Nghe mấy nhân viên làm việc ở đó nói hiện giờ Q thân đang kiểm tra thiết bị ở khu vực thi đấu, Từ Dương Dương liền sải bước chạy thật nhanh qua đó, khuôn mặt đem theo sự kích động của một fan hâm mộ khi sắp được gặp mặt thân tượng của mình.
Thế nhưng, chính vào lúc Từ Dương Dương chạy đến khu vực thi đấu thì lại không nhìn thấy Q thần của cậu ở đâu cả, cũng không nhìn thấy những người khác ở đây, trái lại, thì cậu lại nhìn thấy một người mà bản thân cậu hoàn toàn không ngờ tới
"Tô, Tô Bối!" Nhìn thấy thiếu nữ đứng cách đó không xa, Từ Dương Dương dụi dụi hai mắt để xác nhận lại một lần nữa rằng mình không có nhận nhầm người.
"Cậu... sao mà cậu lại ở chỗ này thế?" Nơi này cũng không phải là trường học, cũng chẳng phải thư viện, vậy vì sao cậu lại nhìn thấy Tô Bối ở khu vực mà mình sắp thi đấu cơ chứ?
Tô Bối ngẩng đầu nhìn về phía Từ Dương Dương, cố gắng nhịn cười, đang định nói cho đối phương biết rằng mình đến đây để thi đấu.
Kết quả là lại thấy Từ Dương Dương trưng ra bộ dáng "Tôi đã hiểu rồi", sau đó tự biên tự diễn: "Có phải là cậu đến đây để xem thi đấu đúng không?"
Nghe nói trận chung kết của "Đại chiến hồng khách" lần này thì Tần thị là người chống lưng lớn nhất đằng sau cuộc thị, nhất định vì hôm qua Tô Bối đã nghe thấy cậu nói với mấy người cùng nhóm rằng ngày hôm nay mình sẽ tham gia thi đấu, cho nên cô bé mới đặc biệt nhờ vào quan hệ đi bằng cửa sau đến đây cổ vũ cho cậu.
Không sai, chuyện này nhất định chính là như vậy!
Từ Dương Dương vừa âm thầm tìm ra cho mình một cái lý do hợp lý nhất, ngay sau đó cậu liên nghe thấy Tô Bối nói: "Tớ tới là để tham gia thi đấu."
"Tô Bối, có phải cậu tìm nhầm chỗ rồi hay không, ngày hôm nay chỗ này chính là sân thi đấu của "Đại chiến Hồng Khách." Từ Dương Dương có lòng tốt giải thích với Tô Bối, còn nhân thể đưa mắt nhìn lên đống thiết bị dùng để thi đấu đã lắp đặt ổn thoả ở trên sân khấu, xác nhận lại một lần nữa rằng bản thân không tới nhầm chỗ.
Tô Bối: "..."
Cuối cùng chính vào lúc này Từ đại ca đã bước tới phía đằng sau Từ Dương Dương, rồi vỗ "bốp" một cái vào sau gáy của Từ Dương Dương.
Cái tát bất ngờ khiến cho Từ Dương Dương lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
“Anh hai, sao lại đánh em?!"
Từ Thế Duy: "Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, con bé chính là Q, đương nhiên người ta phải ở đây để chuẩn bị tham gia thi đấu, chứ còn ở đâu nửa?"
Từ Dương Dương: "Hả, anh anh anh, anh vừa nói cái gì cơ?"
Hình như vừa rồi cậu mới gặp ảo giác, nghe thấy anh hai nhà mình nói rằng Tô Bối chính là Q.
Nhìn bộ dáng kinh ngạc đến mức há hốc mồm sắp rớt luôn cả cằm xuống đất của cậu em ngốc nghếch nhà mình, trong lòng Từ Thế Duy lúc này đang cười đến đau cả ruột.
Tuy nhiên giờ phút này anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cùng bĩnh tình và nghiêm túc, sau đó nhìn Từ Dương Dương một cách vô cùng coi thường, nói: "Tao đã nói rồi chú mày đúng là một tên ngốc."
Từ Thế Duy ghì đầu Từ Dương Dương xuống, kéo cậu bé đi tới trước mặt Tô Bối: "Đến đây, nhìn cho kỹ, người đang đứng trước mặt chúng ta bây giờ chính là Q thân của chú mày đó, mau lên, ra chào hỏi người ta đi."
Thấy vậy, Tô Bối liền chủ động mỉm cười với Từ Dương Dương, nói: " [ Dương Soái ], xin chào, tớ là Q"
"Không thể nào, chuyện này không thể nào." Sau khi Từ Dương Dương sửng sốt mất mấy giây liền kinh ngạc hô to lên.
Từ Dương Dương: Không không không, chuyện này chắc chắn là không thể nào.
Cậu thà rằng tin vào chuyện Bảo ca nhà mình là một tên đần, hay Hiên ca bị cong, chứ không thể tin được chuyện Tô Bối chính là Q.
Thấy Từ Dương Dương vẫn không tin chuyện này, bấy giờ Tô Bối liền trực tiếp đăng nhập vào phần mềm chat, dùng tài khoản Q ở trong nhóm gửi một hình selfie của bản thân lên đó.
Từ Dương Dương: "..." Nhìn thấy tin nhắn này, bấy giờ Từ Dương Dương cuối cùng cũng tin rồi, đồng thời liền cảm thấy hoài nghi nhân sinh: Tô Bối đáng yêu, dễ thương, xinh đẹp cùng với Q thần sở hữu kỹ năng cực kỳ khủng, thế mà lại là cùng một người!
Chuyện này so với việc lần trước Từ Dương Dương biết được [wvvv ] chính là đại ca nhà mình còn khiến cho cậu càng cảm thấy khó tin hơn nhiều.
"Tô, a không phải, thật sự cậu là Q thân sao?"
"Là tớ đớ", Tô Bối đáp lời, lại cố nín cười hỏi Từ Dương Dương: "Có phải là hôm nay cậu đem theo quà đến muốn tặng cho †ớ đúng không?”
"À, cái đó, ừm, cứ xem như là vậy đi..."
Hiện giờ Từ Dương Dương chỉ hận bản thân không thể tìm ra một cái lỗ ở dưới chân để lập tức chui xuống đó.
—— Thảo nào, ngày hôm qua khi hắn nói rằng muốn chuẩn bị quà tặng cho Q thần thì cậu luôn cảm giác được nụ cười đang nở trên môi của ông anh nhà mình không được lương thiện cho lắm.
Đây đâu thể nói là Từ Thế Duy không lương thiện, rõ ràng là hắn cố ý làm vậy! Cố ý không nói cho cậu biết [Q]" là ai, hại cậu mất hết cả mặt mũi ở trước mặt thần tượng của mình.
Nhìn Tô Bối xinh xắn dễ thương đứng ở một bên đang mong chờ những món quà cậu đã chuẩn bị để tặng làm lễ gặp mặt, Từ Dương Dương —~ thôi được rồi.
"Cậu có thể cho tớ nhìn xem thử mấy món quà đó một chút không?" Tô Bối tò mò hỏi.
Nghe thấy Tô Bối hỏi mình, Từ Dương Dương cảm thấy có chút không nói nên lời, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn lấy ra hai cái túi lớn ở trên tay cùng với một cái cặp chứa đồ ở đằng sau lưng.
- Một đôi giày AJ (A. viết tắt của từ Air jordan) phiên bản giới hạn, một áo bóng rổ số 23, một quả bóng rổ có chữ ký của tuyển thủ LeBron.James nổi tiếng trong hiệp hội bóng rổ NBA, một chiếc áo thể thao của câu lạc bộ Real Madrid phiên bản collection, một đôi găng tay của Thanos ( Trang bị của trùm phản diện trong loạt phim siêu anh hùng do Marvel sản xuất) và một bộ mô hình xe đua F1 mà cậu phải mất một thời gian khá dài mới thu thập được.
Nhìn thấy những thứ này khiến cho khoé miệng Tô Bối có chút co rút, cô liền nghĩ tới những lời mà Từ đại ca có gửi cho mình trên wechat ngày hôm qua: "Tên tiểu kia có chút ngu ngốc, cho nên để thằng nhóc đó không phải chịu cú shock quá lớn thì sáng mai em cứ tạm thu lấy cái đống bỏ đi mà nó đem đến tặng cho em nhé, coi như là bản thân đang làm một việc tốt."
Lúc này Từ Dương Dương cũng cảm thấy rất mất mặt: "Chuyện đó, vì tớ không biết rằng cậu là con gái, cho nên những thứ này nếu cậu cảm thấy không thích cứ nói thẳng với tớ là được rồi, không cần phải giữ thể diện cho tớ làm gì đâu."
"Cám ơn cậu, cái này nhìn quả thực rất ngầu, còn có mấy thứ đồ này, Tô Tiểu Bảo hẳn là sẽ cảm thấy rất thích thú." Tô Bối chân thành nói.
Nghe thấy lời này của Tô Bối khiến cho Từ Dương Dương đứng ở một bên hai mắt sáng lên.
"Cái đó là đương nhiên, tất cả mấy thứ này đều là những món đồ mà tớ đã sưu tập rất lâu rồi, Bảo ca nhất định sẽ thích!"
"Những thứ này đều là tớ đặc biệt tự mình chọn ra để đem đến tặng cho cậu làm quà gặp mặt, coi như lần này Bảo ca được một món hời rồi." Dù sao Tô Tiểu Bảo cũng từng nói rằng cậu và Tô Bối là chị em song sinh, cho nên đem đồ vật tặng cho Tô Tiểu Bảo cũng không khác gì tặng cho Tô Bối.
Tô Tiểu Bảo vừa từ phòng chờ đi qua đây thì đúng lúc nghe được câu nói cuối cùng này của Từ Dương Dương liền sâm mặt xuống, tỏ ý là: Cái món hời này cậu căn bản chẳng muốn lấy!
Ba người của đội đều đã đến đông đủ cả rồi, quà thì cũng đã tặng rồi, cười đùa cũng đủ rồi, lúc này Từ đại ca liền thu hồi lại tâm trạng đùa giỡn lúc trước của mình, sau đó nghiêm túc cùng Tô Bối bắt đầu tiến hành thảo luận chiến thuật thi đấu.
"Cái tư liệu mà anh gửi qua em hẳn là em đã nhìn qua cả rồi chứ?" Từ Thế Duy ngồi xuống, hỏi Tô Bối.
Tô Bối gật đầu.
Từ Thế Duy: "Xem xong những tư liệu đó em có suy nghỉ gì không?"
Tô Bối: "Nếu trận thi đấu này chúng ta không phạm phải sai lầm quá lớn thì việc thắng được bọn họ cũng không có vấn đề gì.
Cuộc thi "Đại chiến Hồng Khách" cho phép một đội thi đấu có số lượng thành viên từ một đến năm người, trước khi trận chung kết diễn ra, các chiến đội có thể thực hiện điều chỉnh lại thành viên trong nhóm của mình một lần, có không ít chiến đội lựa chọn việc bổ sung thêm thành viên cho đủ năm người.
Trước thêm trận chung kết, cũng từng có người đến chiến đội của bọn họ tự đề cử bản thân mình ngỏ ý muốn tham gia vào đội, nhưng mà tất cả đều đã bị bọn họ từ chối.
Giống như lời mà Từ đại ca đã từng nói, đó chính là: Nhiều người cũng chưa chắc sẽ mạnh hơn, nhóm chúng ta có một thăng ngốc như Từ Dương Dương là đã đủ lắm rồi, nếu mà lại tuyển thêm hai tên như vậy vào đội nữa thì không biết chừng bản thân còn chưa bị đối thủ không, thì đã bị làm cho tức chết trước rồi.
Trong trận thi đấu lần này, mặc dù hiện giờ là 3 đấu với 4, nhưng mà thực lực tổng hợp của bốn người phía đội bạn cũng khá bình thường, cho nên Tô Bối vẫn tự tin rằng mình có thể chiến thắng.
Từ Thế Duy cũng rất tán đồng với cách nghĩ này của Tô Bối.
Từ Thế Duy: "Bốn kẻ ở phía đối diện kia, nếu dựa theo thói quen chiến đấu trước giờ của bọn họ thì Papotato, Hắc Nê sẽ là phòng thủ chính, còn Sunday phụ trách tấn công, ngoài ra KiKi sẽ tuỳ cơ ứng biến, về phần Papotato thì cũng không cần lo lắng quá nhiều, đến lúc đó tấn công em chỉ cần tập trung nghĩ ra biện pháp lừa được tên Hắc Nê kia là được rồi..."
Thấy đại ca nhà mình đang bàn chuyện chiến thuật với Tô Bối, dù sao Từ Dương Dương có nghe cũng không hiểu nhiều lắm, cho nên nhân lúc này, Từ Dương Dương liền mở group chat với mấy người Tạ Dân Hiên trên wechat ra.
[ Từ Dương Dương ]: Có lẽ là tớ đang nằm mơI
[ Lưu Giai ]: Không phải giờ này cậu đang thi đấu sao? Nằm mơ cái gì chứ?
[ Đỗ Nhất Minh ]: Làm sao? Chẳng lẻ cậu mơ thấy bản thân nháy mắt hạ gục đối thủ? Sau đó dễ dàng chiến thắng hả? [ Trần Tử An ]: Tớ có nghe nói nếu nằm mơ như thế nào thì sự thật đều sẽ diễn ra ngược lại.
[ Lưu Giai ]: Hay là cậu lại mơ thấy bản thân trực tiếp cầm được chức quán quân của giải đấu này rồi?
[ Từ Dương Dương ]: Không! Đều sai hết, so với sự thật thì suy đoán của mấy người các cậu còn cách xa lắm.
[ Từ Dương Dương ]: Hôm nay tớ đã gặp được Q thần của mình, các cậu có biết người đó là ai không?
Từ Dương Dương liền quăng thẳng tấm ảnh chụp lại Tô Bối đang chụm lại một chỗ với Từ Thế Duy cùng nhau thảo luận chiến thuật, đồng thời cũng tiến hành chuẩn bị cho việc thử nghiệm thiết bị lần cuối cùng vào trong group của cả đám.
Mặc dù tấm ảnh có chút ngược sáng, góc chụp của nó cũng không phải là quá đẹp. Nhưng mà, vẫn có thể để cho người khác nhìn thấy rõ ràng người ở trong tấm ảnh, cô bé có vẻ mặt nghiêm túc kia không còn nghỉ ngờ gì nữa chính là Tô Bối.
[ Lưu Giai ]: Đậu xanh!
[ Đỗ Nhất Minh ]: Rau mái
[ Trần Tử An ]: Cái này là thật hay giả vậy? I [ Tạ Dân Hiên ]: Tô Bối?
Nhìn thấy mức biểu tình kinh ngạc của đám người kia khi biết được sự thật hoàn toàn không khác cậu lúc nãy là bao, bấy giờ Từ Dương Dương mới hài lòng cất điện thoại đi.
Từ Dương Dương huých huých cùi chỏ vào Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh: "Này này, Bảo ca, chẳng lẻ cậu không có chút nào ngạc nhiên về chuyện này sao?"
Tô Tiểu Bảo: "Cậu là đang nói về chuyện gì?"
Từ Dương Dương: "Tô Bối đó, việc Tô Bối chính là Q thần, chẳng lẽ cậu không cảm thấy kinh ngạc hay sao?"
"Bảo ca cậu không phải là người ở trong giới này cho nên có thể là không biết rõ.", ngừng lại một chút, Từ Dương Dương lại nói tiếp: "Vậy để tớ giải thích như thế này cho dễ hiểu nè, hiện tại danh tiếng của Q thần ở giới Hacker trong nước rất là cao, nói đơn giản thì ngang với top mười thách đấu trong game Vương Giả Vinh Diệu(Liên quân mobile) hoặc là tuyển thủ chuyên nghiệp mang áo số 23 trong NBA vậy đó!"
Tô Tiểu Bảo nghe Từ Dương Dương nói vậy liền thản nhiên liếc hắn một cái, tỏ ý: "Chuyện này đường nhiền là tớ biết từ sớm rồi."
Cho nên giờ nghe được tin này từ Từ Dương Dương hắn căn bản không cần phải tỏ ra kinh ngạc
Từ Dương Dương: "..."
Ở một phía khác, lúc này Từ Thế Duy đang cùng với Tô Bối phân tích điểm yếu của Hắc Nê bên phía đối thủ thì đột nhiên lắp ba lắp bắp.
Bởi vì hắn nhìn thấy hiện giờ Tần tiên sinh đang đi vào đấu trường.
Nếu mà nói đến người mà Từ Thế Duy sợ nhất lúc này, chẳng phải là ba mẹ của mình, cũng chẳng phải là mấy vị giảng viên ở trên trường, mà chính là ba ba của Tô Bối, vị Tần tiên sinh đang đứng trước mặt này!
Từ Dương Dương: "Chào Tần thúc thúc."
Tần Thiệu gật đầu với Từ Dương Dương, sau đó nhìn sang Từ Thế Duy đang ngồi bên cạnh Tô Bối lúc này, đột nhiên lông mày của hắn chau lại: Ý muốn nói là, bàn chiến thuật thì cứ nói là được rồi, vậy mà tên oắt con này lại cứ thích nghiêng về phía Tô Bối gần như vậy là để làm cái gì?
Từ Thế Duy nhìn thấy ánh mắt này của Tần tiên sinh liền lén lau mồ hôi, sau đó cũng chào hỏi Tần tiên sinh rồi tự giới thiệu bản thân mình với đối phương: "Tần thúc... à không Tần tiên sinh, xin chào, cháu là Từ Thế Duy, là anh trai của Từ Dương Dương, cũng là chiến hữu của Q... à là đồng đội Tô Bối trong cuộc thi lần này."
Trước đó cậu đã từng ở trong điện thoại kêu Tần tiên sinh là "Cha ruột", mặc dù lần đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
Chỉ hy vọng Tần tiên sinh không có nhớ kỹ chuyện này.
Từ Thế Duy thầm nghĩ trong lòng.
Trí nhớ của Tần tiên sinh rất tốt cho nên: Việc lần trước tên tiểu tử này dám cả gan đêm hôm khuya khoắt gọi điện đến quấy rối con gái nhà mình, Tần tiên sinh chưa từng quên.
Nếu như không phải sau này ông điều tra ra được thân phận của tên tiểu tử kia, biết được nhân phẩm của đại thiếu gia nhà họ Từ này cũng coi như đứng đắn, chứ không thì Tần tiên sinh đã sớm đem thằng nhãi con này ra băm làm tám khúc rồi.
Lúc này Từ đại ca ở phía trước đang phải đối mặt với ánh mắt "giết người" của Tần tiên sinh, còn Từ Dương Dương ở phía sau lại huých huých Tô Tiêu Bảo bên cạnh.
"Vậy Tần thúc thúc thì sao? Ông ấy cũng đã sớm biết được Tô Bối lợi hại như vậy sao?"
Tô Tiểu Bảo: "Dù sao cũng biết sớm hơn cậu."
Nội tâm của Từ Dương Dương lúc này lại một lần nữa nhận sự đả kích mang theo mười ngàn điểm sát thương —— chuyện Tô Bối là Q ai cũng đã biết từ lâu rồi, chỉ còn có một mình cậu từ đầu đến cuối vẫn ngu ngơ không biết chuyện gì...
Trước khi trận đấu diễn ra, Tô Bối liền nhận được một tin nhắn cổ vũ từ phía Lận Thiếu Trì.
[ Lận Thiếu Trì ]: Không cần phải căng thẳng, cứ thi đấu như bình thường là được rồi. [Q ]: Tôi biết rồi.
Trước khi trận chung kết 1/4 diễn ra, vì để không làm ảnh hưởng đến sự phát huy thông thường lúc thi đấu của tuyển thủ cho nên toàn bộ trận đấu sẽ chuyển sang chế độ không khán giả, thực hiện hình thức thi đấu kín. Mà trong quá trình thi đấu, cũng chỉ có giao diện màn hình của hai đội được ghi hình trực tiếp và lên sóng công khai trên mạng.
Nói cách khác như vậy nghĩa là những người khác chỉ có thể nhìn thấy được thao tác của tuyển thủ hai bên trong lúc thi đấu thông qua internet, ngay cả hình ảnh của người dự thi trận đấu đó họ cũng không có cách nào để nhìn thấy được.
Đây chính là một trong những yêu cầu mà Tần tiên sinh - ông chủ lớn phía sau màn này đưa ra cho tổ chức của cuộc thi.
Tần tiên sinh làm như vậy chính là vì Tô Bối: vết thương trên mặt của cô bé vẫn còn chưa khỏi hoàn toàn, cho nên cô không muốn đem gương mặt như vậy xuất hiện trước mọi người....