Chúng Ta Kết Hôn Thôi

Chương 22



Trời vừa tờ mờ sáng, tiếng gà gáy liên tiếp bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng còn kèm hai tiếng chó sủa, tiếng rao bán tào phớ đầy trong không khí. Hướng Giản Đan bưng một chén tào phớ nóng hôi hổi vào cửa, giật mình một cái: "Ơ kìa? Đã dậy rồi à?"

Trác Dụ ăn mặc chỉnh tề giống như cả đêm chưa từng ngủ, dưới vành mắt là một tầng xanh đen mong mỏng, vẻ mặt vừa mơ màng vừa suy sụp. Hướng Giản Đan lập tức nhận ra: "Khương Khương cướp chăn à?"

Trác Dụ cười gượng một cái: "Cháu giúp bác ạ."

"Không cần không cần, cẩn thận nóng." Hướng Gian Đan khởi động cơ thể: "Ngồi một lúc đi, bữa sáng xong ngay đấy."

Sau khi mở lời khách sáo ngắn gọn thì cả hai đều im lặng.

Trác Dụ nhìn bóng người mẹ vợ bận rộn trong bếp, mấy lần định mở lời nhưng đều bị cảm giác xa cách "lạnh lùng chớ tới gần" tỏa ra từ người Hướng Giản Đan đánh bại.

Anh biết rõ Hướng Giản Đan không vừa ý anh.

Bữa sáng vừa lên bàn, Khương Uyển Phồn cũng xuống tầng.

Khương Vinh Diệu “ô” một tiếng: "Con cũng không ngủ ngon à? Mắt xanh cả đi rồi."

Hướng Giản Đan bỗng nhiên đặt bát thìa xuống: "Chuyện của người trẻ, anh bớt hỏi đi."

Nghe kĩ thì hơi có ý nói bóng nói gió.

Khương Uyển Phồn nhìn Trác Dụ một cái, ăn ý tới mức đều không lên tiếng.

Ăn bữa sáng xong, Kỳ Sương gọi từ trên tầng: "Cháu rể, lên đây một chuyến đi."

"Nào thử xem, giày này có vừa chân không?"

Trác Dụ sững sờ vội vã nghe theo, nhíu mày hỏi: "Bà ơi, tối qua bà thức đêm ạ?"

"Lớn tuổi rồi, ngủ không được lâu, bà không làm việc cũng ngây người phát chán đi được." Kỳ Sương đỡ kính viễn thị, hài lòng nói: "Không tệ, rất vừa chân, Khương Khương nói cháu là 42."

Vừa nhắc tới con số, Trác Dụ lại nhớ tới khoảnh khắc ngượng ngùng tối qua.

Đôi giày sửa góc là xong, mắt Kỳ Sương không khỏe nên để Khương Uyển Phồn xe chỉ luồn kim.

Khương Uyển Phồn ngồi xổm bên cạnh bà, cái sàng của bàn để đầy dùng cụ và các loại chỉ đen giống như một cái bảng màu. Kỳ Sương may vá khéo léo, động tác thành thạo. Khương Uyển Phồn yên lặng tách chỉ, mỏng như sợi tơ quấn quanh giữa ngón tay cô. Trời dần sáng, ánh nắng mặt trời trên bức tường trắng có độ bão hòa màu thấp, lười nhác kéo dài thời gian.

Một già một trẻ, mặc dù im lặng nhưng hình ảnh lại có lực tác động rất mạnh.

Trác Dụ lấy điện thoại ra theo bản năng, tập trung rồi ấn chụp ảnh.

Hơn chín giờ, Trác Dụ đi giày mới xuống tầng.

Đế giày mềm mại, giày rất ấm áp, vải bông cũ màu đen bình thường không kỳ lạ nhưng thực dụng ấm áp. Kỳ Sương còn thêu một chữ cái "z" rất nhỏ bên sườn.

Trong sân, Khương Dặc vừa bị Hướng Giản Đan túm dậy khỏi chăn, đầu như tổ quạ ngồi trên ván trượt với vẻ mặt không vui.

"Em còn gắt gỏng lúc dậy cơ à?" Trác Dụ đi qua, vừa cười vừa nói.

Khương Dặc quay mặt đi, chưa nguôi giận, đứng dậy đặt thẳng ván trượt, một chân giẫm nó dịch trái phải, kỹ thuật rất thành thạo.

Trác Dụ tránh ra nhường đường tưởng rằng cậu muốn trượt nên nhìn rất chăm chú.

Nhưng Khương Dặc cứ lặp đi lặp lại động tác này, đôi mắt trống rỗng phóng ra xa.

Trác Dụ rất thẳng thắn: "Không biết trượt à?"

Khương Dặc nhất thời dựng lông: "Chẳng lẽ anh biết à?"

Trác Dụ ngoắc tay ra hiệu cậu đi xuống.

Khương Dặc cố tình đá ván trượt lên trước, khi có tốc độ trượt, Trác Dụ chẳng thèm nhìn, một chân giẫm đuôi, "bịch" một tiếng giữ được nó. Chỉ thấy chân trái của anh đạp ra sau, người đã đứng vững trên ván trượt.

Mặt đất không hề bằng phẳng, Trác Dụ hơi khom người giữ thăng bằng, lúc tốc độ trượt bắt đầu đủ thì lưu loát đổi chân trên ván trượt. Đuôi ván vẹo lên, lưng vừa xoay đã lướt được một vòng tròn đẹp đẽ tại chỗ, khó khăn dừng trước mặt Khương Dặc.

Khương Dặc ngẩn người: "Má! Đỉnh của chóp đấy!"

Trác Dụ rất bình tĩnh trả ván trượt lại: "Luyện nhiều, chủ yếu phải giữ chặt nếu không thì em không vững được."

"Có chút bản lĩnh trên người đấy, anh từng học à?" Khương Dặc mong chờ hỏi: "Học ở đâu đấy? Học bao lâu? Anh dạy em đi được không?"

Trác Dụ cười.

Khương Dặc phản ứng lại, gọi một tiếng lanh lảnh: "Anh rể!"

Trác Dụ tỏ ý: "Lên ván, dạy em."

Ở lại nửa ngày buổi chiều phải về rồi.

Người lưu luyến anh nhất là Khương Dặc: "Anh rể, ở lại thêm vài ngày đi, kỹ thuật giữ ván của em vẫn chưa học xong mà."

Hướng Giản Đan nghe thấy thì tức giận: "Đừng làm phiền người ta. Học hành thì chẳng thấy con có tinh thần thế đâu, chỉ để tâm tới chuyện bao đồng, con có thể khiến mẹ bớt lo lắng được không hả!"

Khương Dặc hèn hạ nháy mắt: "Anh rể, mẹ nói em lo chuyện bao đồng."

“Cái, thằng, cái thằng chết tiệt này!” Hướng Giản Đan nóng nảy tới mức nói không rõ từ, túm tay muốn đánh người: “So sánh được à?! Người ta tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, con thì sao? Bằng tốt nghiệp còn đưa bằng giả cho mẹ nữa! Người ta hai mươi bảy tuổi quản lý cả công ty lớn như thế, con hai mười bảy tuổi trực tiếp xuất gia làm hòa thượng đi!”

“Không được.” Khương Dặc nói: “Hòa thượng bây giờ cũng cần biên chế, con không đỗ.”

Thằng ngốc này như thể nhảy disco trong ranh giới cấm của mẹ, cười ngả ngớn nói: “À đúng rồi mẹ, sửa lại một chút, mẹ bớt nói "người ta người ta" đi, bây giờ anh ấy cũng là nhà mẹ rồi mà.”

Vẻ mặt Hướng Giản Đan hòa hoãn, ánh mắt cũng dịu dàng đi một chút. Hơn nữa còn xuất hiện một loại cảm xúc kỳ lạ "con rể đúng là tốt hơn con trai".

“Cháu có thể nói vài câu riêng với bác được không ạ?” Trác Dụ đột nhiên nói.

Khương Vinh Diệu và Hướng Giản Đan ngồi sô pha bên trái, Trác Dụ ngồi bên phải một mình.

Sự im lặng ngắn ngủi.

Trác Dụ nói: “Đầu tiên cháu xin lỗi bác, chuyện kết hôn của cháu và Khương Uyển Phồn không để hai người biết trước, về tình về lý điều này là không đúng.”

Anh đứng dậy, rất chỉn chu cúi người với hai trưởng bối.

“Đừng như thế.” Khương Vinh Diệu tỏ ý bảo anh ngồi xuống.

“Đổi lại vị trí, nếu như là con của cháu, cháu chắc chắn cũng không chấp nhận nổi ạ.” Trác Dụ ngước mắt lên, ánh mắt vừa tha thiết vừa chân thành: “Bác đừng trách cô ấy, là cháu thích cô ấy trước, cháu là người mặt dày theo đuổi, ngay cả kết hôn cũng là cháu đưa ra ạ.”

Sự im lặng cứ kéo dài rất lâu, Hướng Giản Đan quay mặt đi, chọc đúng chỗ đau, không giữ được cơn tức giận nói: “Nói như vậy đều là do cháu ép con gái bác à?”

Khương Vinh Diệu ho hai tiếng sau đó cười híp cả mắt đưa mắt ra hiệu bên phải: “Em nhìn con bé giống bị ép không?”

Hướng Giản Đan trừng mắt cuối cùng cũng chẳng nói gì nữa.

“Cháu biết, cháu có rất nhiều chỗ mà bác không hài lòng, những chuyện này không hài lòng thì cháu đúng là không cứu vãn nổi.”

Ví dụ bố mẹ qua đời, hoàn cảnh gia đình phức tạp, đột nhiên lại đội danh con rể nhà họ.

Mặt Hướng Giản Đan quay ra sau, rũ mắt không nói gì.

“Uyển Phồn là người cháu vất vả theo đuổi được, có thể kết hôn với cô ấy là cháu với cao. Cháu sẽ cố gắng thực hiện nghĩa vụ một người chồng, yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, lời cam đoan vô lý quá, bác chắc cũng không thích nghe.” Trác Dụ dừng lại, ánh mắt dừng ở Khương Vinh Diệu, để họ nhìn thấy được trong sáng vô tư và kiên quyết không sót chút nào của mình: “Thứ cháu có thể làm ra được là bất động sản, đầu tư, cửa hàng đều sẽ để cô ấy thành người cùng hưởng. Nhà cửa xe cộ cũng sẽ không ít, nghĩa vụ nên có chắc chắn cũng sẽ để bác hài lòng. Cháu không hoàn hảo nhưng cháu có thể cho chắc chắn sẽ đầy đủ ạ.”

Khương Vinh Diệu đột nhiên không biết tiếp lời thế nào, sững sờ nhìn, bờ môi giật rồi lại giật.

Sự im lặng này chắc chắn là một lưỡi dao chậm chạm cứa vào thịt khiến Trác Dụ khó hiểu hơn bất cứ lúc nào.

Đột nhiên tiếng nức nở nho nhỏ không thể che giấu được phát ra từ Hướng Giản Đan.

Lúc Trác Dụ nói lời này, cảm xúc của bà cũng không khống chế được nữa rồi.

Tin tức con gái kết hôn chớp nhoáng như sấm sét giữa trời quang, sự phẫn nộ, hoảng sợ, lo lắng, cuộc trò chuyện mấy ngày qua cuối cùng cũng tức nước vỡ bờ, sụp đổ trong hai hàng nước mắt này.

“Không phải bác chê cháu không tốt.” Hướng Giản Đan vừa khóc vừa nói: “Bác sợ con gái sống không tốt.”

...

Khi bà có thể trực tiếp, đối diện nói lời trong lòng ra thì cũng đã thuyết phục được chính mình tiếp nhận chuyện của Trác Dụ và Khương Uyển Phồn, giải hòa được chuyện này.

Trác Dụ cũng biết rõ, với thành kiến và nghi ngờ trước mắt, thẳng thắn là cách đối mặt tốt nhất.

Đoàn người tiễn hai người họ tới xe.

“Đợi cháu về sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ chính thức đến chơi ạ.” Trác Dụ nói.

“Công việc cháu bận, từ từ tới cũng không sao. Cũng giống như là xem ngày nghỉ, bác tới cũng được mà.” Hướng Giản Đan đếm đầu ngón tay: “Đặt tiệc, đặt đồ ăn, nhiều việc đấy. À đúng rồi, các con sẽ về uống rượu lại mặt chứ?”

Trác Dụ gật đầu: “Có ạ, chỉ là phải làm phiền bác rồi.”

Khương Vinh Diệu cười ha ha: “Phiền cái gì đâu, bà ấy thích làm mấy việc này nhất đấy.”

Phía trước hai mét, Khương Dặc chọc tay cái ra sau thì thầm với Khương Uyển Phồn: “Chồng chị giống như một con sói đuôi lớn* ấy, chiêu chiều lòng này thành thục thế.”

*ý nói giả vờ nghiêm túc, đứng đắn

Trước lúc hai người sắp lên xe, Hướng Giản Đan đột nhiên đứng tại chỗ không nói gì.

“Em, em lại sao đấy?” Ông Khương sốt ruột muốn giậm chân, này là lại có chỗ nào không hài lòng à??

Hướng Giản Đan lầm bầm: “Chẳng gọi người ta gì.”

Vẻ mặt ông Khương khó hiểu: "Gọi ai cơ?"

Trác Dụ đột nhiên đứng thẳng, kính cản thản nhiên cao giọng: “Bố, mẹ.”

Ông Khương ngây ra như bị điểm huyệt tại chỗ.

Hướng Giản Đan bỗng chốc hớn hở: “Ơi!”

“Nhìn thấy chưa?” Khương Dặc đẩy khuỷu tay của Khương Uyển Phồn: “Có thể khiến bà Hướng chủ động yêu cầu gọi mẹ, không gọi mẹ còn chẳng vui, đây đúng là năng lực của anh rể em mà.”

Trên cao tốc trở về. Lúc lái 8km tới trạm dừng chân đầu tiên, Trác Dụ bảo Khương Uyển Phồn lái tới. Anh ngồi ở ghế lái phụ ngửa đầu tựa lưng, nhắm chặt mắt miết ấn đường.

“Chuyến lần trước tới nhà em mệt thế à?”

“Mệt.” Trác Dụ nói: “Tinh thần hai ngày nay của anh căng thẳng quá, sợ họ không thích anh.”

“Bây giờ thì sao?”

“Giành được thắng lợi ban đầu rồi.” Trác Dụ tự mình đánh giá: “Không ngừng cố gắng thôi.”

Khóe môi Khương Uyển Phồn cong cong, chuyên tâm lái xe.

Trác Dụ nhìn cô hai cái, suy nghĩ làm sao nói chuyện bên chỗ anh, tuần này đi gặp Trác Mẫn Mẫn một cái. Cũng chẳng biết bà ấy có vui hay không.

Đang đắn đo lưỡng lự, Khương Uyển Phồn nhìn bảng dẫn đường, đột nhiên hỏi: “Bốn giờ chiều có lẽ sẽ tới nơi, hôm nay anh còn bận chuyện gì không?”

“Không. Sao thế?”

“Vậy anh gọi một cuộc điện thoại cho nhà anh đi.”

“Hả?”

“Buổi tối cùng ăn bữa tối với họ.” Khương Uyển Phồn nói.

Trác Dụ sửng sốt.

Giọng Khương Uyển Phồn bình tĩnh: “Con dâu xấu xí vẫn phải gặp bố mẹ chồng mà.”

“Em không xấu.” Trác Dụ sửa lời.

Khương Uyển Phồn cười nói: “Gặp đi, hôm nay luôn.”

Ban đầu tưởng rằng cô nảy ý tạm thời nhưng lúc cô lấy quà từ trong va li ra, Trác Dụ mới cảm thấy đây đúng là bày mưu lập kế rồi. Quà nhỏ mà tinh xảo, không nịnh nọt cũng chẳng khinh thường, cảm giác giá cả cũng vừa phải.

Đỗ xe xong, Khương Uyển Phồn thấy Trác Dụ định nói lại thôi.

Cô bỏ tay ra khỏi tay nắm cửa lẳng lặng chờ anh nói.

“Chân phải của cô bị cắt ngoài ý muốn, em đừng sợ.” Trác Dụ nói thẳng.

Khương Uyển Phồn gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Được.”

Thật ra, đãi ngộ tới nhà Trác Mẫn Mẫn “ôn hòa thân mật” hơn nhiều lúc Trác Dụ tới nhà cô.

Trác Mẫn Mẫn váy dài đoan trang tới mắt cá chân, trang điểm tinh xảo, thái độ hài hòa, lúc ngồi hay chậm rãi đi đứng sẽ chẳng nhìn ra khác thường rõ rệt nào. Lâm Cửu Từ càng khách sáo hơn, mắt cứ tươi cười. Lâm Diên ngồi trên sô pha giả vờ chơi điện thoại, mắt thỉnh thoảng lướt trên người Khương Uyển Phồn.

Lâm Dĩ Lộ được gọi về nhà đúng lúc, vừa thấy Khương Uyển Phồn đã nhớ chuyện cô giúp Trác Di Hiểu ở “Giản Yên” lần trước, thật sự không bày nổi vẻ hòa nhã.

Trác Mẫn Mẫn mấy lần ngầm ra hiệu cũng không có tác dụng, tìm một cái cớ kéo cô ta vào phòng bếp.

“Con làm sao đấy? Hôm nay bày ra mặt gì đấy?”

“Con không muốn gọi chị ta là chị dâu.” Lâm Dĩ Lộ ngang ngược quay đầu đi: “Chị ta từng xúc phạm con.”

“Con không nghe hiểu à, anh trai con ở đấy, đừng có quá đáng quá.”

“Sợ anh để làm gì, tiền lương của anh ấy vẫn là bố trả mà.” Lâm Dĩ Lộ không phục.

“Ngậm miệng ngay.” Trác Mẫn Mẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thấp giọng cảnh cáo: “Con thử bày ra bộ mặt này nữa xem.”

Lời này nặng nề, áp lực, Lâm Dĩ Lộ nhịn cơn giận lại: “Không phải mẹ luôn muốn để anh và nhà họ Hướng kết hôn sao?”

Trác Mẫn Mẫn lạnh giọng: “Đã thế này rồi, mẹ còn làm gì được?”

Quả đúng là, bắt đầu từ hai năm trước, Trác Mẫn Mẫn đã xong kết hoạch về mặt này. Tìm một nhà môn đăng hộ đối có thể trợ giúp cho việc làm ăn trong nhà. Rồi cũng nói bóng nói gió, từng sắp xếp rất nhiều cuộc xem mắt, thái độ của Trác Dụ từ đầu tới cuối đều bình thường, không từ chối mà cũng chẳng đồng ý, Trác Mẫn Mẫn vui vẻ cho rằng chắc chắn sẽ thành dòi. Cho dù là đợt trước, mấy lần Trác Dụ nói có người con gái mình thích rồi, bà ta cũng chỉ xem là trò đùa mà thôi.

Tới tận khoảnh khắc Khương Uyển Phồn vào cửa, lòng Trác Mẫn Mẫn nhạt như nước ốc.

Sau khi ăn bữa tối xong, Trác Mẫn Mẫn nhiệt tình muốn dẫn Khương Uyển Phồn lên tầng xem: “Cô sửa sân thượng thành vườn hoa nhỏ, có một chậu hoa sơn trà nở đẹp nhất.”

“Được ạ.” Khương Uyển Phồn đi qua mấy cây hoa trà, vừa nhảy vừa chạy chủ động nắm lấy tay của Trác Mẫn Mẫn, thái độ nhiệt tình này làm Trác Mẫn Mẫn chẳng biết làm sao.

Trác Dụ ngồi trên sô pha, không yên tâm nhìn ra sau vài cái, vừa định đứng dậy thì bị Lâm Cửu Từ cắt ngang nói về công việc.

“Hoa này đẹp không? Khó lai ghép lắm đấy, có thể nở ba màu hoa lận.”

“Đẹp ạ, cô chăm tốt thật.”

Tiếng ‘cô’ này gọi rất tự nhiên và thân thiết, Trác Mẫn Mẫn không ngờ rằng cô lại đổi xưng hô nhanh như thế.

Trong sự tĩnh lặng chỉ có hoa cỏ hơi hơi đung đưa giống như đang phỏng đoán suy nghĩ của hai người.

Trác Mẫn Mẫn cẩn thận quan sát Khương Uyển Phồn, cô gái này đúng là kiểu người đẹp với đôi mắt sáng, khí chất vững vàng nhưng nhìn các đặc điểm riêng biệt ra thì lại trông rất trẻ con.

“Tiểu Khương nhìn không lớn lắm, vừa mới tốt nghiệp đại học à?” Trác Mẫn Mẫn bình tĩnh hỏi.

Khương Uyển Phồn nhe răng cười: “Cháu đã 26 rồi ạ.”

“À, đúng là không ngờ đấy.” Trác Mẫn Mãn kinh ngạc sau đó vừa cười vừa hỏi: “Vậy là bình thường ở nhà cũng bị giục chứ? Giống như cô cứ mong Trác Dụ sớm lập gia đình.” Nói tới đây, bà ta cũng thở dài: “Trách cô giục gấp quá, giục tới mức nó áp lực lớn thế này.”

Ý ngầm rất rõ ràng: Tại sao nó lại kết hôn với cháu?

Dù sao cũng không phải thích.

“Không trách cô, trách cháu mới đúng.” Khương Uyển Phồn chẳng khựng lại chút nào, lưu loát tiếp lời: “Đều trách cháu, cô à.” Cô đi qua cây hoa sơn trà ba màu lại nắm lấy tay của Trác Mẫn Mẫn, an ủi khuyên nhủ: “Phải trách cháu theo đuổi hung hăng, tàn ác quá mà không cho anh ấy không gian lấy hơi.”

Trác Mẫn Mẫn sững sờ: “Cháu, cháu theo đuổi thằng bé ư?”

“Đúng vậy ạ.” Khương Uyển Phồn sảng khoái thừa nhận, thân mật liệt kê những cái tốt của Trác Dụ: “Điển trai, năng lực cũng mạnh, đối xử với người khác cũng tốt. Bây giờ tìm một người đàn ông thích hợp khó lắm, cô có thể hiểu mà?”

Trác Mẫn Mẫn kéo ra một nụ cười: “Ừ, đúng.”

Vẻ mặt Khương Uyển Phồn vui vẻ giống hệt như bông hoa nở rộ trong nhà kính này: “Đúng là cô tốt hệt như Trác Dụ bình thường hay nói. Dịu dàng, cởi mở, luôn đặt mình vào vị trí của người khác.”

Chiếc mũ này không chỉ cài cao mà còn được thêu dệt rực rỡ gấm hoa khiến Trác Mẫn Mẫn vốn chẳng thể phản bác được, bị ép trở thành “đồng minh” cùng một chiến tuyến với cô.

“Bố mẹ Tiểu Khương làm gì?”

“Ở nhà chờ việc ạ, giống như cô cũng thích trồng hoa trồng cỏ ạ.”

“Tốt đấy, bồi dưỡng tình cảm, lòng thảnh thơi có thời gian rảnh, không giống Trác Dụ, liều mình cho sự nghiệp, công việc bận rộn, thường xuyên xã giao.” Trác Mẫn Mẫn chuyển chủ đề rất tự nhiên, giọng nói nhấn nhá cũng rất thu hút: “Cháu biết đấy, bây giờ thực tế làm gì cũng khó, áp lực của thằng bé chắc chắn rất lớn, ban đầu cô cứ mong có người có thể san sẻ giúp cho thằng bé...”

Khương Uyển Phồn vỗ vào mu bàn tay của Trác Mẫn Mẫn như an ủi: “Cô đừng hao tâm tốn sức quá, không phải còn có chú, có em họ hay sao? Chú thì gừng càng già càng cay, em trai cũng giỏi giang.”

Lời này nghe thì như đồng cảm nhưng thực chất lại là nhắc nhở.

Lâm Cửu Từ và Lâm Diên mới là tổng giám đốc Lâm và giám đốc Lâm của công ty, đừng có hỗn loạn gì cũng vứt lên vai của Trác Dụ. Trời sập rồi cũng phải là bố con hai người họ gánh trước.

“Mà cho dù nếu như, nếu như thật sự không làm được thì thất nghiệp rồi.” Giữa hai hàng chân mày của Khương Uyển Phồn hơi nhíu, một tiếng thở dài vừa bất lực vừa bênh vực như giai điệu hay nhất bộ phim hài kịch.

“Thì cháu nuôi anh ấy.” Nói xong, Khương Uyển Phồn trực tiếp nắm lấy bàn tay của Trác Mẫn Mẫn vừa vô tội vừa chân thành, vừa rộng lượng lại dịu dàng: “Cô cứ yên tâm, cả cuộc đời này cháu sẽ đối xử với anh ấy thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.