Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 99



Việc mua đồ Tần tiên sinh thầm cảm thấy bực mình, không đề cập đến nữa, xem như cho qua chuyện này.

Chỉ là, chưa tới hai ngày, Tần tiên sinh lại phát hiện ra một chuyện khiến cho hắn càng tứ giận hơn.

Hôm nay, Tô Bối nhân thứ bảy không cần thi đấu, đang ở trong phòng của Tô Tiểu Bảo thu dọn đồ, nói một cách chính xác là thu dọn mấy cái quần lót và tất dơ đã mặc qua mà chưa có giặt.

Người làm không ở Cảnh Viên thường xuyên, quần áo mà bọn họ thay ra thông thường sẽ có người do bác Phúc sắp xếp tới để thu dọn và giặt dũ sạch sẽ.

Có điều, mấy thứ đồ như quần lót, với tất này, Tô Bối vẫn có thói quên tự mình giặt.

Con trai và con gái khác nhau: Đồ của con gái thường sẽ thu lại ngay ngắn, còn đò của con trai thay ra thì hâu như là chỗ nào cũng có.

May mà Tô Bối vô cùng hiểu Tô Tiểu Bảo, cô bé dễ dàng nhắm các ngóc ngách ở trong phòng rất là chuẩn xác để tìm ra được quần áo mà Tô Tiểu Bảo thay ra.

"Cái quần này của em là bẩn hay sạch vậy? Có cần giặt không?" Tô Bối lôi ra một cái quần nhàu nhĩ từ trong tủ quần áo của Tô Tiểu Bảo, không chắc chắn lắm bèn hỏi.

Lúc này, Tô Tiểu Bảo đang chơi game, nghe thấy tiếng thì bèn ngẩng đầu lên nhìn cái quần lót ở trong tay Tô Bối.

"Còn sạch, không cần giặt đâu."

Thằng nhóc này, làm sao nó có thể phán đoán ra được cái quần này vẫn còn sạch nhỉ?

Trong lòng Tô Bối tò mò nghĩ, có điều, lại rất thản nhiên giúp Tô Tiểu Bảo gấp lại cái quần đó, đặt trở lại vào trong tủ.

Tô Bối: "Còn nữa, cái tất này của em, chị chỉ mới tìm thấy một chiếc, còn một cái khác nữa ở đâu rồi?"

Tô Tiểu Bảo nhìn kỹ chiếc tất ở trong tay Tô Bối một lát, mặt tỏ ra ngơ ngơ ngác ngác, biểu hiện này thật giống như muốn nói, chiếc tất đó không phải của cậu, cậu chưa từng thấy nó bao giờ.

Tô Bối: "..."

Tình cảnh này cô bé gặp quá nhiều lần, sớm đã quen rồi.

Không nhớ ra thì thôi vậy, giặt trước một cái, đợi hôm nào đó rảnh rảnh chiếc tất trốn chán rồi thì nó sẽ tự chui ra thôi. (Ý câu này là kiểu lúc này có cố cũng tìm không được, cứ để đại vậy, vài bửa không cần tìm có khi cũng tìm thấy được.)

Tô Tiểu Bảo đánh xong một trận, Tô Bối nhớ tới lời mà Từ Dương Dương đã nói với cô trước đó, liền hỏi Tô Tiểu Bảo: "Có phải mấy người các em định lập thành một đội đi tham gia giải đấu game lần này phải không?"

Tô Bối không hiểu lắm về trận thi đấu game, có điều, nghe Từ Dương Dương nói thì có vẻ như là rất chuyên nghiệp.

Tô Tiểu Bảo: "Ai nói vậy?"

Tô Bối: "Từ Dương Dương."

"Giả đấy, không có đâu." Tô Tiểu Bảo trả lời nhanh như chớp.

"Hử?" Tô Bối chau mày: "Chẳng phải đệ chơi rất giỏi à, sao không tham gia thử?"

Bị Tô Bối hỏi về lý do, Tô Tiểu Bảo đột nhiên sầm mặt lại, trầm giọng nói: "Tạ nhiều quá, gánh không nổi."

Trong số mấy người họ, cũng chỉ có Tạ Dân Hiên là còn được, mấy người khác hoàn toàn đều là gà công nghiệp, đặc biệt là Từ Dương Dương thì lại càng là con gà tạ nhất trong đám gài

Đặc biệt như trận vừa rồi, team bọn họ vốn đã rơi vào thế yếu, Từ Dương Dương đã phế rồi mà vẫn còn không biết thân biết phận đánh cho cẩn thận, còn phi lên đằng trước khoa tay múa chân, làm trò mèo.

Tô Tiểu Bảo trông thì vẫn bình tĩnh, chỉ là ánh mắt thì vẫn hiện lên sự khinh bỉ đối với đối phương.

Lúc này, trong nhóm mấy người đã bắt đầu hành động tổng sỉ vả nhắm vào Từ Dương Dương.

"Trần Tử An": Từ Dương Dương, cậu là não phẳng hả? Sao cứ đi lung tung rồi chết lẻ thế?

"Lưu Giai": Đúng vậy đó, hôm nay cậu dùng chân thay não để chơi à?

"Từ Dương Dương”: Lâu lắm rồi không chơi, có chút gượng tay, hờ hờ.

"Từ Dương Dương": Hơn nửa cũng đừng nhằm vào mỗi mình tớ mà, Đỗ Nhất Minh feed mạng có kém tớ đâu, nếu không phải cậu ta đánh không ra hồn, tớ cũng không cần chạy qua lại hai lane để cứu màiI!!

"Đỗ Nhất Minh”: Liên quan gì đến tớ? Rõ ràng là do cậu đánh quá gà mà thôi. "Từ Dương Dương": @ Tô Biểu Bảo (tag), Bảo ca nhanh nói một lời công bằng đi, chúng ta rốt cuộc là ai chơi kém hơn.

"Tô Tiểu Bảo": Một đám tạ.

Cậu lại có chút nhớ lại tên ngốc Tạ Dân Hiên đó.

Gần đây Tạ gia đang bận rộn cho việc chuẩn bị họp thường niên, đặc biệt là cuối tuần, Tạ Dân Hiên cơ bản là không có thời gian để online mà chơi game.

Một mình đánh chung với bốn tên thiểu năng này, Tô Tiểu Bảo thật sự cảm thấy gánh không nổi.

Nhìn cuộc nói chuyện trên wechat của mấy người đó, Tô Bối nhịn để không bật cười thành tiếng.

"Nhìn cũng vui mà.”

Kỹ năng của mấy người Từ Dương Dương thực ra là cũng tạm, nếu như không gặp phải đội hình toàn là cao thủ, lúc bình thường thì tỷ lệ thắng của mấy người họ cũng rất cao rồi.

Hơn nữa chẳng phải là còn có Tạ Dân Hiên sao.

"Em cứ mạnh dạn tham gia một lần đi." Tô Bối nhìn Tô Tiểu Bảo, đôi mắt sáng ngời lên, nói.

Thời gian để thi đấu giải đấu game này là đúng vào dịp nghỉ đông, sẽ không làm nhỡ việc học, hơn nữa thấy Từ Dương Dương bọn họ nói giải đấu lần này được tổ chức rất là chuyên nghiệp, Tô Bối cũng rất tò mò về trận đấu này sẽ thế nào.

"Tô Tiểu Bảo, nếu em muốn đoàn kết với bạn học, em phải tích cực tham gia các hoạt động ngoại khóa có biết không nè?" Thấy Tô Tiểu Bảo vẫn làm bộ mặt "Em mới không muốn làm đồng đội của mấy tên ngốc này", Tô Bối bèn nghiêm nghị nói.

Tô Tiểu Bảo: Chắc chắn không phải là do chị tò mò muốn xem đó chứ?

Tô Tiểu Bảo đã đoán được suy nghĩ của Tô Bối.

"Chỉ dựa vào cái kĩ năng hạn hẹp của mấy người kia, em sợ là ngay cả vòng gửi xe cũng không qua nổi, tham gia quá mất mặt." Tô Tiểu Bảo thật thà nói.

Ngay đến cả vòng loại cũng không qua được, vậy trận đấu công khai sau đó thì cũng không cần phải nghĩ tới nữa.

"Không sao, điều quan trọng là tham gia cho vui, dù sao cũng không mất cái gì."

"Đến lúc đó, vị trí giám đốc quản lý chiến đội cứ để cho chị gánh vác, thấy sao hả?" Đây mới là trọng điểm mà Tô Bối muốn nói.

Thấy vẻ mặt hăng hái nhiệt tình của Tô Bối, cuối cùng thì Tô Tiểu Bảo cũng miễn cưỡng đồng ý.

"Người giám đốc như chị có thể làm dáng ngồi khoanh tay tỏ vẻ lợi hại được hay không phải dựa tất cả vào em đó, thiếu niên cố gắng lên, chị sẽ cổ vũ em hết mình luôn á." Tô Bối mìm cười vỗ vỗ bả vai của Tô Tiểu Bảo, nói.

Đúng lúc này, Tô Bôi đang nghiêng đầu thì lại nhìn thấy một cục màu trắng được vo tròn nằm ở trên đầu giường của Tô Tiểu Bảo.

"Tìm thấy rồi!" Nói rồi, Tô Bối lôi một chiếc tất "đi lạc" của Tô Tiểu Bảo ở dưới gối.

Lúc Tô Bối rời đi, tiện thể đã kéo luôn đôi tất đang ở trên chân của Tô Tiểu Bảo ra.

Tần tiên sinh vừa từ công ty quay vê.

Lúc ngang qua phòng của hai đứa trẻ, vừa hay nhìn thấy cảnh này: Lúc này, trong tay Tô Bối đang lột đôi tất từ trên chân của Tô Tiểu Bảo ra.

Nhìn thấy hôm nay Tần tiên sinh lại quay về sớm như vậy, Tô Bối có chút vui mừng reo lên: "Ba."

"Con cầm mấy cái này làm gì vậy?"

Ánh mắt Tần tiên sinh nhìn lên đống quần lót, tất ở trong rỏ mà Tô Bối đang xách trên tay, chỉ nhìn màu sắc thôi cũng rất dễ dàng đoán ra được những thứ này là của ai.

"Mấy thứ này đã mặc qua rồi, con chuẩn bị đem đi giặt." Tô Bối nói.

Tần Thiệu: "..."

Hắn đương nhiên là biết phải mang đi giặt, thế nhưng vấn đề là giặt cho ai?!

"Đồ của nó nó không biết tự giặt mà cần con phải giặt giúp nó sao?" Tần tiên sinh sầm mặt, đồng thời nghiêm nghị nhìn Tô Tiểu Bảo đang ở trong phòng.

"Chúng con ai giặt mà không giống nhau, ba nhiều chuyện quá đi mất!" Tô Tiểu Bảo bất mãn lầm bầm.

Còn Tô Bối bỗng nhiên cũng ngây ra bởi ngôn từ nghiêm khắc của Tần tiên sinh. Nếu Tần tiên sinh không nói, Tô Bối thật sự cũng không cảm thấy cái này có gì không đúng.

Cô và Tô Tiểu Bảo vốn từ nhỏ đã cùng lớn lên, ở quê không hề có nhiều quy tắc như vậy, đồ của bọn họ thì luôn để cùng nhau, giặt cùng nhau, có lúc cô giặt, cô mà mệt muốn lười biếng thì Tô Tiểu Bảo tới giặt.

Bao nhiêu năm nay cứ luôn như vậy rồi.

Nhìn hai chị em, một đứa thì vẻ mặt đương nhiên, đứa khác thì lại làm ra bộ mặt khó hiểu nhìn mình, Tần tiên sinh bỗng thấy đau đầu, đồng thời cảm nhận sâu sắc được rằng giáo dục trẻ con không hề dễ dàng.

Quan hệ giữa hai chị em song sinh thân thiết là điều rất bình thường, nếu như hai đứa trẻ đều là nam hoặc đều là nữ, Tần Thiệu cũng sẽ không có nói gì, thế nhưng vấn đề là, nhà họ là một trai một gái. Giới tính khác nhau, cộng thêm hai đứa trẻ hiện giờ cũng đã sắp lớn rồi, cái gì nên tách ra thì phải tách ra.

Xem ra hắn nhất thiết phải cho hai đứa bé này học một khóa giáo dục tâm sinh lý trong thời gian sớm nhất mới được.

Chỉ là trước khi hai đứa nhỏ hiểu rõ được việc này, Tần tiên sinh cũng chỉ đành dùng uy nghiêm của một người cha mà dặn dò.

"Bỏ cái giỏ xuống mau lên, chẳng ra thể thống gì cả", Tần Thiệu nói xong với Tô Bối, rồi lại nghiêm túc nói với Tô Tiểu Bảo: "Việc của mình thì mình tự làm”...

Lúc chạng vạng tối, một chiếc máy giặt cỡ nhỏ được giao tới nhà, chính là lắp ở trong nhà vệ sinh tại phòng của Tô Tiểu Bảo.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngày nhà trường sắp xếp cho buổi hoạt động ngoại khóa tại khu ngoại ô rồi.

Tất cả đồ đạc mang theo Tô Bối đã thu dọn đâu vào đấy từ mấy hôm trước rồi.

Có điều hai chị em vẫn hào hứng và dậy từ sớm.

Đồ mà Tô Bối chuẩn bị đều là những thứ đã được cô rút gọn bớt ở trên trang danh sách đó, so với bốn va li hành lý size lớn mà Đổng Văn Kỳ post trong group đó, đồ dùng của Tô Bối thật sự là quá ít rồi.

Dù cho như vậy, đồ của họ cũng vẫn chất đầy ba cái ba lô du lịch.

Sau khi Tô Bối kiểm tra một lượt, Tô Tiểu Bảo liền xách chiếc ba lô căng phình đi xuống lầu.

Lúc này, Tần tiên sinh đang ở lầu một xem văn kiện, đợi hai đứa trẻ đi xuống lầu.

Hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo một trước một sau từ trên lầu đi xuống.

Giây phút nhìn thấy Tần tiên sinh, trước mắt Tô Bối sáng lên.

Tô Bối: "Woa"

Tần Thiệu: "Sao thế?"

"Không có gì ạ." Tô Bối nở một nụ cười, lắc lắc đầu với Tần Thiệu.

Vừa rồi cô bé chỉ muốn nói là: Ba ba đẹp trai quá đi mất.

Bởi vì sắp đi leo núi cắm trại, Tần tiên sinh hôm nay hiếm khi mới trút bỏ bộ quần áo vest với sơ mi ở công ty, mà thay vào đó là bộ đồ bình thường.

So với bộ dạng nghiêm túc cẩn trọng ngày thường, dáng vẻ này của Tần tiên sinh trông lại trẻ trung hơn, hơn nữa thật sự là còn đẹp trai hơn.

Bộ dáng hiện giờ của Tần tiên sinh, nếu như nét mặt hiên hòa hơn một chút, bớt đi một ít trầm trọng cùng nghiêm túc, lúc đi ra ngoài nói không chừng có một đống gái đẹp chạy lại xin Wechat.

Tần tiên sinh cũng chú ý tới kiểu ăn mặc của hai đứa trẻ hôm nay.

Do là hoạt động ngoài trời, hôm nay mọi người có thể không cần mặc đồng phục trường học.

Hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đều mặc bộ đồ thể thao dễ dàng cho hoạt động, còn điều thu hút sự chú ý của người ta nhất đó chính là chiếc áo phông mà bọn nhỏ đang mặc trên người.

Tô Bối mặc chiếc áo phông màu hồng nhạt, chiếc mà Tô Tiểu Bảo mặc là màu đen, có điều rõ ràng hai chiếc áo phông này là mua cùng lúc, bên trên còn in hình chú lợn con chibi dễ thương, bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ thuyết minh.

Trên chiếc áo của Tô Bối có ghi dòng chữ " Heo lão đại", còn của Tô Tiểu Bảo ghi là "Heo lão đệ".

Bác Phúc không có chuẩn bị mấy loại quần áo như thế này, do vậy hiển nhiên mấy chiếc áo này là do chính Tô Bối tự mua rồi.

Phải nói rằng, nhìn hai chiếc áo cùng kiểu mà con trai con gái mình đang mặc, Tần tiên sinh cảm thấy rất đáng yêu. Chỉ là, trong lúc cảm thấy đáng yêu, đáy lòng Tần tiên sinh lại lóe lên một tia mất mát, nhưng mà điểm này tự ông cũng chẳng nhận ra được. (Lão Thiệu lại đang gato rồi;tiểu Bảo có sao trẫm không có vậy? Why?:v)

"Ba, chiếc áo thun này con tìm thấy ở trên mạng, ba cảm thấy có đẹp không ạ?" Tô Bối đột nhiên hỏi Tần Thiệu, trong mắt ẩn chứa một tia sáng.

"Được đó." Tần tiên sinh "dè dặt" đưa ra đánh giá.

Tô Bối do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói với Tần tiên sinh là, kỳ thực chiếc áo này cô bé mua tới tận ba chiếc, một chiếc còn lại vẫn đang ở trong ba lô của cô, mấy chữ ở trên đó ghi là "Lão chăn heo"....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.