Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?

Chương 36



Cánh tay trái của Úc Đình Chi được Mạnh Trì gối ra sau đầu, cánh tay phải thì khoác lên người cậu, hai người nằm đối diện nhau. Mạnh Trì vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy đường hàm sắc cạnh rõ ràng của Úc Đình Chi, với đôi môi khô ráp ửng hồng.

Mạnh Trì nhớ rõ tối qua mình nằm cách người này tám trượng*, cũng không hiểu sao lại biến thành tư thế ngủ thân mật như bây giờ.

*nói phóng đại lên thôi

Ngây người một lát, Mạnh Trì cẩn thận nâng bàn tay đặt trên thắt lưng mình lên, vừa mới xoay người chuẩn bị yên lặng rời khỏi cái ôm này thì cánh tay phải của Úc Đình Chi ở phía sau vòng một cái kéo cậu trở về.

Cho nên tư thế của hai người từ mặt đối mặt biến thành kiểu ôm từ sau lưng.

“Tỉnh rồi sao?” Mạnh Trì thăm dò lên tiếng, nhưng ngoại trừ hô hấp nhẹ nhàng ra thì không có tiếng trả lời.

Khi một người tỉnh ngủ hô hấp sẽ khác với người chưa tỉnh ngủ, thông qua điểm này, Mạnh Trì có thể xác định Úc Đình Chi vẫn chưa dậy, chỉ là động tác theo bản năng mà thôi.

Cậu im lặng một chốc, rồi bắt đầu đoán, thói quen ôm người ngủ của Úc Đình Chi từ khi nào mà có.

Hô hấp của Úc Đình Chi bình lặng, Mạnh Trì có thể cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng lên xuống, cũng có thể cảm nhận được luồng khí ấm áp nhẹ nhàng mơn man đằng sau tai mình, dẫn đến từng đợt ngứa ngáy tê dại.

Buổi sáng vừa thức dậy vốn đã dễ có phản ứng sinh lý, bây giờ lại càng mãnh liệt hơn. Mạnh Trì vừa niệm kinh cho mình, vừa dùng mắt tìm kiếm xem điện thoại mình để đâu, rồi nhìn thấy chỗ tối qua cậu ngủ xuất hiện một mảng ẩm ướt lớn.

Đệch.

Mạnh Trì mắng thầm một câu, lập tức hiểu được vì sao mình lại nằm cùng một chỗ với Úc Đình Chi.

Tối hôm qua sau khi bình tĩnh lại cậu quên đóng cửa sổ, mưa gió càng lúc càng lớn bay vào qua khe cửa kia, tám chín phần là cậu cảm thấy lạnh, theo bản năng đến gần nơi ấm áp hơn.

May mắn thay, chỗ để điện thoại không bị dính mưa, thoát khỏi cái chết.

Mạnh Trì hơi cong lưng, duỗi tay ra lấy điện thoại. Chỉ còn thiếu khoảng khách tầm một đốt ngón tay thôi, cậu lấy đà đạp chân một cái, lấy được điện thoại thì thắt lưng cũng đụng phải lồng ngực Úc Đình Chi, mà cái mông vểnh lên của cậu cũng đụng phải một thứ, ừm.

Cổ họng Úc Đình Chi phát ra một tiếng hừ vừa. nhẹ vừa nặng, động tác của Mạnh Trì nhất thời cứng đờ, lực chú ý của cậu đều dồn ra sau, nhận ra hô hấp của Úc Đình Chi thay đổi, Mạnh Trì đã biết lần này anh thật sự tỉnh ngủ.

“Tỉnh rồi à.” Mạnh Trì cầm điện thoại, cơ thể dịch lên trên, chuẩn bị xoay người ngồi dậy.

Nhưng cậu và Úc Đình Chi không hề ăn ý. Úc Đình Chi đang muốn thu bàn tay đặt trên thắt lưng cậu lại, động tác hai người một trước một sau, cánh tay Úc Đình Chi lập tức đụng chạm thân thiết với cậu em của Mạnh Trì.

Lần này đến lượt Mạnh Trì khẽ hít vào, cậu nghiêng mắt nhìn ánh mắt dần trở nên sáng ngời của Úc Đình Chi, bất đắc dĩ nói: “Thầy Úc à, anh cố ý trả thù tôi đúng không?”

Úc Đình Chi nhướng mày, tầm mắt quét qua thân dưới cậu: “Trả thù vừa rồi cậu dùng mông chọc tôi sao?”

“…”

Mạnh Trì ngồi dựa vào tường, im lặng nhìn anh: “Tôi cũng có cố ý đâu.”

“Ừm,” Úc Đình Chi thản nhiên nói, “Nhưng tôi lại hy vọng là cậu cố ý.”

Nhìn thấy ánh mắt anh nặng nề, hiện ra một tia tình dục mờ nhạt, Mạnh Trì nhướng mày, khoé miệng nhếch lên nụ cười nhẹ: “Thầy Úc, nơi cửa Phật thanh tịnh, anh đang nghĩ cái gì đấy?”

“Cậu đang nghĩ đến gì tôi liền nghĩ đến cái đấy.” Úc Đình Chi đánh thái cực quyền* với cậu.

*đánh thái cực quyền: từ lóng, chỉ mỗi người một câu ngươi đến ta đi, lòng vòng lèo vèo mãi chưa đi vào trọng tâm, kiểu nhử nhau ấy.

Mạnh Trì cười khẽ một tiếng: “Tôi đang nghĩ thời gian không còn sớm nữa, sư công chẳng mấy là đến gọi chúng ta rời giường.”

Nói xong cậu xốc chăn ra xuống giường, mặc quần áo ra ngoài rửa mặt.

Năm phút sau Mạnh Trì rửa mặt xong quay lại, Úc Đình Chi vẫn ngồi trên giường, một chân duỗi thẳng một chân gấp lại, cánh tay đặt trên đầu gối, còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ trống rỗng.

Mạnh Trì không hề cố ý, nhưng lúc đi qua vô tình nhìn lướt thấy thân dưới anh, chợt lông mày khẽ nhíu lại: “Thầy Úc, phản ứng này của anh có phải hơi quá đáng rồi không?”

Hoạ mi vẫn đang hót.

Úc Đình Chi: “Quần lót của cậu quá nhỏ.”

“…”

Mạnh Trì chợt nhớ đến chênh lệch kích thước quần lót của hai người, dùng giọng điệu đùa giỡn mang theo vài phần không phục nói: “Anh đang vu khống đúng không, tôi mua theo size bình thường, là do gen của anh khác với người thường thì có.”

Nhớ đến lần trước thảo luận về gen, Úc Đình Chi cười: “Cảm ơn đã khen ngợi.”

Mạnh Trì: “…”

Đúng là cái mịa gì anh cũng mở mồm ra nói được!

Sau trận mưa đêm hôm qua, hôm nay đã tạnh. Lúc này dù vẫn còn sớm, nhưng ánh mặt trời sáng ngời đã xuyên qua tầng mây, chiếu sáng cả một vùng mờ mịt.

Mạnh Trì đang thu dọn chăn tối qua bị ướt, chuẩn bị mang ra ngoài viện phơi nắng, sư công đã đến phòng cậu, gọi hai người đến ăn sáng, sau đó chuẩn bị đi hái trà.

Vừa nhìn thấy cái chăn bị ướt mảng lớn, sư công nhíu mày: “Chuyện gì thế? Con lớn vậy rồi mà vẫn đái dầm à?”

Mạnh Trì: “…”

“Gì thế ạ, ngài cho rằng con là Dương Tự Nhạc hay sao thế?”

Thoáng thấy Úc Đình Chi đứng dưới hành lang dài khẽ cười ra tiếng, trưng vẻ mặt đùa giỡn nhìn cậu, Mạnh Trì ức cực kỳ.

“Không phải đái dầm thì làm sao ngủ có một giấc đã bị ướt cả chăn giường thế kia?”

Mạnh Trì: “Đêm qua con quên đóng cửa sổ, bị mưa hắt vào.”

Sư công nhìn cậu như kẻ ngốc: “Trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, con mở cửa sổ làm gì?”

Mạnh Trì: “… Hơi ngột ngạt, mở ra cho thoáng khí.”

Sư công nhìn chăm chăm cậu một lúc, thấy cậu cúi mặt, cảm xúc không tốt, cũng không nói gì nữa, chỉ bảo cậu nhanh ra ăn cơm, bảo có gạo nếp cậu thích ăn.

Ăn sáng xong, sư công dẫn Mạnh Trì và Úc Đình Chi, ba người cùng cầm theo giỏ trà đi lên núi hái trà tươi.

Lúc trước khi vào chùa, sư công đã tìm trụ trì trong chùa thương lượng mở một mảnh vườn nhỏ sau núi, trồng đặc sản địa phương.

Mảnh đất này do sư công tự mình chọn, đất đai màu mỡ, núi cao rừng rậm, ánh nắng mặt trời tràn ngập, nhiệt độ lại mát mẻ. Khí hậu độc đáo này khiến nơi đây quanh năm mây mù bao phủ, khắp nơi đều là bụi rậm cỏ gai, trồng ra được những cây trà vô cùng tươi tốt.

Sư công dốc lòng chăm sóc, thường xuyên trừ sâu diệt cỏ, sản lượng trà có chất lượng cực kỳ tốt, hơn nữa ông có cách chế biến độc đáo, khiến hương trà khô nồng đậm, khi lắng lại là vị ngọt thanh mát nơi cuống lưỡi, có thể nói là ngàn vàng khó mua.

Đêm qua trời mưa, đường núi lầy lội, cỏ cây ẩm ướt. Nếu như không phải Mạnh Trì đoán trước được, bảo Úc Đình Chi thay quần áo giày dép có giá trị không nhỏ trên người anh ra thì mai chắc chỉ còn nước mặc tăng bào xuống núi.

Úc Đình Chi chưa từng lên núi hái trà, càng chưa từng giẫm lên bùn lầy đi trên con đường nhỏ trên núi hoang dại bao giờ, thậm chí nếu không có sư công đi trước dẫn đường, anh đã nhiều lần suýt chút thì trượt ngã.

Có hai lần như thế, Mạnh Trì không nhìn nổi nữa, đi đến bên cạnh anh đưa tay cầm cánh tay anh: “Để tôi đỡ anh đi.”

“Không cần.” Úc Đình Chi nói.

Mạnh Trì cười một tiếng, nghĩ thầm lòng tự trọng cũng rất mạnh, nhưng cậu vẫn không buông tay: “Nếu như mà anh ngã thì hôm nay sẽ không làm xong trà đâu.”

Úc Đình Chi dừng bước nhìn cậu một cái, sau đấy rút cánh tay trong tay cậu ra. Ngay khi Mạnh Trì cho rằng anh còn muốn quật cường tự đi, thì động tác của Úc Đình Chi ngược trở lại, cầm lấy cổ tay Mạnh Trì.

“Dắt tôi đi.” Anh nói.

Mạnh Trì: “… Được rồi.”

Không biết có phải vì nắm tay hay không, đoạn đường sau đấy Úc Đình Chi đi rất vững vàng, không hề lảo đảo nữa. Ngược lại là Mạnh Trì, lúc đi qua một đoạn bụi gai, suýt nữa bị vấp ngã, may có Úc Đình Chi phản ứng nhanh kéo cổ tay cậu lại.

Mười phút sau, hai người cuối cùng cũng đi đến vườn trà, sư công đi trước quay lại nhìn thấy hai người tay trong tay, vẻ mặt bực bội: “Hai đứa sao lại giống trẻ con thế, sao hả, không nắm tay thì không đi được hả?”

Mạnh Trì: “… Không phải là con sợ anh ấy bị ngã à.”

Nếu đã đến đích, vườn trẻ khá bằng phẳng, Mạnh Trì bèn buông tay. Chỉ là nhiệt độ trong lòng bàn tay lại không giảm đi nhanh như vậy.

Úc Đình Chi chưa hái trà bao giờ, Mạnh Trì bèn hướng dẫn anh một vài chỗ quan trọng, ví dụ như chỉ cần hái chồi non, nhiều nhất chỉ có thể hái một phiến lá. Hơn nữa chỉ có thể dùng ngón trỏ và. Ngón cái để bẻ gãy lá mầm, không được dùng móng tay để ngắt, nếu không sẽ khiến cho trà khô sau khi ngâm sẽ biến thành màu đen, ảnh hưởng đến chất lượng trà.

Úc Đình Chi nghe cẩn thận, sau khi nắm được trọng tâm đã nghiêm túc cúi đầu hái trà.

Sau khi mây mù âm u tiêu tán, tuy nhiệt độ không tính là cao nhưng ánh nắng lại có phần chói chang, phơi nắng đến mức không mở được mắt.

Mạnh Trì đã sớm có chuẩn bị, lúc đi cậu cầm hai cái mũ rơm rộng vành của sư công, còn cầm theo mũ lưỡi trai của mình.

Sư công đã sớm đội mũ rơm của mình lên, Mạnh Trì nhìn thoáng qua Úc Đình Chi, tự đội cái mũ rơm còn lại lên đầu mình, rồi đưa mũ lưỡi trai cho Úc Đình Chi.

Úc Đình Chi ngẩng đầu nhìn cậu một cái: “Sao cái của tôi không giống cái của cậu?”

“Anh muốn đội cái này của tôi à?” Mạnh Trì hỏi anh, “Anh không chê xấu sao?”

Loại rơm kiểu này, giá rẻ lại thô ráp, không phổ biến ở thành phố, chỉ có nông dân ở nông thôn vẫn sử dụng. Mũ tròn rộng vành, ở dưới có một sợi dây màu đỏ dùng để cố định, không có chút xíu cảm giác đẹp đẽ nào, có thể nói là xấu nhất trong các loại xấu.

Nhưng Mạnh Trì đội nó lại không có cảm giác quê mùa gì, giống như chiếc mũ này hoà tan khí thế ngang tàng trên người cậu, khiến cậu để lộ ra dáng vẻ một mạc thật sự, giống một thiếu niên chân chất dung dị.

Úc Đình Chi nghĩ Mạnh Trì quả là một sự tồn tại diệu kỳ. Khi mặc âu phục đi giày da ra vào tiệc rượu, cậu giống như một quý công tử sang trọng. Khi mặc áo bào rộng ngồi trước bàn trà, cậu giống như một nghệ sỹ phiêu dật. Bây giờ đội mũ rơm mặc áo vải thô, cậu lại giống như một thiếu niên chất phác dạo chơi trên đồng ruộng.

Những phiên bản này đều là cậu, bất kể là trong dáng vẻ nào cũng không hề mang lại cảm giác bất hoà.

“Không xấu,” Úc Đình Chi nói, “Rất hợp với cậu.”

Mạnh Trì liếc nhìn anh một cái: “Anh khen tôi hay nói đểu tôi đấy?”

“Khen cậu.” Úc Đình Chi gật đầu: “Cậu mặc gì cũng đều rất ưa nhìn.”

“…” Mạnh Trì cạn lời, “Thầy Úc, anh đang dỗ dành trẻ con đấy à?”

Úc Đình Chi cười cười, nói một câu “Dỗ mèo con”, chẳng qua vì sư công bỗng nhiên lớn giọng gọi Mạnh Trì, bảo là điện thoại của cậu vẫn reo, Mạnh Trì không nghe rõ lời Úc Đình Chi nói, trả lời sư công xong mới hỏi anh: “Anh mới nói gì cơ?”

“Không có gì.” Úc Đình Chi nói.

Mạnh Trì không hỏi nữa, nhìn thoáng qua khuôn mặt có chút đỏ ửng của Úc Đình Chi bị mặt trời phơi nắng, cởi mũ rơm trên đầu mình xuống đặt lên đầu anh.

“Vậy cho anh này, đúng lúc cái này có thể che da thịt mềm mại của anh nhiều hơn một chút, đừng để bị cháy nắng.”

Úc Đình Chi vịn vành mũ, nhướng mày nhìn Mạnh Trì, nhìn gương mặt cậu bị mặt trời nhuốm thành màu mật ong, chóp mũi vểnh lên thấm một tầng mồ hôi mỏng sáng lấp lánh.

Mạnh Trì nói xong bèn chuẩn bị lấy điện thoại ra, vừa mới xoay người thì cổ tay đã bị Úc Đình Chi giữ lại.

“Hình như cậu mềm mại hơn tôi.” Úc Đình Chi dùng ngón tay cọ cọ vết đỏ trên xương cổ tay cậu, nói, “Vừa rồi tôi mới chỉ dùng sức nắm một cái thôi đã để lại một vòng hồng nhàn nhạt rồi.”

Có lẽ là một lần hai lần đâm ra quen thuộc, Mạnh Trì rũ mắt nhìn nơi tay hai người chạm vào nhau, cực kỳ bình tĩnh: “Là do sức của anh quá lớn.”

“Vậy lần sau tôi nhẹ một chút.” Nói đến đây, Úc Đình Chi dừng một lát, rồi hỏi lại: “Có thể có lần sau không?”

Mạnh Trì hơi sửng sốt, chợt ngước mắt nghênh đón ánh mắt Úc Đình Chi, ánh mắt dưới vành mũ nhìn cậu có vẻ chăm chú mà thâm tình, Mạnh Trì nhớ lại hồi trước họ thảo luận về “lần sau”.

Hai người im lặng nhìn nhau, ánh mắt vấn vít, cảm xúc mập mờ lên men dưới ánh mặt trời, bao phủ lấy họ.

Một lát sau, Mạnh Trì nhếch khoé miệng, đôi môi mỏng khẽ mở: “Vậy phải xem lần sau mà anh nói là chuyện gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.