Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?

Chương 33



“Tôi không có,” Úc Đình Chi nói, “Là miệng cậu di chuyển trước.”

Mạnh Trì bị dáng vẻ anh hợp tình hợp lý phản bác khiến cho bật cười, học theo nói: “Tôi không có, là tay anh di chuyển trước.”

Bây giờ họ trông chẳng khác gì hai nhóc củ cải đấu võ mồm hôm qua, nghĩ đến đây, Mạnh Trì bỗng cười ra tiếng, bật ra một câu “Quỷ ngây thơ”, cũng không biết là đang nói ai.

Úc Đình Chi cũng cười, bầu không khí giữa hai người trở nên gần gũi, giống như sự gượng gạo sau đêm đó đang dần nới lỏng, họ lại khôi phục sự tự nhiên khi ở chung như trước, chỉ là có thêm một chút mập mờ như có như không.

Trong xe dần yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng từ những sinh viên ngủ say, Mạnh Trì như bị lây, cũng thấy hơi buồn ngủ, bèn nhắm mắt lại ngủ một lát.

Chờ đến khi cậu tỉnh dậy, mở mắt ra phát hiện không biết từ lúc nào mình đã tựa đầu vào vai Úc Đình Chi, đỉnh đầu cậu chạm đến cằm Úc Đình Chi. Gần như hai người “dựa đầu vào nhau mà ngủ”.

Hô hấp của Úc Đình Chi phả từ đỉnh đầu Mạnh Trì xuống, luồng khí nóng nhẹ nhàng lướt qua sống mũi cao thẳng của cậu, rồi hoà quyện với hô hấp của cậu, khiến cậu hoảng hốt một phen, nhất thời không biết có nên ngẩng đầu hay không.

Chỉ chốc lát sau xe dừng lại, Úc Đình Chi mở mắt ra, thẳng người dậy. Mạnh Trì lúc này mới giả vờ như mình vừa tỉnh ngủ, kéo dài khoảng cách với anh.

Địa điểm vẽ vật thực nằm ở sườn núi, vì để sinh viên khỏi phải đi bộ nhiều, tài xế trực tiếp lái xe lên núi luôn.

Nơi này cách chùa Thanh Phong một đoạn, Mạnh Trì bèn tạm biệt Úc Đình Chi, tự mình đi bộ lên.

Nửa tiếng sau, Mạnh Trì đến chùa Thanh Phong, nhưng không gặp được sư công. Nghe các chú tiểu trong chùa nói, sư công của cậu gần đây mê chơi cờ, gặp được một bạn cờ dưới chân núi, hai người thường xuyên chơi cờ với nhau.

Mạnh Trì đến không đúng lúc, cũng không định đi. Cứ thế nghỉ ngơi trong chùa một tiếng, đi đến vườn trà lưng chừng núi nhìn một chút.

Cũng vì hôm nay nhiều mây, mặt trời bị mây che khuất, không có ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ cũng dễ chịu nên Mạnh Trì mới có tâm tình đi dạo trong núi.

Núi Thanh Phong không quá cao, ngoại trừ đỉnh núi chính và hai ngọn núi phụ xung quanh vì quá dốc nên không được khai phá ra, thì những ngọn núi khác về cơ bản đều được khai khẩn để trồng trà đặc sản của địa phương.

Từng hàng cây trà thẳng hàng phủ lên mặt ngoài núi, đầy đặn xanh biếc. Công nhân hái trà đang đi lại trong đó giống như điểm xuyết trong bức tranh, hương trà nồng đậm và mùi cây cỏ trôi nổi trong không khí cực kỳ sảng khoái.

Mạnh Trì đi được không bao lâu đã gặp phải một đôi tình nhân nhỏ, hai người ngồi dưới gốc cây sồi cao lớn, cậu trai đứng sau cô gái, nửa ôm tay cô, từng nét từng nét dạy cô vẽ tranh, vô cùng thân mật.

Mạnh Trì chậc chậc hai tiếng trong lòng, vội vàng chuyển hướng đi sang đường núi bên kia, tránh quấy rầy thời gian yêu đương của người ta.

Dọc theo đường đi, cậu gặp không ít sinh viên đại học rải rác khắp đồi trà, phần lớn đều không vẽ tranh, còn có cô gái nhỏ nhận ra cậu, hỏi cậu đường đến chùa Thanh Phong đi như thế nào.

Mạnh Trì trả lời, hỏi thêm một câu họ đến chùa làm gì, mấy cô gái cười hì hì nói đi thắp hương bái Phật cầu nhân duyên.

Nhìn họ đi lên núi, Mạnh Trì suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra gửi wecaht cho Úc Đình Chi, nói nhìn thấy sinh viên của anh đi chùa Thanh Phong.

Cậu tuyệt đối không có ý báo cáo với giáo viên nhóm sinh viên này trốn học, chỉ đơn giản là lo lắng cho an toàn của họ.

Úc Đình Chi trả lời cậu rất nhanh, nói hôm nay sau khi hoàn thành vẽ vật thực là thời gian hoạt động tự do của sinh viên.

Mạnh Trì không nói gì nữa, đi dạo một lát cũng quay lại chùa. Sau đấy cậu nhìn thấy Úc Đình Chi và thầy giáo kia ở điện Đại Hùng.

“Tiểu Mạnh à, sư công cậu về rồi đó, đang ở trong sương phòng đằng sau viện.” Sư thầy trong chùa nhìn thấy cậu thì gọi nhắc.

Mạnh Trì đáp một tiếng “Đã biết”, quay đầu đã phát hiện Úc Đình Chi đang nhìn mình.

“Thầy Úc à, anh cũng đến cầu nhân duyên sao.” Mạnh Trì đi qua chào hỏi anh, thầy giáo bên cạnh Úc Đình Chi gật đầu với cậu, cậu cũng hơi gật đầu đáp lễ.

“Coi là thế đi.” Úc Đình Chi nói.

Hừ, không phải là không phải, lại còn coi là thế đi.

Mạnh Trì oán thầm trong lòng một câu, nhưng ngoài mặt lại không nói gì. Thầy giáo kia cực kỳ thức thời, biết Úc Đình Chi và Mạnh Trì quen biết nhau, mình không nên ở lại làm gì nên đi sang chỗ khác.

Mạnh Trì vốn dĩ định chào hỏi anh xong thì đi gặp sư công, nhưng thấy đồng nghiệp Úc Đình Chi đi rồi, cậu cũng không thể không biết xấu hổ để Úc Đình Chi ở đây một mình được, thuận miệng nói một câu bảo anh đến sau viện với mình, Úc Đình Chi cũng không từ chối.

Còn chưa vào sau viện, Mạnh Trì đã nghe được giọng nói vang dội của sư công nhà mình đang nói chuyện với sư thầy rằng hồi nãy ông đã đại sát tứ phương như thế nào, khiến cho đối thủ đâu giáp khí khôi*, máu chảy ròng ròng, xem ra là chơi thắng, cả người ông đều vui vẻ.

“Sư công, là đâu khôi khí giáp.” Mạnh Trì vừa vào trong sân đã cao giọng tiếp lời.

*đâu khôi khí giáp 丢盔弃甲: là 1 thành ngữ, chỉ người bị đánh tơi bời không còn manh giáp, tả tơi rơi rụng. Nhưng sư công của Mạnh Trì đọc ngược thành đâu giáp khí khôi.

Sư công đã hơn 60 tuổi, là một ông lão gầy gò. Bởi quanh năm suốt tháng cúi đầu làm trà nên sống lưng ông có chút gập ghềnh, khiến bộ tăng bào màu xám nhạt trên người cũng thành một độ cong như trăng tròn.

Bởi vì chỉ là thanh tu chứ không phải xuất gia, nên ông không để trọc đầu, chẳng qua trải nhiều năm tháng vất vả, đỉnh đầu cũng chẳng còn mấy sợi, sau gáy cũng chỉ có một ít tóc hoa râm.

“Có gì khác đâu, đều một ý cả.” Sư công giả vờ tức giận xoay người nói với Mạnh Trì, “Vừa tới đã vạch trần ta, có tin ta đánh con không hả!”

Mạnh Trì cười, rất nhanh đã đổi giọng: “Xin lỗi ngài mà, là con chữ tác đánh chữ tộ.”

Sư công còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn thấy người đàn ông đầy khí chất đi sau Mạnh Trì lập tức thu lại biểu cảm khoa trương trên mặt, bày ra vẻ tiên phong đạo cốt của người tu hành, chậm rãi nói: “Đừng đứng ngoài nữa, con với bạn con cùng vào đây đi.”

Khu này có vài gian phòng chỉ có mình sư công ở, cách xa viện chính, vô cùng thanh tĩnh.

Các sư thầy trong chùa đều thích trà, sư công liền dành ra một gian phòng để làm phòng trà, thêm chút đàn hương, so với mùi hương khói bên ngoài thì dễ ngửi hơn nhiều.

“Sư công, sư nương bảo con mang thịt xông khói mà người ướp đến, con để vào tủ lạnh cho ngài.” Mạnh Trì quen cửa quen nẻo đi vào, để thứ cậu mang đến lên tầng hai của tủ lạnh, còn không quên bảo Úc Đình Chi tuỳ tiện tìm chỗ ngồi.

Chờ khi Mạnh Trì nhét hết chúng vào tủ đông, cậu lại mở ngăn tủ trên ra, thấy được các loại trà khô.

“Lấy cái hộp màu đỏ kia, trà mới ta mới làm ra, cho con nếm thử.” Sư công thay áo bào dính mùi thuốc lá ra, cầm một ấm trà màu nâu đi đến.

“Được ạ.” Mạnh Trì tìm được hộp trà, đứng dậy đi đến chỗ bàn, nói với Úc Đình Chi: “Coi như anh có phúc nhé, trà của sư công tôi đều là trà ngon cả.”

Úc Đình Chi cười cười, lẳng lặng nhìn Mạnh Trì thu dọn bàn trà, chuẩn bị sữn dụng cụ pha trà. Có lẽ là đang ở nơi khiến mình thả lỏng, Mạnh Trì giờ phút này trút vỏ vẻ khiêm tốn thường ngày, trở nên đặc biệt sống động.

Bất kể là đấu võ mồm với sư công hay đùa nghịch trà cụ trên bàn đều vô cùng thong dong tự nhiên, nét vui sướng hoà lẫn trong lời nói, thậm chí còn để lộ ra vài phần trẻ con.

“Hôm nay pha trà này,” Sư công đi đến đặt ấm nước xuống, lại lấy ra một bộ đĩa dứoi bàn trà, “Cất chén trà đi, phải dùng cái này.”

Chiếc đĩa sứ kia chẳng qua chỉ to bằng bàn tay, bên trong là màu trắng tinh khiết, bên ngoài khắc hình hoa sen đầy màu sắc, lộ ra phong cách cổ xưa.

Mạnh Trì mở hộp trà ra, đưa lên gần mũi ngửi thử, đây là trà đen Assam [1], tuy rằng có hơi khó hiểu phân phó của sư công nhưng cậu vẫn làm theo, nghe lời lấy hạt đỗ đen, quế bì, các loại nguyên liệu khác nhau trong tủ ra.

“Có phải đang cảm thấy rất kỳ qúai không?” Sư công cố tình bày ra vẻ kỳ bí, dưới biểu cảm khó hiểu của hai người, cao thâm khó dò nói: “Đây là một bậc thầy ở Ấn Độ dạo trước tặng ta, nói là trà Assam, trà này phải pha như thế.”

Mạnh Trì hiểu rõ gật đầu. Sư công của cậu yêu trà, yêu trà truyền thống, cũng thích thử các loại trà khác nhau, còn có thể tự mình tạo ra các kỹ thuật chế biến trà mới. Mạnh Trì thích làm trà trái cây cũng là do bị ảnh hưởng bởi sáng tạo của sư công.

Trà đen Assam Ấn Độ Mạnh Trì chưa tiếp xúc qua, sư công không cho Mạnh Trì làm, đuổi cậu đến chỗ bên cạnh Úc Đình Chi, để ông tự mình ngồi trước bàn trà.

Ông vừa thêm các loại hương liệu vừa nói với họ cách làm trà đen Assam, Mạnh Trì và Úc Đình Chi nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng sẽ đưa nguyên liệu cho ông.

Lúc Úc Đình Chi đưa hạt đỗ đen qua, sư công liếc mắt nhìn bàn tay của anh một cái, ném ra một câu: “Chàng trai trẻ, ta thấy xương xốt của cậu rất đặc biệt, là người tài, có muốn học nghệ với ta không?”

Nghe vậy Úc Đình Chi hơi giật mình, đang định mở miệng nói chuyện thì Mạnh Trì đã bất đắc dĩ nói: “Sư công, ngài đừng trêu chọc người ta.”

Đuôi lông mày sư công nhướng lên: “Ai trêu chọc? Con nhìn bàn tay này của cậu ấy xem, chẳng lẽ lại không thích hợp để pha trà bằng con sao?”

Úc Đình Chi kinh ngạc cười, liếc nhìn Mạnh Trì đầy xấu hổ ngồi ở một bên, nháy mắt hiểu được vì sao Mạnh Trì lại ưu ái bàn tay mình đến vậy.

Mạnh Trì không hiểu sao bị mang ra so sánh cũng không nói gì, chỉ cầm nắp ấm lên nói: “Tay này của thầy Úc cũng không phải để pha trà, là dùng để cầm bút.”

Sư công: “Ồ?”

“Anh ấy không chỉ là một nhà thư pháp, còn là một hoạ sĩ nữa.” Mạnh Trì nói, “Bất kể là viết hay vẽ đều rất trâu bò.”

“Phải không?!” Sư công lập tức hứng thú hơn hẳn, nói với Úc Đình Chi, “Đúng lúc ta đang học thư pháp, định viết một bức treo trước cửa, lát nữa cậu chỉ điểm cho ta một chút đi.”

Mạnh Trì: “…”

Sư công của cậu thật đúng là sở thích bao la.

Úc Đình Chi được Mạnh Trì khen đến sung sướng tất nhiên là không thể không đồng ý.

Ba người câu được câu chăng nói chuyện, đến khi pha trà xong, Mạnh Trì giúp ông rót trà vào đĩa sứ đã chuẩn bị lúc trước, bởi vì cho thêm sữa, nên trà có màu trắng ngà, hương trà hơi chát dung hoà với hương sữa, tạo thành một hương vị đặc biệt.

Đang lúc Mạnh Trì cúi đầu chuẩn bị nhấp một ngụm, sư công cầm thìa cà phê gõ lên mu bàn tay cậu một cái.

“Trà này gọi là liếm trà, phải liếm uống mới có thể nếm ra mùi vị được.”

Cái tên liếm trà này chính là từ cách uống trà mà ra. Mạnh Trì thấy sư công cậu cúi đầu liếm từng ngụm từng ngụm đành phải học theo liếm hai ngụm, không nếm ra được hương vị của trà, ngược lại cậu bị Úc Đình Chi ở một bên hấp dẫn.

Có lẽ là vì Úc Đình Chi mặc quần áo luôn quý phái tao nhã, Mạnh Trì rất chờ mong anh dùng cách thưởng trà không mấy ưu nhã này.

Chỉ thấy Úc Đình Chi bưng đĩa sứ đặt trước mặt, hơi cúi đầu. Đầu tiên là ngửi hương trà một chút, sau đó thổi đi hơi nóng bên ngoài đĩa trà. Đợi đến khi nhiệt độ thích hợp, anh mới vươn đầu lưỡi ra, khẽ chạm vào lớp trà phía trên, vừa liếm một chút, chất lỏng màu trắng sữa đã thấm vào đầu lưỡi đỏ tươi của anh.

Mạnh Trì nhìn chằm chằm đầu lưỡi phấn nộn của anh, yết hầu tự nhiên trượt trượt, khói trắng lác đác làm mờ đi vẻ đẹp diễm lệ của đầu lưỡi anh, lại càng khiến người ta không thể dời tầm mắt.

Lớp trà màu trắng sữa trùng khớp với màu trắng trong trí nhớ, dính trên khoé miệng đỏ thẫm, đầu lưỡi kia như dụ dỗ như đang kể lại chuyện cũ.

Mạnh Trì nhìn đến sững sờ, trong đầu bỗng hiện lên một vài suy nghĩ người lớn, cũng không nhận ra sư công mình đã bị một thầy trong chùa gọi đi.

“Cậu nhìn tôi gì thế?” Úc Đình Chi nếm thử trà đầy miệng, ngước mắt nghênh đón tầm nhìn của Mạnh Trì.

Mạnh Trì sực tỉnh hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng nói: “Nhìn anh giống như một chú mèo đang uống nước, rất thú vị.”

“Vậy à?” Tầm mắt Úc Đình Chi đảo qua vành tai chợt ửng đỏ của Mạnh Trì, sau đó nhìn xuống giữa hai chân cậu, nói tiếp, “Cậu nhìn mèo con uống nước, cũng sẽ nhìn đến cứng sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.