Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?

Chương 24



Không đợi Mạnh Trì hạ quyết tâm đi qua chào hỏi Úc Đình Chi, Xà Sơn không biết từ đâu xuất hiện đi đến cạnh anh, sau đó người đàn ông mặc âu phục đối diện Úc Đình Chi liền đứng dậy rời đi.

Lúc người này xoay lại, Mạnh Trì nhìn rõ khuôn mặt hắn. Bộ dạng không tính là xấu, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khắc nghiệt, tuy rằng nụ cười treo trên mặt nhưng lại mang theo chút khó chịu, như là vừa rồi không được hoan nghênh.

“Anh Mạnh, anh đang nhìn gì vậy?” Tống Mân đi từ phòng vệ sinh ra, hỏi.

Không đợi Mạnh Trì mở miệng, Tống Mân đã nhìn theo tầm mắt cậu, thấy rõ người nọ, ánh mắt như nai con lập tức sáng lên: “Là Đình Chi ca ca, trùng hợp vậy sao.”

Nói xong Tống Mân muốn đi qua đó, nhưng thấy Mạnh Trì không có động tác nào, Tống Mân quay đầu hỏi cậu: “Anh Mạnh, anh không đi qua chào hỏi sao?”

Đi cái rắm, bây giờ cậu vừa nhìn Úc Đình Chi đã nghĩ đến chuyện hoang đường mình làm tối hôm qua.

“Cậu đi đi,” Mạnh Trì cười gượng một cái, “Tôi không đi đâu.”

Tống Mân hơi say, không nhận ra sự mất tự nhiên ngắn ngủi của Mạnh Trì, vui vẻ đi đến chỗ Úc Đình Chi.

***

“Ai đấy?” Xà Sơn ngồi xuống đối diện Úc Đình Chi, thuận miệng hỏi.

Úc Đình Chi: “Không biết.”

“Không biết?” Xà Sơn nhìn người đã đi xa, “Đến bắt chuyện à?”

Úc Đình Chi đáp một tiếng, lại nói: “Tôi vừa gọi một ly Martini, anh muốn uống gì thì tự mình gọi đi.”

Xà Sơn gật đầu, vẫy tay gọi nhân viên pha chế cho 1 ly whisky, Úc Đình Chi nhân tiện bảo nhân viên cầm ly vừa rồi người đàn ông gọi mang đi.

“Gương mặt này của cậu thật đúng là câu dẫn mà, ở đây cũng chả phải gay bar, sao không thấy em gái xinh đẹp nào đến thế?” Xà Sơn nói, “Hay là gay các cậu liếc mắt một cái đã nhận ra đồng loại của nhau rồi?”

Úc Đình Chi: “Hắn nói trước đây đã từng gặp tôi ở Ngư Thú.”

Ngư Thú là một gay bar trong khu đô thị mới, đúng là Úc Đình Chi từng đến đó 2 lần, nhưng chưa được một lát thì đã bị nhiều người đến bắt chuyện làm phiền nên rời đi luôn, chứ anh cũng chẳng có ấn tượng gì với người vừa nãy.

“À.” Xà Sơn gật đầu, chợt vuốt cằm nhìn Úc Đình Chi, “Chẳng qua cậu lúc nào cũng từ chối những người theo đuổi mình như vậy?”

Xà Sơn không phải gì cũng không nghe thấy, lúc mới đi vào hắn trùng hợp nghe được Úc Đình Chi mười phần cao ngạo nói với kẻ kia, “Anh không thể khiến tôi nảy sinh ham muốn. Cho nên anh đi được rồi.”

“Chậc chậc chậc, sao trước kia tôi không thấy cậu phóng khoáng như vậy?” Xà Sơn cười nói, “Mấy năm không gặp, trở nên hoang dã như vậy từ hồi nào thế!”

Úc Đình Chi liếc hắn một cái, miễn bình luận.

Xà Sơn cười ha ha, híp mắt nhìn hướng người vừa nãy rời đi: “Bộ dáng người kia cũng được, chẳng qua đúng là không phải kiểu người cậu thích.”

“Ồ?” Úc Đình Chi khẽ nhìn hắn, “Tôi thích kiểu nào?”

“Kiểu như Tống Sâm.” Xà Sơn nói chẳng cần nghĩ, “Không phải cậu rất hợp cạ cậu ấy sao?”

Úc Đình Chi không nói gì, chỉ nhìn hắn.

“Phải không? Hay là…” Xà Sơn suy nghĩ một chút, nghĩ lần trước chụp ảnh Úc Đình Chi không quá bình tĩnh, giọng điệu bỗng dưng vút cao, “Kiểu như Mạnh Trì?”

Nhìn thấy Úc Đình Chi thu hồi tầm mắt lại, Xà Sơn đã biết mình đoán đúng rồi.

“Đệch?” Xà Sơn nhướng mày, suy nghĩ lại hỏi, “Vậy cậu ấy có phải gay không?”

Úc Đình Chi không trả lời, mà nói: “Cậu ấy đang theo đuổi Tống Mân.”

“Đệch!” Xà Sơn lại thốt một câu tục tĩu, nhưng vẫn nói: “Chẳng qua tôi thấy hình như Tống Mân có chút ý tứ với cậu đấy.”

Úc Đình Chi từ chối trả lời, Xà Sơn vỗ đùi: “Được lắm, thì ra hai người là tình địch.”

Úc Đình Chi dựa người vào sô pha, mười ngón tay đan xen nhau, ánh mắt nửa rũ xuống càng thêm thâm trầm.

Nghĩ đến câu nói tối qua Mạnh Trì hỏi mình, ngay cả Mạnh Trì cũng có thể nhìn ra Tống Mân có ý đặc biệt với mình, làm sao mà Úc Đình Chi lại không biết được. Chẳng qua anh không để tâm, nếu Tống Mân không nói rõ, anh cũng không cần phải chọc thủng.

Trong đầu Xà Sơn lòng vòng mối quan hệ phức tạp này, im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Thật ra tôi cảm thấy Tống Mân cũng không tệ, đứa nhỏ này ngoan ngoãn lại đáng yêu, hiểu chuyện. Cậu không suy nghĩ một chút sao?”

“Không suy nghĩ.” Úc Đình Chi trực tiếp nói.

“Tại sao?” Xà Sơn hỏi, “Vì cậu ấy là em trai Tống Sâm ư?”

Úc Đình Chi nhìn hắn một cái: “Chuyện này không có liên quan gì đến việc ai là em trai ai cả.”

“À, biết rồi.” Xà Sơn hiểu rõ gật đầu, “Chỉ là đơn thuần không thích đúng không?”

“Ừm.”

Nghe được tiếng “Ừm” này, Tống Mân đứng trong góc ngược sáng lập tức mím chặt môi, bàn tay buông hờ bên hông cũng nắm chặt lại, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay cũng không vui vẻ như trước, chỉ còn lại mất mát.

Âm thanh xung quanh dường như đều đã đi xa, chỉ còn câu “Chỉ là đơn thuần không thích” quanh quẩn bên tai. Mãi đến khi một người đàn ông đụng phải cậu, cậu mới hoàn hồn xoay người quay về chỗ cũ.

Lúc Tống Mân đi đến chỗ Úc Đình Chi, Mạnh Trì cũng rời khỏi phòng vệ sinh. Cậu không quay lại chỗ Trần Ngạn nữa, mà đi ra cửa sau quán bar, muốn hít thở không khí.

Khi rẽ qua góc hành lang dài, gặp phải hai người đang nói chuyện với nhau trong góc. Mạnh Trì nhìn thoáng qua, phát hiện một trong số đó chính là người đàn ông mặc âu phục vừa mới nói chuyện với Úc Đình Chi.

Trước mặt người này là một nhân viên phục vụ, trên tay là một khay rượu đặt 1 ly cocktail màu đỏ.

Người đàn ông mặc âu phục hắng giọng hỏi một câu: “Đây là Martini đặc trưng của cửa hàng cậu sao?” Nhân viên pha chế gật đầu, còn giới thiệu với gã cách điều chế.

Mạnh Trì đi ngang qua họ, đáy mắt thoáng nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục đưa tay cầm ly rượu lên, đầu ngón tay chạm hai cái vào thành ly, giống như có gì đó rơi vào trong rượu.

Mạnh Trì nhìn thoáng qua, thấy ly rượu kia không có gì khác thường, nên không quá để ý, cứ thế đi thẳng ra cửa sau.

Gió đêm lạnh lẽo thổi bay sự nóng nực trong quán bar, Mạnh Trì thở ra một hơi dài. Ánh mắt mông lung nhìn vài con côn trùng bay dưới ánh đèn đường, lúc thì nhớ đến nụ cười khẽ của Úc Đình Chi, lúc thì nhớ đến ánh mắt sáng ngời của Tống Mân.

Tiếng nhạc xập xình trong quán bar truyền ra, các suy nghĩ không có đầu mối đua nhau làm loạn trong đầu Mạnh Trì, cảm thấy có hơi phiền não.

Cậu đứng đó một lát, Trần Ngạn gửi tin nhắn hỏi cậu đi đâu, sao Tống Mân quay về mà lại không thấy cậu, có phải vẫn ở lại nhà vệ sinh rồi không.

Về chỗ ngồi cũ, Tống Mân quả nhiên đã ngồi đó, đang nâng ly rượu uống từng ngụm từng ngụm, so với lúc trước trông còn chán chường hơn, cả người héo như củ cải dầm sương.

“Có chuyện gì vậy? Cậu bắt nạt cậu ấy à?” Trần Ngạn ghé sát tai Mạnh Trì hỏi, “Đi WC về mà như người mất hồn thế?”

Mạnh Trì cũng không rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể ngồi đấy an ủi. Bất kể Trần Ngạn hỏi thế nào, Tống Mân cũng tuyệt nhiên không hé miệng nửa lời, cứ thế uống rượu giải sầu. Trần Ngạn bất đắc dĩ thở dài, vỗ vai Mạnh Trì một cái, nhỏ giọng nói: “Cậu chông trừng cậu ấy một chút.”

Mạnh Trì đáp một tiếng, lúc Tống Mân khui thêm một chai rượu, Mạnh Trì đưa tay ngăn lại.

“Làm gì thế?” Hai má Tống Mân vì say nên ửng đỏ, đôi mắt mông lung, vẻ mặt đau khổ ai nhìn cũng thấy thương.

“Đừng uống nữa, uống nữa là say đấy.” Mạnh Trì nói.

Tống Mân đoạt lấy chai rượu: “Em muốn uống, anh cũng uống cùng luôn đi.”

Mạnh Trì bất đắc dĩ, thở dài, uống với cậu hai chén.

“Say mới tốt.” Tống Mân vừa uống vừa nói thầm, “Say là có thể coi như một giấc mơ, coi như cái gì cũng không nghe thấy.”

Mạnh Trì nghe được cậu lầm bầm, nhất thời đoán được có lẽ lúc nãy đi tìm Úc Đình Chi cậu nghe được cái gì không nên nghe, chịu đả kích không nhỏ.

Bộ dáng đau lòng này, lẽ nào nhìn thấy Úc Đình Chi đang tán tỉnh người khác sao?

“Rốt cuộc ai khiến cậu không vui, nói cho tôi biết đi, tôi đi đánh hắn giúp cậu.” Mạnh Trì không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, theo bản năng lấy lời Dương Du Nhiên nói lúc muốn đòi lại công bằng cho Dương Tự Nhạc.

Tống Mân lại rót một chén rượu, bĩu môi nói: “Không ai ức hiếp em, chỉ là anh ấy không thích em.”

Không cần Tống Mân nói rõ ràng, Mạnh Trì cũng biết “anh ấy” là ai.

Tuy rằng không biết vừa rồi Tống Mân đi tìm Úc Đình Chi đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng, Tống Mân bị từ chối.

Đối với chuyện Úc Đình Chi không thích Tống Mân, Mạnh Trì không cảm thấy bất ngờ gì, như là cậu đã sớm biết, thậm chí trong đầu cậu còn đọng lại giọng nói của Úc Đình Chi — “Tôi không thích cậu ấy.”

Bất kể là giọng điệu hay biểu cảm đều vô cùng rõ ràng, ký ức chợt lóe lên, Mạnh Trì sửng sốt một lát, nhưng lại không nắm bắt được chút gì.

“Anh ấy không thích em, anh ấy không thể thích em.” Tống Mân vẫn đang khổ sở lặp đi lặp lại, đôi mắt đã nhập nhòe ánh nước, có lẽ là uống quá nhiều rồi.

Mạnh Trì cũng thấy thương tiếc, nhưng cậu thật sự không biết dỗ dành người khác, chỉ nói: “Không sao, anh ta không thích cậu thì vẫn còn người khác thích cậu.”

Tống Mân giương mắt nhìn Mạnh Trì: “Có phải anh không? Anh có thích em không?”

Mạnh Trì không phải người lòng vòng, bằng không cậu cũng sẽ không thản nhiên thừa nhận khuynh hướng tình dục khi bị Úc Đình Chi hỏi. Nhưng lúc này cậu lại trầm mặc, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Im lặng hai giây, Tống Mân bỗng nhiên cười một tiếng, chợt hạ giọng nói: “Anh Mạnh, em không thích anh, anh cũng không thích em. Thích một người không thích mình, rất mệt mỏi, cũng rất đau khổ.”

Giọng nói Tống Mân hạ thấp xuống, khổ sở trên gương mặt hóa thành sương mù, rồi ngưng tụ nơi khóe mắt, rơi thành lệ.

Tuy rằng bị từ chối, nhưng Mạnh Trì cũng không mấy khổ sở, chỉ là nhìn bộ dạng đáng thương này của Tống Mân thấy hơi đau lòng.

“Được rồi, đừng buồn nữa, về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Mạnh Trì đoạt lấy ly rượu trong tay Tống Mân, vỗ vỗ đầu cậu.

Lúc này Tống Mân không cò kè với Mạnh Trì nữa, nhắm mắt lại phát ra tiếng khóc nức nở yếu ớt. Mạnh Trì đỡ cậu dậy, chuẩn bị đưa cậu về. Nhóm hội sinh viên của Trần Ngạn cũng đang chuẩn bị rời đi.

Mạnh Trì đỡ Tống Mân ra khỏi quán bar, lúc cầm điện thoại toan gọi lái xe thì bỗng nhiên không thấy điện thoại của mình đâu, nhớ ra vừa rồi cậu đặt điện thoại lên quầy bar, nên giao Tống Mân cho Trần Ngạn, tự mình quay lại tìm điện thoại.

Điện thoại không bị vứt, được nhân viên phục vụ dọn rồi giao cho lễ tân, Mạnh Trì cầm điện thoại ra đúng lúc nhận được cuộc gọi của Trần Ngạn.

“Tìm được điện thoại rồi sao?” Trần Ngạn hỏi.

“Ừm.” Mạnh Trì vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài.

“Vậy thì được, cậu và Tống Mân làm gì vậy, tôi bảo để cậu đưa cậu ấy về, cậu ấy nhất định không cho, chui lên xe nằng nặc đòi về luôn.” Tửu lượng của Trần Ngạn tốt, uống nửa ngày cũng không thấy say.

Mạnh Trì thở dài trong lòng, tự nhủ còn có thể xảy ra chuyện gì được, chính là bị từ chối, muốn tránh gặp mặt.

Mạnh Trì: “Không có chuyện gì, vậy cậu đưa cậu ấy về đi.”

Trần Ngạn nói “Được”, rồi cúp máy.

Quán bar đủ các loại mùi hỗn tạp khiến Mạnh Trì có chút choáng váng. Hôm qua bị say rượu còn chưa lấy lại sức, vừa nãy cũng uống thêm chút, đầu óc Mạnh Trì bắt đầu tăng xông, cậu giơ tay nhéo nhéo mi tâm, bước nhanh hơn chuẩn bị về ngủ.

Lúc đi đến bãi đỗ xe chờ lái xe thuê đến, Mạnh Trì bỗng nghe được một vài tiếng leng keng, tiếp theo là một giọng nói trầm thấp đầy phẫn nộ.

Giọng điệu quen thuộc này nhất thời khiến Mạnh Trì giật mình, nhìn lại quả nhiên phát hiện chiếc Lexus cậu từng lái, và Úc Đình Chi đang dựa vào cửa xe, cơ thể không vững, sắc mặt đỏ ửng.

Mà đối diện anh là người đàn ông mặc âu phục kia.

Mạnh Trì nhớ lại ly Martini, cậu nheo mắt, bước nhanh qua đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.