Rốt cuộc thì tiểu Bối cũng đã đạt được nguyện vọng, Tần tiên sinh đã mặc chiếc áo thun có in mấy chữ "Lão chăn heo" vào rồi.
Tần tiên sinh từ trong phòng thay đồ đi ra, nhìn thấy Tô Bối vẫn đang đứng ở chỗ cũ, lúc này hai mắt của cô bé đang tỏa sáng lấp lánh nhìn ông.
Tần tiên sinh giả vờ như không phát hiện ra vẻ mặt vui vẻ của Tô Bối khi "âm mưu nhỏ" của cô bé đã được thực hiện thành công, ông bình tĩnh gọi Tô Bối đến: "Đi thôi, chúng ta quay trở lại nào."
"Dạ." Tô Bối vui vẻ không gì sánh được, nét mặt hớn hở chạy tới ngoan ngoãn giúp Tần tiên sinh cầm lấy chiếc áo mà ông vừa mới thay xong.
Hai cha con cùng song song mà bước đi về hướng dựng lều của họ, lúc này Tô Bối nhịn không được mà nhìn về phía Tần tiên sinh mấy lần.
"Baba."
"Chuyện gì?"
"Chiếc áo này rất là hợp với ba đó, đẹp trai cực kì." Tô Bối ngước đầu nhìn Tần Thiệu, mặc dù đây là lời nịnh nọt khen ngợi, nhưng vẻ mặt chân thành của Tô Bối khiến ai nhìn vào cũng tin tưởng đó là thật sự.
Cô bé cố tình nói như vậy cũng bởi vì sợ Tần tiên sinh sẽ không thích cái áo này.
Nhưng thật ra cũng rất đẹp mà, cái áo thun này nhìn thì có vẻ đơn giản và Tần tiên sinh mặc lên cũng sẽ không làm mất đi hình tượng, trên ngực trái còn có chữ, đúng chất của một nhân viên chăn nuôi heo rồi còn gì.
Nghe vậy Tần tiên sinh cười thầm.
Tuy không nói ra nhưng sắc mặt Tần tiên sinh lúc này thì rất là thoải mái, hiển nhiên là tâm trạng ông đang rất tốt.
Trở về khu cắm trại, lúc này vị nhân viên mới lên chức lão chăn heo là Tần tiên sinh bắt đầu công việc dẫn "hai con heo nhỏ" nhà mình đi dựng lều.
"Biết dựng không?" Tần thiệu hỏi Tô Tiểu Bảo.
"Không biết." Tô Tiểu Bảo thành thật nói, trong giọng nói có chút hậm hực.
Trường học trước đây của bọn họ làm gì có mấy hoạt cắm trại này đâu. Mà cuộc sống lúc đó của bọn họ cũng không có cơ hội tiếp xúc với mấy dụng cụ cắm trại như thế này. Hôm trước cậu mới lên mạng để tìm cách dựng lều, không biết lúc này có làm được không.
Dường như Tần tiên sinh nhận ra tâm trạng không vui của con trai, trong lòng thâm nghĩ: Làm một người cha, dạy cho con mình mấy việc này vốn là trách nhiệm của ông, chẳng qua suốt mười bốn năm nay ông không có cơ hội làm được điều này, tình cảm cha con giữa bọn họ còn thiếu thốn nhiều lắm.
Nhưng mà cũng không sao cả, sau này có nhiều thời gian để từ từ bồi dưỡng.
"Lại đây, ta dạy cho."
Tần tiên sinh lấy ra những dụng cụ cần thiết khi dựng lều rồi bắt đầu làm, trong lúc đó ông cũng hướng dẫn cho Tô Tiểu Bảo từng bước một, ví dụ như: Nên chọn lều hướng về phía nào, những dụng cụ nào thì đặt ở đâu, sau đó thì nên bắt đầu dựng lều từ chỗ nào trước, lúc dựng các khung lều, đóng cọc phải đóng như thế nào mới có thể để cho lều trở nên chắc chắn...
Tô Tiểu Bảo học rất nhanh, chẳng qua bao lâu đã có thể tự mình làm được rồi.
Còn Tô Bối thì chỉ ở bên cạnh giúp bọn họ làm mấy việc vặt.
Sau khi thấy các linh kiện để lắp lều đều đưa hết rồi, biết lều cũng sắp dựng xong, Tô Bối liền lấy từ trong cặp ra một miếng khăn giấy rồi giúp Tô Tiểu Bảo lau bớt mồ hôi sau gáy.
Động tác rất là tự nhiên, cứ như là thói quen hàng ngày vậy.
Sau đó Tô Bối hỏi Tần tiên sinh: "Ba có cần con giúp gì nửa không ạ?”
Tần Thiệu: "Không còn gì nữa."
Dừng lại hồi lại nói tiếp: "Đưa cho ba miếng giấy là được."
Tô Bối: "Dạ? Ba muốn giấy gì, giấy báo hay giấy bạc?"
Tần Thiệu: ".... khăn giấy." "À, dạ." Tô Bối hiểu ra, lấy một miếng khăn giấy trong cặp đưa cho Tần tiên sinh.
Đối với việc bị phân biệt đối xử, cảm thấy bản thân mình không được con gái quan tâm bằng Tô Tiểu Bảo, Tần tiên sinh cảm thấy có chút không biết nên nói cái gì.
"Tốt rồi, ở đây hết việc để con giúp đỡ rồi, con qua kia ngồi nghỉ một chút đi đi", Tần tiên sinh nói với Tô Bối, ngừng một chút lại nói tiếp: "Chút nữa là xong thôi."
Tô Bối ngồi ở một bên, chỉ còn mình Tần tiên sinh và Tô Tiểu Bảo tiếp tục dựng lều.
Một người quá mức nổi tiếng như Tần tiên sinh đi tham gia hoạt động của trường đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Hởn nửa, Tô Tiểu Bảo ngày thường cũng có không ít fan nữ ở trên trường. Lúc này cảnh hai cha con cùng nhau dựng lều đã khiến cho đám đông xung quanh trầm trồ không thôi.
"Nhìn Tô Thiếu dựng lều đẹp trai quát"
"Ba của Tô thiếu cũng đẹp trai nửa."
"Bọn họ dựng cũng nhanh nửa, nhìn mấy người họ làm giống như kiểu đang học cách dựng lều trực tiếp vậy đó."
"Hình như gia đình họ đều mặc chung một loại áo đúng không?"
"Trời trời coi kia, đúng là kiểu áo thun đồng bộ luôn/"Heo lão đại""Heo lão đệ";Lão chăn heo", cute vồn haha."
"Lần này Tô Thiếu cùng ba cậu ấy cùng mặc đồ cặp, càng nhìn càng giống nhau, như hai giọt nước luôn."
"Tiếc là lần này mẹ của Tô Bối và Tô thiếu không đến, thế là lại không được nhìn thấy Tần phu nhân trong truyền thuyết trông như thế nào rồi."
"Không công khai thân phận thì chắc chắn có nguyên nhân rồi, có lẽ người thường như chúng ta không thể nhìn thấy đâu."
"Người phụ nữ thần bí."
Chủ đề thảo luận của những người xung quanh dần qua đi, Tô Bối cũng không để ý lắm.
Lúc này cô chỉ tươi cười nhìn hai ba con bọn họ phối hợp ăn ý mà dựng lều, động tác của hai người họ cũng rất nhanh. Lúc này tiến độ của bọn họ dường như đang dẫn đầu những gia đình đang có mặt ở đây. Về cơ bản thì lều đã được dựng xong rồi, chỉ còn thiếu bước cố định nửa thôi.
Nhìn kỹ thì sẽ thấy động tác của bọn họ không quá nhanh hơn nữa còn rất cẩn thận, quần áo trên người không bị bẩn tý nào.
Tô Bối lấy điện thoại ra, định chụp lén Tần tiên sinh một tấm.
Nhưng lại nhịn không được mà chụp tới liên hoàn mấy tấm liền, tiện thể chụp cả Tô Tiểu Bảo.
Sau khi lều đã được dựng xong, hai người bọn họ đi đến chỗ Tô Bối, cô đổ nước vào nắp của bình giữ nhiệt rồi đưa cho Tần tiên sinh.
Tô Tiểu Bảo nhìn thấy như vậy, vẻ mặt có chút không vui nói:
"Của em đâu?" Bình nước này rõ ràng là của cậu mà.
"Đây này, của em hết đó."
Tô Bối đưa nguyên cái bình nước trên tay cho Tô Tiểu Bảo rồi như không thể đợi được nửa mà chạy thẳng đến lều của nhà mình. Cái lều rất to, không những có chỗ để ngủ mà bên ngoài còn có một chỗ dùng để nghỉ ngơi.
Đầu tiên Tô Bối lau dọn lại một lượt rồi sau đó lần lượt đem hết hành lý, đồ đạc vào bên trong.
Cùng lúc đó, Tần Thiệu và Tô Tiểu Bảo đang đứng ở bên ngoài lều.
Ba của Đổng Văn Kỳ bên cạnh cuối cùng cũng căng xong lầu nên đi qua đây, vô tình nhìn thấy hai ba con họ đang đứng đó.
Đi đến gần mới nghe rõ: Thì ra Tần Thiệu và Tô Tiểu Bảo đang thảo luận về việc phân chia lều.
Tần Thiệu: "Buổi tối lấy túi ngủ rồi ra phía ngoài này ngủ với ta."
Tô Tiểu Bảo: "Sao lại phải ngủ ở ngoài, bên trong rất là rộng, ba người chúng ta nằm cũng chả hết."
Tần Thiệu: "Không thích hợp."
Tô Tiểu Bảo: "Có gì mà không thích hợp? Nếu như không thích hợp thì ba ngủ ở ngoài một mình đi, con muốn ngủ ở trong."
Sau khi hiểu ra nội dung mà hai cha con họ đang thảo luận, Đổng Diệu Hoa nhiệt tình đi đến: "Lều của hai nhà chúng ta rất gần nhau, nếu như Tần tiên sinh cảm thấy không thích hợp hay là thế này đi, để cho Văn Kỳ nhà tôi cùng tiểu Bối ở cùng một lều, ba người đàn ông chúng ta thì ở chung một cái khác, Tần tiên sinh thấy sao?"
Đổng Diệu Hoa tốn cả buổi mới dựng xong lều, bây giờ đầu ông đầy mồ hôi, bộ quần áo trên người ông cũng ướt đẫm, chỗ nào cũng có bụi bẩn dính vào.
Nhìn thấy như vậy, bệnh cuồng sạch sẽ của cả hai cha con nhất thời tái phát.
Tô Tiểu Bảo vẫn chưa học được cách kiểm soát cảm xúc như Tần tiên sinh, nên lúc nghe thấy Đổng Diệu Hoa nói như vậy mặt cậu bé tỏ rõ vẻ không đồng ý, dù là chưa có nói gì nhưng ai nhìn cũng biết cậu không đồng ý.
Tần tiên sinh cũng yên lặng nhìn về phía cái lêu do cha con Đổng Văn Kỳ vừa mới dựng xong, vừa hay có một trận gió thổi nhẹ qua, căn lều lại lắc lư mấy cái.
Tần Thiệu:
Tô Tiểu Bảo: "Cảm ơn chú Đổng, nhưng cháu vẫn thích ngủ trong lều do cháu tự dưng hơn."
Mới đó đã đến buổi chiều và bắt đầu thời gian chuẩn bị cơm tối.
Có lẽ vì xét thấy, nhiều người ngày đầu tiên đến đây không kịp thích ứng, nên bữa cơm đầu tiên nhà trường đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn giống hệt nhau, cũng chia đều cho mỗi nhà, các nguyện liệu này đều là để nấu những món ăn quen thuộc thường xuất hiện trong bửa cơm gia đình.
Đổng Văn Kỳ nhận nguyên liệu về, rồi mở điện thoại ra tra một loạt các món ăn ngon ở trên mạng, cuối cùng quay ra hỏi Tô Bối: "Hay hôm nay chúng ta ăn lẩu đi."
"" Tô Bối nhìn những nguyên liệu mà trường cung cấp: Trứng gà, khoai tây, cà chua, ớt xanh, cà tím thêm một phần thịt đã cắt nhỏ thành miếng và mấy trái táo.
Tô Bối: "Hay là ăn rau xào đi."
Lẩu mà không có thịt viên, thịt bò, nấm kim chi, rong biển... thì không còn là lẩu nữa.
Đổng Văn Kỳ: "Cậu tin mình đi, ăn rau xào cậu sẽ hối hận đấy." Năm ngoái cô cũng tràn đầy tự tin mà đi làm món xào, cuối cùng nó trở ký ức đen tối của cô, so ra thì chẳng ngon bằng bỏ hết vào nồi hầm lên.
Thấy vậy Tô Bối cười rồi vỗ vỗ tay Đổng Văn Kỳ mấy cái: "Yên tâm, cậu không cần làm gì hết, cứ đưa hết nguyên liệu nhà cậu sang đây, tớ xào chung luôn."
"Cậu hả? Cậu nói là cậu sẽ xào rau á? Ăn được không đó?" Đổng Văn Kỳ nghi ngờ nhìn Tô Bối.
Tô Bối: "Cậu cứ yên tâm vê tài nấu ăn của tớ đi, tớ lo được hết."
"Thôi được rồi giao cho cậu đó." Đổng văn kỳ miễn cưỡng gật đầu, trong lòng vẫn nghỉ ngờ cái "tài nghệ nấu nướng" kia của Tô Bối.
Trong hành lý của Đổng Văn Kỳ có món lẩu ăn cùng nước sôi, cô nghĩ kỹ rồi, nếu như có chuyện gì xảy ra thì tối nay bọn họ cũng phải dùng tới món "lẩu kèm tự sôi" này thôi, tiện thể cho mấy người Tô Bối một phần luôn vậy.
Mãi đến tận lúc nhìn thấy Tô Bối nấu ăn, Đổng Văn Kỳ mới mở to mắt khó tin.
“Trời mái"
Đổng Văn Kỳ ngạc nhiên không thôi: Không ngờ Tô Bối thật sự biết nấu ăn! Xem kìa, cách đảo rau này, cách rắc muối này, chẳng khác gì đầu bếp chuyên nghiệp.
Còn cả phụ bếp bên cạnh là Tô Tiểu Bảo nữa, cái kiểu gọt võ khoai tây siêu như vậy sao mà làm được nhỉ!
Đã bằng tuổi mà cũng giống nhau học hành 9 năm trời, sao mà bọn họ có thể ưu tú như vậy chứ, cách biệt này quá lớn rồi đó!
Không chỉ có một mình Đổng Văn Kỳ kinh ngạc mà ba của cô bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi.
"Mấy đứa nhỏ mới tuổi này đã biết nấu ăn không nhiều đâu!" Đổng Diệu Hoa ngậm ngùi trong lòng.
Đặc biệt là mấy đứa trẻ ở gia đình có điều kiện, bình thường đều thuê bảo mẫu, thuê đầu bếp, mấy đứa trẻ như thế có thể kể tên được mấy loại rau củ thì đã giỏi lắm rồi, nói chi đến xuống bếp nấu ăn.
Về phần hai người Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo nấu ăn thuần thục như vậy thì càng giỏi hơn nửa.
"Tần tiên sinh đối với việc giáo dục hai đứa nhỏ chắc là đã phải phí rất nhiều công sức rồi!" Đổng Diệu Hoa khâm phục nói với Tần Thiệu. Đây mới chân chính là phẩm chất mà một đại thế gia tài phiệt nên có mà, luôn quan tâm chú trọng đến trình độ học vấn của các thế hệ sau, cũng quan tâm đến sở thích của chúng, bên cạnh đó cũng cung cấp đầy đủ các kỹ năng sống giúp bọn nhỏ có thể phát triển toàn diện, điểm này thật sự rất đáng học hỏi.
Chỉ cần nhìn một chút sự khác nhau nhỏ thế thôi đã thấy phương pháp giáo dục mà ông dạy cho Đổng Văn Kỳ nhà mình còn thiếu sót rất nhiều.
"Tiểu Bảo và Tiểu Bối bắt đầu từ mấy tuổi thì được học được những kỹ năng này vậy? Là ngài mời gia sư về dạy hay là trong những ngày thường ngài cố ý tự mình dạy cho bọn nhỏ những kỹ năng cơ bản này vậy?" Đổng Diệu Hóa ngồi dậy chuẩn bị học tập ít kinh nghiệm từ Tần tiên sinh, rồi tiện thì thảo luận về phương pháp giáo dục con cái như thế nào cho tốt.
Tần tiên sinh: "." Hai đứa nhỏ nhà tôi tự mình học được.
Thức ăn được đặt lên bàn, ăn thử một miếng đồ ăn Tô Bối nấu, Đổng Văn Kỳ cảm động gớt nước mắt.
"Huhu, ngon quá đi!" đặc biệt là so với cái món xào ngũ vị tạp trân mà năm ngoái do cô tự làm thì món cô đang ăn lúc này đúng chính xác là mỹ vị nhân gian!
"Tô Bối! Tớ vừa phát hiện ra cậu đúng là một cô gái siêu siêu tài giỏi luôn á! Cậu nói thử xem, còn việc gì mà cậu không biết làm nửa không!
"Không được, tớ phải chụp lại một bức rồi đem khoe lên wechat khoe mới được."
Chuyện này Tần tiên sinh sớm đã làm trước tiên rồi.
Ông chụp tổng cộng hai bức, một bức chụp sau lưng khi hai đứa đang nấu ăn, một bức chụp lúc món ăn hoàn thành đặt trên bàn, sau đó đăng lên cho vòng bạn bè trên wechat xem.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, bài viết vừa được đăng lên, khu bình luận ngay lập tức xuất một đống những lời khen ngợi.
Trong đó có một cái bình luận của Trần Đức: "Món cà tím của Tiểu Bối nấu thật sự là rất đặc sắc, lần trước tôi đã được ăn thử một lần rồi, ngon cực kì!
Tần Thiệu:
Nếu như Trần Đức không nói hai câu sau thì Tần tiên sinh cũng sẽ không nghĩ đến việc đổi trợ lý.
Ăn xong cơm, Tô Tiểu Bảo bị mấy người Tạ Dân Hiên gọi đi đá bóng, Tô Bối ở lại dọn dẹp bát đũa.
"Ba ba."
"Chuyện gì?"
"Hồi nãy lúc lên núi con thấy một con suối, con muốn đem mấy thứ này ra đó rửa." Tô Bối nói.
Bây giờ ở chỗ vòi nước công cộng quá nhiều người, muốn vào cũng không được, mà hai người đàn ông nhà mình thì đều mắc bệnh ưa sạch nên đành tìm cách khác để rửa thôi.
Bây giờ trời cũng sắp tối rồi, Tô Bối không dám đi một mình, cô sợ lạc đường.
Nghe thấy vậy, Tần tiên sinh liền gác lại việc bàn giao công việc qua điện thoại sang một bên rồi đứng lên.
"Đi thôi." Đống bát đũa dơ mà Tô Bối xếp ở đó, Tần tiên sinh dùng một tay đã nâng lên được.
"Dạ"
"À, ba đợi con chút."
"Tô Bối nhớ ra gì đó rồi nhanh chân chạy vào trong lều lấy ra miếng dán có tác dụng đuổi muỗi đã chuẩn bị từ trước.
"Nghe Văn Kỳ nói là khu này muỗi rất là nhiều, để con giúp ba dán miếng đuổi muỗi này lên nhé."
Tô Bối lấy một cái vòng tay phòng muỗi đeo lên cho Tần tiên sinh, rồi lại bóc một miếng dán phòng muỗi ra dán lên.
"Ba cúi xuống một chút đi."
Tần tiên sinh hơi cúi xuống, Tô Bối lấy miếng phòng muỗi dán vào sau cổ áo. Ngay tại vị trí bên cạnh chữ "Người nuôi heo", bên trên miếng dán còn có một cái icon hình cậu bé bọt biển.
Nhìn thấy cái này, Tô Bối bật cười: Cô phát hiện ra cái hình tượng "Tổng tài bá đạo" của Tần tiên sinh trong tiểu thuyết càng ngày càng rời xa rồi.
"Cười cái gì?" Tần tiên sinh hỏi.
"Không có gì?" Tô Bối lém lỉnh lắc đầu cười: "Chúng ta đi nhanh thôi, nếu không tí nữa trời tối mất." Tô Bối ở phía trước nhún nhảy bước đi.
Tần tiên sinh câm theo mấy thứ bát đũa, nồi niêu bình tính bước theo sau nhưng cũng không cách quá xa Tô Bối.
Rất nhanh sau đó Tô Bối đã tìm thấy con suối lúc lên núi mà cô nhìn thấy.
"Nước ở trên này không ô nhiễm, rất sạch nên lấy rửa bát cũng được." Tô Bối quay đầu lại nhìn Tần tiên sinh thì thấy ông đang sắn tay áo chuẩn bị giúp đỡ.
Tô Bối ngơ ra.
Tô Bối: "Có mấy cái bát thôi, con rửa một chút là xong, ba không cần giúp đâu."
Tần Thiệu: "Nước rất là lạnh, con đứng ở bên cạnh là được rồi."
Tô Bối: ""
Vốn dĩ lúc đầu Tô Bối muốn đến đây rửa bát còn Tần tiên sinh đi cùng, bây giờ lại thành Tần tiên sinh rửa bát Tô Bối đứng nhìn.
"Lúc trước đều là do con cùng tiểu Bảo tự nấu cơm sao?" Nhớ đến cuộc trò chuyện của mình và ba của Đổng Văn Kỳ, Tần tiên sinh hỏi.
"Vâng ạ", Tô Bối gật đầu nói: "Vương bà bà nói lúc trẻ bà ấy từng nấu ăn cho các đám tiệc ở trong thôn. Đồ ăn bà ấy nấu rất ngon, con cùng tiểu Bảo cũng là được bà ấy dạy cho cách nấu ăn."
"Đúng rồi, Tô Tiểu Bảo còn biết làm bánh bao, lần sau con kêu nó làm cho ba ăn thử-"
Tô Bối còn nói với Tần Thiệu rất nhiều chuyện lúc còn ở quê với Tô Tiểu Bảo.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo của một cô gái truyền đến.
"Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa, bên kia có một hòn đá, đứng ở đó có thể chụp được ảnh hoàng hôn đó!"
"Mẹ biết rồi, con đừng chạy nhanh quá, chờ mẹ với."