Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?

Chương 8



Mạnh Trì trong lòng ngưng trệ, nhất thời mắng thầm một câu “Đệch”, vội vàng chống tay ngồi dậy. Trong lúc ngồi dậy còn không quên liếc mắt một cái xuống phía hông Úc Đình Chi, sau đó phát hiện thứ cứng rắn vừa rồi không phải cái gì khác, là điện thoại di động của Úc Đình Chi.

“Anh không sao chứ ạ?” Tống Mân vội vàng chạy đến, thấy Mạnh Trì đã đứng dậy liền chuyển hướng sang vươn tay ra với Úc Đình Chi.

Mạnh Trì đuổi đám phế liệu trong đầu đi, nhìn Úc Đình Chi còn đang ngồi trên mặt đất, cũng hỏi một câu, “Anh thế nào rồi?”

“Không có việc gì.” Úc Đình Chi lắc đầu rất nhẹ, không mượn tay Tống Mân mà tự chống tay mình xuống đứng dậy, vỗ đi bùn đất trên tay. Mà Tống Mân đã rất tự giác đến gần giúp anh vỗ đi bùn đất dính trên quần áo.

Mạnh Trì đứng ở một bên nhìn, ngược lại có vẻ hơi xấu hổ, tầm mắt không nhìn lên mặt Úc Đình Chi mà là rơi vào lòng bàn tay anh, vì thế nhìn thấy trên bàn tay anh, ở gần ngón cái có thêm vài vết trầy xước màu đỏ, còn đang rỉ ra một chút máu.

Mới vừa rồi bởi vì lời nói mang ý trêu chọc của Úc Đình Chi khiến cậu tức giận, giờ đây sự tức giận ấy tan đi chẳng còn một mống, còn khiến cậu sinh ra vài phần áy náy.

Hai bàn tay của “thiên thái”, gặp phải cậu là y như rằng bị thương.

“Đi rửa sạch đi.” Mạnh Trì lấy một chiếc khăn tay màu xanh nhạt từ trong túi đưa qua, “Tôi đi hỏi ông chủ Tiền lấy thuốc đến xử lý cho anh.”

Úc Đình Chi ngước mắt nhìn cậu một cái, đúng lúc nhìn thấy sự thương tiếc trong mắt Mạnh Trì, dừng một giây mới nhận lấy khăn tay.

Chờ Mạnh Trì lấy thuốc bôi và i-ốt về, sau khi xử lý đơn giản cho anh một chút, chén rửa bút trái đào được ông chủ Tiền cầm đi cũng đã được gia công xong.

Mấy vết thương trong lòng bàn tay Úc Đình Chi chỉ là những vệt rất nông bị mấy viên đá nhỏ xẹt qua, chỉ chốc lát sau đã không còn chảy máu nữa, song vẫn còn hơi hơi đỏ.

Dù thế, trên đường trở về Mạnh Trì vẫn đề xuất, không thì để cậu lái xe cho.

Úc Đình Chi nhìn cậu hai giây, sau đó gật đầu, mở cửa xe ngồi lên ghế phụ.

Chuyến đi đến xưởng gốm sứ này, Tống Mân mua một tách trà có nắp có hoa văn bột gạp, phối với một bộ chén trà và một chén rửa bút trái đào nhặt được. Úc Đình Chi thì mua bộ trà cụ “cuống lá trà” màu xanh đen kia. Chỉ có Mạnh Trì là tay không đến, tay không về. Cũng không tính là tay không về, dù sao đã quét được một đợt hảo cảm trước mặt người trong lòng, còn được lái chiếc xế xịn mà mình từng coi trọng.

Sau khi ngồi lên ghế lái, cảm xúc Mạnh Trì thế mà có chút kích động. Cậu thắt dây an toàn, khởi động xe. Thoáng nhìn thấy Úc Đình Chi sau khi ngồi lên xe thì không nhúc nhích gì, mà Tống Mân lại ở ghế sau nghịch nghịch hai đồ sứ kia.

Mạnh Trì ném tầm mắt sang Úc Đình Chi, mà Úc Đình Chi cũng nhìn cậu.

“Dây an toàn.” Mạnh Trì nhắc nhở.

Úc Đình Chi không cử động, chỉ buông thõng tay xuống.

Mạnh Trì: “…”

Tuy rằng có hơi cạn lời, nhưng dù sao thì cậu cũng là thủ phạm hại người này bị thương, Mạnh Trì đành phải cởi dây an toàn, nghiêng người kéo dây an toàn ra giúp Úc Đình Chi, khóa lại.

“Cảm ơn.”

Bởi vì đến gần, cho nên hơi thở khi Úc Đình Chi nói chuyện đều vương lên vành tai Mạnh Trì.

Tê tê dại dại, bỗng nhiên khiến cậu hơi ngứa ngáy, Mạnh Trì vội vàng rút lui về sau kéo dài khoảng cách với Úc Đình Chi, rất khách sáo trả lời một câu, “Không có gì.”

Khóe miệng Úc Đình Chi khẽ nhếch lên một độ cong nho nhỏ, đáy mắt chú ý đến vành tai hồng hồng của Mạnh Trì, ý cười trên mặt nhất thời càng sâu hơn.

“Dây an toàn của ghế lái phụ có vấn đề, về tôi sẽ đi sửa.” Anh nói.

Ồ, tôi thì thấy anh có vấn đề hơn đấy.

Mạnh Trì hừ cười một tiếng, không bình luận. Cậu mở cửa sổ xe ra một khe hở, một lát sau nhiệt độ trên vành tai mới rút đi.

Có lẽ Tống Mân thấy mệt mởi, ngồi ghế sau ôm hai món đồ sứ, chốc lát đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Mạnh Trì liền đóng cửa sổ xe lại, nhân tiện điều chỉnh nhiệt độ điều hòa.

Trời tối, chiếc xe đã về đến thành phố. Mạnh Trì trực tiếp lái xe đến Đại học Trạch Vu, đưa Tống Mân đến dưới tầng kí túc xá. Vốn dĩ cậu còn muốn cầm hai món đồ sứ kia lên giúp, nhưng Tống Mân từ chối, nói tự mình làm được rồi.

“Em nào có yếu ớt vậy chứ.” Tống Mân nói, “Không còn sớm nữa, anh với Đình Chi ca ca sớm về đi ha.”

Mạnh Trì không nấn ná nữa, xoay người đi từ kí túc xá ra. Cậu không quay lại chỗ Úc Đình Chi dừng xe mà là trực tiếp đi ra cổng trường.

“Cậu đi đâu vậy?” Úc Đình Chi gọi cậu lại.

Mạnh Trì quay đầu nhìn anh một cái: “Tôi bắt taxi về, không cần phải chở tôi đâu.”

Úc Đình Chi đứng dưới ánh đèn đường lẳng lặng nhìn cậu, sau đó nói: “Tôi không phải muốn tiễn cậu.”

Mạnh Trì: “…”

Úc Đình Chi: “Tôi muốn cậu tiễn tôi một đoạn.”

?  ?  ?

Mạnh Trì quay đầu lại: “Anh nói gì cơ?”

Úc Đình Chi hơi hơi nheo mắt: “Hôm nay tôi không đeo kính, trời tối nên hơi không nhìn rõ đường.”

Mạnh Trì: “…”

Được rồi.

Nhìn sắc trời đã tối, Mạnh Trì đành quay trở lại, ngồi lên ghế lái của em Lexus.

Sau khi rẽ ra khỏi Đại học Trạch Vu, Mạnh Trì mới mở miệng hỏi: “Anh ở đâu?”

“Tòa 2 khu Triều Mộ Lý.” Úc Đình Chi nói.

Mạnh Trì gật đầu, cậu biết tiểu khu này, là khu căn hộ cao cấp do bất động sản Hoàn Hạ làm chủ đầu tư, cách Đại học Trạch Vu không xa, tầm 10 phút lái xe.

Sau đó hai người cũng không mở miệng nói chuyện nữa. ước chừng là vì mùi trong xe qua cả ngày đã tản đi, khôi phục mùi hương thanh nhã lúc đầu, cho nên bầu không khí coi như nhẹ nhàng.

Mạnh Trì dựa theo hướng dẫn của Úc Đình Chi, lái xe vào bãi đỗ xe ngầm trong Triều Mộ Lý, sau đó đưa chìa khóa xe cho Úc Đình Chi.

Úc Đình Chi cầm lấy, nói một câu “Cảm ơn”.

Ban đêm, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều. Trên cửa sổ xe nổi lên một tầng hơi nước, lúc Mạnh Trì xuống xe đóng cửa, cọ đến ướt cả bàn tay. Cậu đang vỗ vỗ hơi nước trong tay thì Úc Đình Chi đã vòng đến trước mặt cậu từ lúc nào, đưa 1 chiếc khăn tay cho cậu.

Mạnh Trì nhìn lướt qua, tầm mắt xẹt qua mấy vết đỏ trong lòng bàn tay anh, cậu cho là Úc Đình Chi trả lại khăn tay cho cậu, nên nhận lấy vừa lau tay mình, vừa cùng anh đi ra ngoài.

“Đúng rồi, chiếc Mercedes kia của anh đã sửa xong chưa?”

“Ừm, đã lấy về rồi.” Úc Đình Chi nói.

Mạnh Trì gật đầu, gấp gọn chiếc khăn tay rồi nhét vào trong túi áo mình, “Hóa đơn đâu? Phí sửa chữa hết bao nhiêu vậy?”

Úc Đình Chi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, im lặng một giây rồi mới nói: “Không cần thiết.”

Mạnh Trì dừng bước, nhìn sang bàn tay vết thương cũ chưa lành lại chồng thêm vết thương mới, như là bất mãn gì chậc một tiếng, “Thầy Úc, anh như thế thì tôi không yên tâm được.”

Hai người vừa vặn dừng ở nơi sáng tối giao nhau, Mạnh Trì ngoài sáng, Úc Đình Chi ở trong tối. cho nên Úc Đình Chi có thể nhìn thấy một chút bất mãn mang theo ý làm nũng trên mặt Mạnh Trì, mà vẻ mặt anh lại ẩn giấu hoàn toàn trong bóng tối.

Khẽ im lặng giằng co nhau tầm hai ba giây, Úc Đình Chi dường như bại trận, lấy điện thoại ra mở wechat của mình, lấy một mã QR.

Mạnh Trì nhìn thoáng qua, cậu phát hiện không phải là mã chuyển tiền mà là mã QR thêm bạn tốt. Đã đến bước này, Mạnh Trì cũng không cần khách sáo làm gì, quét mã kết bạn.

Mạnh Trì hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Úc Đình Chi: “250.” (250 còn có nghĩa là nói ai đấy ngốc)

“…”

Mạnh Trì không nói gì, ngẩng đầu nhìn Úc Đình Chi.

“Cũng có thể là 520.” Khóe miệng Úc Đình Chi vương nét cười nhàn nhạt, “Tôi không để ý lắm.”

(520 mang ý Anh yêu em)

Mạnh Trì: “…”

Cuối cùng Mạnh Trì nghĩ đến bàn tay ai kia vì mình mà bị thương lần hai, đành chuyển 520.

Nhìn tin nhắn chuyển tiền màu vàng trong phần chat, Mạnh Trì nghĩ thầm, con số này hình như cũng khôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.