Tống Tâm Di lại nói: "Hơn nữa đoạn ghi hình buổi thi đấu của cháu khi được đăng tải lên trên mạng còn được một vị đạo diễn nhìn trúng, cảm thấy ưa thích nên đang muốn mời cháu tham gia diễn vai nữ chính trong một bộ phim mà ông ấy chuẩn bị quay đấy ạ."
"Đạo diễn đó là ai vậy, con có biết không?" Tần Tấn Quốc nhìn thoáng qua phía Tống Ngạn Thành.
Nếu Di Di cảm thấy hứng thú, muốn đi tham gia mấy cuộc thi hay mấy tiết mục văn nghệ thì ông không có ý kiến gì. Nhưng nếu để Tống Tâm Di dấn thân vào giới giải trí làm một nghệ sĩ sớm như vậy thì thực sự là ông không ủng hộ việc này cho lắm.
Tống Tâm Di thấy ông nội hỏi như vậy, còn chưa để cho Tống Ngạn Thành kịp mở miệng, cô nàng đã lập tức lên tiếng trả lời: "Ông ấy là đạo diễn Âu Nhất Bân ạ, ông ấy là một vị đạo diễn cực kỳ giỏi, hơn nữa thời gian gần đây tác phẩm "Hiểu Mộng" của ông ấy đang cực kỳ nổi tiếng ở trên mạng đấy ạ."
Trước kia cái người tên là Âu Nhất Bân này cũng chỉ có thể coi là một vị đạo diễn không có danh tiếng gì lại còn nghèo túng. Nhưng mà, bộ phim mạng mà ông ta vừa mới đóng máy gần đây chỉ có khoản tiền đầu tư khá nhỏ với nội dung kể về câu chuyện cô gái trẻ đi trên một chuyến tàu sau đó đã phải trải qua cuộc hành trình đầy ác mộng của mình lại bỗng dưng trở nên cực kỳ hot ở trên mạng, từ đó tạo nên bước ngoặt lớn trong cuộc đời ông ta. Hiện tại ông trở thành một vị đạo diễn đầy triển vọng mới mà rất nhiều người muốn tìm đến.
Tần Tấn Quốc gật gật đầu, rồi lại nhìn về phía Tống Ngạn Thành: "Đúng vậy sao?"
Tống Ngạn Thành lúc này mới lên tiếng nói: "Vâng, Di Di nói đều không hề sai, vị đạo diễn này con thấy cũng không tồi, bên phía công ty của con cũng chuẩn bị ký hợp đồng với ông ta."...
Cả nhà Tống Tâm Di mấy người bọn họ phía bên kia nói chuyện cực kỳ vui vẻ, hăng say, trái ngược hẳn với phía bên này của mấy cha con Tần Thiệu. Cảnh tượng này nếu được chụp lại sẽ cho người ta cảm thấy đây là ảnh ghép, bàn ăn này vốn phải chia làm hai bàn riêng biệt.
Tô Tiểu Bảo vốn đã không thích mấy người gia đình Tống Ngạn Thành kia, cho nên đối với những chủ đề mà bọn họ đang đề cập tới nãy giờ căn bản là cậu bé cũng không muốn nghe.
Về phía Tần tiên sinh, đối với những câu chuyện đó, ông lại càng cảm thấy không có hứng thú, cho nên chỉ yên lặng ngồi ăn cơm. Thấy hai đứa bé nhà mình đang ngồi bên cạnh ông từ đầu tới cuối chỉ biết cúi đầu ăn cơm trắng, hoàn toàn không có ý định đưa đũa ra gắp lấy thức ăn, Tần tiên sinh thỉnh thoảng lại gắp mấy món ăn ở trên bàn đặt vào trong bát cơm của cho bọn nhỏ.
Lúc này chỉ có Tô Bối là chú ý đến lời nói ban nấy của Tống Tâm Di một chút.
"Âu Nhất Bân ư? Đạo diễn" Cái tên này sao mình lại có cảm giác quen thuộc như vậy nhỉ, hình như có từng thấy qua ở đâu rồi.
Ngồi phía bên kia, Trân Tuyết Diễm lại tỏ ra cực kỳ vui mừng, nhịn không được liền hỏi: "Di Di, nếu như cháu tham gia đóng phim, vậy liệu có ảnh hưởng tới việc học tập ở trên trường của cháu hay không?"
Tống Tâm Di: "Bà nội, bà cứ yên tâm đi ạ, bộ phim đó của Âu đạo diễn vẫn đang trong thời gian chuẩn bị nên chưa thể bắt đầu quay sớm như vậy đâu ạ. Hơn nữa cháu cũng đã trao đổi xong với đạo diễn Âu rồi, nếu như cháu thật sự tham gia quay phim thì ông ấy cũng sẽ sắp xếp cho cháu quay vào những hôm cháu được nghỉ ạ."
Lâm Du: "Đúng vậy đó mẹ, mẹ không cần phải lo lắng cho con bé đâu ạ, bản thân Di Di cũng tự biết cách sắp xếp mọi thứ cho hợp lý mà, hơn nữa thành tích của Di Di trước giờ vẫn rất tốt. Vậy nên người cũng không cần sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc học của nó đâu."
Lâm Du: "Cha mẹ, hai người không biết đâu, bài thi tháng này ở trường của Di Di con bé đã làm rất tốt. Bài thi kia có tổng điểm là 900 thì Di Di đã làm được 832 điểm rồi, điểm số này của con bé dù là xét trong toàn trường thì thứ hạng cũng có thể được xếp vào top hai mươi người đứng đầu đó."
Sau khi nghe được tin này, trên gương mặt của cả hai người Trần Tuyết Diễm và Tần Tấn Quốc đều đồng thời lộ ra nét vui mừng: "Xem ra Di Di của nhà chúng ta không những giỏi nghệ thuật mà còn là một người con gái rất có tài năng và thông minh nữa nha."
Nghe thấy Lâm Du nói đến chuyện thành tích đợt thi vừa rồi của mình, nụ cười trên mặt Tống Tâm Di lúc này ngay lập tức biến mất.
Chuyện thành tích bài thi lần này giống như một cây gai vẫn luôn ghim sâu ở trong lòng của Tống Tâm Di. Đúng là cô đã làm bài thi rất tốt, thế nhưng so với số điểm mà Tô Bối đạt được thì chẳng đáng nhắc tới!
Từ đó đến giờ Tống Tâm Di vẫn luôn không muốn đối mặt sự thật này. Cô cũng chưa từng nói với cha mẹ của cô về điểm thi lần này của Tô Bối.
Tô Bối liếc qua phía Tống Tâm Di nhìn một chút, trong lòng âm thầm buồn cười.
Tô Tiểu Bảo cũng hướng về phía bên đó nhìn thoáng qua, trên gương mặt cậu giờ đây hiện lên đầy vẻ khinh thường.
Nhìn thấy hai đứa bé nhà mình đang nhìn sang bên kia, Tần tiên sinh hơi nhíu mày, sau đó chỉ nói một câu: "Tập trung ăn cơm đi."
Lâm Du hết lần này tới lần khác lại qua ra nhìn về phía của Tô Bối.
"Mặc dù Tiểu Nguyệt vừa mới được đón về nhà, nhưng mà một vài thứ nên học thì trước sau gì vẫn phải học qua một chút. Tôi thấy mấy giáo viên nhập môn dạy về những thường thức cơ bản cho Di Di lúc trước cũng không tệ. Nếu mà anh cả cần tìm gia sư, thì tôi cũng có thể giới thiệu mấy người bọn họ cho Tiểu Nguyệt." Lời này của Lâm Du nói ra, nghe qua thì sẽ nghĩ là bà ta đang quan tâm đến Tô Bối, nhưng trên thực tế thì bà ta lại đang nhìn Tô Bối với ánh mắt mang theo cảm giác tự cao xem thường người khác.
Ánh mắt ấy thể hiện ra giống như muốn nói rằng con gái của bà ta có bao nhiêu ưu tú, mà Tô Bối thực chất chỉ là một con bé nhà quê chẳng biết cái gì, cô bé không có gì có thể sánh được với con gái bà ta.
Nghe nói như vậy, Tần tiên sinh lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua Lâm Du, bề ngoài cực kỳ bình tĩnh nói ra: "Tần gia vốn chẳng thiếu tiền, muốn tiêu cũng tiêu không hết, do vậy chẳng cần phải để con gái mình đi ra ngoài biểu diễn, làm trò cười cho người khác xem."
Hơn nữa "Giáo viên nhập môn" là cái gì? Chẳng nhẽ Tần gia bọn họ lại không mời nổi giáo viên tốt nhất về dạy hay sao?
Tần tiên sinh lạnh lùng cười một tiếng.
Gần đây Tần tiên sinh học được ở trên mạng không ít những phương pháp nuôi dạy con cái, ví dụ như: con trai thì nên nuôi dưỡng khắt khe một chút, cho nó nếm trải nhiều một chút, còn con gái thì nên nâng niu, khéo léo nuôi dưỡng, giúp cho bọn trẻ sớm hình thành ý thức độc lập của bản thân. Hơn nữa phải dạy cho con gái nếu có gặp phải chuyện gì thì cũng phải nói cho người trong nhà biết. Phải cho con trai học được tinh thần trách nhiệm, dạy cho con gái hiểu được lòng tự trọng là gì
Tần tiên sinh cũng không phải là chối bỏ kiểu nuôi dưỡng con gái của Tống gia mà chỉ đơn giản là ông không vừa mắt cái phương pháp này của bọn họ.
Tần tiên sinh nói ra một câu đã thành công kết thúc cái chủ đề này ở trên bàn ăn.
Bữa cơm sau đó kết thúc trong một bầu không khí đầy lúng túng.
Sau bữa cơm, Tần Tấn Quốc gọi cả hai người Tần Thiệu cùng với Tống Ngạn Thành cùng đi tới thư phòng của mình, trong lúc đó cũng đang suy nghĩ cách để khuyên bảo hòa giải mối quan hệ của hai người này, giúp cả hai nghĩ thoáng ra một chút. Một mặt cũng bởi vì cuộc nói chuyện chiều nay giữa ông và Tần Thiệu nên Tần Tấn Quốc cũng có ý định muốn thử Tống Ngạn Thành, để xem rốt cuộc trong đầu hắn liệu thật sự đang có cái suy nghĩ không nên có kia hay không.
Cha con bọn họ đều lên thư phòng, để lại những người khác ở lại phòng khách trò chuyện cùng nhau. Một năm cũng chỉ có vài dịp gặp mặt như vậy, mọi người tán gẫu với nhau hết chuyện này đến chuyện nọ. Nói là mọi người nói chuyện rôm rả, nhưng chủ yếu là Lâm Du cùng Trần Tuyết Diễm vui vẻ nói cùng nhau. Ông cha ta có câu, hai người phụ nữ thêm một con vịt thành một cái chợ quả là không sai.
Lúc này, Tô Bối ra ngoài đi vệ sinh, Tống Tâm Di thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.
Lúc Tô Bối đi ra, Tống Tâm Di đứng ngoài phòng vệ sinh bỗng nhiên đưa tay ra chặn lại, vừa lúc chắn đường của Tô Bối
Tô Bối: "Làm sao, muốn đánh nhau phải không?"
Sau mấy buổi được huấn luyện, với một vài chiêu thức để phòng thân dưới sự chỉ dạy của huấn luyện viên mà Tần tiên sinh mời về cho cô bé thì hiện giờ sức tự vệ của Tô Bối cũng được coi là khá tốt, ít nhất cũng đủ để đánh bại một người chân yếu tay mềm như Tống Tâm Di.
Tống Tâm Di tức giận trừng mắt với Tô Bối: "Tô Bối, vì sao cô luôn muốn tranh đoạt mọi thứ với tôi? Đầu tiên là đoạt đi vị trí "hoa khôi của trường", sau đó lại đoạt mất "Tiết mục biểu diễn mở màn", đoạt Tạ Dân Hiên, rồi cả danh tiếng của tôi trong đợt thi vừa rồi. Như vậy cô còn chưa cảm thấy đủ hay sao? Tại sao cô còn muốn đến nhà tôi để cướp đi những thứ vốn thuộc về tôi ở đây nữa? Bây giờ có phải cô đang tính cướp đi ông nội bà nội của tôi luôn hay không?"
Đối mặt với một đống câu hỏi lên án của Tống Tâm Di, Tô Bối thật sự là muốn biết trong não của cô ta chứa cái gì? Chẳng lẽ là quanh năm làm tiểu thư, được chiều chuộng quá hóa rồ mất rồi?
Tô Bối lạnh lùng nhìn về phía Tống Tâm Di, mở miệng nói: "Đầu tiên cái chức vị "hoa khôi" kia cùng với "tiết mục biểu diễn mở màn", không phải là tôi đoạt của cô mà là tôi thắng cô nên lấy được, còn về thành tích bài thi tháng vừa rồi. Thực ra tôi cũng muốn để điểm thấp một chút, nhưng vấn đề là thực lực bản thân lại không cho phép."
Về phần Tạ Dân Hiên Làcágìcđhứ _
Nếu nói là cô "đoạt", vậy còn không bằng nói là Tô Tiểu Bảo đoạt cậu ta mới đúng.
Tô Bối: A không được, mình không thể nghĩ như vậy, thật là một suy nghĩ quá sai lầm.
"Còn về những thứ khác" hơi dừng một chút, vẻ mặt Tô Bối bỗng dưng trở nên cực kỳ nghiêm túc nói ra.
"Tôi chỉ có thể nói cô bớt ảo tưởng đi, tôi căn bản không có thời gian rảnh rỗi cùng với cô tranh đoạt những cái đó."
"Cô có biết tại sao không? Đối với tôi mà nói thì Tô Tiểu Bảo là người quan trọng nhất, sau đó chính là ba ba tôi Tần Thiệu, còn những người khác, những đồ vật khác đối với tôi tất cả đều chẳng có gì quan trọng hay đáng phải để tâm đến cả."
Cho nên, cô có thể chẳng cần gì cả, nhưng tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào được phép xúc phạm tới hai người kia....
Đợi mãi mà chưa thấy Tô Bối quay trở lại phòng khách nên Tô Tiểu Bảo đang định chạy qua nhà vệ sinh tìm người.
Mà đúng lúc này, cuộc nói chuyện giữa ba cha con Tần Tấn Quốc cũng kết thúc, mọi người đi ra khỏi thư phòng. Tần Thiệu chuẩn bị xuống dưới tầng kêu hai đứa bé về nhà.
Ông cùng Tô Tiểu Bảo tình cờ gặp nhau trên hành lang, hai cha con lại vừa vặn nghe được câu nói cuối cùng này của Tô Bối...