Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 12



Thi kiểm tra đầu vào sẽ được tiến hành trong căn phòng thí nghiệm bên cạnh phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm.

Việc kiểm tra còn chưa có bắt đầu, Tô Bối đã nhìn thấy một thiếu niên xuất hiện ở cửa.

Thiếu niên này rất cao, so với Tô Tiểu Bảo thì cao hơn khoảng nửa cái đầu, đồng phục học sinh thì chỉ mặc một nửa, bên trong còn có một cái áo thun, hai tay thì đút vào trong túi quần, đang lười nhác mà đi đến, bộ dáng thật sự là một kẻ cà lơ phất phơ.

Bộ dáng này của đối phương khiến cho Tô Bối nhớ lại đám học sinh cá biệt ở ngôi trường cũ tại huyện nhỏ kia.

Điểm bất đồng duy nhất ở đây là thiếu niên này bộ dáng đẹp trai hơn đám nam sinh ở trường cũ của cô bé nhiều lắm, trong số những đứa con trai mà Tô Bối từng gặp, ngoại trừ ba ba của bọn họ thì giá trị nhan sắc của người thiếu niên này chỉ kém mỗi Tô Tiểu Bảo.

Lúc này thì vị chủ nhiệm cũng đã chú ý đến người thiếu niên này: "Tạ Dân Hiên, em đã đến rồi sao."

"Ừm, kêu em tới có chuyện gì vậy?" Người thiếu niên tên là Tạ Dân Hiên kia cũng đáp lời một tiếng, bộ dạng lúc nói chuyện như còn đang chưa tỉnh ngủ mà ngáp một cái.

Ánh mắt của Tạ Dân Hiên cũng liếc về phía ba người còn lại trong căn phòng.

Đầu tiên thấy được Trần Đức đang mặc bộ vest.

A, người này sao lại quen mắt như vậy.

Sau đó cậu ta nhìn thấy Tô Bối...

Ánh mắt của Tạ Dân Hiên còn chưa dừng lại trên người Tô Bối được 5 giây, lúc này đã có một ánh mắt khác không chút thân thiện mà trừng về phía cậu cảnh cáo.

Ánh mắt của hai người Tạ Dân Hiên cùng vơi Tô Tiểu Bảo trừng thẳng nhau, trong lúc đang đánh giá đối phương cũng dần dần cảm thấy kẻ trước mặt có chút khó ưa, sau đó lại đề phòng lên.

Nhìn đã biết hai người này vừa gặp đã không hợp nhau, đúng chính là nói hai thiếu niên Tạ Dân Hiên cùng Tô Tiểu Bảo lúc này đang mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Người giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng đánh gãy bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng này, cô nhìn về phía Tạ Dân Hiên mà nói: "Còn dám hỏi có chuyện gì, hiện tại chính là thời gian kiểm tra mỗi tháng một lần, toàn trường đều đang làm bài thi, em vậy mà lại đi chơi bóng rồi."

Ho nhẹ một cái, giáo viên chủ nhiệm lại nói tiếp: "Em cố gắng thi đấu bóng rổ giành được chiến thắng, cũng coi như làm vẻ vang cho trường ta, do đó cô không phạt em, nhưng là bài kiểm tra hàng tháng nhất định phải bổ sung. Vừa hay hôm nay có thời gian, em liền tại đây kiểm tra bổ sung hết các bài thi cho cô đi."

Giáo viên chủ nhiệm vừa mới nói xong, lại chuyển hướng nhìn về phía mấy người Tô Bối giới thiệu về Tạ Dân Hiên một chút: "Đây chính là học sinh lớp 8 của trường chúng tôi."

"Tại trong trường này mỗi tháng đều tổ chức một đợt kiểm tra định kì, hơn nữa độ khó lại không giống nhau, bằng vào việc chấm điểm đơn thuần cô nghĩ không đủ khách quan, vì vậy để đảm bảo công bằng thì cô sẽ để cho một học sinh trong trường sẽ cùng làm bài kiểm tra lần này chung với hai em."

Thật ra mà biện pháp mà cô giáo chủ nhiệm đưa ra cũng không có công bằng như cô nói.

Tạ Dân Hiên này tuy rằng chính là một học sinh cá biệt, đi học thì lúc nào cũng trễ, nếu không thì cũng không làm bài tập, thậm chí là ngồi trong lớp học thì không chịu học mà chỉ lo nằm ngủ.

Nhưng là dù như vậy thành tích học tập của người ta vẫn rất tốt, dù cho chẳng cần học hành gì nhưng lần nào thi kiểm tra điểm của cậu học sinh này cũng dễ dàng mà lọt vào top mười người cao điểm nhất.

Hơn nửa, Tạ gia còn là cổ đông lớn thứ hai của hội đồng quản trị nhà trường.

Để cho Tạ Dân Hiên đến so điểm với hai học sinh mới này cũng có chút tàn nhãn, thế nhưng là như vậy có thể để cho hai người thấy rõ sự chênh lệch cũng tốt.

"Thi cùng một đề, cùng thời gian giới hạn, như vậy đến lúc có được kết quả cùng điểm số, vậy khi đó liền biết được các em có theo kịp với độ khó của chương trình học lớp 8 tại trường này hay không."

Nghe cô giáo chủ nhiệm này nói xong, hai chị em Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cũng chẳng có phản ứng gì nhiều, chỉ gật gật đầu.

Thế nhưng bên phía Trần Đức, hắn lại là nhíu lông mày.

Vị giáo viên chủ nhiệm này đang cho là hắn còn trẻ chưa trải sự đời, hay là cho rằng hắn bị ngốc? Tạ Dân Hiên là ai, đây là nhị thiếu gia nhà họ Tạ, sớm đã nổi danh là thiếu niên thiên tài, vậy mà lại để Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo so điểm với hắn...

Trân Đức có chút lo lắng rằng hai đứa trẻ nhà mình sẽ phải chịu đả kích.

"Đám Đỗ Nhất Minh ngày hôm đó cùng bị em kéo đi chơi bóng, tại sao không gọi cả bọn họ tới đây để làm bài kiểm tra bù? Hơn nữa phải làm bài thi của nhiều môn như vậy, người khác đều là làm trong ba ngày mới xong, chẳng lẽ cô còn muốn bắt bọn em phải thi hết trong vòng một buổi chiều hôm nay sao?" Tạ Dân Hiên ở bên không quá kiên nhẫn mà nói.

"Dám trốn thi đi chơi, chẳng lẽ em còn cho là mình đúng hay sao?", giáo viên chủ nhiệm nghiêm giọng nói: "Nhanh chân ngồi xuống mà làm bài đi, bây giờ là 1 giờ, đến 4 giờ sẽ kết thúc kiểm tra, những bài toán nâng cao cùng với bài luận và bài nghe tiếng anh có thể bỏ qua không làm, về phần môn sử địa, các em chỉ cần đánh trắc nghiệm là được, những bài không phải làm cô sẽ xem xét cách tính điểm cho đúng, mặt khác xin mời người lớn qua văn phòng kế bên ngồi chờ một chút."

Sau khi Trân Đức bị mời qua phòng bên cạnh, ba đứa trẻ cũng nghiêm túc ngồi xuống nhanh chóng mà làm bài thi.

Cái này mà cũng gọi là đề kiểm tra mỗi tháng một lần? Quá dễ đi.

Tạ Dân Hiên đọc lướt toàn bộ cái đề thi, tự dưng có chút nhàm chán.

Ban đầu Tạ Dân Hiên còn đang định sẽ nằm bò lên bàn mà ngủ, sau đó đợi tới lúc còn 40 phút cuối cùng thì lại nhanh chóng hoàn thành bài thi.

Chỉ là lúc này cậu ta đột nhiên chú ý tới Tô Tiểu Bảo đang ngồi bên cạnh.

Tô Tiểu Bảo đã đang viết đáp án đề thi rồi, hơn nửa tốc độ làm bài còn rất nhanh, chỉ liếc sơ qua một chút vậy mà đáp án đều đúng cả.

"Làm bài nghiêm túc không được thảo luận có biết không", âm thanh nhắc nhở của giáo viên chủ nhiệm vang lên: "Ba người các em ngồi xa nhau ra một chút, Tạ Dân Hiên em qua phía bên kia ngồi đi."

Cô sở dĩ làm như vậy chủ yếu là vì sợ hai người học sinh mới chuyển tới này sẽ chép bài của Tạ Dân Hiên.

Nghe nói như vậy, Tạ Dân Hiên cũng chẳng mấy quan tâm, cầm theo mấy tờ đề thi đi về phía góc trên của phòng thí nghiệm, nhưng là sau khi nhìn vào tốc độ làm bài của Tô Tiểu Bảo, Tạ Dân Hiên cũng thu lại vẻ lười nhác của bản thân, cầm lên bút nhanh chóng giải đề.

Tốc độ làm bài của cả hai thật sự rất nhanh, chỉ chưa tới nửa tiếng đồng hồ đã hoàn thành xong hai tờ đề thi rồi.

Tô Bối cũng chẳng để ý đến "trận tranh đấu gay gắt" giữa hai kẻ nhàm chán này, sau khi nhận được đề thi, cô bé cũng nhanh chóng lật xem khái quát nội dung của đề, đích xác là không khó gì.

Hơn nửa sau khi đã học xong hết chương trình của cấp 3, giờ này quay lại làm những đề thi kiểm tra của cấp 2 này, thật sự rất nhiều kiến thức trở nên giống như điều cơ bản vậy, rất nhiều bài tập vốn dĩ chẳng cần làm đã biết được kết quả.

Nhưng là Tô Bối cũng không có dám làm ẩu, mỗi đề bài cô bé đều làm rất cẩn thận, đọc kĩ đề sau đó mới viết kết quả, không chỉ vậy còn dò lại xem kết quả đã chính xác hay chưa.

Chờ đến khi Tô Bối đã làm xong hết tất cả những đề bài được giáo viên chủ nhiệm giao, lại dò kết quả một lần sau đó cô bé mới buông bút xuống, lúc này ngẩng đầu lên thì đã thấy Tô Tiểu Bảo đang lo lắng mà nhìn mình.

"Tô Tiểu Bảo, em làm xong rồi sao?" Tô Bối hỏi, thuận tiện cô bé cũng liếc sang phía cậu bạn học đang bắt đầu nằm ườn ra ngủ trên bàn phía bên kia.

"Ừ, chị cũng làm tốt hết cả chứ?" Đề kiểm tra ở đây thật sự khó ở hơn trường cũ rất nhiều, do đó Tô Tiểu Bảo có chút lo lắng về điểm của Tô Bối.

"Đương nhiên không thành vấn đề!" Tô Bối cười một cái rồi xác nhận để đối phương có thể hiên tâm.

Lúc này, giáo viên chủ nhiệm đã quay trở lại thu bài thi.

Sau khi thu xong sấp đề thi của Tạ Dân Hiên, cô giáo chủ nhiệm kinh ngạc nhìn về phía hai người Tô Bối: "Các em cũng làm xong rồi?"

Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo gật gật đầu.

"Các em tên là Tô Bối, Tô Tiểu Bảo đúng không? Vừa rồi vị kia Trần tiên sinh không phải là ba của các em sao?"

"Không phải."

Chẳng qua, hai chị em họ lại không dùng họ của ba ba mình mà thôi.

"Chị em chúng em theo họ của mẹ."

Nghe thấy vậy, cô giáo chủ nhiệm cũng gật gật đầu, sau đó lại nhìn xuống bài thi trong tay của mình. Cô nhìn sơ qua phát hiện cả hai bài thi đều gân như đã làm xong tất cả, trong nháy mắt giáo viên chủ nhiệm có chút khó tin được: Vậy mà thật làm xong rồi? Hơn nữa xem ra thì đáp án của hai đứa trẻ này cùng với Tạ Dân Hiên cũng không khác bao nhiêu.

Giáo viên chủ nhiệm cũng nhanh chóng mang bài thi đến chỗ các thầy cô giám khảo để chấm điểm sửa bài.

Thế nhưng kết quả đưa ra, nhìn số điểm cô thật sự cảm thấy khiếp sợ.

Nếu như không tính tới các đề đều có bài không cần làm thì Tạ Dân Hiên đạt trọn điểm hai môn Hóa Sinh, về phần các môn còn lại như Anh văn, vật lý, sử, địa... đều đạt trên 95 điểm.

Đối với điểm số của Tạ Dân Hiên cao như vậy các thầy cô giáo sớm đã miễn nhiễm, điều làm họ kinh ngạc hơn chính là điểm của hai đứa trẻ còn lại.

Tô Tiểu Bảo tuy rằng chỉ có mỗi môn toán là được điểm tuyệt đối thế nhưng các môn khác đều không thấp, cộng tổng tất cả vậy mà còn nhiều hơn Tạ Dân Hiên 1 điểm.

Tô Bối thành tích còn ghê gớm hơn nhiều, trừ Anh Văn ra, tất cả các môn còn lại đều đạt điểm tuyệt đối.

Nếu như không phải là tự tin rằng đề thi của trường mình giữ rất kĩ không bị lọt ra ngoài, giáo viên chủ nhiệm thật sự rất hoài nghi rằng hai đứa trẻ kia cầm kết quả đến để chép vào trong bài kiểm tra.

"Thầy Lâm, bằng kinh nghiệm dạy học của mình, thầy nói thử xem có thể nào hai em này đã chép bài của Tạ Dân Hiên hay không?”

Nghe vậy, thầy giáo phụ trách môn toán cười lên.

"Chuyện này không có khả năng." Thầy giáo phụ trách môn toán vô cùng chắc chắn mà nói ra.

"Chủ nhiệm Chu, cô tới xem đề này đỉ", thầy phụ trách môn toán chỉ vào câu ba điểm khó nhất ở cuối cùng mà nói: "Trong này ba cái đáp án đều là chính xác, Tạ Dân Hiên dùng chính là vẽ hình học để giải, còn Tô Tiểu Bảo thì dùng đại số để giải."

"Vậy còn Tô Bối thì sao?" Giáo viên chủ nhiệm chỉ vào trong bài kiểm tra của Tô Bối chỉ có ba dòng công thức liền có ngay đáp án mà hỏi.

Toán học lão sư: "Cái này a..." Cái này thì càng pro hơn nửa, trực tiếp dùng kiến thức toán của lớp trên để giải.

Phải công nhận là ý thức tự học của học sinh bây giờ thật là tốt!...

Ở một phòng khác, Trần Đức còn chưa biết điều này, ông còn đang cố gắng để giúp cho hai chị em Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo chuẩn bị tâm lý.

"Chú Trần, ý chú là vị bạn học kia học lực rất giỏi?" Tô Bối đúc kết lại những gì Trân Đức đang cố nói rồi hỏi.

Trần Đức: "Không sail Cho nên là điểm của các cháu có thấp hơn cậu ta thì cũng không cần buồn."

"Rất lợi hại sao? Cháu cảm thấy cũng như vậy mà thôi." Tô Tiểu Bảo đứng bên cạnh chợt lên tiếng, trong giọng nói vang lên vẻ xem thường.

Trân Đức: "..."

Chú đã cho các cháu lý do rồi, tại sao cháu còn dở tính trẻ con ra mà để chuyện này luẩn quẩn trong lòng....

Ba người chờ cho đến khi giáo viên chủ nhiệm quay trở lại.

Lúc này Trần Đức sớm đã trở lại bộ dạng khôn khéo, trầm ổn lúc ban đầu: "Cô giáo Chu, về phần điểm số bài thi của hai đứa bé này..."

"Thực sự xin lỗi Trần tiên sinh, trước đó tôi đánh giá học lực của hai em học sinh này không đủ khách quan, thành tích bài thi của các em đều rất cao, hoàn toàn có thể theo kịp độ khó của chương trình học lớp 8."

Đừng nói là lớp 8, theo như lời của các giáo viên chấm điểm, với thành tích không thua kém gì Tạ Dân Hiên của hai đứa nhỏ này, đây là loại thiên tài bẩm sinh, dù cho trực tiếp đưa lên lớp 9 học cũng không có vấn đề gì.

"Vậy tôi có thể biết điểm thi của hai đứa nhóc này sao?" Sau khi khiếp sợ xong rồi, Trần Đức hỏi.

Giáo viên chủ nhiệm trực tiếp đưa đề thi đã được sửa và chấm điểm xong cho Trần Đức.

Trần Đức: "...!"

Buổi tối, cùng Tần tiên sinh ngắn gọn mà hội báo xong công tác lúc sau, Trần Đức gấp không chờ nổi mà nói về điểm kiểm tra đầu vào của Tô Bối hai người ở trường học hôm nay.

"Điểm kiểm tra của Tiểu Bối cùng Tiểu Bảo đã gần như đạt tuyệt đối, hơn nữa so với Tạ nhị thiếu gia còn cao hơn một chút." Trần Đức ngữ khí lộ ra kiêu ngạo.

"Tạ Dân Hiên, là đứa nhóc nhà họ Tạ được Tạ Chu Thành đánh giá vô cùng cao phải không?" Cũng chỉ có như thế thôi Sao.

Tần Thiệu thuận miệng nói, ngữ khí nhẹ nhàng, tựa hồ còn mang lên vài phần khinh thường cười khẽ.

"Tạ nhị thiếu gia đích thực là có thành tích không tồi, nhưng tiểu Bảo cùng tiểu Bối nhà chúng ta lại ưu tú hơn" Nghe ra Tần tiên sinh ngữ khí nhẹ nhàng, Trần Đức cũng đi theo cười cười, nói.

"Chỉ là... bởi vì tạm thời không thế rút ra học bạ của hai đứa bé, do đó trước mắt chỉ có thể để chúng học tạm tại trong trường."

Kể ra cũng đáng tiếc, hai đứa bé làm đề thi điểm cao như vậy tuy được thưởng rất nhiều thế nhưng lại không thể nhập vào hồ sơ trở thành học sinh chính thức.

“Tiên sinh..."

Trân Đức nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng vẫn là không kiên nhẫn được mà đề nghị: "Ngài xem, hay là chờ ngài trở vê sau đó lại xử lý vấn đề hộ khẩu của hai đứa nhỏ?"

Nghe được Trần Đức kiến nghị, Tân Thiệu tựa hồ trâm mặc xuống.

"Xét nghiệm DNA đã có kết quả chưa?" Tần Thiệu hỏi lại.

Còn chưa biết được có thật là con ruột của ông ta hay không, đã vội vã để bọn nó nhập hộ khẩu rồi?

Trần Đức: "..."

Hắn hiện tại thật sự rất mong muốn nhanh chóng có được báo cáo kết quả xét nghiệm DNA của hai đứa nhỏ, nhưng vấn đề là trước đó tiên sinh vì chuyện của công ty con Thanh Thiên mà đi quá gấp, căn bản không kịp lấy mẫu!

Tuy rằng vấn đề nhập hộ khẩu tạm thời còn chưa giải quyết được, thế nhưng Trần Đức suy nghĩ, vẫn là nên phái người tới Hồng Tinh Trấn, tìm hiểu tình huống của hai đứa nhỏ một chút, thuận tiện lại dò hỏi cuộc sống trước đây cùng với học bạ của bọn trẻ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.