên là Tô Bạch.
Tôi không trả lời, hôm nay tôi thấy một tin nhắn mới từ anh ấy, vì vậy tôi đã sửa lại ghi chú một chút.
Tô Bạch nhỏ hơn tôi một tuổi, giống như một sinh viên đại học vừa mới ra trường, tràn đầy sức sống.
So với cậu ấy, tôi chẳng khác nào hạt bụi tầm thường.
Tôi ngồi trên băng ghế ngoài cửa chờ cậu ấy, hôm đó tôi không từ chối.
Có lẽ cậu ấy nghĩ tôi đã chấp nhận để cho cả hai một cơ hội, nên tôi dự định sẽ nói rõ với cậu ấy hôm nay.
Tôi vẫn cần một khoảng thời gian nữa, loại thân thiết chớp nhoáng này làm tôi không thể thích ứng kịp, tựa như lột da, rút gân, đau đớn tầng tầng lớp lớp.
Tô Bạch đến, cậu ấy mang theo rất nhiều đồ, và ngồi xổm bên cạnh chân tôi như một con cún lớn.
Cậu ấy chỉ vào những chiếc hộp có dán băng dính, vui vẻ nói: “Không biết chị thích ăn gì, nhưng hôm trước em thấy chị ăn cả quả anh đào trên bánh mì, em đoán chị sẽ thích món này, nên em mua hai hộp, sợ nhiều quá một mình chị ăn không hết sẽ hỏng, nếu ngon thì nói với em, em lại mua cho chị nữa”.
Cậu ấy chỉ vào một chiếc túi đóng gói bên cạnh: "Chị xem, em đặt mua con thỏ bông này trên mạng, em nhìn thấy một con nhỏ treo trên túi của chị, nên em tìm thử, may mắn tìm được một con lớn nữa này... ".
“Tô Bạch”, tôi vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi, ngồi xổm mỏi lắm".
Cậu ấy ngồi cạnh tôi nhưng cư xử rất lịch sự, cách tôi nửa mét.
Kéo khăn quàng cổ xuống, tôi áy náy nói: “Thật xin lỗi, có lẽ, có lẽ không thể sớm như vậy…”.
Tôi cúi đầu, tiếp tục nói: "Tiếp nhận người khác nhanh như vậy, tôi biết người nhà cậu nóng lòng muốn cậu kết hôn, tôi không muốn làm chậm trễ cậu, cậu có thể tiếp tục tìm người khác".
Phong thái vui vẻ ban đầu của cậu ấy sụp đổ rõ rệt, nhưng đã khôi phục trong nháy mắt.
Một đôi mắt đào hoa xinh đẹp nở nụ cười: "Em không vội, em... em có thể chờ chị, trước tiên chị đừng vội từ chối em được không?".
Tô Bạch không giống như những kẻ theo đuổi tôi ngày trước, tôi không thể nói nặng lời với cậu ấy.
Nói đến mức độ này, ý tứ của tôi đã rất sáng tỏ rồi.
Tôi chỉ có thể nói: "Cậu đem những thứ này về đi, nó quá tốn kém rồi".
Cậu ấy không chịu, làm trò bắt tôi mang đi: “Em mang tới đây vất vả lắm đó, chị còn muốn em mang về sao, tay em sắp gãy rồi đây này”.
Tôi nhìn vào đống đồ kia, chỉ có thể nhận chúng, chờ đến khi cậu ấy kết hôn sẽ chuyển khoản xem như tiền mừng cưới cũng được.
Nhưng tôi không ngờ rằng Giang Tùy sẽ xuất hiện ở đây.
Hai ngày trước Điền Linh đã gửi cho tôi một tin nhắn rằng gia đình bọn họ đang chuẩn bị chuyển đi.
11.
Bởi vì tôi phải xách đồ lên, cho nên tôi ở rất gần Tô Bạch.
Giang Tùy cau mày nhìn chúng tôi, hai tay anh đặt bên hông, nắm chặt.
Tôi không biết anh ấy đến để làm gì, nhưng tôi hy vọng anh ấy sẽ buông bỏ tôi.
Để quá khứ lại phía sau, sống cuộc sống hạnh phúc của mình.
Tôi nói với Tô Bạch: "Chúng ta đi thôi".
Khi tôi đi ngang qua, bàn tay đang siết chặt của anh ấy bỗng nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi nghe thấy anh ấy lắp bắp hỏi: "Đây… đây là bạn trai của em?".
Nếu là Giang Tùy, tôi nghĩ anh ấy sẽ phát điên mất, Giang Tùy đã đuổi hết những hoa đào lớn nhỏ xung quanh tôi.
Anh ấy không cho phép bất cứ ai mơ tưởng đến tôi, hận không thể treo một tấm biển lên người tôi, thông báo rằng cô ấy đã có bạn trai.
Nhưng Dương Tự Sinh dựa vào cái gì lại chất vấn tôi?
Bất kể về mặt đạo đức hay tư cách, anh ấy cũng không có quyền làm như vậy.
Tôi không trả lời, định xoay người thoát khỏi bàn tay của anh ấy.
Tô Bạch quay đầu nhìn lại, chàng trai ấy bỗng biến thành một con sói cô độc.
Con sói không ai muốn, buồn rầu, cô độc đứng trong hoang mạc.
Sau đó, tôi và Tô Bạch ngày càng thân thiết hơn.
Mặc kệ tôi có nói như thế nào, cậu ấy vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Thật khó để không cảm động trước sự thuần khiết, nhiệt tình và chân thành như vậy.
Tôi đã không gặp lại Giang Tùy trong một thời gian dài, ngay khi tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Vợ của Giang Tùy, Chu Tinh, đến tìm tôi.
Cô ta mang hai thứ đến gặp tôi.
Một là tin tức chồng cô ta bị hôn mê.
Hai là cô ta đưa cho tôi một quyển nhật ký, trong đó đều là chữ viết tay của Giang Tùy.
Tôi không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn cô ta, chờ cô ta lên tiếng.