Chúng Ta Một Nhà Đều Là Quỷ Hút Máu

Chương 1



Pr: Ni Nhi

A… Nóng quá…

Vì sao lại nóng thế này.

Cơ thể như muốn xé rách ra, làm ơn, ai cứu ta với.

Reng reng reng…

Ta khó chịu mà lăn qua lăn lại, ồn quá, cái đồng hồ báo thức chết tiệt này, hôm nay là cuối tuần cũng không để cho ta ngủ ngon một giấc là sao. Chán thật, vươn tay tắt đi đồng hồ đang reng inh ỏi, nghiêng người tiếp tục đi gặp chu công, bỗng nhiên chăn trên người bị ai đó kéo một chút, làm ta thoáng tỉnh lại.

“Ba, ngươi làm gì mà kéo chăn của ta a.”

Ta bất mãn nhìn người đàn ông mặc tạp dề hình Kitty đang đứng trước mặt ta, thật là, một nam nhân đã  hơn 40 tuổi rồi mà còn thích mặt đồ mèo Kitty.

“Ngươi quên rồi sao, hôm nay chúng ta phải dọn nhà a, mau dậy ăn sáng đi.”

Lão ba đem y phục ném cho ta, xoay người đi xuống lầu, tiếp tục công việc thu dọn.

Ta vươn vươn thắt lưng, đúng rồi, hôm nay là ngày dọn nhà của ta và ba ba, nói là dọn nhà, kỳ thực là lão ba ta muốn tái hôn. Chúng ta phải dọn đến sống cùng với người mẹ mới của ta, nói thật, nghĩ mình sắp có thêm một người mẹ ta liền trợn tròn mắt, hai người bọn họ chỉ mới gặp nhau đúng 1 tiếng đồ hồ liền quyết định kết hôn, đùa cái kiểu gì vậy, hai người đã hơn 40 rồi mà còn chơi cái kiểu nhất kiến chung tình nữa. Hại ta vừa phải chuyển trường, vừa phải dọn nhà, mệt thật.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng ta cũng không thể quá ích kỉ, dù gì ba ba ta cũng sống cô đơn suốt 12 năm rồi, nếu hắn thích, ta cũng không thể ý kiến gì.

Ta tên là Thành Nặc, năm nay 16 tuổi, học cấp 3, cao 1m 75, có một khuôn mặt ngây thơ vô hại, từ lúc ta sinh ra đến bây giờ được 16 năm vẫn sinh sống một cách ổn định, thế nhưng cho tới bây giờ ta vẫn không nghĩ lần tái hôn này của lão ba sẽ là bước ngoặt lớn trong cuộc đời của ta.

Sau 4 tiếng dọn nhà, cuối cùng cũng đến tân gia của Thành Nặc, số nhà 38 thành phố A, là một tiểu biệt thự, thoạt nhìn cũng rất khoan khoái.

Đúng lúc này, một nữ nhân vọt ra, ôm lấy cổ của lão ba: “Chồng yêu, ngươi đã tới.”

Còn Thành Nặc thì ngơ ngác đứng nhìn, cảm thấy người phụ nữ này so với tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, quả thực là một đại mỹ nhân, nhìn không ra tuổi đã ngoài 40, nhưng người như thế này vì sao lại có thể coi trọng lão ba của ta, thật khó hiểu.

“Thành Nặc, gọi mẹ đi.” Lão ba ôm người phụ nữ đó, hài lòng giới thiệu.

“Mẹ…” Có một mỹ nhân như vậy là mẹ cũng còn có mặt mũi nga.

“Ha ha, ngươi là Thành Nặc a, ta vẫn nghe ba ngươi hay nhắc đến ngươi, bây giờ mang hành lý vào thôi, bên trong hơi lộn xộn, ngươi cứ tham quan một chút đi, à, ta có 3 đứa con, hơn nữa đều lớn hơn ngươi nga, bọn họ cũng rất dễ ở chung, ngươi nhất định sẽ thích bọn họ.” Người phụ nữ này tựa hồ đối sự nhu thuận của Thành Nặc rất vui sướng.

Hy vọng cuối cùng đã sập đổ, không phải chứ, những 3 đứa, hơn nữa lại còn lớn hơn ta, trong nhà luôn luôn được xưng đại vương như ta, khi không lại có thêm 3 người anh trai.

Ông trời a.

Nhìn sắc trời còn sớm, đi dạo một chút vậy.

Hai giờ sau—

Đuối, kiến trúc ở đây sao cái nào cũng hao hao nhau vậy, cũng vì mình không tốt chỉ lo ngắm phong cảnh, căn bản không để ý đường đi, cuối cùng lại bị lạc, bây giờ trời còn đổ mưa nữa chứ, thực sự là xui muốn chết. Mặc dù nói lạc đường ngay chính khu nhà của mình rất mất mặt nhưng bây giờ không hỏi thì không được.

Thành Nặc nhìn xem xung quanh tìm người hỏi đường, đúng lúc này, xa xa đi tới một mỹ nữ, đôi mắt thật to, tóc màu nâu đen, tay cầm lấy dù, thực sự đẹp quá, Thành Nặc lần đầu tiên thấy một mỹ nữ trong sáng như vậy, có vẻ rất giống búp bê.

A, phải đi hỏi nàng mới được.

“Tiểu thư, có thể cho ta hỏi cách đế nhà số 38 được không?” Thành Nặc gọi lại mỹ nữ kia.

“Số 38?” Không biết vì sao, Thành Nặc từ trong mắt mỹ nữ thấy được sự kinh ngạc, bất quá hắn cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu.

“Vậy ngươi đi theo ta.” Khóe miệng mỹ nữ lộ ra một nụ cười kỳ quái.

Mỹ nữ đi ngang qua Thành Nặc, từ thân thể của nàng tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng, thật sự thoải mái, đi cùng một mỹ nữ như vậy, quá hạnh phúc a.

“Ơ…” Thành Nặc thấy mỹ nữ rút ra chùm chìa khóa mở cửa nhà của hắn, kinh ngạc há to miệng, không phải chứ, mỹ nữ sống cùng nhà mình sao? Lẽ nào mẹ còn có một người con gái? Trên mặt hắn lộ ra biểu tình hạnh phúc.

Thành Nặc ngơ ngác nhìn mỹ nữ trước mặt, có cảm giác nuốt không trôi, mỹ nữ có thể khiến cho người khác sợ than này, dĩ nhiên là một nam nhân, hơn nữa còn là anh ba của hắn, thông tin này đả kích đến mức hắn bây giờ vẫn chưa tiếp thu được.

Nhìn trước mắt ba người anh đang chuyên tâm ăn, Thành Nặc cuối cùng biết cái gì gọi là gen tốt, anh cả Nghiêm Hi hiện nay 18 tuổi, cao khoảng 1m 9, là một người nam nhân chính gốc, đẹp trai đến mức có thể khiến cho nữ nhân hét chói tai, nhưng khuôn mặt suốt ngày cứ lạnh lùng, làm cho người ta có một cảm giác bị áp bách. Anh hai Nghiêm Hiểu có bộ dạng cà phất cà phơ, 2 nút không cài để lộ ra khuôn ngực có thể làm cho nữ nhân điên cuồng, trên mặt thì luôn lộ ra dáng tươi cười xấu xa. Mà anh ba, khụ, chính là vị giống búp bê kia, tên là Nghiêm Thần, năm nay 16 tuổi, so với ta chỉ lớn hơn có 2 tháng, thật sự là quá mất mặt, dĩ nhiên lầm anh ba của mình thành nữ nhân, còn gọi hắn là tiểu thư, khó trách khi nãy hắn cứ cười quái dị.

Nhìn ba người anh đẹp như vậy, Thành Nặc lần đầu tiên nghĩ mình giống như một cây cỏ dại.

“A… Thành Nặc… Ngươi sao không ăn đi a. Hay là thân thể khó chịu chỗ nào sao?” Mẹ nhìn Thành Nặc khuôn mặt lúc thì xanh, lúc thì trắng, lo lắng gắp rau cho hắn ăn.

“Kh… Không… Ta không sao…” Vội vàng ăn 2 miếng mong muốn che giấu đi sự thất thố của bản thân.

Bữa ăn tại bầu không khí quỷ dị như vậy mà kết thúc.

Ăn xong đi ngủ sớm một chút, sáng sớm mai chắc chắn sẽ quên hết. Thành Nặc vỗ vỗ đầu của mình nghĩ.

“Ân…” Đang ngủ say, Thành Nặc mơ mơ màng màng nghĩ cả người mình thật ngứa, như có một con cún đang liếm liếm hắn, hắn phất phất tay muốn đuổi nó đi.

“Ngoan, Tiểu Nặc, chỉ một chút thôi, lập tức sẽ tốt liền à, không nên keo kiệt như vậy nha.”

“Ân?? Một chút gì chứ? Cún còn có thể nói chuyện sao?” Ý nghĩ ngày càng mơ hồ, trên người hắn truyền đến một loại cảm giác xa lạ, vừa chua xót vừa tê dại.

Đúng lúc này, cánh cửa bị đá văng, Thành Nặc liền giật mình tỉnh giấc, lúc này mới thấy rõ người xông tới dĩ nhiên là anh hai.

“Thành, ngươi thực sự giảo hoạt, dĩ nhiên một người chạy tới phòng Thành Nặc, thế mà bảo sẽ không động vào hắn.” Nghiêm Hiểu như trước luôn có một nụ cười xấu xa trên mặt.

Thành Nặc lúc này mới chú ý đến mình bị người khác ôm, mà người ôm mình dĩ nhiên lại là anh ba Nghiêm Thần. Hắn hét lên một tiếng rồi nhảy xuống giường. Liền phát hiện áo quần của hắn đã mở rộng ra, còn có thêm 2, 3 dấu vết khả nghi.

“Ngươi… Các ngươi…” Thành Nặc hổn hển chỉ vào hai đầu sỏ phá giấc ngủ của mình, hầu như nói không ra lời.

“Ta… Vừa… Bị ngươi dọa… Hình như…” Nghiêm Thần vẻ mặt xấu hổ nhìn anh hai của mình, khó có được dịp lại chưa làm gì hết đã bị bắt, xui thật.

“Hình như cái gì?” Nghiêm Hiểu vươn vươn lông mi.

“Ta hình như đem máu truyền lại vào trong cơ thể hắn.” Nghiêm Thần nhắm mắt nói xong một lần.

“Ngươi… Nói… Cái gì?” Trên mặt Nghiêm Hiểu xuất hiện sự tức giận.

Thành Nặc nhìn hai người nói nói đáp đáp lại để hắn vứt hắn sang một bên. Cuối cùng chịu không nổi.

“Ai nói cho ta biết đang xảy ra chuyện gì vậy hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.