Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 105



Trong phòng hội nghị ở tâng thượng của tập đoàn Tần Thị, các nhân viên của Lận thị và Tần thị chia làm hai bên ngồi đối diện nhau. Ngoài ra, bộ phận kỹ thuật chuyên phụ trách dự án "NST” lần này cũng tham gia vào cuộc họp.

Tần tiên sinh ngồi ở ghế chủ vị ở chính giữa, ngồi hai bên chính là Tô Bối đang làm ra vẻ mặt ngoan ngoãn cùng với Tô Tiểu Bảo, khuôn mặt bình tĩnh của cậu bé lúc này chẳng khác gì Tần tiên sinh cả.

Các nhân viên của Tần thị sớm đã biết được hôm nay "tiểu công chúa" cùng với "hoàng thái tử" sẽ tới. Bởi vậy bọn họ chẳng cảm thấy bất ngờ khi sau lưng chủ tịch hôm nay có thêm hai vị thiếu chủ tịch đi theo.

Nhưng mà bên phía Lận thị lại tỏ ra rất ngạc nhiên khi thấy Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo: Tuy rằng bọn họ cũng hiểu được là Tần tiên sinh muốn bồi dưỡng kinh nghiệm cho mấy đứa nhỏ nhà mình. Thế nhưng là lần này hai công ty họp mặt là để bàn việc chuyên môn của sản phẩm, hai đứa trẻ này còn quá nhỏ lại không hiểu gì về kỹ thuật này, có phải là làm khó tụi nó quá hay không?

Lúc này, ánh mắt của Lận Thiếu Trì cũng đang nhìn về phía hai người Tô Bối —— anh đối với hai đứa con của Tần tiên sinh có ấn tượng rất sâu. Đặc biệt là Tô Bối, lần đầu gặp mặt thì cô bé đã để lại cho anh một "kỉ niệm khó quên". Tuy rằng lần đó cô bé vô tình uống say, nhưng mà bây giờ nhìn cô bé thật sự là rất xinh xắn, lại đang ngoan ngoãn đứng sau lưng của Tần tiên sinh, thật sự là làm cho người khác dễ dàng siêu lòng, tha thứ mọi lỗi lầm.

Trên thực tế, Tần tiên sinh giáo dục hai đứa nhỏ này rất tốt. Bởi vậy Lận Thiếu Trì có ấn tượng rất tốt đối với hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.

"Bắt đầu đi." Lời nói của Tần tiên sinh đã thành công cắt ngang ánh mắt của Lận Thiếu Trì đang nhìn về phía hai đứa nhỏ nhà mình.

Lận Thiếu Trì nghe vậy thì đáp: "Được rồi, cuộc họp hôm nay chủ yếu sẽ nói về bước tiếp theo của dự án "NST". Bên cạnh đó cũng sẽ thảo luận về kế hoạch phát triển của giai đoạn tiếp theo đó là công bố sản phẩm và bắt đầu quảng bá nó rộng rãi ra thị trường..."

Dừng một chút, lận thiếu Trì lại nói: "Đây là Chu Thịnh, anh ấy là chuyên viên phụ trách vấn đề kỹ thuật của dự án "NST”, vấn đề đầu tiên này sẽ do anh ấy tiến hành báo cáo."

Nếu có thể, Lận Thiếu Trì thật sự rất hy vọng rằng người lên báo cáo chỉ tiết về hạng mục kỹ thuật hôm nay là [q].

Sau khi được gọi tên, Chu Thịnh nhanh chóng đứng dậy.

Tô Bối cũng tò mò nhìn qua, khi thấy đối phương thì cô bé có chút ngạc nhiên.

Tô Bối hiển nhiên là biết Chu Thịnh là ai. Khi hợp tác làm việc về dự án "NST" có bất cứ vấn đề nào về kỹ thuật cần trao đổi, Tô Bối đều liên lạc thông qua Chu Thịnh.

Vốn là nghe giọng nói của đối phương thông qua điện thoại, Tô Bối còn nghĩ người này chắc hẳn là một thanh niên trẻ tuổi khuôn mặt trắng trẻo, không nghĩ tới sự thật thì Chu Thịnh lại là một người đàn ông trung niên.

Sự tương phản này cách xa tưởng tượng của Tô Bối quá lớn rồi, thật sự là không nỡ nhìn thẳng.

Thấy cô con gái nhỏ của Tần chủ tịch đột nhiên ngoảnh mặt đi, Chu Thịnh đang báo cáo đột nhiên có chút mất tự nhiên, trong lòng cũng có chút bối rối, ông tự hỏi có phải bản thân mình nói sai chỗ nào rồi hay không.

Chu Thịnh nhanh chóng trấn an bản thân: Chắc chắn là không sai mà, nội dung báo cáo trong cuộc họp này, hôm qua ông đã xác nhận lại với "q" rất là kỹ rồi.

"Ừm, tiến độ rất tốt." sau khi nghe xong báo cáo của Chu Thịnh, Tần tiên sinh cũng rất thoải mái mà đưa ra một đánh giá khích lệ.

Ngay từ đầu đối với hạng mục này Tần tiên sinh cũng không đánh giá quá cao, chỉ là xem xét đến năng lực của Lận Thiếu Trì cùng với một câu nói của Tô Bối mà đồng ý đầu tư vào. Chẳng qua khi thấy phản hồi từ thị trường cùng với khoản lợi nhuận trên báo cáo, dự án này thật sự đã đưa đến cho Tần tiên sinh một niềm vui bất ngờ.

Sự khen ngợi mà Tần tiên sinh thể hiện ra lúc này cũng không phải là dành cho Lận Thiếu Trì mà là dành cho cô con gái nhỏ nhà mình.

Tiếp tục cuộc họp thì mọi người bắt đầu thảo luận đến vấn đề công bố sản phẩm ra thị trường, lúc này Tần tiên sinh đặt ra một câu hỏi: "Về mặt chất lượng sản phẩm cùng với thời gian đưa ra thị trường đã không thành vấn đề. Vậy các cậu đã nghĩ ra cách làm sao để bảo đảm về số lượng khách hàng như chỉ tiêu, cũng như đảm bảo về chi phí cho dự án không vượt quá dự định chưa?”

"Việc này" câu hỏi của Tần tiên sinh thật sự là đã làm cho cả đám người phụ trách dự án "NST" rơi vào thế khó —— Tần tiên sinh thật sự là rất sắc bén đánh trúng vào điểm mấu chốt. Báo cáo của bọn họ thật sự là đã bỏ qua chỉ tiết quan trọng này. Đối mặt với câu hỏi của chủ tịch Tần, trong lúc nhất thời cả đám người có chút bối rối, một người thử nêu lên đề nghị: "Chúng ta có thể thông qua giai đoạn dùng thử trước đây, bắt đầu một số kế hoạch quảng bá, tiếp thị làm tăng độ nổi tiếng của sản phẩm."

(Quảng bá tiếp thị nếu các bạn chưa hình dung rõ thì PR và Marketing chắc là thông dụng hơn, mọi người hẳn là nghe nhiều rồi ha)

"Đối với các khánh hàng đã dùng sản phẩm mà cho phản hồi tốt, tôi nghĩ chúng ta có thể thông qua bọn họ rồi mở rộng tuyên truyền cũng là một biện pháp tốt."

"Mặt khác, chúng ta cũng có thể thành lập một nhãn hiệu riêng, đó cũng là một phương hướng rất hiệu quả."

"Còn gì nữa không?" Tần tiên sinh hơi nhíu mày, hiển nhiên là những đề xuất này hoàn toàn không làm cho ông cảm thấy vừa lòng.

"Còn có..." team phụ trách dự án "NST" cũng bắt đầu rơi vào thế bí.

"Tần Nguyệt." Lúc này Tần tiên sinh gọi tên của Tô Bối. Ở trước mặt người ngoài ông sẽ gọi tên thật của cô bé.

"Con nói ý kiến của mình đi."

Yêu cầu của Tần tiên sinh hiển nhiên là làm cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy rất kinh ngạc: Chủ tịch Tân chắc không phải đang giỡn chứ? Vậy mà lại để cho một đứa bé tham gia vào việc thảo luận dự án này.

Người cảm thấy bất mãn nhất chính là giám đốc phụ trách dự án này của Lận Thị, Lý Duyệt Hân.

—— trước đây, Lý Duyệt Hân vẫn luôn là người được ủy quyền quản lý dự án này, nhưng kể từ khi mà dự án "NST" quyết định tách thành công ty con, cô lại phải trở thành người phụ trách liên hệ nối tiếp công ty con này với Lận thị. Đối với những việc quảng bá không yêu cầu chuyên môn thì cô tự nhận mình là người am hiểu nhất về mảng này.

Tần chủ tịch kêu con gái mình lên phát biểu là có ý gì đây? Vốn dĩ từ lúc đầu để cho hai đứa nhỏ tham gia vào hội nghị này đã là rất không ổn rồi, chưa kể tới một đứa nhỏ 14,15 tuổi thì lại hiểu được cái gì đâu? Theo suy đoán của cô ta, trong đầu của vị Tần tiểu thư này vốn chẳng có ý tưởng hay ho gì cả, vì vậy cũng không cần phải lên nói lung tung làm cái gì.

Lý Duyệt Hân liên tục bất mãn, ở trong lòng tỏ ra khinh thường.

Bên ngoài lại là làm ra vẻ mặt tươi cười nói: "Chủ tịch Tần, ngài vẫn là đừng nên làm khó Tần tiểu thư làm gì, đối với vấn đề này chúng ta"

Lý Duyệt Hân còn chưa nói dứt câu đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tần tiên sinh quét tới, cô ta trong lòng cảm thấy sợ hãi nhanh chóng ngậm miệng lại.

Tô Bối cũng đang suy nghĩ về vấn đề mà Tần tiên sinh đặt ra. Trước đây đúng là bọn họ chưa từng xem xét đến điều này.

Cúi đầu tự hỏi một hồi, đột nhiên ánh mắt của Tô Bối sáng ngời.

"Đối với vấn đề này, chúng ta muốn đáp ứng đủ số lượng khách hàng đồng ý mua sản phẩm rất khó vì vậy hãy loại bỏ nó luôn đi, sau đó lại thay đổi thành hình thức kinh doanh khác, chuyển thành hợp tác và ký kết cùng với nhiều công ty... Đầu tiên đưa sản phẩm ra thị trường và cho phép sử dụng miễn phí. Đến giai đoạn sau lại bắt đầu yêu cầu họ trả phí gia nhập hội viên để tiếp tục sử dụng. Thời hạn của mỗi lần đăng ký thành viên là một năm, rồi từ đó thiết lập tiêu chuẩn các cấp bậc thu phí."

"Mặt khác, ban nãy mọi người cùng ba đang nói đến một vấn đề, con cảm thấy nên tạo ra thêm một sản phẩm khác được đơn giản hóa về mặt hình thức, sản phẩm này sẽ dành cho các đối tượng nhỏ lẻ"

Thanh âm của Tô Bối không lớn, lại trong trẻo mang theo sự mềm mại tinh tế mà chỉ có những bé gái ở tuổi này mới có, chẳng qua những gì cô bé đang nói tất cả mọi người ở đây đều nghe rất rõ ràng.

Tất cả mọi người trong phòng họp lúc này có thể nói là mắt chữ A mồm chữ O để hình dung.

—— Trời ạ! Đây là những đứa trẻ được nuôi trong các gia đình quyền quý sao? Rốt cuộc là do thừa kế được tài năng của cha mẹ, hay là do được nuôi dạy tốt? Mới chỉ có 14 tuổi mà lại giỏi đến như thế này rồi.

Càng mấu chốt hơn là tất cả những gì Tô Bối nói đều không có chỗ nào để chê, khiến cho những người khác nghe được như là đột nhiên bừng tỉnh, bọn họ thầm nghĩ: Hóa ra còn có thể làm như vậy để kinh doanh, tại sao mà trước đó bọn họ lại không nghĩ ra chứ.

Kỳ thật là đây cũng không hoàn toàn là sáng kiến của Tô Bối. Linh hồn cô bé từng sống tại một thế giới khác, nơi đó phát triển hơn ở thế giới này vài năm, những cách thức kinh doanh này đa số đều là những công ty, xí nghiệp đi trước trải thực tiễn rồi dần dần mới đúc kết ra được giải pháp tối ưu nhất.

Giờ phút này đến cả ánh mắt Lận Thiếu Trì nhìn về Tô Bối cũng có chút biến hóa.

Cái ý tưởng này của tiểu Bối thật sự là quá hoàn mỹ, từ những gì mà cô bé nói không khó để nhận ra cô đang muốn đem dự án "NST" này mở rộng nhiều hơn nữa, hướng về phía phát triển lâu dài, chẳng những thế còn có cơ hội để chiếm lĩnh toàn bộ thị trường.

Điểm này có thể nói là cùng với ý tưởng ban đầu của Lận Thiếu Trì giống nhau như đúc.

"Các người nghe rõ cả chưa?" Tần tiên sinh ánh mắt quét về phía mọi người.

Mọi người: Chẳng ai dám nói gì, không phải, chính xác mà nói là bị bất ngờ đến mức nói không nên lời.

Tần Thiệu: "Cứ dựa theo cách này mà tiến hành đi."

Lận Thiếu Trì cũng nhìn về phía Chu Thịnh nói một câu: "Dựa theo đúng phương án này tiến hành, còn nữa tăng cường cải thiện các loại sản phẩm dành cho những khách hàng mới thuộc kiểu kinh doanh nhỏ lẻ."

Chu Thịnh: "Tôi hiểu rồi."

Hiện tại ông muốn nhanh chóng quay trở về thảo luận cùng với sư phụ ”q” của mình xem thử chỉ tiết kế hoạch này nên thực hiện thế nào.

Vì giọng của Tô Bối thông qua điện thoại nên có chút khác đi, Chu Thịnh dù có cảm thấy tiếng nói của cô bé rất quen tai nhưng lại chẳng thể nào tưởng tượng ra được cô nữ sinh trước mặt lại chính là sư phụ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.