Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 83



Đại hội thể thao của trường đã bước sang ngày thứ hai, hôm nay Tần tiên sinh vẫn đem một núi công việc ném sang cho Trần Đức và nhân viên của hắn, sau đó tiếp tục cùng hai đứa con mình đi đến trường học.

Thấy vậy thì không chỉ Tô Bối cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ mà Tô Tiểu Bảo cũng vậy. Cậu nhóc này mặc dù ngoài miệng không nói ra, nhìn thì cũng có vẻ như không thích Tần tiên sinh cùng đi đến trường học, nhưng ánh mắt cậu lại chẳng thể lừa nổi ai.

Ngày hôm nay có phần thi đấu của Tô Bối, chính là chạy 400m cự li dài.

400m, mặc dù không giống chạy cự li 50m cần ngay lập tức dốc hết sức lực hướng về vạch đích, cũng không như cự li 800m thử thách sức chịu đựng, nhưng trên thực tế, 400m mới là cự li chạy khó nhất.

Lúc đầu, ngay cả Đổng Văn Kỳ và đám bạn học đều nghĩ rằng Tô Bối tham gia một chút là cũng được rồi.

Thế nhưng điều nằm ngoài dự liệu của mọi người chính là, khi thi đấu thực sự, Tô Bối lại có thể đem đến cho bọn họ niềm vui bất ngờ: cô đạt được hạng hai cự li 400m.

Ngay lúc đó Tần tiên sinh đã chụp lại bức ảnh bóng lưng của Tô Bối khi cô chạy qua vạch đích, sau đó gửi lên vòng bạn bè: Con gái thi chạy đạt hạng hai, không tệ.

Chẳng có gì ngạc nhiên khi ở dưới vòng bạn bè của hắn lúc này xuất hiện một cơn mưa lời khen.

Còn về phần Tô Tiểu Bảo, người đã giành được 5 hạng nhất thì...

Tần tiên sinh cảm thấy: cũng bình thường thôi. (Phân biệt đối xử rõ quá lun)

Có thể đạt được thứ hạng này, Tô Bối cũng cảm thấy rất vui, sau khi thi xong hạng mục duy nhất mình đăng ký, Tô Bối vốn cho rằng bản thân có thể thành công rút lui, liền vui vẻ cùng Đổng Văn Kỳ lướt xem diễn đàn trường, lướt Weibo, không nghĩ đến lúc này đây, Lý Tiếu Nhan đã tìm thấy cô ở trong lớp, lúc này cùng cô nàng đi đến còn có lớp trưởng.

"Tô Bối."

"Sao vậy?" Tô Bối nhìn vẻ mặt khó xử của Lý Tiếu Nhan, hỏi.

Lý Tiếu Nhan: "Lát nữa chạy tiếp sức 4x100m, cậu có thể tham gia chạy thay cho tớ không?"

Dứt lời, Lý Tiểu Nhan lại lôi kéo Tô Bối, giọng điệu thật khó khiến người khác có thể từ chối: "Chuyện đó,"bà dì" của tớ đang tới...

Cô cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường thôi, không ngờ được "bà dì" kia lại đến thăm ngay hôm nay.

Nghe vậy, Tô Bối đơ ra một chút, ngay sau đó đã hiểu: "Tớ có thể chạy giúp cậu, nhưng tớ cũng chưa thử chạy cự ly ngắn bao giờ, cũng không biết có gây cản trở mọi người hay không."

Cứ coi như đây là khoảng thời gian để luyện tập vậy, cô cũng vẫn luyện tập theo kỹ thuật chạy đường dài.

Nói xong, Tô Bối lại băn khoăn nhìn lớp trưởng.

Lớp trưởng: " 400m cậu còn chạy được giỏi như vậy, 100m tiếp sức chắc chắn không nhằm nhò gì đâu."

Lớp A7 bọn họ chỉ có vài đứa con gái là có năng khiếu thể dục nên mấy người đó phải cân hết các môn thi đấu liền nhau như thế này, đám còn lại hầu hết đều giống như Đổng Văn Kỳ, chỉ có thể hò hét cổ vũ mà thôi.

Tìm một vòng, lớp trưởng phát hiện, Tô Bối có vẻ khá thích hợp.

Ngừng một chút, lớp trưởng lại hướng về phía Tô Bối: "Không sao đâu, Tô Bối, cậu cứ chạy là được rồi, lớp chúng mình chỉ cần tham gia là được, thứ hạng thế nào cũng không có vấn đề gì đâu."

Nhờ phúc của Tô Tiểu Bảo và Tạ Dân Hiên, lần này lớp A7 của bọn họ đã có tổng cộng mấy mục thi đấu đứng hạng nhất rồi, cộng tất cả những điểm số này lại, hiện tại tổng số điểm của lớp họ đã đứng ở vị trí thứ nhất, vượt xa những lớp khác rồi.

Cứ coi như chạy tiếp sức 4x100m không đạt thứ hạng gì cả, cũng không thể lay chuyển được vị trí của bọn họ.

Hơn nữa, thực sự thì: lúc Tô Bối chạy nước rút cự li 400m, tốc độ đạt được cực kỳ nhanh.

Lớp trưởng cảm thấy lớp bọn họ lượt thi này kết quả sẽ không hề kém đâu.

"Vậy được, tớ sẽ cố hết sức." Tô Bối gật gật đầu nói.

Lớp trưởng nghe vậy liền cảm thấy vui mừng: "Vậy thì tốt quá! Quyết định như vậy nhé."

Lý Tiếu Nhan cũng rất vui vẻ, kéo lấy tay của Tô Bối cười cười, nói: "Cảm ơn Tô Bối nhiều nhiều, tớ sẽ viết banner cổ vũ cho cậu."

Trước khi thi đấu, lớp phó văn thể mỹ nhanh chóng tranh thủ thời gian nói với Tô Bối một số kỹ thuật và lưu ý trong phần thi chạy tiếp sức: " Chậm một chút không sao cả, nhưng lúc truyền gậy nhất định phải xác định người mình truyền gậy cho đã nắm chắc gậy..." - -

"Vốn dĩ Lý Tiếu Nhan là người giỏi nhất về môn này, nhưng Tô Bối cậu lại chưa từng luyện qua môn này, nên bây giờ tớ xếp cậu đứng ở vị trí thứ hai, đến lúc đó cậu chỉ cần nhận lấy gậy rồi chạy là được, không cần phải áp lực gì cả, tụt lại phía sau một chút cũng không cần phải hoảng, đằng sau có Lâm Tuyết Phỉ và Tôn Dao Dao, hai người họ sẽ bắt kịp."

Tô Bối cẩn thận nghe, sau đó gật gật đầu.

Cuộc thi sắp bắt đầu.

Tất cả các tuyển thủ đã sẵn sàng tại vị trí được chỉ định.

Trên khán đài còn có âm thanh cổ vũ cho Tô Bối:

"Wow, Tô Thần cũng tới rồi, Tô Thần cố lên!"" Hoa khôi cố lên""nữ thần tui yêu ưi, cố lên nha”" Cô em bình giữ nhiệt hwaiting- "Em dâu ơi cố lên"...

Thể loại xưng hô gì Tô Bối cũng đều có hết.

Hôm nay phụ huynh đến xem đại hội thể thao của trường không nhiều bằng hôm qua, hiện tại vị trí bên cạnh trưởng ban tổ chức đã bị đám học sinh vây quanh rồi.

Nghe được mấy lời xưng hô kì quặc đối với Tô Bối, Tần tiên sinh khẽ nhíu mày.

Nhưng điều làm ông tức giận nhất là: Tần tiên sinh còn phát hiện có không ít đám nam sinh đang cầm điện thoại hướng về phía Tô Bối ra sức chụp một hồi.

Một tiếng súng vang lên, trận đấu bắt đầu.

Tô Bối nín thở, quay đầu lại nhìn vị trí đầu tiên là Chu Tâm Duyệt đang cầm gậy chạy đến phía cô.

Chu Tâm Duyệt là người ở vị trí chạy tiếp sức đầu tiên, trước đây cô không có nhiều kinh nghiệm bứt tốc ở vị trí này, cho nên lúc xuất phát có hơi bị tụt lại mấy bước so với các tuyển thủ đội khác.

Dường như chỉ trong nháy mắt, Chu Tâm Duyệt đã chạy đến phía sau lưng Tô Bối, khoảng cách không còn xa.

Từ trong tay Chu Tâm Duyệt, Tô Bối câm chắc lấy đầu gậy tiếp sức, chạy về phía trước.

Sau khi Tô Bối đã chạy được mấy bước, xác nhận rõ cô đã cầm chắc gậy tiếp sức trong tay, Chu Tâm Duyệt lúc này mới nói một câu: "Cố lên" sau đó liền buông tay ra, ngừng chạy.

Nắm chặt cây gậy trong tay, Tô Bối mặc kệ tất cả mọi thứ, cứ thế mà xông thẳng về phía trước.

Tiếng reo hò bên tai lúc này dường như còn lớn hơn lúc trước, nhưng Tô Bối không hề để ý đến, trong tâm trí cô giờ đây toàn bộ đều là: chạy thật nhanh đến vị trí tiếp sức thứ ba, sau đó đem gậy truyền cho đồng đội của mình.

Trận đấu kết thúc, Đội Lớp A7 của Tô Bối giành được hạng nhất.

Khi vê đến phòng học, lớp trưởng và đám bạn trong lớp đều hoan nghênh cô với ánh mắt đầy vui mừng, Tô Bối còn có chút ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Tô Bối, cậu siêu siêu lợi hại áI"

"Sớm biết cậu chạy cự li ngắn giỏi như vậy, tớ đã mặt dày năn nỉ cậu chạy cự ly 100m rồi.

Tô Bối: "?"

Lúc này, Đổng Văn Kỳ ở bên cạnh mới giải thích: "Tô Bối, cậu thật sự vẫn chưa biết à, cậu vừa rồi lợi hại thế cơ mà..."

Đổng Văn Kỳ blabla một hồi, đại khái ý là: Vừa rồi, lớp họ đáng lẽ xếp thứ ba, kết quả Tô Bối sau khi nhận lấy gậy tiếp sức đã nhanh như chớp, trong chốc lát vượt lên trên người của hai lớp kia giành lấy vị trí dẫn đầu.

Nhận thấy Tô Bối ở vòng đấu loại biểu hiện tốt ngoài dự liệu, đến trận chung kết, lớp phó văn thể lại một lần nữa điều chỉnh thứ tự, để Tô Bối chạy ở vị trí nhận gậy cuối cùng.

Trước khi trận đấu bắt đầu, lớp phó văn thể vẫn không quên tranh thủ động viên Tô Bối: "Lát nữa cậu chỉ cần chạy như lúc nãy, nhận lấy gậy thì cứ một mực chạy hết sức lực về phía trước là được, không cần lo lắng, phát huy như bình thường là được rồi."

Lớp phó văn thể mỹ còn định võ võ vai khích lệ tinh thần Tô Bối, kết quả là, hai cánh tay của cậu ta đã bị Tô Tiểu Bảo và Tạ Dân Hiên mỗi người một bên nhấc ra.

Cảnh tượng lớp phó văn thể với thân hình cao lớn, khôi ngô tuấn tú bị hai người Tô Tiểu Bảo, Tạ Dân Hiên kéo ra trông có chút buồn cười.

Lớp phó văn thể đứng vững, nhìn hai kẻ đang cản trở mình: " Hai người không phải là đang chuẩn bị thi nhảy xa hay sao? Tại sao lại ở đây?"

Tạ Dân Hiên: "Chờ chuẩn bị bãi thi đấu." Tô Tiểu Bảo: "Qua xem có gì vui không."

Sau đó họ liền thấy cái móng heo của lớp phó văn thể đang định vồ lấy Tô Bối.

Lớp phó văn thể: "Sắp đến lúc thi đấu rồi, bên kia cũng sắp bắt đầu, hai người mau đi đi, tớ không đến xem mấy cậu thi đấu được, còn bận ở đây cổ vũ tinh thần cho mấy bạn nữ"

Tô Tiểu Bảo: "Đứng xa chị ấy một chút."

Lúc rời đi, Tô Tiểu Bảo nhìn chằm chằm lớp phó văn thể cho đến khi hắn đứng xa Tô Bối một chút, lúc này mới cùng Tạ Dân Hiên đi đến bãi đấu.

Lớp phó văn thể lúc này cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể từ xa xa kêu to một tiếng cổ vũ Tô Bối: "Cố lên."

"Được, tớ sẽ cố gắng." Tô Bối gật gật đầu.

Tiến vào vòng chung kết tổng cộng có bốn lớp, gồm lớp A7 bọn họ, lớp A2, lớp A6, còn có một lớp 7 nữa.

Không hổ là trận chung kết, ngay sau khi trận đấu bắt đầu, khoảng cách giữa bốn lớp đã vô cùng sít sao: vị trí chạy thứ nhất của các đội gần như là cùng lúc giao gậy cho đồng đội của mình, vị trí chạy thứ hai, vị trí chạy thứ ba của các đội khoảng cách cũng không hề lớn, nhưng lớp bọn họ từ đầu đến cuối lấy ưu thế nhỏ nhoi của mình duy trì được vị trí dẫn đầu.

Tô Bối cực nhanh nhận lấy gậy tiếp sức từ tay người đồng đội vừa chạy đến.

Vị trí chạy cuối cùng này của Tô Bối không cần truyền gậy cho ai, bởi vậy, sau khi nhận lấy gậy tiếp sức, Tô Bối cứ thế làm theo lời lớp phó văn thể, hướng về phía vạch đích dồn sức chạy thật nhanh như vũ bão.

Trong một khoảnh khắc, Tô Bối thậm chí cảm thấy mình như được gắn động cơ vào người, dường như có thể bay được vậy.

Thấy vạch đích cách bản thân càng ngày càng gần, Tô Bối cắn chặt răng, lại thêm một lần nữa tăng nhanh tốc độ.

Sau trận này, Tô Bối không phải đấu thêm trận nào nữa, cho nên cũng không cần phải giữ lại thể lực, cũng không cần lo lắng sáng mai khi ngủ dậy chân có đau nhức đến nỗi không lết nổi xuống tầng hay không.

Chỉ còn vài bước cuối cùng thôi!

Tô Bối mơ hồ cảm thấy người của đội khác vẫn ở đằng sau mình, rồi lại thấy vạch đích ngay trước mắt, trong lòng vui không tả được.

Đúng lúc này, dưới chân Tô Bối hình như giẫãm phải thứ gì đó, chân trượt đi, cả người trong giây lát đã mất đi thăng bằng.

Tâm trí Tô Bối tê liệt, chớp nhoáng một cái, ngay giây sau cả người cô đã ngã xuống đường chạy.

Xung quanh là tiếng gọi Tô Bối, cô dần lấy lại ý thức, lúc này cánh tay, cổ chân đau âm ï, đầu gối, khuỷu tay thì đau nhói làm Tô Bối ý thức được rằng cô ngã không phải là nhẹ.

Lúc này, mấy người vốn sau lưng Tô Bối đã dồn dập chạy qua vạch đích.

Mọi người chạy đến, vây quanh Tô Bối.

"Sao vậy, cậu không sao chứ?”

“Tớ dìu cậu đứng lên."

"Đừng, đừng vội động vào cậu ấy, Tô Bối cậu thử xem có thể tự đứng dậy hay không"...

Ồn ào tại khu cuối của đường chạy đã gây chú ý đến những sân thi đấu khác.

Tô Tiểu Bảo bên kia đang tham gia thi đấu, nghe thấy có người nói "Hình như là Tô Bối bị ngã", mặt liền biến sắc, chạy như bay về phía cô.

Theo ngay phía sau Tô Tiểu Bảo còn có Tạ Dân Hiên vừa mới hoàn thành phần nhảy của mình.

Động tác còn nhanh gấp đôi hai người Tô Tiểu Bảo chính là Tần tiên sinh từ đầu tới cuối vẫn đang ngồi trên khán đài.

Ban đầu Tần tiên sinh còn đang cùng hiệu trưởng nói chuyện, chỉ là, từ lúc Tô Bối chuẩn bị vào trận đấu, sự chú ý của Tần tiên sinh vẫn luôn đặt trên người cô con gái.

Nhìn thấy con gái mình ngã sấp xuống nền, đầu óc Tần Thiệu cũng tái cả đi, trong chốc lát tim như ngừng đập, đột nhiên từ trên chỗ ngồi đứng dậy.

Một giây sau, Tần tiên sinh đã trực tiếp từ trên khán đài chạy xuống bên cạnh Tô Bối.

Tô Bối nghe thấy tiếng bạn học đang vây quanh mình, thử cố đứng lên, nhưng chỉ một giây sau cơn đau nhức đã truyền đến từ dưới chân.

Tô Bối lắc lắc đầu: " Không được."

"Vậy làm sao bây giờ?" Có người hỏi. "Hay là dìu cậu ấy đến chỗ đệm trước?"

"Đừng nhúc nhích." Một giọng nói trầm thấp truyền đến, lúc này, Tần tiên sinh đã ở trong đám người.

Nghe thấy giọng nói của Tần tiên sinh, Tô Bối suýt nữa liền muốn khóc.

"Đứng dịch ra một chút." Tần Thiệu nói với đám đông xung quanh.

Lúc này, trên người Tần tiên sinh tỏa ra một áp lực vô hình, giống như lại biến trở về dáng vẻ khiến người khác phải sợ hãi ở trên thương trường, chỉ cần nói một câu, những người vốn đang vây quanh đó liền lập tức giãn ra, chừa lại cho Tô Bối một khoảng không gian.

"Không sao đâu, đừng sợ." Tần tiên sinh ngồi bên cạnh Tô Bối, thấp giọng nói.

Giọng điệu của Tần tiên sinh rất trầm ổn, giống như là có khả năng làm cho người khác bình tĩnh trở lại, còn chính ông thì đang nhanh chóng kiểm tra tình huống của con gái mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.