Khương Uyển Phồn giống như được nhét một viên thuốc an thần, cô phóng thẳng từ chín tầng mây xuống dưới đất, chỗ nào cũng là thực tế.
Cô cười ha ha, ngay cả cảm giác đau trên đầu gối cô cũng không còn nhớ.
"Anh thì sao, bên đó thuận lợi chứ ạ?" Cô hỏi.
Trác Dụ không muốn gạt cô, "Không thuận lợi lắm."
Khương Uyển Phồn "A" một tiếng.
"Không an ủi anh một chút?" Trác Dụ trêu đùa.
"À."
"Em yêu em ráng kiên nhẫn thêm vài ngày." Trác Dụ bỗng dưng nhỏ giọng, "Anh hiểu ám hiệu của em."
"..."
Kết thúc cuộc điện thoại cả hồi lâu, Khương Uyển Phồn mới đột nhiên phát hiện ra đầu mối.
A.
Trác Dụ quả thật là bậc thầy đoán chữ.
Khương Uyển Phồn càng nghĩ khuôn mặt càng nóng tới phát hoảng, cô gửi tin nhắn Wechat cho Trác Dụ: "Em không có ý đó."
Trác Dụ trả lời ngay tức khắc: " [Cười mỉm] [OK]"
Rõ ràng là chuyện anh suy nghĩ mà, đúng là mặt dày thật.
Điện thoại lại rung lên.
Lần này là Trác Di Hiểu: "Chị ơi chị ơi, em có cần kể với anh chuyện hôm nay không? Đừng để người khác chiếm đoạt tiên cơ."
Khương Uyển Phồn mỉm cười, cũng được, cô bé cũng đã biết tính toán.
Cô trả lời: "Em không cần nói nữa, bên chỗ anh em nhiều việc."
Trác Di Hiểu: "Thế lỡ như bọn họ đi mách lẻo này nọ trước, nói xấu hai người chúng ta thì sao?"
Khương Uyển Phồn: "Em yên tâm, chị vẫn còn chút tự tin ở chỗ anh của em."
"Ok ạ," Trác Di Hiểu gửi liền ba icon quả chanh, "Chị không thích ăn chanh nhiều như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác đút em ăn?"
- --
Nơi đáp đầu tiên của Trác Dụ là Cát Lâm, vị trí địa lý môi trường ở đây xuất sắc, đã trở thành chuỗi thể thao kinh tế trượt tuyết khá quy mô. Anh cũng đã tập huấn qua ở vài khu trượt tuyết cỡ lớn, đã mấy năm trôi qua đã thay đổi trở nên to lớn khiến anh cứ mãi xúc động không thôi.
Liên lạc với những người bạn đã từng là đồng đội, lúc mới gặp nhau, Trác Dụ suýt chút không nhận ra anh ta. Tới cả Tạ Hựu Địch cũng nghi ngờ, "Cậu chắc chắn chứ? Với cái thể hình này của cậu ta mà từng là vận động viên trượt tuyết?"
Trương Li Mễ vẫy tay điên cuồng, "A Dụ!"
Biết được mục đích chuyến đi này của Trác Dụ, Trương Li Mễ sàng lọc giúp bọn họ hai sân thích hợp, cùng nhau đi khảo sát rồi sau đó cùng lên đường đến Trương Gia Khẩu, núi Trường Bạch, Nội Mông Cổ.
Sau cùng, Trác Dụ vừa mắt một nông trường gần hồ núi Tùng, địa thế cao ráo, bề mặt thoai thoải nhấp nhô, phù hợp làm nơi huấn luyện trượt tuyết. Bãi đất trống bên cạnh bằng phẳng thì làm thành sân trượt băng. Chuyện hiếm có hơn đó là giao thông ở đây thuận lợi, ở lân cận với khu nghỉ dưỡng, có lượng khách lưu trú vững chắc.
Sau khi nghe ngóng thì biết được nơi này vốn được một chủ sở hữu tư nhân cho thuê làm vườn cây ăn trái, đúng lúc là hợp đồng hết hạn trong năm nay, đang ở trạng thái chờ sử dụng. Trác Dụ liên lạc với chủ nông trại, chủ trang trại vừa nghe anh bảo muốn thuê dài hạn, ký kết hợp đồng hai mươi năm, dĩ nhiên là thấy vui vẻ.
Từ đó quá trình khảo sát trở nên thuận lợi. Chính vào ngay lúc anh đang sắp xếp tài liệu hình ảnh, chuẩn bị cầm về để tiến hành đánh giá một cách chuyên nghiệp thì chủ nông trại đột nhiên nói không có ý định cho thuê nữa.
Sau hơn mười ngày nghiên cứu và so sánh, Trác Dụ cảm thấy hài lòng với khu vực này nhất, thật sự cảm thấy không cam lòng. Anh đến nhà để hỏi cho ra nhẽ, chủ nông trại trả lời đơn giản vắt tắt: "Không muốn cho thuê nữa."
Làm gì có chuyện muốn hay không muốn, Trác Dụ thấu hiểu lòng dạ con người, gọn gàng dứt khoát, "Có thể đàm phán lại tiền cho thuê một cách đàng hoàng."
"Tôi đâu có thiếu tiền." Chủ nông trại vung tay, là thật sự không thiếu tiền, "Con gái cưng của tôi thích ngắm cây ăn trái, màu xanh biêng biếc khiến trong lòng vô cùng thư thái, mở khu trượt tuyết tới khi đó toàn là người, không thanh tịnh lại còn ầm ĩ."
Trong lúc nhất thời, ba người nhóm Trác Dụ đồng loạt im lặng, với cái lý do này thì ngay cả luận điểm bắt đầu biện luận cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tính tình chủ nông trại thẳng thắn, lười đối đáp chả hề có chút uyển chuyển quanh co rồi cứ thế mà đuổi người đi.
Trác Dụ ẩn nấp ba ngày, lần nào đến tận cửa cũng bị sập cửa vào mặt.
Tạ Hựu Địch và Trương Li Mễ đều khuyên anh buông bỏ, "Chẳng phải còn vài chỗ khác à, chúng ta cứ đi xem tiếp, có lẽ sẽ có chỗ thích hợp hơn thì sao."
Trác Dụ lại khăng khăng, "Không cần đâu."
Trương Li Mễ cứ tưởng là giọng điệu giận dỗi, nhưng bất thình lình Trác Dụ cười nói: "Tôi với vợ tôi ấy, là vừa gặp đã yêu."
"À." Tốc độ thay đổi chủ đề nói chuyện nhanh, Trương Li Mễ sững cả người.
"Tôi bất chấp thể diện theo đuổi cô ấy, tôi liều cả mạng sống để cứu cô ấy, bọn tôi quen nhau còn chưa đầy ba tháng là đã đi đăng ký kết hôn rồi." Trác Dụ nói: "Đây là chuyện tôi làm chuẩn xác nhất trong cuộc đời mình. Tôi tin tưởng vào trực giác của mình, đối với người và việc quan trọng, tôi kiên trì giữ vững cái nhìn duyên phận."
Trương Li Mễ nghe tới bần thần, Tạ Hựu Địch nói với vẻ miễn cưỡng: "Lại lấy việc công để chèn chuyện riêng tư, muốn show ân ái thì nói thẳng."
Trác Dụ nhướng mày cười rộ, "Tính tình tôi là thế này, cứ nhẫn nhịn, không thể nào kiểm soát được."
Tạ Hựu Địch cũng làm ra tư thế giơ nắm đấm, "Tôi cũng không thể kiềm chế được mà muốn đập cậu."
Bôn ba chừng mười ngày, cơ thể và tinh thần vẫn luôn căng thẳng. Tạm thời bên chỗ chủ nông trại không tìm ra đầu mối, Trác Dụ bèn để cho Trương Li Mễ về nhà lo việc của anh ấy, Anh và Tạ Hựu Địch lại chờ đợi thêm vài ngày.
Tạ Hựu Địch cũng khá là phấn khích, "Đúng lúc chơi chút đi."
Hồi đó vào lúc huấn luyện mùa đông, Trác Dụ thường hay ở ẩn trong khu trượt tuyết cỡ lớn, thời gian ở phương nam lâu hơn phương bắc. Những năm này tuy có thay đổi, nhưng phần lớn ấn tượng vẫn còn, cũng không cần phải làm những hướng dẫn cần thiết.
Buổi tối nói chuyện video call với Khương Uyển Phồn, anh luôn miệng kể về chuyện hai ngày đi chơi, Khương Uyển Phồn "Ồ" một tiếng, "Mọi người vừa khéo cũng ở Hoa Chí ha, Tiểu Thư cũng quay phim bên đó. Anh có muốn đi xem một chút không."
Lái xe hết ba mươi phút sang đó, thật sự rất gần.
Tạ Hưu Địch sau khi xuống xe thì quan sát một vòng, trống vắng cô quạnh, toàn là đá sỏi, không kiềm chế nổi mà trêu chọc, "Cái chỗ quỷ này có gì hay để tới chứ, còn không bằng ở lại khách sạn ngủ."
Trác Dụ nhắc nhở: "Là ai muốn tới đây?"
Tạ Hựu Địch biện bạch: "Tôi chỉ muốn đi xem thử làm diễn viên đóng thế của người nổi tiếng là công việc như nào ấy mà."
"Cậu có từng suy nghĩ, cô ấy vốn là người nổi tiếng."
Thù mới hận cũ tích cóp quá nhiều, nói anh giống corgi là điều không thể nhẫn nhịn nhất. Cho dù Thịnh Lê Thư xinh đẹp mỹ miều, Tạ Hựu Địch cũng không bằng lòng suy nghĩ về cô ấy theo chiều hướng tốt đẹp. Đi bộ năm trăm mét là loáng thoáng có thể thấy được một góc của phim trường.
Trợ lý nhỏ đứng chờ cách đó không xa, "Chào các anh, để tôi dẫn đường."
Tạ Hựu Địch xem như mở mang nhãn thần, chọc chọc vào bả vai Trác Dụ, "Chỉ là một diễn viên đóng thế mà cần phim trường to như này à."
Trác Dụ không muốn trả lời.
Thịnh Lê Thư vừa quay xong, mang chiếc áo khoác, cười khanh khách chờ ở lều nghỉ ngơi, cô ngoảnh đầu lại nói với nhân viên: "Người đẹp trai kia là chồng của người chị em với tôi. Còn cái người xấu xí kia là fanboy của tôi."
Tạ Hựu Địch trợn trắng mắt, còn chưa nói gì nhá.
"Ok ok ok, không phải fanboy." Thịnh Lê Thư dỗ dành: "Là người hâm mộ, người hâm mộ là được rồi chứ gì."
Đến lều nghỉ ngơi, Tạ Hựu Địch lại không nhịn được mà cãi lại, "Đừng đánh giá tôi tùy tiện, ai là fanboy hâm mộ của cô hả."
"Nếu không thì là gì?" Thịnh Lê Thư bỗng dưng tỉnh ngộ, "Corgi pet cưng của mama, mau mau tới đây nào."
Tạ Hựu Địch đứng sau lưng cô, tức giận túm chùm tóc đuôi ngựa của cô, động tác rất nhẹ, làm ra kiểu như đang kéo kéo mà thôi. Thịnh Lê Thư trở tay bóp cổ tay anh ấy, cái đó thì lại thật sự là bóp thật, "Buông ra!"
Tạ Hựu Địch đau đớn la oai oái, "Không buông!"
"Đồ corgi chân ngắn!"
"Chân cô mới ngắn!"
Trác Dụ bị làm ồn đau cả đầu, anh chụp tấm hình gửi cho Khương Uyển Phồn, "Bạn Tiểu Khương à, xem cảnh quay đánh võ không, kiểu livestream trực tiếp tại chỗ ấy."
Hai phút sau Khương Uyển Phồn trả lời: "Ôi chao chậc chậc chậc..."
Đấu đá xong vòng đầu tiên, Tạ Hựu Địch và Thịnh Lê Thư thống nhất động tác là bưng nước uống, hai người trừng mắt nhau, rồi cùng đặt chai nước xuống, kết quả nhận ra vẫn đồng nhất như thế! Trác Dụ cười nắc nẻ, suýt chút thì nói hai người ghép thành đôi được rồi.
Thịnh Lê Thư hừ nhẹ che giấu dáng vẻ không tự nhiên, "Đồ copy."
Tạ Hựu Địch vung mạnh ống tay áo tức muốn đau phổi, ấm ức miễn cưỡng lên tiếng, "Tôi uống miếng nước thì sao chứ, không dùng miệng chả lẽ dùng chân uống hả?"
Mắt thấy lại sắp tới cảnh gà bay chó sủa, Trác Dụ đổi chủ đề, hỏi: "Lần này cô quay phim gì?"
"Phim chính kịch." Thịnh Lê Thư thở dài, trả lời với vẻ ủ rũ không thôi.
"Sao nhìn cô hình như có vẻ rất thất vọng." Tạ Hựu Địch thấy khó hiểu, "Phim chính kịch không tốt sao, không phải bây giờ đều theo chủ đề tuyên dương các quan điểm chính đức cao vọng trong à."
Thịnh Lê Thư lườm mắt anh ta một cái, hiểu cái rắm, nói ước mơ gì được với con corgi chứ.
Trác Dụ thuận miệng hỏi một câu: "Cô đóng vai gì trong phim này?"
"Thì tôi tất nhiên vai nữ chính thứ nhất rồi. Kịch bản phim gầy dựng sự nghiệp, đề tài hàng không, tôi đóng vai một nữ doanh nhân. Nam chính thứ hai có việc cầu xin tôi, nhưng lúc học đại học năm hai, tôi yêu thầm và bày tỏ với anh ta, bị anh ta từ chối. Ngày hôm nay anh ta rơi vào tay tôi, thì sao tôi có thể để anh ta sống yên ổn." Thịnh Lê Thư nói năng lưu loát, nói mãi không thôi, "Phụ nữ báo thù mười năm không muộn, đắc tội với phụ nữ sẽ không có kết cục tốt đẹp."
Tạ Hựu Địch nghe xong thấy hốt hoảng, "Còn nam chính thứ nhất đâu?"
"Tất nhiên nam chính thứ nhất đã bị tôi gây khó dễ, không đáng nhắc tới." Thịnh Lê Thư nói chưa đã ghiền, "Tới đây, chúng ta tiếp tục nói về nam chính thứ hai, nam hai này thật sự rất muốn tìm đường chết."
Bỗng nhiên Trác Dụ dừng lại, bàn tay cầm chai nước suối không kiềm chế được mà bóp nó tới mức lõm xuống.
Yêu thầm, bày tỏ, từ chối, tìm đường chết... những câu chữ này xâu chuỗi lại, chặt đứt mạch suy nghĩ của mấy ngày nay, nháy mắt lóa sáng như có điện.
Để đảm bảo, Trác Dụ kiểm tra lại họ tên của người chủ trang trại kia lần nữa, rất dễ nhớ, Lâm Vũ Trụ. Trong số những người Trác Dụ quen biết cũng có một người họ Lâm, quê cũng ở nơi này.
"Là đàn em ở trường đại học, thua tôi hai khóa, học chuyên ngành giáo dục thể thể chất." Trác Dụ trầm mặc, cảm thấy chuyện này quá sức mơ hồ khó hiểu, nói chuyện với vẻ khó khăn: "Cô đàn em này từng thích tôi, bị tôi từ chối."
Khi đó Lâm Mễ Dữu còn xếp nến hình trái tim dưới lầu kí túc xá nam, xác theo cái loa hô to phô trương thanh thế. Tính tình cô gái này giống như ánh mặt trời, can đảm nóng nảy, khoảng thời gian theo đuổi Trác Dụ còn trở thành mẫu tiêu chuẩn của con gái theo đuổi con trai.
Tạ Hựu Địch khiếp sợ, "Chủ nông trại là bố cô ta?"
Trác Dụ gật đầu khó khăn.
"Đây là nghiệt duyên gì thế?" Tạ Hựu Địch ngẫm nghĩ lại, mở ra một lối đi khác, "Hẹn cô ta ra ăn bữa cơm, cậu dập đầu mười lần xin lỗi cô ta, vuốt cho người ta nguôi giận thì chuyện này có thể bàn tiếp rồi."
Ánh mắt Trác Dụ phức tạp.
"Cậu vẫn còn muốn mở sân trượt tuyết chứ? cậu có còn muốn thuê sân trượt không? Cậu có nhớ tới ước mơ của cậu không? Ăn bữa cơm với cô đàn em đó thì sao chứ, đó cũng là tội lỗi thuở thanh niên cậu được theo đuổi, sớm muộn cũng phải trả. Bây giờ để lại cho cậu kí ức lâu dài, chừa lại một đường đối nhân xử thế, sau này gặp nhau vui vẻ. Chắc chắn sau này cậu sẽ không quên được đạo lý này."
Trác Dụ: "..."
"Cô ta cũng chỉ muốn thể diện của cậu chứ đâu có cần thận của cậu! Nói, cậu cần thể diện hay ước mơ! Cậu phải lấy lại niềm vui vẻ nơi bố vợ! Hay là muốn tiếp tục giữ lấy tự tôn đáng cười của đàn ông!" Tạ Hựu Địch oang oang đưa ra câu hỏi.
Trác Dụ nghe xong máu huyết sôi trào, quyết tâm, "Để tôi gọi cú điện thoại."
Thịnh Lê Thư ghé tai sát rèm cửa che miệng, lặng lẽ rời khỏi lều nghỉ ngơi, sau đó trốn dưới gốc cây gửi Wechat cho Khương Uyển Phồn.
Thịnh Lê Thư: "Chồng cậu muốn đi gặp mối tình đầu."
Thịnh Lê Thư: "Anh ấy bảo phải tặng hai quả thận cho cô ta."
Thịnh Lê Thư: "Bây giờ tớ đặt vé máy bay cho cậu, mau mau tới bảo vệ quả thận của chồng cậu."
...
Thông qua vài người bạn học, anh dễ dàng hỏi được cách thức liên lạc với Lâm Mễ Dữu.
Bàn tay Trác Dụ do dự trên phím bấm, tay chậm rì rì không nhấn xuống. Tạ Hựu Địch nắm tay anh ấn xuống, "Làm đi chứ!"
Đầu dây bên nhanh chóng ấn nghe, phong cách của Lâm Mễ Dữu vẫn như năm xưa, nói ngay vào điểm chính: "Anh Trác, cuối cùng anh cũng tìm tới em rồi."
Cái giọng điệu này là hai phần hứng thú, ba phần chờ đợi, còn năm phần vui sướng vì báo được thù lớn, phiên dịch lại chính là --- Cuối cùng anh cũng lọt vào tay tôi.
Cũng không cần tới Trác Dụ phải lên tiếng mời, Lâm Mễ Dữu chủ động đề cập đến bữa cơm tối.
Trên đường đi, Tạ Hựu Địch bỉ ổi s0 soạng vòng eo anh, gương mặt tràn đầy vẻ hận thù sâu nặng, nhẹ nhàng nói: "Chờ chút ha, quả thận này sẽ không còn đâu."
Trác Dụ mất kiên nhẫn hất tay anh ta ra, "Đồ thần kinh."
Lâm Mễ Dữu hẹn đi ăn món hầm, trước cửa quán khói lửa hừng hực, cô ta cười híp mắt vẫy tay, "Anh Trác Dụ, đã lâu không gặp."
Một cô gái rất phóng khoáng, tính cách thẳng thắn, đi sang một bên ngồi xuống, không giấu giếm lời nói, tuôn ra một tràn thoái thác, "Anh còn đẹp trai hơn thời đại học, nhưng mà lúc đó anh quá đáng ghét, nói từ chối là từ chối, nến để bày tỏ với anh dưới kí túc xá tốt hết của em cả nửa tháng sinh hoạt phí, anh không đồng ý thì thôi đi, ít nhất cũng nên bao thầu số tiền số tiền đó cho em á!" Tóc Lâm Mễ Dữu ngắn, tràn đầy tinh thần sức sống, phóng khoáng rót ba ly rượu, hớp một ngụm, "Nào nào nào, giải khát thôi nào."
Trác Dụ mỉm cười, gật đầu, "Được."
Rượu trắng sáu mươi độ cay cổ họng, suýt chút Tạ Hựu Địch chết ngay tại chỗ.
Không cần Trác Dụ phải mở lời, Lâm Mễ Dữu đã sớm không nhịn nổi, "Hôm đó bố em bảo có người muốn làm sân trượt băng, em còn thấy vui lắm, nhưng vừa nghe thấy tên anh, em hận không thể lộn ngược ra sau ba vòng! Rốt cuộc cũng cho em cơ hội báo thù!"
"Em báo xong rồi." Lâm Mễ Dữu buông tay, "Khiến cho đàn anh sốt ruột cả mấy ngày, em hả dạ rồi."
"Chỉ thế thôi?"
"Nếu không thì sao chứ?"
"Không phải." Tạ Hựu Địch chép miệng, hai tay lồng vào nhau ngồi xích ra đằng trước, "Cô không muốn cậu ta cắt một quả thận gì đó à?"
Lâm Mễ Dữu tự dưng thông suốt, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, "Ông chủ, nướng thêm ba cái cật dê!"
Lúc này, một giọng nói vừa trong veo vừa quen thuộc chui vào trong tai, "Đừng làm cay quá, anh xã nhà tôi đau cổ họng."
Trác Dụ cứ tưởng ảo giác, quay phắt đầu lại.
Ngoài cửa quán ăn, đúng thật là Khương Uyển Phồn đang đứng nói chuyện cùng với nhân viên phục vụ.
Trác Dụ cau mày, theo bản năng bấm vào đùi một cái, đau, vậy thì nhìn thấy là thật rồi. Tạ Hựu Địch dụi dụi mắt, "Người kia sao trông giống Tiểu Khương vậy?"
Khương Uyển Phồn bước đến, mỉm cười yêu kiều.
Càng ảo diệu hơn chính là, Lâm Mễ Dữu ở dối diện đứng dậy, khua tay kích động, "Chị Uyển Phồn!"
...
Mẹ của Lâm Mễ Dữu là một bà cô họ hàng xa với Khương Uyển Phồn, gả sang bên này gần ba mươi năm, rất hiếm khi quay về Lâm Tước. Nhưng mà mối quan hệ giữa con cháu không mỏng manh, một mình kéo thành một nhóm nhỏ, thỉnh thoảng kéo vào trong nhà uống nước trò chuyện.
Về khách sạn đã ba mươi phút, Trác Dụ vẫn còn có chút hốt hoảng.
Khương Uyển Phồn đang tắm rửa, tiếng nước chảy róc rách như tiếng mưa, con lòng dạ anh thì tựa như ngâm trong làn mưa vậy. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, anh với Khương Uyển Phồn quả thật là cặp đôi định mệnh của nhau. Những người từng có tình cảm dính líu tới anh, đảo hết một vòng đều là người của Khương Uyển Phồn.
Trác Dụ tự nhiên bật cười, vừa cười vừa lắc đầu.
"Hình như anh không hài lòng, hoặc là có chút tiếc nuối?" Cửa phòng tắm mở ra, hơi nóng lượn lờ chen lấn vượt ra ngoài. Làn hơi trắng mờ bao bọc Khương Uyển Phồn, cô chỉ quấn người bằng một chiếc khăn màu xanh thanh mát tự cô mang tới, phủ trên làn da trắng như tuyết, rất dễ dàng k1ch thích cảm giác muốn phá hỏng.
Ánh mắt Trác Dụ trở nên âm trầm, sâu sắc, muốn tìm tòi kết quả.
Khương Uyển Phồn như cố ý, mở rộng cửa phòng tắm, đứng thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện ngay cửa để sấy tóc. Mùi thơm và hơi nóng cùng lúc len lỏi vào mũi anh, thu hút. Trác Dụ đánh rơi bình tĩnh, ôm cô từ phía sau, áo choàng tắm ngăn trở, tay anh đi từ dưới lên trên, mãi cho đến khi bị áo choàng tắm che kín lại, hưởng thụ cảm giác nhẵn mịn từ chất liệu mềm mại.
Máy sấy tóc vang lên ồ ồ, cũng may có cổ tay anh đỡ lấy thân người, ít nhất Khương Uyển Phồn cũng không yếu đuối ngồi xuống đất.
Cô xoay người ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào xương quai xanh của anh.
Trác Dụ vừa hôn vừa hòi: "Em đến bất thình lình là muốn tạo bất ngờ cho anh à?"
Khương Uyển Phồn ồ một tiếng, không biết là đáp trả bàn tay anh hay câu hỏi của anh.
Trác Dụ nắm tiết tấu trong tay, đúng lúc dừng lại, cho cô sức lực trả lời.
Đầu quả tim Trác Dụ run lên, màng nhĩ bị đè nghiền cắt bổ, chấn động đùng đoàng, trong lồng nguc rỉ ra mật đường. Cô ngây thơ như đứa trẻ, nội tâm mạnh mẽ cất lên tiếng nói thích anh. Trác Dụ ôm lấy vòng eo, một tay ung dung đỡ người nâng lên.
Khăn tắm còn có một sứ mạng khác, vô cùng thích hợp làm tấm đệm hoa lót nằm.
Khương Uyển Phồn vẫn còn lý trí, đẩy bả vai Trác Dụ, "Ở đây ạ?"
Lòng bàn tay Trác Dụ rảo quanh hõm mắt cá chân cô, đẩy nhẹ lên trên một cách lưu loát, anh nhỏ giọng nói, "Em yên tâm, sẽ không chạm trúng đâu."
Chờ khi Khương Uyển Phồn phản ứng lại, miễn cưỡng có thể nhìn thấy đỉnh đầu tóc xanh um của anh.
Khương Uyển Phồn giống như bị hòa trộn trong cơn gió, trong cơn buông thả, không chịu nổi mưa gió quá sức k1ch thích, đồng thời cũng không chờ đợi kịp để trở thành dòng nước xuân xanh chảy về phía anh.
Bên ngoài, là bầu trời đêm bao la rộng lớn, bóng cây của khách sạn loang lổ đối xứng, cực kỳ giống với thân hình cường tráng của Trác Dụ, cùng đường cong hai cẳng chân nhấp nhô lên xuống đều đặn. Hai tay Khương Uyển Phồn nắm lại đè trên môi, hàm răng đang ngậm giữ khớp xương.
Cô có ý định ngăn cản, lấy dáng vẻ đáng thương nũng nịu cầu xin.
Trác Dụ ngẩng đầu trong chốc lát, đáp trả qua loa lấy lệ: "... A."
A.
Cầu gì được đó, bậc thấy đoán chữ chính thức xuất hiện.