Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Chương 17: Gày phá sản thứ mười bảy



Cũng không phải là Khương Chỉ ngây thơ.

Mặc dù cô chưa từng yêu đương với ai nhưng dù sao cũng đã trưởng thành, còn sống đến hai đời, hiển nhiên cô cũng biết rõ quá trình yêu đương có những bước như thế nào.

Chỉ là Trì Triệt không chịu chủ động, cô cũng không thể miễn cưỡng anh.

Mặc dù là cô bỏ tiền ra bao dưỡng, nhưng mục đích thật sự cũng là chỉ vì muốn kéo dài mối quan hệ yêu đương với Trì Triệt.

Loại chuyện cưỡng ép người khác làm chuyện họ không muốn, Khương tiểu thư không làm được.

Còn về lí do  vì sao mà Trì Triệt không hề có chút ý đồ xấu nào với cô thì Khương Chỉ cũng từng vụng trộm suy đoán...

Có thể là do vị trí không thể nói rõ của anh có bệnh thầm kín nào đó.

Bởi vì anh từng nói với Khương Chỉ, trước khi quen cô, anh chưa từng quen ai cả, cũng chưa bao giờ nắm tay, hôn, và làm chuyện khó nói nào đó.

Một người có tướng mạo và dáng người hoàn mỹ như anh, ngoài việc có bệnh kín ra thì Khương Chỉ không thể tìm được lý do nào thích hợp hơn.

Mãi cho đến vừa rồi, Khương Chỉ mới xác định được, Trì Triệt là một người đàn ông khỏe mạnh về cả thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng mà quan hệ hiện giờ của hai người rất không thích hợp.

Cho nên cô mới bối rối và chống cự.

Ngay khi Trì Triệt suýt chút nữa giận đến bật cười thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

"Cộc cộc.."

Hai tiếng gõ cửa ngắn ngủi lưu loát cắt ngang sự dây dưa giữa hai người.

Cô gái trong ngực anh bị tiếng gõ cửa dọa sợ, cơ thể khẽ run rẩy một cái.

Cánh tay Trì Triệt đang đặt bên hông cô khẽ siết chặt, như đang muốn làm cô yên tâm.

Thấy cô không run nữa, Trì Triệt mới lên tiếng.

"Có chuyện gì?"

"Sắp đến giờ rồi, còn mười lăm phút nữa là bắt đầu khai mạc."

Giọng nói ngoài cửa giống như của một người đàn ông lớn tuổi, ông ta cố ý đến tìm Trì Triệt.

Khương tiểu thư là người có tư duy vô cùng đặc biệt.

Chỉ mới hai giây ngắn ngủi, cô đã xác định được thân phận của người đến.

Chắc chắn là phú bà mới thấy Trì Triệt đi lâu quá mà không quay lại, hoặc là tại anh làm việc không cẩn thận, để lộ dấu vết.

Phú bà nghi ngờ cho nên mới sai người đến gọi anh trở về.

Trong thời khắc nguy cấp này mà anh chẳng hề gấp gáp, vẫn còn không biết sống chết nắm chặt hai tay của cô không chịu buông, vẻ mặt bình tĩnh nói chuyện với người đàn ông ở ngoài cửa.

Tay còn lại giữ chặt eo của cô, cái cằm tì lên đỉnh đầu của cô, khiến cho cô không thể động đậy.

Với dáng vẻ không thèm che giấu này của anh thì không cần người bên ngoài mở cửa, chỉ cần mây đen tản đi một chút, trăng sáng hơn là người ở bên ngoài cửa có thể nhìn thấy được toàn bộ tình huống bên trên sân thượng.

Khương Chỉ cảm thấy Trì Triệt không nhận ra được tình huống, lại sợ nếu cô lên tiếng nhắc nhở thì sẽ bị người đàn ông ngoài cửa phát hiện.

Cuối cùng cô chỉ có thể dùng tay đánh lên ngực của anh, hi vọng anh có thể hiểu chuyện một chút, mau đi đi.

Lúc này Trì Triệt mới buông Khương Chỉ ra.

Anh rũ mắt xuống nhìn cô, vốn tóc anh đã được vuốt keo gọn gàng lại bị làm rối, sợi tóc đen tuyền nghịch ngợm chạm vào vành tai của cô.

Vành tai của cô hồng hồng, màu hồng nhạt kéo dài xuống hai bên má, ánh mắt Trì Triệt cũng di chuyển theo.

Không biết có phải là do bị Trì Triệt hôn quá lâu nên thiếu dưỡng khí hay không mà toàn bộ gương mặt của Khương Chỉ đều đỏ hồng lên.

Cổ bị anh để lại một dấu hôn nhàn nhạt, hai mắt bị bao phủ bởi tầng sương mờ mịt, đôi môi đỏ mọng nước.

Trong tiết trời sắp vào đông đột nhiên thổi tới một luồng gió xuân ấm áp.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, bỗng dưng Trì Triệt không muốn đi nữa.

Nhưng...

Thấy cô như vậy, Trì Triệt không cần soi gương cũng đoán biết được trạng thái bây giờ của mình chẳng khá hơn được bao nhiêu.

Chỉ còn mười lăm phút nữa là đến lúc phải diễn thuyết, chỉ đủ để anh và Khương Chỉ đi thay một bộ lễ phục mới, về phần trang điểm...

Trì Triệt nhớ lại lúc trước mỗi lần cô ra khỏi cửa, anh cảm thấy mười lăm phút không thể đủ.

Thế là anh cũng không kéo dài thời gian thêm nữa, nhanh chóng kéo tay Khương Chỉ đi ra ngoài.

Nào ngờ vừa đặt một tay lên cửa kính chuẩn bị đẩy ra thì một tay còn lại đang nắm tay Khương Chỉ trở nên nhẹ bẫng. Cô chợt buông tay anh ra, nhanh chóng lùi về sau.

Vừa lùi vừa nháy mắt với Trì Triệt...

“Anh muốn dẫn em đi ra ngoài hả, vậy sẽ lộ tẩy đó? Đừng kéo em."

Cô cũng không muốn Trì Triệt bị phú bà đánh chết.

Không có năng lực giúp đỡ anh thì ít nhất cũng không thể làm liên lụy anh.

Thấy gương mặt hoảng sợ của cô, đôi môi mím chặt, dường như ngay cả thở cũng không dám thở.

Trì Triệt bật cười.

Đã lâu không gặp, không ngờ sau khi cô trải qua nhiều khó khăn như vậy, tính cách lại càng trở nên hoạt bát thú vị hơn.

Với tác phong và thói quen ngày xưa của Khương tiểu thư, anh đoán chắc là cô sợ nếu xuất hiện ở trước mặt mọi người với dáng vẻ chật vật này sẽ làm mất hình tượng đẹp đẽ của mình.

Không đi với anh... cũng được.

Dù sao lúc khai mạc tiệc tối, anh cũng không thể dẫn theo Khương Chỉ lên sân khấu. Mà đến lúc đó, ánh mắt của mọi người đều sẽ tập trung ở trên người anh.

Vậy thì có thể thừa cơ gọi phục vụ dẫn Khương Chỉ rời khỏi sân thượng, đi tới căn phòng mà anh đã đặt trước để thay quần áo.

Trong phòng có ba bộ trang phục dạ hội anh cố ý đặt làm theo ý thích của Khương Chỉ, từ đồ trang sức đến giày, tất cả đều là nguyên bộ, được bày sẵn ở trong phòng.

Cô chỉ cần chọn một bộ bên trong số đó là được.

Trì Triệt suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.

"Vậy em phải ngoan ngoãn chờ anh ở chỗ này, lát nữa anh sẽ sắp xếp người tới dẫn em đi, xong việc anh lại tới tìm em."

Anh đi trước chuẩn bị một chút, sau đó sẽ tới dẫn Khương Chỉ đã thay xong quần áo đi xuống lầu.

Trì Triệt muốn dẫn Khương Chỉ đi dạo một vòng trước mặt mọi người. Không cần anh mở miệng giới thiệu, bởi vì đã có lúc sự kiện mua nhẫn lúc trước làm nền, bọn họ sẽ tự giác hiểu Khương Chỉ chính là người bạn gái khiến cho anh vung tiền như rác mà mua chiếc nhẫn đó.

Làm như vậy chắc chắn sẽ cải thiện được một chút tình hình của nhà họ Khương.

Việc Khương Thuận Nghiêu vận động đầu tư gặp phải đủ loại khó khăn, Trì Triệt còn biết trước cả Khương Chỉ.

Mục đích chính của Trì Triệt là để cho nhà họ Khương mượn thân phận thông gia của nhà họ Trì, ba mẹ vợ của người thừa kế của nhà họ Trì để tạo dựng quan hệ, nhận được giúp đỡ của mọi người.

Đương nhiên, Trì Triệt cũng không phủ nhận anh còn có một vài tính toán nhỏ nhặt khác.

Tỷ như cố ý nắm tay Khương Chỉ ở trước mặt Hà Ngộ.

*

Chắc chắn Khương Chỉ sẽ không ở yên tại chỗ chờ Trì Triệt trở về.

Anh vừa đi khỏi thì tâm trạng của Khương Chỉ cũng giống như bị người ta đẩy từ trên vách núi cao xuống dưới.

Tâm trạng của cô sụt giảm trong nháy mắt, toàn bộ thân thể mềm nhũn như bị rút xương, bước chân loạng choạng không vững. Cô phải nắm chặt rào chắn trên sân thượng mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Tâm trạng chập chùng mãnh liệt cùng với việc thân thể bỗng được thả lỏng khiến cô cảm thấy toàn thân dường như không còn một chút sức lực nào.

Khương Chỉ cứ duy trì một tư thế như vậy, bị gió nhẹ thổi gần một phút mới hoàn toàn lấy lại được bình tĩnh.

Nghĩ đến câu nói sau cùng của Trì Triệt trước khi anh rời khỏi, nói là sẽ gọi người tới đón cô.

Khương Chỉ vội vàng đứng thẳng dậy, lấy một cái gương từ trong túi xách ra, tỉ mỉ quan sát bộ dạng hiện giờ của chính mình, quyết đoán lấy bông trang điểm và son môi ra.

Đầu tiên là vẽ lại viền môi sao cho phù hợp với tình huống của đêm nay. Sau đó mới dùng son môi tô điểm lên, dùng ngón tay miết nhẹ hai lần. Ngay lập tức, cánh môi đã trở nên hoàn mỹ như chưa từng bị người nào đó hôn.

Lại tốn thêm nửa phút, cô mới chỉnh sửa xong kiểu tóc.

Thấy lớp trang điểm của mình đã hoàn mỹ trở lại, Khương Chỉ mới đẩy cửa ra, thoáng nhìn xuống lầu dưới một chút. Thấy không có ai chú ý tới lầu hai nữa, có lẽ lúc này đã an toàn.

Cô không muốn lãng phí thời gian, dứt khoát cầm túi xách đi xuống.

Khương Chỉ muốn rời khỏi nơi này nhưng tuyệt đối không thể đi ra từ cửa lớn của lầu một.

Mặc dù vừa rồi cô không quan sát động tĩnh ở bên dưới, nhưng vẫn có thể đoán được đại khái.

Đám người đó đều đang chờ xem cô bị mất mặt.

Gặp phải loại tình huống này, nếu cô rời đi trước mặt mọi người thì chắc chắn sẽ bị mọi người nghĩ là “Khương tiểu thư phát hiện mình là kẻ thế thân, xấu hổ bỏ đi”.

Ít nhất trong vòng nửa năm nữa, bóng lưng khi cô rời khỏi chỗ này sẽ là đề tài nóng hổi trong cuộc trò chuyện của các thiên kim tiểu thư giới thượng lưu.

Khương Chỉ vừa nghĩ tới đây liền tưởng tượng ra được bộ dạng của mấy người đó khi bàn tán về cô.

Nhất định là giả bộ không đành lòng, cố nén cười thổn thức một phen.

Nếu là bình thường gặp phải loại tình huống này, cô căn bản không cần phải rời đi.

Với sức chiến đấu của Khương Chỉ, rõ ràng cô có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống lầu, chém giết một trận với bọn họ, cùng lắm thì ai thua sẽ trở thành trò cười mà thôi.

Nhưng mà hôm nay lại xuất hiện hai chuyện rất đáng kinh tởm.

Đầu tiên, cô phát hiện bộ mặt nữ chính trong sách chuyên đi nói xấu Khương Chỉ khắp nơi giống y hệt cô bạn thân của cô trong hiện thực.

Liên tưởng tới suy đoán lúc trước “Cuốn sách này chắc chắn là của người quen viết”, cô lập tức hiểu được.

Thì ra, người bạn thân thiết nhất, cũng là người bạn duy nhất trong hiện thực của Khương Chỉ, vẫn luôn hận cô.

Hận đến mức không tiếc phí thời gian, phí sức viết ra một cuốn sách, để có thể thỏa sức ở trong sách tra tấn Khương Chỉ đến chết, còn dùng thư nặc danh gửi sách đến nhà của cô, đã vậy còn dùng bút đỏ viết một câu nguyền rủa ác độc Đây mới là kết cục mà mày phải có’ lên trên.

Chuyện này khiến cho Khương Chỉ không thể không nghi ngờ bản thân đã sống lỗi như thế nào mà ngay cả bạn thân nhất của mình cũng ghét mình như vậy.

Sau này lại phải chia tay với người mình thích, cô sợ cảm thấy đau lòng nên ngay cả nghĩ cũng không muốn gặp lại.

Nào ngờ anh không chỉ tìm được phú bà mới bao nuôi mình mà còn muốn bắt cá hai tay.

Vừa tiêu tiền của người phụ nữ khác vừa động tay động chân với cô.

Nguyễn Điềm Điềm là bạn thân của mình, người mà mình thích suốt hai năm lại là một tên cặn bã.

Trong lúc nhất thời Khương Chỉ không thể phân biệt được cái nào kinh tởm hơn.

Sóng dập ầm ầm như thế khiến cho cô không còn sức chiến đấu nữa, cuối cùng quyết định về nhà trước rồi tính.

May thay, nơi tổ chức tiệc tối là một chỗ rất quen thuộc với cô.

Các loại cửa hông, cửa sau cô đều thuộc nằm lòng.

Cô dễ dàng lén lút rời khỏi, đi bộ hơn một cây số mới ra tới đường lớn.

Khương Chỉ vẫy tay gọi một chiếc taxi, ngồi vào, cởi giày cao gót xong xuôi, cô mới bắt đầu lựa chọn.

Bạn thân làm như vậy cũng không chắc là do Khương Chỉ sống lỗi, mà rất có thể là bản thân cô ta không phải loại người tốt lành gì, chỉ cần tuyệt giao là được. Chuyện này cũng không khó giải quyết.

Cuối cùng vẫn là Trì Triệt đáng ghê tởm hơn.

Anh đã phá nát ảo tưởng về mối tình đầu dù cho phải chia tay nhưng vẫn rất tốt đẹp của Khương Chỉ.

*

Khương Chỉ đoán không sai, đám người ở lầu một đang chờ cô.

Từng phút từng giây cứ thế trôi qua, Khương Chỉ vẫn chưa xuất hiện. Có người cười xấu xa suy đoán.

"Có phải là Khương tiểu thư cảm thấy quá mất mặt, không dám đối diện với mọi người, dứt khoát xách váy chạy trốn rồi không?"

"Có thể lắm."

Một cô gái mặc trên mình bộ váy màu vàng tươi, gương mặt đáng yêu đảo tròng mắt.

"Tôi đi xem thử xem."

Qua mấy phút sau, cô ta trở về, trên mặt là vẻ ngỡ ngàng khó tin.

"Tôi đã kiểm tra camera giám sát, cô ta không hề rời đi."

"Vậy cô ta đi đâu?"

Những người khác nghe vậy thì nhao nhao ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.

Có người đề nghị: "Nếu không chúng ta đi lên sân thượng xem thử xem? Không phải lúc nãy Khương tiểu thư ở nơi đó sao? Có thể là cô ta vẫn luôn ở chỗ đó, nhìn dáng vẻ bối rối của cô ta không giống như là không biết gì cả, có khi cô ta còn biết nhiều hơn cả chúng ta."

"Có thể lắm! Chắc chắn là cô ta biết cho nên vừa mới nhìn thấy cô gái nghèo khó kia một cái, sắc mặt đã trở nên khó coi như vậy."

Cô gái mặc bộ váy màu vàng tươi kia cười nói.

"Nói không chừng là cô ta đang núp ở một cái xó xỉnh nào đó trên sân thượng mà khóc đó."

"Khương tiểu thư thật đáng thương..."

Có người tưởng tượng biểu cảm của Khương Chỉ lúc đó, cười khúc khích nói.

Cố Diện Hiệt vẫn đứng ở một bên quan sát. Anh ta ở lại chỗ này chứ không đi tìm Hà Ngộ, bởi vì cô gái mặc một bộ váy màu vàng tươi đó chính là bạn gái của anh ta, Khâu Minh Lộ.

Nghe cô ta liên tục nói xấu Khương Chỉ, Cố Diện Hiệt cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang vơi dần, giống như rượu đỏ bên trong ly thủy tinh này vậy.

Cuối cùng, thấy bọn họ nhất trí muốn lên lầu tìm Khương Chỉ để đưa khăn tay cho cô, giúp cô lau nước mắt.

Cố Diên Hiệt đã mất hết kiên nhẫn.

Lông mày của anh ta nhíu chặt lại, dường như sắp chịu không nổi nữa.

Bỗng nhiên, điện thoại của cô bạn gái nhỏ reo lên hai tiếng.

Cô ta dừng bước lại, hai mắt sáng lên, vội vàng lấy điện thoại ra xem tin tức.

Xem xong, Khâu Minh Lộ liền lên tiếng gọi đám người đang muốn đi lên lại.

"Chớ đi, Khương tiểu thư cũng không có trên sân thượng đâu."

"Sao hả, cô tìm được cô ta rồi à?" Có người hỏi.

"Không phải, tuy nhiên có thể xác định, mười phút trước cô ta vẫn còn ở trên sân thượng. Hơn nữa... không hổ là Khương tiểu thư, năng lực và thủ đoạn xử lý nguy cơ vô cùng xuất sắc, người bình thường không thể sánh được."

Khâu Minh Lộ nhìn điện thoại chằm chằm, vẻ mặt nghiền ngẫm.

"Đừng có thừa nước đục thả câu." Những người khác không nén nổi tò mò, cố gắng gặng hỏii: "Minh Lộ, cô nhận được tin tức gì đó, mau cho chúng tôi xem nào."

"Đừng nóng vội, tôi gửi vào nhóm cho các cậu xem.” Đầu ngón tay của Khâu Minh Lộ nhanh chóng lướt trên màn hình.

Mấy giây sau, điện thoại của Cố Diên Hiệt cũng rung lên.

Xem ra anh ta cũng nằm trong danh sách được gửi tin của Khâu Minh Lộ.

Anh ta lấy điện thoại di động ra xem tin tức.

Đó là một tấm hình chụp lại cảnh ở trên sân thượng. Trên đó có một cặp nam nữ đang hôn nhau, người nam tựa đầu vào cổ của người nữ.

Hình ảnh vô cùng nóng bỏng, nhưng đối với những người đang ở đây thì cũng chỉ là cảnh tượng rất thường gặp.

Nhưng khi Cố Diên Hiệt nhận ra người trong ảnh là ai, thân thể anh ta bỗng trở nên cứng đờ.

Khâu Minh Lộ quan sát thấy động tác nhỏ của bạn trai mình. Cô ta cười nhạo một tiếng, quay sang nhìn những người khác.

"Chúng ta đều đoán sai, người ta không phải vì bị Hà Ngộ coi là vật thay thế mà âm thầm rơi lệ, ngược lại bản thân cô ta rất tỉnh táo.”

"Không phải sao, vừa bị cậu chủ Hà đá đi liền câu được người mới có tiền hơn."

"Thật không hổ là Khương tiểu thư."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.