Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 85



Sau khi đã trả lời tin nhắn của cả lớp xong, lúc này Tô Bối mới vào nhắn tin tiếp ở trong nhóm chat nhỏ của đám người Tô Tiểu Bảo, Tạ Dân Hiên, còn có Đổng Văn Kỳ, Từ Dương Dương.

"Tô Bối: Các cậu có cách nào để lấy đoạn phim ghi lại lúc tớ bị té ngã khi thi đấu không?"

"Lưu Giai: Tô Bối, cậu tìm nó để làm gì thế?"

"Từ Dương Dương: Trận thi đấu hôm nay, chẳng lẽ cậu không thấy có điểm kỳ lạ à?"

"Tô Bối: Đúng vậy, đoạn cuối khi mà tớ chạy thật nhanh về đích, có cảm giác như đạp trúng cái gì đó."

Hơn nữa, vật kia cũng không nhỏ, chắc chắn là không phải hòn đá hay viên cát bình thường như vậy.

Trước khi thi đấu diễn ra, toàn bộ sân vận động đều được người quét dọn rất là kỹ càng, ở trên đường thi đấu càng là sạch sẽ, chắc chắn không thể nào xuất hiện tình trạng trên đường chạy thi đấu mà lại còn sót vật cản ở đó, thế mà mãi vẫn không có ai phát hiện ra cả.

"Đổng Văn Kỳ: Cái gì chứ! Chẳng lẽ là có người"

"Tô Bối: chỉ là suy đoán của tớ thôi, còn cần kiểm tra đoạn ghi hình từ camera nữa."

Lúc này, Tạ Dân Hiên cũng online.

"Tạ Dân Hiên: Tại sân vận động thì chỉ có hai chỗ có camera ghi hình, một cái ở trên đài chủ tịch, một cái ở cổng sân vận động, thế nhưng mà khoảng cách đều quá xa."

"Tạ Dân Hiên: Lúc chiều tôi đã đi xem qua một lượt mấy đoạn ghi hình đó rồi, chẳng qua là ở ngay đường thi đấu có rất nhiều người tập trung cỗ vũ, thật sự là không có nhìn ra được điều khác thường gì."

Khi mà thấy các vết thương trên người Tô Bối, Tạ Dân Hiên đã cảm thấy có chút gì đó không thích hợp. Bình thường nếu mà một người đang chạy nhanh, không may vấp chân bị té ngã, vậy nhất định sẽ làm ra phản ứng tự nhiên để bảo vệ, sẽ chỉ bị thương ở mấy chỗ như khuỷu tay, đầu gối, chắc chắn là không thể nghiêm trọng như Tô Bối được, bị nặng đến mức bong gân, treo chân, chẳng những thế mặt mũi cũng bị trầy xước.

Trừ khi, cái này hoàn toàn không phải là tai nạn.

"Trần Tử An: Phải điều tra rõ mới được, nếu không chẳng phải Tô Bối bị như thế quá mức oan uổng rồi sao?"

"Đổng Văn Kỳ: Đúng vậy, nếu thật sự do đứa mất dạy nào đó làm ra, mà lại không tìm được bằng chứng, thật sự là tức chết luôn á!"

"Tạ Dân Hiên: Đừng có gấp, khi đó có rất nhiều người đều đang quay phim, chụp hình, chẳng những vậy còn có cả phóng viên trực tiếp thi đấu nữa, tôi sẽ tới tìm bọn họ hỏi xem có ai tình cờ ghi lại được hình ảnh gần chỗ đó không."

"Tô Tiểu Bảo: Tôi đi cùng cậu."

Buổi tối, Tần tiên sinh đúng giờ tới giúp cho Tô Bôi thoa thuốc.

Ngồi tại mép giường, Tần tiên sinh đỡ Tô Bối ngồi nghiêng thoải mái ở trước mặt mình, ông cầm túi nước đá trên tay nhẹ nhàng chườm lên cái chân phải đang sưng của Tô Bối, sau một lúc thì phun lên một chút thuốc giảm đau.

Tiếp sau đó là giúp cô bé bôi lên một lớp thuốc mỡ, cùng thuốc tái tạo da ở mấy chỗ bị trây trên tay, chân còn có cả mặt nữa.

Những vết thương này trong mắt Tần tiên sinh chẳng tính là gì, nếu mà thằng nhóc kia bị mấy cái vết thương nhỏ này, Tần tiên sinh chắc chắn không lo lắng. Chẳng qua là khi người bị là cô con gái cưng thì ông lại cảm thấy rất là đau lòng.

"Con yên tâm đi, rất nhanh sẽ lành thôi." Cất lọ thuốc xịt giảm đau cùng với thuốc mỡ đi, Tần tiên sinh lúc này mới nhẹ nhàng xoa đầu con gái rồi an ủi mà nói.

Nghe vậy, Tô Bối ngoan ngoãn mà gật đầu.

Tô Bối: "Ba ba."

Tần Thiệu: "Ừm?"

"Có chuyện này nữa”

Tô Bối đem chuyện mà mình dẫm phải đồ vật gì đó trên đường chạy, suy đoán của mình cùng với những điểm khả nghị, từ đầu đến cuối nói hết cho Tần tiên sinh nghe một lần.

"Ba ba, người giúp con điều tra chuyện này nhé?" Tô Bối nắm cánh tay của Tần Thiệu mà nói.

"Ừm, ba biết rồi", dừng một chút, Tần Thiệu lại nói: "Chuyện này cứ để cho ba ba xử lý, con cứ lo nghỉ ngơi thật tốt đi, có biết không."

Đến Tạ Dân Hiên cũng nhìn ra được những dị thường khi Tô Bối té ngã, Tần tiên sinh làm sao lại không phát hiện cho được.

Lúc đó, Tần tiên sinh chỉ là đang vội vàng lo cho con gái, muốn nhanh chóng đưa cô bé đến bệnh viện mà thôi. Thực tế, ngay khi Tô Bối đang làm kiểm tra ở bệnh viện, ông đã liên lạc với bên nhà trường, yêu cầu với hiệu trưởng phải lập tức điều tra về việc này rồi.

Tần Thiệu: "Bé ngoan, con cứ ngủ thật ngon, ngày mai tỉnh dậy là không còn thấy đau gì nữa đâu."

Tô Bối: ""

Tô Bối thật sự là muốn nói với Tần tiên sinh là cô đã 14 tuổi rồi đó, lớn lắm rồi, tâm lý cũng đã trưởng thành rồi, những cái trò "dỗ dành con nít tiểu học" này không có thích hợp với cô đâu.

Chẳng qua là, nghe được sự dịu dàng trong lời nói của Tần tiên sinh, Tô Bối cũng thấy rất là êm tai, thích thú.

Một lúc sau khi mà Tần tiên sinh đã rời đi rồi, Tô Bối vẫn chẳng có cách nào mà ngủ được, hai mắt mở to.

Cô bé trong đầu nhớ lại tình cảnh lúc ban ngày khi mình bị ngã, rồi lại nghĩ tới mấy vết thương trên người chẳng biết lúc nào mới khỏi được

Cứ thế cho tới khi mà Tô Tiểu Bảo lẻn vào trong phòng của cô bé.

"Em biết ngay là chị còn thức mà."

Nhìn hai mắt còn mở to của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo nhỏ giọng nói một câu.

Ngay sau đó, từ trong cái áo khoác đồng phục rộng thùng thình của mình, cậu lấy ra một cái túi giấy.

"Coi em mang cái gì cho chị nè."

"Gì đó?" Tô Bối tò mò bò dậy, sau đó mới đưa tay nhận lấy cái túi giấy từ tay Tô Tiểu Bảo.

Tô Bối nhìn kỹ vào bên trong, sau đó mới phát hiện trong túi vậy mà là trà sữa!

Đúng hơn mà nói, là loại mà cô bé yêu thích uống nhất gần đây, vị Matcha trà xanh, nhiều kem, nhiều Oreo.

Tô Bối nhìn về phía Tô Tiểu Bảo hai mắt tỏa ánh sáng: "Làm sao mà em có được cái này vậy, em lén đi mua khi nào thế?"

Tô Tiểu Bảo: "Em vừa mua xong."

Tô Bối: "Gần đây không có bất cứ tiệm nào bán cả, hơn nữa đã khuya thế này rồi mà"

Tô Tiểu Bảo:

Tô Tiểu Bảo: "Thôi, đừng có hỏi nhiều làm cái gì, chị uống là được rồi, uống nhanh đi để em vứt rác cho."

Ngày bình thường Tô Bối rất thích uống cái này, chỉ là Tân Thiệu lại không cho phép bọn họ uống. Chẳng qua là hôm nay Tô Tiểu Bảo biết Tô Bối không vui, do vậy mới lén lén chạy đi mua cho cô bé một ly để an ủi.

Cậu ta phải nghĩ cách trốn làm sao cho Tần tiên sinh không phát hiện ra được, chạy ra bên ngoài, đến siêu thị ở xa một chút mua cho Tô Bối một ly trà sữa, sau đó về nhà cũng phải lén lút mang lên tận phòng, quả thật là không dễ dàng chút nào.

Tô Bối thật sự là cảm động lắm, cẩn thận cắm ống hút vào, rồi mới một mặt thỏa mãn hút một hơi.

Sau đó, hơi nhíu mày.

"Em cho bao nhiêu đá vào trong này thế?" Ngay cả vị của Matcha cũng đều nhạt hết rồi.

Tô Bối hơi lắc nhẹ mấy cái, quả nhiên là âm thanh mấy viên đá đập vào nhau mà phát ra tiếng lạo xạo.

"Còn không phải là em sợ đường xa quá, nếu về tới đá tan sạch rồi uống sẽ không ngon nữa, do vậy mới dặn người bán hàng cho nhiều đá một chút mà."

Dừng một chút, Tô Tiểu Bảo lại nói: "Thôi đã không ngon nữa thì đừng uống, bên trên còn một lớp kem ngọt đó, chị ăn cái đó đi."

Tô Bối: "Ai nói không ngon, siêu cấp ngon luôn á!"

Uống hết trà sữa rồi, Tô Bối cứ vậy mà dựa vào trên người Tô Tiểu Bảo, chẳng nói gì cả, hai mắt nhìn xa xa, không biết đang nghĩ cái gì.

Người khác không biết, nhưng là Tô Tiểu Bảo lại nhận ra được, cô bé đang cảm thấy không vui.

Tô Tiểu Bảo: "Nếu mà chị muốn khóc, vậy thì cứ khóc đi, em không có cười chị đâu."

Tô Bối mới lập tức theo bản năng phản bác nói: "Ai nói là chị muốn khóc chứ?"

Tuy nói thế nhưng là giọng nói là có chút nghẹn ngào, xen lẫn chút tủi thân. "Tiểu Bảo, em nói xem chị có phải sẽ trở nên rất xấu không?"

Lúc mà Tô Bối bị ngã, ban đầu các vết trầy chỉ chảy chút máu cũng không có sao cả, chẳng qua trên một bên má của cô bé cũng bị thương, kéo dài lên gân trên khóe mắt. Sau khi mà vết thương ngừng chảy máu bắt đầu kết vảy thì vết thương trở nên bầm tím lại rồi, trước đó còn sát lên Povidone-iodine nữa. (Tên của một loại thuốc khử trùng, sát khuẩn giống với Oxy già, công dụng cầm máu, sát khuẩn tốt, nhưng lại có khả năng cao để lại sẹo. Các bạn nữ cẩn thận nhá, nếu bị thương thì hạn chế dùng Oxy già ha, chăm dùng nghệ một chút!!!)

Vừa nãy Tô Bối còn dùng điện thoại nhìn một chút, thật sự là trông rất ghê.

Con gái ai chẳng coi trọng nhan sắc của mình, Tô Bối tất nhiên là không ngoại lệ.

Chỉ cần nhớ tới vết thương trên má của mình, Tô Bối lại không tự chủ được mà cảm thấy buồn bã.

Nghe được những lời này, biểu tình của Tô Tiểu Bảo trầm xuống, trong chỗ sâu của ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng đến dọa người, cậu chăm chú nhìn về phía của Tô Bối, một lúc sau mới nghiêm túc mà nói.

"Không xấu chút nào cả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.