Chúng Ta Ly Hôn Đi

Chương 10



Trời đã về khuya, con trai cũng đã ngủ nên bỗng dưng thời gian lại rộng ra. Tề Kiếm Vân cùng La Vũ Tịnh ngồi ở trên sân thượng, gió đêm hè nhẹ nhàng phẩy lên mặt phảng phất như bàn tay ve vuốt. Giọng nói của cả hai người đều nhỏ lại, tựa như không muốn phá rối cảnh đẹp này.

- Mỗi ngày Khắc hiên đều viết cảm nhận về một quyển sách cho anh xem, nhưng hôm nay con nó không viết cảm nhận mà lại viết nhật ký. – Tề Kiếm Vân mở cái laptop ra, hình scan hiện ra. Tuy chữ viết của trẻ con còn non nớt nhưng dễ dàng nhận ra câu chữ đều là do cậu bé toàn tâm toàn ý mà viết ra.

La Vũ Tịnh vừa đọc lướt qua cái tiêu đề “ Ngày thứ bảy vui vẻ….” thì cô ngẩng đầu nhìn anh nghi hoặc.

- Cứ tiếp tục đọc đi! – Anh giục cô.

- “Hôm nay là thứ 7, mình không cần phải đi học, cũng không cần học thêm nữa. Bố cùng mẹ đã mang mình đến bờ biển. Mọi người cùng ở trong căn nhà thật to, còn cùng chơi ở bên bờ biển, còn có thịt nướng. Mình hy vọng mỗi ngày đều là thứ 7, mình sẽ đi học thật chăm, học bài thật tốt, chỉ cần có bố mẹ ở bên cạnh thì mình sẽ vĩnh viễn làm một người con ngoan ngoãn….”

Đọc đến đây La Vũ Tịnh đã muốn nghẹn ngào. Cô sao không hiểu tâm tình của con trai mình? Nếu có khả năng thì mỗi ngày cô đều muốn ở bên cạnh con,

- Bởi vậy em còn cân nhắc gì nữa, mau gả cho anh đi! – Anh đương nhiên nhận ra lòng cô đang dao động nên thừa lúc rèn sắt khi còn nóng mà đưa ra yêu cầu ngay.

- Chuyện đó là của em và Tiểu Hiên, tuyệt đối không liên quan đến anh. - Có ai nói muốn làm mẹ của con trai thì phải làm vợ của chồng trước chứ? Cô tin tưởng vào quyền làm mẹ của mình. Ví dụ như nếu hai người cùng ở với nhau, thì cùng đồng thời chăm sóc cho con mà không cần cái mối quan hệ hôn nhân làm gì, mà điều như vậy cô hoàn toàn có thể làm được.

Anh thất vọng, vốn tưởng tuyệt chiêu này tung ra là ăn chắc, vậy mà…

- Em thật quật cường, vậy mà sao trước nay anh lại khôn phát hiện ra nhỉ?

- Giờ anh mới phát hiện cũng không muộn. – Cô tắt cái laptop, giờ cô chỉ muốn tập trung suy nghĩ để làm thế nào mới có thể nuôi con lớn lên bằng tình yêu và tiếng cười vui vẻ?

Không khí như trầm mặc hơn, nhưng Tề Kiếm Vân cũng không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Anh khẽ tiến lại gần cô:

- Có lạnh không?

- Không có. – Hai người ngồi chung một ghế, anh càng tiến tới gần thì cô càng cảm thấy chật chội hơn.

- Để cảm lạnh thì không hay đâu. – Cánh tay anh duỗi ra rồi nắm lấy bả vai cô, để cô có thể cảm nhận hơi nóng từ thân thể anh. Đây là quan tâm thật sự chứ không phải có ý đồ gì đâu nha.

- Đừng vậy mà … - Cô vặn người tránh ra, không biết là để tránh anh hay là để tự nhắc nhở mình

(NBV: Rồi, cái gì tới cũng tới, dịch thoáng 1 chút chứ không thật sự giống nguyên tác. ^__^).

- Gả cho anh đi, em nói đồng ý đi ! – Anh lại đưa ra yêu cầu cũ.

- Em không… em đã nói là không muốn ….” - Nhìn bộ dáng cao ngạo như xưa của anh, lúc nào cũng muốn cô thành người đàn bà riêng của mình như vậy thì làm sao cô có thể cam tâm tình nguyện đầu hàng đây?

- Anh muốn hôn em, nhắm mắt lại – Lời thoại của anh cũng không thay đổi, nhưng tâm tình của nàng càng lúc càng dao động.

Mắt thấy khuôn mặt của anh càng lúc càng sát lại gần, lần này không có con trai tới cứu cô nữa rồi. Bốn phía đều là gió biển cùng hoa lá, ánh trăng tự dưng lại mờ dần, cô lại nín thở chờ đợi đôi môi càng lúc càng gần kia, cho đến khi bốn cánh môi của họ không còn khoảng cách nữa.

Anh cũng không vội vã xâm nhập nhấm nháp, chỉ hôn môi cô một cách nhẹ nhàng. Anh nhẹ nhàng tiếp xúc, cảm nhận cảm giác tê tê như điện chạy. Khi nghe thấy tiếng thở dài sâu kín của cô thì mới nhẹ nhàng thăm dò vào trong đôi môi mọng ấy, rồi trao đổi với nhau từng giọt từng giọt hương vị nhau.

Nếu anh mạnh mẽ hôn cô thì có lẽ cô sẽ phảng kháng. Nhưng anh lại nhu tính như vậy, cẩn thận hôn cô như vậy, phảng phất như giờ cô đã trở thành một bảo bối trân quý nhất cuộc đời của anh. Bởi vậy cô không thể không mềm ra, không thể không đáp lại.

Một tay anh khẻ nâng gương mặt cô lên, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc mượt mà của cô. Đôi môi cô khiến anh lưu luyến không muốn rời ra khiến không khí dần trở nên nóng bỏng. Cho dù gió biển ban đêm lạnh lẽo cỡ nào thổi tới đây, thì cũng không thể xua tan được cái nóng “đặc biệt” này.

Cô nhắm mắt lại, đôi bàn tay nhỏ nhắn kia dán chặt vào ngực anh. Cảm giác được nhịp độ tăng nhanh của trái tim anh, còn có cái hơi nóng từ thân thể anh truyền đến làm cô không tự chủ được mà khẽ run lên.

Tề Kiếm Vân lúc này dùng hết sức mình để khống chế ham muốn, anh tự lặp lại cho mình không thể quên một điều, rằng cho dù hôm nay anh có chiếm được thân thể của vợ cũng không nhất định chiếm được trái tim của cô. Bởi vậy anh phải cố nén xúc động, đôi môi này hôm nay trừ việc hôn ra còn phải biết nói lời tình tứ nữa.

Đợi đến khi hơi thở của cô có phần khó khăn, anh mới tạm thời rơi khỏi đôi môi đỏ mọng kia của cô mà chuyển mục tiêu tới vành tai. Anh khẽ cắn nhẹ lên vành tai cô rồi khàn khàn hỏi:

- Trước khi cưới nhau, em có yêu anh không?

Đáng ghét! Vì sao lúc nào anh cũng hỏi vấn đề này, không lẽ bắt cô thừa nhận đủ 100 lần rằng cô đã thầm yêu anh thì anh mới vừa lòng sao?

- Vậy thì sao nào? Anh muốn cưởi nhạo hay muốn quở trách em đây?” – Cô khẽ đẩy anh ra nhưng anh vẫn một mực ôm cứng lấy cô. Anh muốn cô rúc sâu vào trong lòng ngực anh, lắng nghe được những cảm xúc của anh trong lúc này.

- Anh chỉ muốn biết một điều, giờ em vẫn còn yêu anh không? – Anh chỉ sợ rằng cô giờ không còn như xưa, lỡ như trong lòng cô đối với anh không còn điều gì lưu luyến, vậy thì làm thế nào anh có thể lấy lại tấm chân tình ngày xưa?

- Em không muốn trả lời vấn đề này! Anh dựa vào đâu mà hỏi em như vậy? – Khuôn mặt cô giờ đã đỏ hồng như tranh, màu đỏ lan từ vành tai xuống tận chiếc cổ thon thon kia khiến cô không thể tự chủ được nữa. Làm ơn đi, cũng đã trở thành một người phụ nữ thành thục 25 tuổi rồi mà, làm sao lại có phản ứng giống mấy cô thiếu nữ như vậy chứ?

(NBV: mới 25 mà tự hào là mình “lớn” sao ??)

- Bởi vì anh muốn biết – Đối với anh điều này rất trọng yếu, vạn phần trọng yếu, đủ để ảnh hưởng đấn anh cả đời.

- Em sẽ không nói cho anh . – Khuôn mặt của cô như chôn sau vào trong ngực anh, nhưng giọng mang theo vẻ rầu rĩ.

Hơi thở của anh làm cô mê loạn, cái nóng thân thể anh làm cô mê luyến, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cái cô muốn là một người đàn ông với đầy đủ tình yêu. Tề Kiếm Vân âm thầm ra một quyết định, năm đó là cô mở lời trước, xem ra lần này phải do anh nói mới được, vì vậy anh thử hỏi:

- Nếu anh nói anh yêu em, em sẽ có phản ứng gì?

- Anh trước tiên cứ nói thử một lần xem, sau đó em sẽ nói cho anh biết – Cô bán tín bán nghi đáp. Mà trước giờ cô vốn không dám tưởng tượng ra cảnh anh sẽ nói lời này, người đàn ông này rốt cuộc cũng hiểu ra rồi sao?

Hít sâu một hơi, rốt cuộc anh cũng biết được cái cảnh khẩn trương và sự dũng cảm ngày trước của cô. Cái chuyện này cần một trái tim mạnh mẽ, cho dù một người đàn ông kiên cường đến cỡ nào thì cũng sẽ chần chờ, bởi vì một khi bị cự tuyệt sẽ là một nhát mạnh mẽ đâm thẳng vào trái tim mình.

Ôm cái quyết tâm không thành công cũng thành nhân, anh trầm giọng:

- Anh yêu em, Vũ Tịnh, anh không biết cái gì là thời điểm, là nguyên nhân để yêu em. Nhưng giờ anh phát hiện ra rằng thời điểm này, anh đã yêu em.

Cái gì? Anh mới nói cái gì? Trong nháy mắt, phảng phất như trái đất ngừng quay, không khí tràn ngập màu hồng phấn, ánh mắt của cô đã lâm vảo cảnh mơ mơ màng màng, ngân ngấn nước như chực khóc, cảm xúc dâng trào không thôi.

Nhưng mà, rốt cuộc cô cũng phá tan bầu không khí yên tĩnh, sau đó đôi môi anh đào kia thốt lên:

- Kẻ lừa đảo!

Suýt nữa anh hộc máu tại chỗ, anh vắt óc nghĩ riết mới nghĩ ra mấy lời thoại nghe ớn lạnh này. Rồi dùng hết dũng khí cùng khả năng của mình để vừa nói vừa diễn cảm như vậy, mà kết quả là cô lại lên án anh thành “kẻ lừa đảo” là sao!

(NBV: Ta dịch đến đoạn này cũng muốn hộc máu ^__^)

- Đây là câu trả lờicủa em sao? – Anh khẽ nâng cằm của cô, nghĩ hoài mà nghĩ không ra được, là cô thấy có chỗ nào không thích hợp sao?

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt như của điều tra viên kia:

- Đúng vậy! Còn mơ dùng mấy từ đó là có thể dụ được em sao. Đổi chiêu khác hay hơn đi!

1 lần bị rắn cắn thì 10 năm sợ sợi dây thừng. Cứ cho là cô nhát gan đi chứ thật sự không thể tin được có chuyện hạnh phúc từ trên trời rơi xuống này.

Nếu anh chỉ yêu cô trong đêm nay, nếu sau khi cưới lần nữa anh lại lạnh nhạt với cô, nếu anh biến trở lại thành người chồng lạnh lùng như xưa…. Cái chữ “nếu” lúc này như con kiến cứ bò khắp người cô thì làm sao cô có thể yên tâm được

- Anh đã nói anh yêu em rồi, em còn không tin sao? Rốt cuộc em muốn anh như thế nào đây? – Đây là lần tỏ tình đầu tiên trong cuộc đời anh, tốt xấu gì thì cô cũng phải cho anh chút mặt mũi chứ?

- Một chút thành ý cũng không có, cái này là anh nói cho có lệ mà thôi. – Muốn nói cho nàng cảm động rơi nước mắt sao, anh tưởng anh là ai chứ?

- Cái gì mà không có thành ý? Anh mất bao công sức mới nói ra được như vậy, mà em còn nói là anh nói cho có lệ sao?

- Em nói không tin là không tin!

Một bên thì nói như lời thề sắt son, một người thì liều chết không theo, rốt cuộc hai người không ai nhường ai, không đưa ra được kết luận cũng như tiếp tục phung phí thời gian tốt này.

Ánh trăng đang cười, sao cũng cười, trời và biển cũng đều đang cười. Cho đến khi đôi vợ chồng đã ly dị này tiến vào mộng đẹp thì trời đất như vẫn đang mỉm cười dài dài. Tình yêu nam nữ quả nhiên càng khúc chiết thì càng đặc sắc, trừ bỏ bản thân họ ra thì chẳng ai có thể tìm được một lối thoát khác cho họ!

-----------

Một kỳ nghỉ cuối tuần kỳ diệu như vậy trôi qua trong sự ấm áp. Rốt cuộc La Vũ Tịnh cũng đành tạm biệt con trai và chồng trước, cũng trở lại nơi ở của mình như trước chứ không chịu quay trờ lại Tề gia, cũng như không chịu đáp ứng tái hôn.

Mặc dù cô thương nhớ con trai, thậm chí luyến tiếc người chồng trước, nhưng cứ vậy mà hợp lại thì chẳng phải là xúc động nhất thời sao? Rồi sau đó cô sẽ làm gì nữa? Đó là vấn đề mà cô nghĩ mãi không ra.

Ông trời tựa như cũng biết nỗi buồn của cô, nên khiến cho điện thoại di động của cô đổ lên một hồi chuông. Mở máy ra là thấy cuộc gọi của Bảo Hủy Hân, người chưa thấy giọng đã tới trước:

- Khửa! Cuối tuần đi vui vẻ chỗ nào vậy? Tui tìm hoài mà tìm bà riết không được?

- Tui….. – La Vũ Tịnh cũng không muốn dấu diếm gì, bởi vậy hai năm rõ mười nói hết ra.

- Oa…. Tiến triển thần tốc nha! – Bảo Hủy Hân huýt sao một cái, giọng mang đầy vẻ bội phục:

- Nghĩ không ra ông chồng trước của bà cũng rất có tuệ căn, mấy trò như vậy cũng nghĩ ra đươc nha. Cả nhà đến bờ biển chơi cuối tuần, trò này nhất định là làm cho bà xúc động phải không?

- Tui giống như là không thể cự tuyệt vậy…. Lòng tui rất mềm ….. “ La Vũ Tịnh tựa hồ tìm không ra một cái cớ khác, dù sao thì mọi chuyện cũng kể hết ra rồi mà:

- Ảnh nói ảnh rất yêu tui, tui đến giờ vẫn còn không dám tin nữa.

- Hắn nói? Hắn thật sự nói sao? – Bảo Hủy Hân kêu to lên, sau đó lại cười mãi không thôi, y như là cô ta phát hiện điều gì đó vui lắm vậy.

La Vũ Tịnh cũng đang mỉm cười một mình, đợi 10 năm trời mới nghe được những lời này. Không ngờ anh ta khờ hay là do cô rất ngốc nữa mà quay một vòng lớn như vậy. Ly hôn rồi mới nói đến chuyện yêu đương, mặc dù đảo ngược trình tự nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy thú vị.

- Có điều, lúc đó câu trả lời của tui lại là “Kẻ lừa đảo, em không tin đâu”!

- Trời đất, bà thật sự trả lời vậy sao? – Lúc này Bảo Hủy Hân cười đến độ thở không ra hơi, cô nàng vừa lau mấy giọt nước mắt vừa nói:

- Tui hiểu mà, thực sự là bà vẫn còn yêu hắn, nhưng lại không muốn tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy có phải không?

- Chì có bà là hiểu tui nhất” – La Vũ Tịnh không thể không thừa nhận, chính là loại tâm tình mâu thuẫn này đã khiến cô lâm vào cản tiến thoái lưỡng nan.

- Có muốn tui hiến kế để bà chỉnh hắn hay không? – Đều là phụ nữ với nhau, Bảo Hủy Hân biết rất rõ rằng muốn khóa chặt trái tim người đàn ông thì cái cao ngạo là một thứ tất yếu. Nếu không thì bọn chúng còn tưởng rằng phụ nữ chỉ biết si ngốc mà chờ đợi, không hiểu được rằng phụ nữ đôi lúc còn phải biết tự mình bước đi.

- Ừm.. mà phương pháp đó có đáng sợ không? – La Vũ Tịnh trợn to mắt, không biết cái cảm giác nói không nên lời này là kinh hoảng hay là chờ đợi đây.

- Sao nào? Bà luyến tiếc gì nữa đây?

- Không, tui chỉ hy vọng càng đáng sợ càng tốt, nhất định phải làm cho anh ta biết sợ là gì.

- ha hahahahha! – Bảo Hủy Hân cười càng lúc càng to, xem ra thì thỏ trắng cũng có lúc biến thành mèo hoang rồi. Cùng là phụ nữ với nhau nên cô ta cũng biết một cô gái ngoan ngoãn kia một khi vùng lên thì……. Hiện tại cô ta đã bắt đầu càm thấy thương hại anh chàng Tề Kiếm Vân rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.