Chúng Ta Kết Hôn Thôi

Chương 8



Câu nói này của Lữ Lữ có chút nội dung.

Có lẽ chỉ là ý ở mặt chữ, nhưng quả thực khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Ví dụ như lúc Trác Dụ đi tắm, cởi qu4n áo được một nửa rồi lại vô thức nhìn gương. Gương toàn thân trong phòng tắm ở nhà anh được đặt làm riêng, khung hẹp kim loại màu xanh thẫm, không phô trương lại có phong cách riêng. Trác Dụ nhìn bản thân trong gương, ánh mắt vô thức dừng lại ở vị trí nào đó.

Vểnh?

Hình như cũng ổn áp thật.

-

Nhìn thấy Yến Tu Thành lần nữa là vào hai ngày sau.

“Triệu Lâm” lấy loạt quốc phong* làm trọng tâm bắt đầu thực hiện, đây là cuộc giao lưu trao đổi đầu tiên với nhà thiết kế đứng đầu. Thật ra hợp đồng được ký kết từ lâu rồi, nhưng vì hiệu quả tuyên truyền, Lâm Diên cố ý sắp xếp một buổi phát sóng trực tiếp ký hợp đồng, đồng thời mua cả hot search trên Weibo.

*Quốc phong: phong cách xưa, mang đậm nét truyền thống lịch sử của một nước.

Trác Dụ chẳng ừ hử gì.

Cái này rất phù hợp với phong cách từ trước tới giờ của Lâm Diên, nói dễ nghe một chút là thông tin tới từ khắp nơi, nhưng Trác Dụ thấy tên nhóc này không biết làm chuyện đúng với thực tế.

Lâm Cửu Từ mặc âu phục phẳng phiu và Lâm Diên chờ ở phòng tiếp khách từ rất sớm. Trong lúc đó bao người đi gọi Trác Dụ mấy lần, có thể thấy gấp gáp nhường nào.

Trác Dụ đang nói chuyện với người khác, cứ bị cắt ngang nên mất hết kiên nhẫn.

Chu Chính nhìn tài liệu anh bỏ xuống, không nhịn được nữa nói: “Công việc cụ thể đều do cậu thúc đẩy, có tin bây giờ tôi đi hỏi cậu ta tiêu chuẩn chọn loại vải quốc gia là gì cậu ta cũng không biết không?”

Làm cấp dưới, Chu Chính không nên nói vậy.

Là lời oán trách, cũng là sự thật, càng cảm thấy không đáng thay Trác Dụ. Trong mắt anh ta, Lâm Diên chỉ có thể làm tốt hai việc...

Tạo khó khăn cho Trác Dụ.

Để Trác Dụ giải quyết khó khăn.

“Anh bớt nói hai câu đi.” Trác Dụ ngửa ra sau, day phần giữa lông mày: "Cửa không đóng chặt.”

Chu Chính im lặng, không gây khó dễ cho anh. Tùy việc mà xem xét, nói đến chuyện công việc: “Chi phí cho nhà thiết kế đứng đầu này cũng không thấp, chủ tịch Lâm không kiểm tra gì sao?”

Trên bàn là tài liệu và hợp đồng ký kết với Yến Tu Thành, chi phí thiết kế quả thực cực lớn.

“Chuyện tài vụ không qua tay tôi.” Giọng điệu Trác Dụ bình thường như không.

“Lúc khoản vay kia chưa về thì biết tìm cậu.” Giọng Chu Chính không phục.

Im lặng một lúc, Trác Dụ mỉm cười: “Nhiều năm vậy rồi, không có cũng tới thôi.”

Ánh mắt anh lại nhìn xuống tài liệu về Yến Tu Thành.

Chu Chính nói: “Anh ta có chút tài năng, mấy năm trước chẳng ai biết tên, sau này tham gia thi đấu giành được giải nhất mới dần có tên tuổi.”

Trong tài liệu, lý lịch của Yến Tu Thành đúng là bay tít lên trời.

Mặc dù ban đầu Trác Dụ không đặt chân vào giới trang phục nhưng bao nhiêu năm qua anh cũng hiểu không ít chuyện bên trong. Tìm một người tố chất không tệ ở mọi mặt, đắp nặn tỉ mỉ, thêm mấy giải thưởng đánh bóng tên tuổi, thế là biến ra hình tượng hoàn hảo.

Bắt đầu từ năm ngoái, Yến Tu Thành liên tục có tin tức trên truyền thông, nếu không có bất ngờ xảy ra thì sẽ nhanh chóng thấy được bóng dáng sinh động của anh ta trong một số chương trình truyền hình.

Trác Dụ không thờ ơ, cũng không phiến diện. Anh biết rõ người có tay nghề cần phải giữ được bình tĩnh, phải biết thế nào là thiết thực, vùi đầu rèn luyện. Chẳng phải ngay bên cạnh có một người so sánh chính diện được đây sao?

Dòng họ có tiếng như nhà họ Khương, Khương Uyển Phồn tự mang hào quang, không cần dựng hình tượng, cũng không cần filter. Nhưng cô vẫn luôn cẩn thận, ngày nào cũng vùi đầu trong cửa hàng, thêu đến mức sắp gãy cổ.

Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký lại đến: “Tổng giám đốc Dụ, người ở dưới tầng rồi.”

Lúc Yến Tu Thành bước ra khỏi thang máy, hai bố con Lâm Cửu Từ và Lâm Diên nồng nhiệt chào hỏi, Trác Dụ cố ý đứng sau nhóm người.

Nói một cách khách quan thì Yến Tu Thành quả thực rất ưu tú, có vóc người như giá treo đồ, khuôn mặt nho nhã anh tuấn, phong thái thoải mái không phải kiểu cố tình dựng ra.

Trác Dụ vốn không thèm để ý, tối đó nghe Lữ Lữ nói về chuyện của Yến Tu Thành và Khương Uyển Phồn, cũng lắm anh chỉ nghĩ mắt nhìn người của Tiểu Khương hồi trẻ tốt cho lắm.

Nhưng hôm nay nhìn kỹ, anh bỗng nhiên không được thoải mái cho lắm.

Lâm Cửu Từ tìm một vòng không thấy người đâu: “Trác Dụ đâu rồi? Lát theo thầy Yến đi ăn cơm trưa.”

Thư ký khó xử nói: “Tổng giám đốc Dụ về rồi ạ.”

Lâm Cửu Từ không hài lòng: “Sao nó không bảo tôi gì hết?”

“Con gọi điện bảo anh ta tới.” Lâm Diên xung phong nhận việc, ngay tại đó vùng lên ra vẻ như cậu chủ.

Ai ngờ Trác Dụ đáp gọn gàng dứt khoát: Không đến.

Lý do?

Không muốn đến thì không đến.

Lâm Diên không nhịn được khẽ rống lên: “Đừng quên thân phận của anh!”

Im lặng mấy giây.

Trác Dụ bỗng bật cười, không nhìn ra anh có cảm xúc gì, bình thản thong dong hỏi: “Tôi có thân phận gì hả?”

Như dao sắc chậm rãi lóc thịt, từng câu từng chữ lạnh lùng sắc bén. Lâm Diên mặt đỏ tới mang tai, chột dạ sợ hãi cúp máy.

Tầng lớp ánh sáng yếu ớt, ánh chiều tà xán lạn dần hạ màn, Trác Dụ vẫn ở phòng làm việc. Chu Chính mang thuốc vào cho anh, không nhịn được cau mày: “Tổng giám đốc Dụ, hút bớt lại đi.”

Trác Dụ ậm ờ đáp một tiếng, không tìm thấy bật lửa. Anh cúi người, kéo ngăn tủ ra tìm, ngăn dưới cùng là một ít đồ vật nhỏ linh tinh không hay dùng, Trác Dụ tiện tay lật tìm, một khung gỗ bị đè dưới sách bỗng đập vào mắt.

Trác Dụ dừng lại.

Trong hình, tuyết trắng mênh mang, anh mắc quần áo trượt tuyết trắng xanh đan xen, đeo mắt kính phản chiếu màu tuyết nhàn nhạt, lòng bàn tay đè lên xe trượt tuyết, người và cảnh như một, tươi sáng tràn đầy sức sống.

“Tổng giám đốc Dụ, bật lửa.” Chu Chính quay lại, tìm một cái mới đưa cho anh.

Trác Dụ hoàn hồn, không cảm xúc nhét khung ảnh xuống nơi thấp nhất, sau đó đóng ngăn kéo lại, trả lại thuốc là cho Chu Chính: “Viêm họng, không hút nữa.”

Điện thoại di động vang lên, một số lạ. Trác Dụ ấn nghe, không ngờ lại là bạn trai của Lữ Lữ.

Đào Đào hào hứng bừng bừng đưa ra lời mời: “Tổng giám đốc Dụ, đi ăn vịt nướng đi!”

Tinh thần đầy sức sống ấy đã xua tan sự ngột ngạt ở một giây trước chỉ trong nháy mắt. Trác Dụ thở phào: "Được, tôi sẽ tới.”

Vịt nướng được Đào Đào mang về từ Bắc Kinh, mùi vị không tệ. Trác Dụ nhìn xung quanh một vòng: "Hiếm khi thấy em có thời gian rảnh rỗi nhỉ.”

Lữ Lữ ăn hết nửa miếng da, lau miệng: “Em vẫn ổn, chủ yếu là chị Uyển Phồn ấy, nửa tháng nay chị ấy đều không được nghỉ ngơi tốt, suốt mấy buổi tối đến ngủ ở cửa hàng.”

Trác Dụ muốn hỏi từ lâu: “Cô ấy đâu rồi?”

“Tới bệnh viện đông y rồi, xương cổ đau.” Lữ Lữ nhìn đồng hồ: "Chắc cũng sắp về rồi.”

Trác Dụ đột nhiên cảm thấy vịt nướng trong tay không còn thơm ngon nữa, anh bỏ qua một bên: “Cô ấy cứ đau mãi thế, có chịu được không?”

“Chắc chắn là không chịu được rồi.” Lữ Lữ nghiêng đầu, nói với Đào Đào: “Anh giúp em bỏ phần của chị Uyển Phồn vào lò vi sóng hâm nóng với.”

Đào Đào bị đẩy ra, vui vẻ qua phòng trà nước.

Lữ Lữ lanh lợi cười híp mắt tiếp tục nói: “Muốn hỏi gì cứ hỏi đi.”

Trác Dụ cười hơi ngửa ra sau, thảnh thơi dựa lưng vào ghế: “Anh có thể hiểu, thế người gác cổng là em có ấn tượng thế nào về anh?”

“Anh cũng thẳng thắn quá ha.” Lữ Lữ dừng lại, một lời hai hàm ý: "Cũng tạm được.”

Trác Dụ theo đó hỏi tiếp: “Thế cô ấy thích kiểu trực tiếp hả?”

Lữ Lữ nhận ra trong lời người này có quá nhiều cạm bẫy.

Cô ấy ngồi thẳng lên, hắng giọng một cái, tư thể đoán trang ngay ngắn như thẩm tra viên: “Tổng giám đốc Dụ, tại sao anh lại thích cô giáo em?”

Trác Dụ im lặng một lúc. Vẻ mặt trầm xuống lắng đọng, ánh mắt cũng lờ đi, như nhảy vào kí ức gì đó, lựa ra những chi tiết nhỏ không đáng kể nhưng đủ để làm bằng chứng. Anh đột nhiên bật cười, thẳng thắn: “Vừa gặp đã yêu, em bảo cô ấy có tin không?”

“Sao anh không hỏi em có tin không?”

“Anh thích cô ấy, người khác tin hay không không quan trọng, cô ấy tin mới được.”

“Em không phải người khác.” Lữ Lữ đáng yêu giải thích: "Em là đồ trang sức ở chân của cô giáo.”

Trác Dụ khách quan sửa lại: “Thanh tra.”

“Đúng vậy, mấy năm qua có rất nhiều người theo đuổi cô giáo em, có nhìn thấy đôi mắt này của em không?” Lữ Lữ cong hai ngón tay về phía mặt mình: "Được luyện trong lò luyện đan rồi đó nha, nhìn người vô cùng chuẩn xác.”

Trác Dụ ra vẻ vuốt ngực: “Hơi căng thẳng.”

“Căng thẳng chứ gì, thế thì biết khó mà rút lui, không cần chịu tội.”

“Không lui được.” Trác Dụ cười nói: "Con người anh thích vượt khó tiến lên.”

Đôi mắt Lữ Lữ quay vòng, tò mò hỏi: “Anh định theo đuổi thế nào? Anh nói kế hoạch của anh ra trước đi, em xem thử giúp anh.”

Trác Dụ nghiêm túc nghĩ một lúc: “Tặng hoa?”

“Được. Nhưng anh nhớ kỹ, cô Uyển Phồn không thích hoa hồng.”

“Lượn tới trước mặt cô ấy nhiều hơn.” Trác Dụ cười nói: "Đủ rõ ràng chưa?”

“Được luôn. Nhưng lúc cô Uyển Phồn làm việc anh đừng tới làm phiền. Anh xem bình thường cô rất dễ tính, nổi cáu cũng khá thường xuyên đó.” Lữ Lữ nhắc nhở vô cùng chu đáo: "Còn nữa, anh biết tại sao đàn ông theo đuổi cô giáo em lại không thành công không?”

Trác Dụ: “Mặt không đủ dày.”

Lữ Lữ: “?”

Cô ấy định nói là họ quá phiền.

Nhưng đổi sang góc độ suy nghĩ tuyệt vời lạ lùng khác, không chừng anh thế này lại đánh bậy đánh bạ trúng được. Lữ Lữ suy tính, sợ anh hiểu nhầm: "À, cô Uyển Phồn không phải kiểu người thanh cao, cũng không phải xem thường người khác, càng không muốn tìm bạn trai có tiền có quyền gì đó. Cô ấy đơn thuần, đơn giản chỉ muốn...”

Trác Dụ khẽ ừm một tiếng: “Anh biết.”

“Hả?” Lữ Lữ sửng sốt.

“Cô ấy không muốn yêu đương, cũng chưa gặp được ai khiến cô ấy để ý.” Giọng Trác Dụ hơi trầm, từng chữ như gió mát rót vào tai: "Như thế rất tốt, có trách nhiệm với người khác, cũng có trách nhiệm với bản thân mình. Là một người rất tốt.”

Lữ Lữ khịt mũi, rũ mắt xuống một chút: “Anh nói thế đến em còn cảm động.”

Trở lại chuyện chính, Trác Dụ thật sự có kế hoạch theo đuổi người ta: “Tuần sau có một buổi ra mắt phim mới, anh có hai vé, em tìm lý do đưa cho cô ấy.”

“Em hiểu, em hiểu mà, làm bộ tình cờ gặp nhau.”

Biểu cảm Trác Dụ hơi vi diệu.

Lời này sao lại có phong cách như thiếu niên ngốc nghếch thế nhỉ?

“Sau đó anh đàng hoàng hẹn cô ấy đi ăn cơm, tăng cảm giác tồn tại.” Trác Dụ: “Ngày nào cũng tặng hoa qua bên đó, cô ấy là một người thông minh như thế, chắc sẽ hiểu ra thôi.”

“Nếu cô giáo em từ chối thì sao?”

“Thế thì mỗi ngày anh tặng hai bó.”

“...”

Trác Dụ nói nửa thật nửa giả, khóe mắt đuôi mày hơi giương lên, có cảm giác phong lưu bắt bí vừa khéo, không khiến người khác cảm thấy anh tùy tiện nông cạn, chỉ muốn cảm thán rằng dù không thích nhưng ngày nào cũng được nhìn vẻ ngoài này thì cũng vui mắt thích ý.

Lữ Lữ nghiêm mặt, ngôn từ đầy chính nghĩa: “Không phải anh chỉ muốn chơi đùa đấy chứ?”

Ý cười của Trác Dụ hơi nhạt: “Anh không chơi nổi, cũng không muốn chơi, anh thật lòng.”

Lữ Lữ phồng miệng: “Ừm, thế thì anh cứ tỏ tình thẳng luôn đi.”

“Thế lại trực tiếp quá.” Trác Dụ trêu chọc: "Dù sao cũng phải chuẩn bị một chút chứ, hôm khác tỏ tình sau.”

Bỗng nhiên tiếng chìa khóa rơi xuống đất vang lên từ phía cửa.

Cánh cửa không đóng chặt hơi hé ra, khe cửa dần mở rộng, Khương Uyển Phồn đứng ở đó, đôi mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm phía trước.

Trác Dụ bị ánh mắt ấy nhìn mà não như bị ngâm vào nước đá.

Im lặng mấy giây.

Khương Uyển Phồn ho nhẹ một tiếng: “À tôi tránh đi một lát nhé, tôi không nghe thấy gì hết.”

Cô xoay người đi, quên cả nhặt chìa khóa. Lúc quay lại thở dài, nhìn Trác Dụ lần nữa, thẳng thắn hơn cả anh...

“Đừng để hôm khác, hay là giờ luôn đi?”

Lữ Lữ há hốc miệng, thừ người ra trước khung cảnh đối diễn của hai người này.

Ánh mắt của Trác Dụ và Khương Uyển Phồn run rẩy chạm nhau, thăm dò lẫn nhau, xem xét, lôi kéo, đối kháng, phân cao thấp.

Trác Dụ thấp giọng cười: “Có thể không chọn thời gian nhưng tôi sợ em đuổi tôi ra ngoài.” Anh hỏi: "Em có thể không đuổi tôi đi không?”

Khương Uyển Phồn cong môi lên rất nhẹ: “Nhà tôi buôn bán kinh doanh, không bao giờ đuổi khách.”

Trác Dụ ngẩng đầu lên, một lần nữa sa vào đôi mắt Khương Uyển Phồn, mắt anh giống như cây cung đã căng ra tới cực hạn: “Tôi không làm ăn với em, là thích em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.