Thiên Đình yến tiệc đương nhiên so với Hạ Giới hoành tráng hơn nhiều, Thương Vương Thụ đời trước làm một hôn quân mở mang tầm mắt lần này xong, tự ti tinh thần đều có.
Oa Hoàng đi bên cạnh, nhìn ra y rầu rĩ gì đó, chạy nhanh an ủi xoát độ hảo cảm.
" A Ly, về sau ngươi cùng ta tân hôn, đảm bảo hoành tráng hơn nhiều chỗ yết tiệc rách nát này nhiều "
Thử tưởng tượng xem đặc biệt là đêm tân hôn, giường lớn trải đầy cánh hoa thơm ngát, hai người bọn họ lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu tư thế, kích thích biết bao nhiêu ahaha.
Mỗ nam nhân nào càng bổ não lại càng hưng phấn không thôi, nụ cười trên mặt dần dần thiếu đạo đức.
Hắn hoàn toàn không biết bộ dáng hiện tại có bao nhiêu phần giống Phục Hy lúc phát bệnh a.
Thương Vương Thụ bị hắn nhiều lần nhìn chằm chằm, da vịt da gà thi nhau nổi đầy tay, vì bảo toàn tính mạng lui hắn ra xa mấy thước, lùi lùi, cuối cùng đứng sát luôn bên cạnh Phục Hy.
Điện hạ cao quý hiểu lầm y muốn ngủ, đuôi mắt nhiễm ý cười, đem tay y bỏ vào tay hắn bao bộc lại dưới tay áo.
" Muốn ngủ thì cứ tựa vào vai ta " Phục Hy mặt lạnh đẩy vai sang.
Thương Vương Thụ mặt già đỏ lên rần rần, tạc mao xù lông.
Ai muốn ngủ gật chứ!
...
" Thỉnh bên này "
Tiểu tiên nữ an vị xong chỗ ngồi, tự động thối lui ra sau rèm. Các vị tiên nhân từng người tề tụ, dư lại cuối cùng là ba bàn trống đối diện bọn họ.
Trên bàn bày đủ các món mỹ thực, phần tráng miệng là giỏ đào tiên người phàm thèm khát ăn một lần, ngay cả chim trĩ hấp thụ trời đất tinh hoa cũng được sơ chế dọn lên bày.
Thương Vương Thụ lần này lại một lần nữa lau mắt mà nhìn.
Nghèo rớt mùng tơi Trụ Vương tỏ vẻ thật sầu khổ.
(●´⌓"●)
Một trong ba bàn trống khách mời đã đến, người nọ một thân huyền sam trong ngực ôm theo tiểu hài tử đáng yêu. Hài tử hai má lúm đồng tiền, một bên má phồng lên giống như đang ăn khối đồ ngọt trong miệng.
Thương Vương Thụ vốn rất thích mấy tiểu hài tử trắng trắng mềm mềm thế này, vì thế ngồi thẳng sóng lưng xem người ta đến chảy cả dãi.
Đáng yêu quá, nhất là cái má mềm mụp kia sờ vào có bao nhiêu sảng khoái a~
Thương Vương Thụ kéo kéo tay áo đại mỹ nhân bên cạnh, không nén nổi tò mò muốn biết tên hài tử khả ái kia.
" Đó là hài tử nhà ai thế? "
Oa Hoàng nhìn theo tầm mắt Thương Vương Thụ, mặt mài khắc tối sầm lại.
Hắn ghét bỏ ra mặt " Cẩu bốn chân a "
Thấy Thương Vương Thụ vẫn còn chưa hiểu, Oa Hoàng buộc phải thi chuyển phép khai nhãn cho y mở ra con mắt thứ ba.
" Đó là cẩu nhà Dương Tiễn, nó kêu Hao Thiên Khuyển "
Hao Thiên Khuyển tuy đang chăm chú ăn khối bánh nhưng tai nó rất thính, nghe được có người nói nhắc lên tên nó với ý mỉa mai.
Nó nhe răng nanh sắc bén như dao, hung dữ trừng mắt với Oa Hoàng.
" Ngươi mới là cẩu, cả nhà ngươi mới là cẩu "
Hừ, bổn bảo bảo anh tuấn soái khí ngời ngời, tên mắt mù nhà ngươi sao dám đem ta so loại súc sinh hạ đẳng như vậy.
Đúng là tức chết bổn bảo bảo mà, cần thiết đem mười bàn điểm tâm đi áp giận a.
Oa Hoàng bị mắng không giận chút nào, ngược lại còn cười rất vui vẻ.
" Ta có nói ngươi sao? Ngươi lên tiếng làm gì, có tật giật mình à? " Sau đó hắn còn không quên dùng khẩu hình khiêu khích nó " Cẩu thiểu năng "
Hao Thiên Khuyển trợn mắt " Ngươi thử lặp lại một lần nữa xem "
Oa Hoàng hiếm như chiều ý người khác, nhún vai một cái tỏ vẻ không sao cả, tốt bụng đọc rõ từng chữ một cho nó nghe kĩ.
" Cẩu... Bốn... Chân "
Hao Thiên Khuyển bất quá trí lực mới bằng hài tử ở hạ giới, bị hắn khi dễ như vậy, ủy khuất méo miệng " oa oa " với chủ nhân nhà mình.
" Oa, hắn dám ức hiếp ta... "
Dương Tiễn đau lòng nhìn vật nhỏ nhà hắn cầm vạt áo khóc rối tinh rối mù, tay chân không biết đặt chỗ nào cuống cả lên, vắt óc ra hết gom mấy từ ngữ buồn nôn nhất đem ra dỗ nó.
" Khuyển nhi ngoan, ngươi là cẩu con đáng yêu nhất, ngoan ngoan, đừng khóc a, ta sẽ đau lòng "
Hao Thiên Khuyển nghe vậy, trái lại càng khóc lóc dữ dội hơn lúc đầu, dỗi luôn cả chủ nhân nó, vò nát vạt áo hắn trút giận.
" Oa... Ô... Ta ghét ngươi "
Ta mới không phải là cẩu, xuẩn Nhị Lang, vương bát đản nhà ngươi.
。:゚(;´∩";)゚:。
A... Ô... Ta muốn đổi chủ nhân.
Dương Tiễn đầy đầu dấu chấm hỏi không hiểu vì sao bị ghét bỏ: "... " Ta rốt cuộc đã nói sai gì sao?