Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?

Chương 18



Đối với giấc mơ hoang đường này, Mạnh Trì trăm suy ngàn nghĩ cũng không giải thích được.

Cậu cảm thấy đôi tay mình yêu thích hẳn nên phẩm trà, bàn tay tràn ngập tính nghệ thuật, sao có thể làm chuyện như vậy?

Nhưng ngẫm lại, cậu bỗng thấy hai tay Úc Đình Chi vẽ tranh trên người cậu, cũng đúng là tràn ngập tính nghệ thuật.

Mạnh Trì nhẹ nhàng hít sâu một hơi, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể quy giấc mơ ngoài ý muốn này thành đã quá lâu cậu chưa có giải tỏa. Dục vọng tích cóp đã lâu cộng thêm sự kích thích khi chụp ảnh, khiến người ta khó lòng nào không có ý nghĩ này trong đầu.

Nghĩ như vậy, Mạnh Trì bắt đầu tự xử. Đợi đến khi tiến vào giai đoạn “hiền triết thanh tịnh”, hết thảy trở về bình tĩnh, giống như không còn lưu lại chút dấu vết gì trong lòng cậu.

Sau khi Mạnh Trì từ chối yêu cầu vẽ tranh của Úc Đình Chi, hai người cũng không liên lạc nữa. Lịch sử trò chuyện cũng dừng lại ở một phút cuối cùng của cuộc gọi video, chẳng qua sau đó Mạnh Trì nhàm chán lật vòng bạn bè thì phát hiện, chiều hôm đó Úc Đình Chi đăng một trạng thái.

Đó là một bức ảnh chụp bàn tay của chính mình. Khớp xương rõ ràng, bàn tay dính đầy màu sắc, đặt trên sô pha mà Mạnh Trì nằm, trải vải trắng. Ngoại trừ những màu xanh biếc và màu trắng, đầu ngón tay anh còn dính chút màu hồng nhạt.

Chả hiểu sao Mạnh Trì mở ra nhìn thêm hai giây, chợt nghĩ đến chuyện cậu nổi lên phản ứng, đã vội vàng rời khỏi, chẳng qua cậu vẫn chú ý trên tấm vải trắng có thêm một đóa hoa trà màu hồng.

Vẫn vẽ đẹp như cũ, vài nét phác họa ít ỏi đã vẽ nên cái thần của đóa hoa.

Nhưng sao lại vẽ trên vải?

Úc Đình Chi cứ phải kỳ kỳ cục cục thế mới chịu được à? Vẽ tranh không vẽ trên giấy luôn đi, cứ phải làm mấy cái lạ lùng.

Ý thức được mình suy nghĩ quá nhiều đến Úc Đình Chi, Mạnh Trì bèn thu hồi suy nghĩ, ngăn lại ý muốn lưu ảnh trong đầu, rời khỏi vòng bạn bè, tắt điện thoại.

Cuối tuần này tại trung tâm hội nghị và triển lãm có một hội nghị chuyên đề nghệ thuật, quán trà Du Nhiên là một trong những đại diện của văn hóa trà nghệ, được mời tham gia.

Vài ngày nữa Đỗ Phong sẽ về quê thu trà, các hoạt động tháng tư anh cũng không có cơ hội tham gia, nên vừa hay lần này, Dương Chính Phong dẫn anh đi cùng.

Buổi tọa đàm lần này ngoại trừ trà nghệ, còn có mộc nghệ, thư pháp, quốc họa các ngành nghệ thuật khác tham gia, sau khi kết thúc còn có một bữa tiệc rượu nhỏ. Đỗ Phong lần đầu tiên lấy thân phận khách mời tham gia hoạt động này, tuy rằng Dương Chính Phong bảo anh cứ thả lỏng tùy ý, bình thường mặc gì thì mặc cái đó, nhưng anh vẫn rất trịnh trọng, bảo Mạnh Trì đi cùng mình mua một bộ chính trang để tham gia tiệc rượu.

Mạnh Trì tham gia không ít hoạt động, cậu cũng có âu phục, chẳng qua không chịu được sự hấp dẫn của nhân viên bán hàng, lại mua một bộ.

Dương Tự Nhạc quay về thấy bộ âu phục màu đen kia, biết được hoạt động cuối tuần Dương Chính Phong không dẫn cậu đi, như là trút giận lên bộ quần áo thuận tay mới lấy về từ tiệm giặt khô ném trên sô pha.

“Anh nói xem em rốt cuộc có phải con ruột của lão Dương không?” Dương Tự Nhạc tức giận ngửa cổ oán giận, “Không cho em đi thi chứng chỉ nghệ nhân trà đã đành, bình thường tham gia hoạt động cũng không dẫn em đi!”

Mạnh Trì cười, vừa đi đến vừa cầm túi quần áo bị bọc kín lên kiểm tra, học theo lời Dương Tự Nhạc nói lúc trước chế giễu hắn: “Cũng không biết là ai nói, “Loại hoạt động này có ý nghĩa gì không? Không phải nhìn mấy người nghệ sĩ lão thành giả vờ, thì cũng là nghe bọn họ khoe khoang”.”

“Đấy chẳng phải là em nói lúc tức giận hay sao? Tuy rằng những nghệ nhân lão làng kia mắt đều mọc trên đỉnh đầu, nhưng trong bụng miễn cưỡng coi như có chút gì đó.” Dương Tự Nhạc nhỏ giọng nói, “Hơn nữa, lần này không phải có tiệc rượu sao?”

Mạnh Trì liếc hắn một cái, hừ cười một tiếng: “Cậu chính là muốn đi uống rượu đúng không?”

Dương Tự Nhạc tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại là một học sinh trung học thích uống rượu. Chẳng qua bình thường Dương Chính Phong quản lý chặt chẽ, hắn chỉ có thể vụng trộm uống một chút, còn mạo hiểm sẽ bị mắng. Loại tiệc rượu này có thể quang minh chính đại uống các loại rượu, làm sao hắn lại không động lòng?

“Cũng không phải.” Dương Tự Nhạc từ trên sô pha đứng dậy, dịch đến bên cạnh Mạnh Trì, sửa sang lại áo lông của cậu, “Em đây còn không phải vì anh sao!”

“Ồ?” Mạnh Trì buồn cười nhìn hắn.

Dương Tự Nhạc: “Với tửu lượng của anh, trường hợp này chẳng phải là cần một người chắn rượu cho sao?”

Mạnh Trì cầm móc áo vỗ lên đầu hắn một cái: “Tửu lượng của anh có kém đến đâu cũng chưa đến mức kéo một học sinh trung học thay anh đỡ rượu, hơn nữa, cứ cho là anh lớn tuổi đi, làm gì có người đến rót rượu cho anh?”

Dương Tự Nhạc khinh thường trợn trắng mắt: “Vậy thì chưa chắc.”

Mạnh Trì từ chối trả lời, nhìn khăn tay mình lấy từ trong túi quần áo lâm vào trầm tư.

Bởi vì bệnh nghề nghiệp, Mạnh Trì quen mang theo khăn tay bên người, cũng có rất nhiều khăn tay, nhưng chiếc khăn tay màu xám bạc trước mắt này, vừa nhìn đã biết không thuận tiện, tuyệt đối không phải của cậu.

Một lát sau, Mạnh Trì nhớ lần trước mình mặc chiếc áo lông vũ này là đến xưởng gốm sứ, khăn tay của cậu đưa cho Úc Đình Chi. Về sau lúc đưa Úc Đình Chi về nhà, Úc Đình Chi hình như có trả lại cho cậu.

Mạnh Trì giật mình, hóa ra cậu và Úc Đình Chi trao đổi khăn tay à.

Đang lúc cậu suy nghĩ có muốn trả lại khăn tay không, Dương Tự Nhạc bỗng nhiên hô một tiếng, “Thiếu chút nữa quên mất! Ngày mai chúng ta đi tắm suối nước nóng đi!”

Mạnh Trì: “Tắm suối nước nóng?”

“Yes,” Dương Tự Nhạc gật đầu, giơ phiếu trải nghiệm hắn vừa mới lấy ra từ trong túi quần của mình lắc lư trước mặt Mạnh Trì, “Quán ăn tư nhân tặng, ông chủ đưa cho bọn em mấy phiếu trải nghiệm khách sạn suối nước nóng, miễn phí, nếu không đi sẽ hết hạn.”

Mạnh Trì nhét khăn tay vào túi, nhận phiếu giảm giá nhìn một chút: “Vậy gọi sư phụ đi, không phải gần đây người bị lạnh sao.”

Dương Tự Nhạc theo bản năng muốn từ chối, nhưng nghe được vậy thì ngậm miệng: “Vậy thì cùng đi.”

Trên nguyên tắc “có thể không kiếm được tiền, nhưng không thể để bị mất đi một đồng nào được, tiền không phải thứ vô ích.” Tất nhiên là Dương Chính Phong vui vẻ đồng ý, còn gọi Đỗ Phong đi cùng.

Tối thứ sáu, Mạnh Trì lái xe chở một gia đình già trẻ đến ngõ đêm Lạc Hà. Khách sạn suối nước nóng mới khai trương, chỉ mới bắt đầu kinh doanh thử nghiệm, vì thế không có nhiều người.

Ngõ đêm Lạc Hà được xem là danh lam thắng cảnh rất nổi tiếng của Trạch Vu, cảnh sắc vô cùng dễ chịu, cho dù là ban đêm cũng có thể nhìn thấy ánh đèn thành phố xa xa. Vì vậy, suối nước nóng của khách sạn không chỉ có trong nhà mà còn có ngoài trời.

Dương Chính Phong và Đỗ Phong sợ lạnh, chọn bể tắm trong nhà. Mạnh Trì ngâm mình với họ trong phòng, trò chuyện về hoạt động cuối tuần được một lúc thì bị Dương Tự Nhạc kéo ra bể ngoài trời ngắm cảnh đêm.

Dương Tự Nhạc chọn một góc rất hẻo lánh, chung quanh còn có núi đá cành cây che khuất, rất là riêng tư, ngoại trừ hai người họ thì không có người khác.

Mạnh Trì dựa vào bên hồ, vừa ngắm cảnh đêm vừa trả lời wechat của Trần Ngạn.

Tên này lại tìm được mục tiêu mới, là sinh viên năm nhất của trường họ, em trai năm nhất sắp phải đến Tây Trì tham gia lớp vẽ vật thực [1], Trần Ngạn tính toán đi chơi cùng hai ngày.

Trà xuân ở Tây Trì vô cùng nổi tiếng, hằng năm quán trà Du Nhiên đều về nông thôn thu trà mới đều đến đó, Mạnh Trì đã đi rất nhiều lần, cho nên Trần Ngạn mới hỏi Mạnh Trì có chỗ nào thú vị không, nhân tiện hỏi lần này cậu có về đó thu trà không.

Mạnh Trì nói năm nay cậu không đi, cậu cũng không biết chỗ nào thú vị, dù sao mỗi lần đi cậu đều ghé đồi trà hoặc là chợ trà.

Trần Ngạn trả lời một meme cạn lời, không trông cậy vào cậu nữa, tự mình lên mạnh search.

Mạnh Trì rời khỏi khung chat, quay đầu thì phát hiện không biết Dương Tự Nhạc chạy đi đâu.

Cậu gửi wechat cho Dương Tự Nhạc, hỏi hắn đi đâu, giục hắn về xoa bóp lưng cho mình.

Dương Tự Nhạc trả lời [Đợi xíu.]

Mạnh Trì nhàn rỗi nhàm chán, lại tiện tay mở vòng bạn bè, nhìn thấy Dương Tự Nhạc đăng ảnh tự sướng, Úc Đình Chi còn like cho hắn.

Trong lòng thầm nói, được ghê, ăn một bữa cơm đã thêm wechat rồi.

Mạnh Trì nghĩ trong lòng, còn tay thì lướt không ngừng, tiếp tục kéo xuống, chốc lát đã thấy lúc 2h chiều, Xà Sơn đăng một bộ ảnh cửu cung cách [2], kèm với cap “Mệt muốn chết, nhưng cũng may rất đáng giá.”

Chụp ảnh là công tác chuẩn bị cho triển lãm, có thể nhìn thấy không ít ảnh đã được in ra, có lớn có nhỏ, không có ngoại lệ, đều dùng khung kim loại viền bạc trang trí.

Mấy khung ảnh đặt dựa vào tường, cái thẳng cái nghiêng, nhìn không đầy đủ, hiển nhiên là Xà Sơn tiện tay chụp một cái, đăng lên vòng bạn bè khoe khoang một chút.

Mặc dù vậy, Mạnh Trì vẫn mở từng tấm ra xem, những bức ảnh được chỉnh sửa so với bản gốc càng có thêm tính nghệ thuật, dù là nhìn trên điện thoại, Mạnh Trì cũng cảm nhận được chấn động so với xem lần đầu.

Chẳng qua nghĩ đến người trong ảnh là mình, hơn nữa rất nhanh sẽ bị một đám người thưởng thức, cậu vẫn có chút buồn bực.

Đang lướt, ngón tay Mạnh Trì bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn màn hình cũng ngưng đọng.

Tấm ảnh này cũng tiện tay chụp một cái, bên trong phần lớn là ảnh tông màu đen trắng làm chủ đạo, nhưng Mạnh Trì liếc mắt một cái đã thấy một góc bức ảnh đặt ở bên phải. So với các bức khác tông màu đơn giản, bức ảnh này phải nói là đầy đủ màu sắc.

Trong ảnh, Mạnh Trì chỉ lộ ra một đoạn eo, trên làn da màu mật ong là màu xanh biếc, chỗ tươi sáng chỗ lại sẫm màu, và một bàn tay xương khớp rõ ràng.

Không cần nhìn nhiều Mạnh Trì cũng biết đấy là tay Úc Đình Chi. Thậm chí cậu còn có thể nhớ lại cảnh chụp bức ảnh này. Lúc ấy Úc Đình Chi đang bổ sung lại màu cho cậu, Xà Sơn tiện tay chụp xem hiệu quả.

Mạnh Trì không biết tại sao Xà Sơn lại lưu tấm ảnh này, nhưng cậu không nói gì, chỉ phóng to nhìn vài giây, trước khi suy nghĩ chạy lệch trong đầu, cậu rời khỏi vòng bạn bè.

Nhưng rõ ràng, số phận thích trêu đùa. 2 phút sau, Mạnh Trì lại nhìn thấy đôi tay này, và chủ nhân của chúng.

Nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Mạnh Trì theo bản năng cho là Dương Tự Nhạc, chỉ thoáng liếc mắt một cái liền nói: “Về rồi à? Đến ấn lưng cho anh đi.”

Tiếng bước chân đến gần, chỉ chốc lát sau đã nghe được tiếng nước, người phía sau càng đến gần, nước nóng chậm rãi lăn tăn, vừa lúc chạm đến hai điểm hồng trước ngực Mạnh Trì.

Cậu khoanh tay lười biếng nằm sấp cạnh bờ đá, chờ Dương Tự Nhạc đến hầu hạ mình. Người phía sau đang đến gần, Mạnh Trì không đợi đến khi được mát xa, mà là đợi được một giọng nói xa lạ mà quen thuộc vang lên: “Ấn ở đâu?”

Mạnh Trì sợ hãi cả kinh, lập tức quay đầu lại. Cậu xoay người quá gấp, tay bị trượt từ trên bờ đá xuống, gần như theo bản năng, cậu đưa tay kéo người trước mặt một cái, mà Úc Đình Chi cũng theo bản năng đưa tay vớt thân thể bị trượt xuống nước của cậu.

Nháy mắt, Mạnh Trì tránh được sự lúng túng bị ngã xuống nước, nhưng lại rơi vào một loại lúng túng khác.

Cơ thể bán khỏa thân của hai người hoàn toàn áp sát, thậm chí trong nháy mắt ổn định cơ thể, đầu Mạnh Trì còn va vào lồng ngực trần trụi của Úc Đình Chi, cơ ngực vừa mềm mại vừa cứng rắn ở ngay bên môi cậu, hương hải dương theo hô hấp lan vào trong khoang mũi, trong đó còn có cả hơi thở da thịt độc nhất vô nhị của Úc Đình Chi.

Ước chừng giật mình hai giây, Mạnh Trì mới phản ứng lại, cậu ngẩng đầu lên, theo bản năng liếm môi, đồng thời hai tay chống lên cánh tay Úc Đình Chi đang muốn kéo dài khoảng cách với anh.

Mà bên dưới, nửa thân dưới của hai người cũng quấn quýt, đầu gối Mạnh Trì vừa vặn chọc vào đùi Úc Đình Chi, lúc đứng thẳng, không thể tránh khỏi va vào chỗ nào đó nhô lên.

Nhất thời đầu gối Mạnh Trì tê dại, suýt chút nữa lại ngã xuống.

Sao đứng thôi mà cũng khó khăn thế này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.