Ban đầu, Tô Mân bỏ trốn tới thành phố H, sau khi ở đó được nửa năm thì cô ta gặp được Lý Hoành Hạo.
Lúc này Tô Mân đã phải trải qua rất nhiều chuyện, nhờ đó mà trưởng thành hơn rất nhiều, hơn nửa những dã tâm lúc trước cũng không còn.
Lý Hoành Hạo là một người đàn ông rất tốt, sau một thời gian tiếp xúc với nhau, cuối cùng Tô Mân đã chấp nhận lời cầu hôn của Lý Hoành Hạo. Sau khi đăng ký kết hôn thì Tô Mân đã theo chồng mình đi sang nước.J để phát triển sự nghiệp, thời gian sau đó thì hai người họ đã có một cô con gái —— Lý Mạn Nhi.
Đối với Lý Mạn Nhi, Tô Mân có thể xem như là một người mẹ hợp cách. Thế nhhưng đối với hai đứa trẻ đã bị cô ta vứt bỏ kia thì Tô Mân lại hoàn toàn không có tư cách đó.
Trong những năm này, thật ra thì Tô Mân vẫn chưa bao giờ quên những chuyện trong quá khứ, cũng chưa từng quên hai đứa bé mà mình đã bỏ rơi. Cặp song sinh ở trong lòng cô ta vẫn luôn là một nút thắt không có cách nào gỡ bỏ được. Mà chuyện này cũng gợi cho cô nhớ về những ký ức tăm tối của trước đây, thứ mà cô không bao giờ muốn đối mặt.
"Cám ơn ngài đã tìm được hai đứa bé kia, hơn nữa còn chấp nhận nuôi nấng bọn nó.", Tô Mân nói với Tần tiên sinh, hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Nếu như có thể, tôi muốn đón bọn trẻ về chung sống với mình, coi như là cho tôi cơ hội làm tròn bổn phận của một người mẹ, hơn nửa tôi cũng muốn bù đắp những thiệt thòi trước nay mà hai đứa bé đã phải chịu đựng."
Tô Mân bây giờ đã chín chắn hơn rất nhiều so với trước kia, cô ta cũng nghĩ kỹ rồi: Hiện tại điều kiện gia đình của bọn họ cũng gọi là dư giả, chông của cô ta cũng đã biết về chuyện cô đã từng có con trước khi lấy ông, cho nên lúc này Tô Mân đón hai đứa bé Tô Bối và Tô Tiểu Bảo về cùng chung sống với gia đình bọn họ thì cũng sẽ không có vấn đề gì.
Nghe được lời này của Tô Mân, Tần tiên sinh thật sự là cảm thấy rất buồn cười.
"Bà Lý hình như dùng hai từ "cảm ơn" này sai chỗ rồi, Tiểu Bảo và Tiểu Bối vốn là con của tôi, việc tôi nuôi dưỡng con của mình là chuyện đương nhiên, cho nên không cần một người ngoài đến nói lời cảm ơn."
Lần này hắn đồng ý gặp mặt Tô Mân, chẳng qua là vì muốn cho mẹ của hai đứa trẻ một cơ hội để giải bày mục đích của mình, chứ không phải là để cho đối phương đến đây cùng hắn giành quyền nuôi dưỡng hai đứa bé.
"Ngoài ra", Tần Thiệu lạnh lùng nhìn Tô Mân, lại nói tiếp: "Xem ra bà Lý đây còn không hiểu rõ lắm vấn đề. Hiện giờ hai đứa bé Tiểu Bối và Tiểu Bảo chính là người thừa kế của tập đoàn Tần thị, cổ phần mà bọn chúng đang nắm trong tay hoàn toàn có thể mua 100 cái Lý gia cũng còn dư xài."
"Cho nên, thu hồi lại cái sự bố thí của mình đi, con của tôi không cần."
Nếu như là vào thời điểm hai đứa bé Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vẫn còn đang ở nông thôn, trải qua thời gian sống vô cùng khó khăn mà lúc đó Tô Mân lại tìm đến bọn họ, muốn đem hai đứa bé về cùng chung sống bên mình thì Tần tiên sinh cũng sẽ chẳng nói gì.
Nhưng ngày hôm nay, hai đứa bé đó đều đã trở thành hoàng tử, công chúa của tần thị, là người thừa kế hợp pháp của Tần Thiệu ông, chẳng lẻ còn cần phải đến Lý gia để ăn nhờ ở đậu hay sao?
Nghe được lời này của Tần tiên sinh khiến cho sắc mặt của Tô Mân trở nên trắng nhợt: Những lời này của Tần Tiên sinh quá thẳng thắn làm cho người khác rất khó xử, hơn nửa lại còn là sự thật.
Xét về gia thế hay thân phận hiện tại của hai đứa bé, bọn chúng đích thực là không cần bất cứ ai thương hại, bố thí.
Huống chỉ Tần tiên sinh này còn là một người cha rất tốt.
Theo lời kể của Lý Mạn Nhi nói cho mình, Tô Mân cũng đã biết được Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo hiện tại ở trường có thành tích chói mắt đến cỡ nào, hai đứa trẻ có rất nhiều người yêu mến và ngưỡng mộ. Tô Mân cũng biết rằng thật ra bọn chúng chẳng cần đến mình thì vẫn có thể sống rất tốt, rất hạnh phúc.
"Thật xin lỗi, chuyện này là do tôi đã suy nghĩ không đủ thấu đáo." Tô Mân thấp giọng nói.
"Chuyện đó, vậy thì ngài có thể để cho tôi gặp mặt hai đứa bé một chút được không?" Tô Mân lại hỏi Tần Thiệu.
Nếu như được gặp hai đứa trẻ kia một lần, có lẻ khúc mắc trong lòng cô ta cũng nguôi ngoai đi phần nào.
"Không được, vì để bảo vệ bọn trẻ khỏi tổn thương lần nữa, tôi sẽ không để cho hai đứa bé cùng với bà gặp mặt nhau."
Hơn nữa con của tôi cũng không muốn gặp bà.
Tần tiên sinh thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt xẹt qua một chút đắc ý: Hiển nhiên, so sánh với "Mẹ" thì hai đứa bé Tiểu Bối và Tiểu Bảo lại càng thân thiết với người cha là ông hơn. Ngày trước lúc hai đứa bé rời khỏi nông thôn đi tìm người thân thì cũng là đến tìm hắn chứ không phải Tô Mân. Đúng lúc Tần Thiệu tính chuẩn bị để cho trợ lý đi ra tiễn khách thì lúc này bước chân của Tô Mân có chút do dự, cuối cùng cô quyết định đem một chuyện mà trước giờ bản thân cô vẫn luôn cất giấu ở trong lòng nói cho Tần Thiệu biết.
"Tống Ngạn Thành đã từng giết người."
Bời vì Tống Ngạn Thành muốn lợi dụng hai đứa bé mà do Tô Mân sinh ra để uy hiếp Tần Thiệu, nên vào ngày tổ chức hôn lễ hôm đó, hắn ta cũng không có trực tiếp đuổi Tô Mân đi mà lại đến trấn an, động viên tinh thần của Tô Mân, sau đó tạm thời giữ cô ta ở lại chỗ của hắn.
Cũng chính ở nơi đó mà Tô Mân đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Tống Ngạn Thành và một người đàn ông xa lạ.
Tô Mân: "Cái người đàn ông kia thì tôi không biết là ai, dường như là một tên xã hội đen, lúc đó bọn họ đang cùng nhau lên một kế hoạch gây ra vụ tai nạn xe cộ để hại chết một vị cổ đông trong Tế Hoa quốc tế, còn sự việc một vị nhân vật cấp cao khác của Tế Hoa quốc tế bị chủ nợ ép đến mức phải nhảy lầu tự tử, thực ra đằng sau vụ đó cũng là do bọn họ chủ mưu,"
Lúc đó, sau khi Tô Mân nghe được những lời nói cùng với kế hoạch kia, mọi thứ đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm hiểu biết của cô ta. Trước đó mặc dù Tô Mân có tranh đấu với Lâm Du, giở trò xấu với cô ả đi chăng nữa thì cùng lắm là thuê một ít thuỷ quân để tạo vài mấy cái tin bịa đặt dùng để bôi nhọ đối phương mà thôi, cô đâu đã từng gặp qua chuyện phạm pháp giết người như thế này. ( Thủy quân là những người được trả tiền để đăng tin, bình luận hoặc tiến hành xóa các dòng tin ở các trang mạng xã hội, diễn đàn,)
Giây phút đó, Tô Mân mới nhận thức rõ ràng được: Người đàn ông tên Tống Ngạn Thành mà cô yêu thích này, cái người mà được đánh giá là nam diễn viên nổi tiếng, thanh lịch, hòa đồng chẳng qua chỉ là vỏ bọc bên ngoài, thực chất bên trong lại là một con ác quỷ đột lốt người.
Mà những điều này, mới chính là nguyên nhân lớn nhất khiến cho Tô Mân phải vội vàng chạy trốn khỏi nơi đó.
Tô Mân lại đem những gì bản thân đã nghe được lúc trước kể lại thật chi tiết cho Tần Thiệu: "Những chuyện này tôi cũng không biết là đối với ngài liệu có ích gì hay không. Tống Ngạn Thành hẳn là cũng muốn hại ngài, cho nên nếu như có thể, tôi vẫn hi vọng rằng ngài sẽ không bỏ qua cho người kia."
Tần Thiệu bình thản nhìn Tô Mân một chút, tạm thời cũng không có bày tỏ thái độ.
Mặc dù, Tô Mân nói cho hắn biết những chuyện này, mục đích chính của cô ta mặc dù là vì an toàn của bản thân mình, nhưng mà Tần Thiệu cũng không thể phủ nhận rằng những thông tin mà cô ta mới vừa cung cấp kia đối với hắn cực kỳ có ích.
Ngày trước lúc vị cổ đông kia cùng với một nhân vật cấp cao của Tế Hoa quốc tế xảy ra chuyện đã tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn đối với Tế Hoa quốc tế, Tần Thiệu cũng từng hoài nghi rằng cái chuyện được gọi là ngoài ý muốn này chính là do người khác gây nên, nhưng thật đáng tiếc thời điểm đó manh mối hắn có thể điều tra được cũng không nhiều. Hơn nữa lại còn thêm hai người Tần Tấn Quốc và Trần Tuyết Diễm cố ý ngăn cản hắn tiếp tục điều tra, cho nên cũng không thể làm được gì nữa, chỉ đành từ bỏ.
Hiện tại, từ thông tin mà Tô Mân cung cấp vừa rồi, sau đó cứ thế lần theo những manh mối này để điều tra ra mấy chuyện xấu mà Tống Ngạn Thành từng làm trong quá khứ thì cũng đã đủ tống hắn ta vào tù ngồi rồi.
Chuyện này rất tốt.
Tần Thiệu: "Giống như trước đây, dựa vào việc bà cung cấp cho tôi những thông tin này, Tần thị sẽ cho phép bà đưa ra một yêu cầu."
Tô Mân đương nhiên biết rằng cái "Trước đây" mà Tần tiên sinh vừa nhắc tới chính là chỉ lần trước gia đình họ đã đồng ý giao cho ông cái video quay được sự việc xảy ra trong Hội thi thể thao của trường. Cũng chính vì Tần thị hứa hẹn sẽ đáp ứng một yêu cầu của bọn họ, cho nên công việc kinh doanh vàng bạc, đá quý của nhà họ mới có thể nhanh như vậy đã đứng vững gót chân ở trong nước.
Lúc này, Tô Mân không dám ra yêu cầu với Tần tiên sinh: "Trước đây Tần tiên sinh đã giúp đỡ gia đình chúng tôi rất nhiều rồi, cho nên lần này cũng không cần phải đưa ra yêu cầu gì nửa, tôi cũng chỉ là đem những gì bản thân biết được nói cho ngài mà thôi."
"Tôi có nguyên tắc của chính mình, bà có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì tôi cũng sẽ giúp bà thực hiện, đương nhiên, ngoại trừ quyền nuôi dưỡng hai đứa bé."