Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Chương 28: Ngày phá sản thứ hai mươi tám



Xế chiều thứ hai đầu tuần, trường học tiến hành tổ chức thi thử cuối kỳ.

Mục đích là muốn gõ cho mọi người một hồi chuông cảnh báo, để mọi người tự biết được trình độ của mình đến đâu, cũng hy vọng các sinh viên có thành tích thấp có thể bộc phát vào lần cuối này.

Điểm số của Vương Diễm Bình không tệ, bởi vì sau khi huấn luyện viên xem xong bài múa của cô ta đã lộ ra nụ cười đầu tiên.

Huấn luyện viên vỗ tay, khen ngợi Vương Diễm Bình.

"Rất tốt, đi xuống sân khấu nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục luyện tập đi."

Nghỉ ngơi xong lại luyện tập?

Mọi người đồng loạt ném tới chỗ Vương Diễm Bình những ánh mắt hâm mộ.

Vị huấn luyện viên này tên là Elasa, đến từ Nga.

Là người múa chính của đoàn múa ba-lê tốt nhất sân khấu kịch Paris.

Không chỉ múa vô cùng tốt, sau khi rời đoàn vẫn là ngôi sao bất diệt trong lòng tất cả những người đam mê múa ba-lê trên toàn thế giới, đồng thời cũng là một giáo viên dạy múa cực kỳ tốt.

Nghe nói hai người tranh cử có khả năng đảm nhiệm vị trí múa chính tiếp theo đều đã từng được cô ấy dạy dỗ.

Elasa vẫn luôn dạy học ở nước Pháp.

Chỉ khi những nước khác xuất hiện mầm tốt có thể gánh vác vai trò múa chính trong tương lai cô ấy mới đi tới để đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên.

Huấn luyện viên có lai lịch đặc biệt như vậy, phương thức dạy học nhất định sẽ rất nghiêm ngặt.

Hai chữ "Rất tốt" này chỉ mới xuất hiện mấy lần trong miệng của cô ấy.

Phần lớn thời gian, cô ấy chỉ nghiêm mặt lắc đầu với mọi người, yêu cầu người đó luyện thêm mấy tiếng nữa mới được phép nghỉ ngơi.

Cũng bởi vậy, rõ ràng là một mỹ nữ người Nga, tên cũng rất dễ nghe là Elasa,  vậy mà lại có thể nổi bật trong một đám huấn luyện viên Trung Quốc.

Trở thành Diệt Tuyệt sư thái* trong lòng học sinh.

*Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà nổi tiếng là một nhân vật cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định kiến và quan điểm hắc bạch phân minh lại quá độc ác, lạnh lùng. 

Khương Chỉ là người thứ hai đếm ngược đi lên sân khấu, vậy mà điểm của cô lại có thể đạt tới  gần điểm số cao nhất.

Bởi vì sau khi Elasa xem xong vũ đạo của cô, nụ cười trên mặt càng thêm tươi tắn, còn gật đầu liên tục với cô.

"Hoàn mỹ."

Hoàn mỹ và rất tốt giống nhau, chỉ có hai chữ, nhưng sự khác biệt lại không hề nhỏ.

Vẻ mặt Vương Diễm Bình lúc này xen chút khó xử cứng lại.

Mà khi Khương Chỉ đi xuống sân khấu thở hổn hển lau mồ hôi trên trán, lời nói của Elasa lại khiến cho sắc mặt Vương Diễm Bình càng thêm xấu xí.

"Khương Chỉ, nghe nói tối nay em muốn chuyển ra khỏi ký túc xá?"

"Vâng." 

Elasa ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ.

“Vậy giờ em về luôn đi, nếu không chờ đến lúc tan học cô sợ thể lực còn lại sẽ không đủ, không thể dọn đồ được.”

"... Diệt Tuyệt sư thái vậy mà lại chủ động cho học sinh về sớm? Giọng điệu còn săn sóc như vậy?"

Những bạn học khác cũng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, lúc này cách thời gian tan học còn tận hai tiếng nữa.

"Hai tiếng??? Có phải là Diệt Tuyệt cảm thấy vũ đạo của Khương Chỉ đã hoàn mỹ đến mức không cần luyện tập nữa rồi hay không."  

Đây không phải câu nghi vấn.

Bởi vì chỉ cần có một chút tỳ vết Diệt Tuyệt cũng sẽ không cho phép người đó về sớm, cô ấy nhất định sẽ khuyên người đó luyện tập nhiều hơn.

Ghen tị đến nổ đom đóm mắt.

Lúc này đây, tất cả mọi người trong phòng luyện múa đã hóa thân thành Chanh Tinh*, kể cả Lệ Chi ——

*Quả chanh thành tinh, ý nói vô cùng ghen tị.

Vừa rồi Diệt Tuyệt còn cau mày lắc đầu với cô ấy, cảnh cáo cô ấy nếu không chịu cố gắng hơn nữa thì tương lai chỉ có thể vào các đoàn múa nhỏ mà thôi.

"Không cần đâu."

Khương Chỉ lắc đầu một cái.

“Em đã hẹn xong thời gian dọn nhà với bạn rồi, anh ấy sẽ đến trường sau khi tan lớp."

Elasa hài lòng gật đầu.

Cô gái nhỏ này rất không tệ.

Nhảy tốt, bản thân có thiên phú nhưng cũng không tự mãn kiêu căng chủ quan, vẫn luôn kiên trì cố gắng từng bước một.

Trong mắt của Elasa, người có tính cách như Khương Chỉ nhất định sẽ là người thành công, bất kể là cô bước đi trên lĩnh vực nào cũng có thể đạt được thành tựu không tồi.

Cô ấy rất vui khi Khương Chỉ lựa chọn ba lê.

Đối với Khương Chỉ, Elasa càng nhìn càng thoả mãn, nhưng cô ấy cũng không quên Vương Diễm Bình ——

Cô gái này tuy thiên phú không bằng nhưng cũng là người tài ba, lại liều mạng cố gắng. Nhắc đến Vương Diễm Bình, Elasa liền cảm thấy đáng tiếc.

Bởi vì bên trong đoàn có yêu cầu, hàng năm sẽ chỉ được chọn ra một học viên ưu tú nhất trong các học sinh tốt nghiệp để gia nhập đoàn múa.

Nếu không có Khương Chỉ, Vương Diễm Bình nhất định sẽ thuận lợi gia nhập vũ đoàn sau khi tốt nghiệp, nhưng bây giờ...

Nhìn Vương Diễm Bình đang ở một bên nghỉ ngơi kéo cơ, trong ánh mắt của Elasa không khỏi ánh lên sự thương hại.

Nếu Vương Diễm Bình nhập học muộn một năm hoặc là sớm một năm thì tốt rồi.

Hết lần này tới lần khác lại gặp phải Khương Chỉ thiên phú tốt hơn cô ta, lại càng khắc khổ cố gắng hơn cô ta, là người đã định sẽ đạt được thành công.

Nhưng so với đáng tiếc, Elasa càng vui vẻ hơn khi năm sau đoàn múa sẽ có thêm một người ưu tú như Khương Chỉ gia nhập.

Cho nên Elasa cũng chỉ liếc nhìn Vương Diễm Bình một cái ngắn ngủi mà thôi, ngay sau đó liền chuyển sang thúc giục một học viên khác lên sân khấu.

Không ngờ tới ánh mắt ngắn ngủi này lại bị Vương Diễm Bình nhìn thấy, hơn nữa cô ta còn hiểu được toàn bộ ý nghĩ của Elasa lúc ấy ——

Xem ra huấn luyện viên đã nhận định là Khương Chỉ chắc chắn sẽ tiến vào đoàn cho nên mới phải cảm thấy đáng tiếc cho mình.

...

Trái tim Vương Diễm Bình thình thịch nhảy lên, mãnh liệt va chạm trong lồng ngực.

Vừa rồi lúc Khương Chỉ lên sân khấu biểu diễn, cô ta đã tập trung tinh thần nhìn vào, mặc dù biết mình và đối phương có cách biệt, cô ta vẫn không nhụt chí.

Cô ta chăm chú nhìn vào mỗi một bước nhảy, mỗi một cái xoay người của Khương Chỉ, khắc thật sâu vào trong đầu, coi những hình ảnh này như động lực khích lệ mình mai sau.

Dù sao thì cách ngày tốt nghiệp chỉ còn mấy tháng, cô ta có thể ngủ ít đi hai giờ mỗi này, lại rút từ hai ngày nghỉ ngơi trong tháng xuống còn một ngày...

Không, nửa ngày!

Cắn răng tăng cường độ luyện tập lên kiên trì đến kỳ sát hạch tốt nghiệp, nhất định có thể đuổi kịp trình độ Khương Chỉ.

Lúc Elasa khen Khương Chỉ, trong lòng cô ta vô cùng ghen tị. Nhưng cô ta nghĩ, chỉ cần mình nỗ lực cố gắng là có thể chuyển hóa cảm giác hâm mộ thành động lực.

Cho đến khi Elasa dùng ánh mắt thương hại nhìn cô ta.

Lúc này Vương Diễm Bình mới ý thức được, kết quả này đã là chuyện chắc chắn.

Sự cố gắng của cô ta, kế hoạch huấn luyện cường độ cao của cô ta, thực ra đều chỉ là chút giãy dụa vô vị không chịu thừa nhận thất bại mà thôi.

Hy vọng cuối cùng cũng bị đánh vỡ, trong đầu cô ta bỗng nhiên tràn đầy rối rắm.

Khuôn mặt thẫn thờ giống như người chết, Vương Diễm Bình không cách nào khống chế biểu cảm của chính mình, cũng không nghĩ ra được lúc này mình nên làm ra cái vẻ mặt gì, tay chân lạnh lẽo, đầu óc choáng váng, hoa mắt chóng mặt, lỗ tai còn vang lên từng trận ong ong.

Cô ta không nhớ mình đã giãn cơ bao lâu.

Chỉ biết trong đầu trống trơn cái gì cũng không suy nghĩ được, rồi lại như có vô vàn suy nghĩ vụt lên. Cô ta hoàn toàn bị phân tâm, không để ý tới mình đã giãn cơ bao nhiêu lâu, cứ tiếp tục duy trì động tác vừa rồi như cũ.

Đột nhiên, Vương Diễm Bình nghe thấy người bên cạnh nhỏ giọng bàn luận về Khương Chỉ.

"Vừa rồi cô ta... Nói là “he”* có đúng không?"

*Ở đây Khương Chỉ dùng tiếng Anh để giao tiếp với Elasa, he trong tiếng Anh là anh ấy.

Mặc dù Elasa đã ở Trung Quốc được một năm, nhưng trình độ tiếng Trung của cô ấy chỉ giới hạn ở tên các loại vật phẩm đơn giản hoặc đồ ăn, món Gà Cung Bảo là thứ mà cô ấy quen thuộc nhất.

Vậy nên bình thường cô ấy đều dùng tiếng Anh giao lưu với mọi người. 

"Đúng rồi."

Vương Diễm Bình hoàn hồn, thu lại chân đang đặt trên lan can, trực tiếp ngồi xuống dưới đất, cùng các cô gái khác tạo thành một vòng tròn nhỏ.

"Cô ta nói là “he”, tôi đoán người tới đón cô ta là đàn ông."

Nghe thế, năm cô gái ngồi thành vòng tròn đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý, do dự đưa ra suy đoán.

“Có khi nào chính là người hôm đó mở cửa xe cho cô ta hay không...”

"Suỵt! Cậu nói lớn tiếng quá!"

Một cô gái liều mạng phất tay ra hiệu cô gái vừa rồi mau ngừng lại, ngửa đầu lên liếc nhìn xa xa, thấy Khương Chỉ không chú ý đến bên này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Thì tớ cảm thấy thế thôi, chắc là người đàn ông kia đấy. Hôm đó ông ta vừa đưa Khương Chỉ đến trường, mấy hôm sau Khương Chỉ đã có tiền để chuyển khỏi ký túc xá."

Vừa nhìn liền đoán được là hai người này chuẩn bị ở chung với nhau.

Vương Diễm Bình suy nghĩ kĩ càng, lắc đầu phủ định.

"Nhưng tớ cảm thấy hẳn là không phải đâu. Chỉ là bao dưỡng một sinh viên đại học nho nhỏ mà thôi, trả cho ít tiền, mua cho một cái phòng nhỏ lại cho thêm một chiếc xe là quá nhiều rồi, nào có chuyện đích thân giúp cô ta dọn nhà?" 

Đối với mấy người giàu có kia mà nói, thời gian còn quý hơn tiền.

Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì cần gì phải lãng phí thời gian tự tay làm? Vợ cả dọn nhà còn không thể khiến bọn họ đích thân ra tay, huống chi chỉ là một tình nhân nhỏ.

Lúc nói chuyện bát quái mà đòi logic thì chẳng có ai thích cả. Vương Diễm Bình vừa nói xong, sự tò mò hứng thú của mọi người đều nhanh chóng hạ xuống không ít.

Có người còn liếc xéo cô ta một cái, xéo xắt nói:

"Vậy thì thế nào? Coi như là ông già kia phái người giúp việc tới giúp cậu ta dọn nhà thì có thể thay đổi được gì sao? Không phải đều là bị bao dưỡng hay sao, chuyện này không phải đã đủ chứng minh tác phong của cô ta không ra gì rồi đó sao?  Khương Chỉ và bạn cùng phòng Ly Ly trước kia của cô ta chính là cùng một loại người, so ra chả ai cao quý hơn ai."

"Cậu bị hâm à."

Vương Diễm Bình nhỏ giọng mắng cô gái vừa nói chuyện.

"Sao tớ có thể nói giúp Khương Chỉ được? Cô ta là người có độ cạnh tranh cao nhất, tớ còn ước gì cô ta có thể trở thành trò cười trước mặt mọi người. Mấy cậu có động não chút nào không vậy? Đừng có chỉ nghe loáng thoáng đã vội vã đánh giá, chưa gì đã tranh cãi với nhau rồi, có công phu này thà đi ra ngoài kiếm tiền không phải tốt hơn sao?"

"... Vậy cậu có ý gì?"

"Tớ cảm thấy thảo luận chuyện này cũng chả có ý nghĩa gì, Đừng nói không xuất hiện, cho dù có xuất hiện cũng chỉ có thể chứng minh cậu ta bị bao dưỡng mà thôi, thế nhưng tối hôm qua những người trong khoa chúng ta đã biết rõ chuyện này rồi, vừa không có tính mới mẻ, nói ra còn khiến cho người ta cảm thấy mình nói nhiều đần độn vô vị."

"Không thể nói không có ý nghĩa gì được..."

Cô gái vẫn luôn không lên tiếng lúc này chợt liếc nhìn Vương Diễm Bình, như sợ bị phản bác, cẩn thận từng li từng tí đưa ra quan điểm của bản thân.

"Trường học của chúng ta vẫn luôn rất chú ý tới danh tiếng của học sinh, không chỉ lập ra quy tắc tác phong và kỷ luật nghiêm khắc mà còn thực thi cực kỳ nghiêm ngặt. Các cậu thử ngẫm lại chuyện của Ly Ly kia đi, cậu ta để bạn trai ở trong ký túc xá, mới khiến người ta buồn nôn một chút thôi đã trực tiếp bị đuổi học luôn rồi.”

"Thế nhưng Khương Chỉ không dẫn người vào ký túc xá nha, chuyện bị bao dưỡng đó chúng ta cũng không có chứng cứ. Tối đa cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới hình tượng của cậu ta trong lòng huấn luyện viên mà thôi.”

Nghe thấy nửa câu sau, Vương Diễm Bình lập tức trừng lớn hai mắt.

"Như thế là đủ rồi!"

Cô ta cắt đứt tiếng thảo luận của các cô gái, lên tiếng nhắc nhở.

"Mặc dù bên trong quy tắc của trường học không có điều lệ này, thế nhưng ngay ngày đầu tiên Diệt Tuyệt đến trường học đã nói rõ, mặc dù cô ấy đến từ Paris, nhưng cũng yêu cầu các học viên đặt toàn bộ tinh lực vào chuyện nâng cao khả năng múa của mình. Nếu cuộc sống riêng quá hỗn loạn, thì cho dù có múa tốt đến đâu, trong lòng cô ấy cũng sẽ thấy người đó không xứng.”

"Cô ấy đã dùng tới từ “không xứng”, từ đó có thể thấy được, hậu quả của chuyện này không chỉ đơn giản là ảnh hưởng tới mặt mũi nữa, có khi đến cả thành tích sát hạch cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Có khi cả kỳ tuyển chọn vào đoàn múa ba lê của năm sau cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Lời nói của Vương Diễm Bình rõ ràng đang có ý xúi giục các cô gái thông đồng làm việc xấu, muốn liên thủ mượn cơ hội này làm gì đó để kéo Khương Chỉ xuống nước. Như vậy tỷ lệ cô ta có thể tiến vào trong vũ đoàn sẽ tăng thêm mấy lần.

Các cô gái xung quanh đều nghe hiểu, nhưng không có ai lập tức nhận lời của cô ta mà đều âm thầm suy tính trong lòng.

Nếu như chuyện này chỉ có lợi cho một mình Vương Diễm Bình thì chắc chắn mấy người này sẽ không tham dự vào.

Thế nhưng nếu như giải quyết Khương Chỉ thì cũng có lợi với bọn họ. Bởi vì Vương Diễm Bình không giống Khương Chỉ, giữa bọn họ tuy có chênh lệch sai biệt nhưng không quá xa xôi, nếu bọn họ cố gắng đủ có khi còn có thể vượt qua Vương Diễm Bình.

Nghĩ vậy, bọn họ mới lên tiếng đáp lại Vương Diễm Bình.

"Coi như cậu nói có lý, nhưng huấn luyện viên làm sao có thể biết chuyện cô ta bị bao dưỡng cơ chứ? Cũng chỉ là được chiếc xe khá là sang trọng đưa đón mà thôi. Nếu cô ta cứ liều chết nói hai người chỉ là bạn bè thì chúng ta có thể làm gì được?”

“Cái này thì đơn giản thôi.”

Vương Diễm Bình mỉm cười, cô ta mở ảnh chụp chiếc xe sang và ông già kia ra.

“Kể cả hôm nay ông già đó không tới, thì nơi cô ta dọn tới chắc chắn cũng là nhà của ông ta. Tôi đoán nơi cô ta tới sẽ là một biệt thự cao cấp tương xứng với chiếc xe sang kia. Bây giờ cô ta chỉ là một đứa đã phá sản, thậm chí còn phải đi làm thêm kiếm tiền, làm sao có khả năng ở nổi một nơi như vậy. Thực ra chuyện này cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, các cậu đoán thử tuổi tác của người đàn ông kia đi, khẳng định ông ta đã có vợ con cả rồi, nói thế nào cũng thấy cô ta chính là kẻ thứ ba, mà làm kẻ thứ ba còn đáng ghê tởm hơn bị bao dưỡng nhiều."

Có người lên tiếng phụ họa: "Phải đó! Kẻ thứ ba đáng bị nhốt vào chuồng heo.”

"Đến lúc đó chúng ta chỉ nặc danh gửi ảnh chụp của cô ta tới hòm thư của trường học, trường học nhất định sẽ thẩm tra lại... À, thực ra tỉ mỉ ngẫm lại, không tra ra được mới là tốt nhất chứ nhỉ?"

Nếu như không tra ra được, trường học nhất định sẽ dò hỏi những học sinh khác.

Lời đồn đại càng lan truyền lại càng sai lệch, nhất định kết quả mà lãnh đạo trường học nhận được còn khó coi hơn so với sự thực.

Đến lúc đó cho dù Khương Chỉ có trăm cái miệng cũng khó có thể biện bạch.

Mấy người quyết định chủ ý xong liền bắt đầu thực thi.

Còn sợ giữa đường lật xe nên hết sức cẩn thận.

Không kể cho bất kì ai khác, cũng không thông báo cho lãnh đạo trường trước tiên, lúc nói chuyện còn đặc biệt tách khỏi những bạn học khác —— đặc biệt là Lệ Chi, tránh có người mật báo trước cho Khương Chỉ.

Hai tiếng sau, Khương Chỉ không biết mình bị nhìn chằm chằm nãy giờ thong thả đi tắm rửa sạch sẽ, tâm trạng thư thái thay quần áo thường ngày rời đi.

Mấy người Vương Diễm Bình sợ làm lỡ thời gian, bỏ lỡ khoảng thời gian Khương Chỉ dọn nhà nên không thèm tắm rửa cứ thế chạy thẳng về ký túc xá, khoác tạm một chiếc áo rộng rãi, mặc vội quần rồi nhanh chóng chạy theo Khương Chỉ trở về ký túc xá.

Đến khi đi tới cửa túc xá, mấy cô gái đều hết sức vui mừng với quyết định không tắm rửa của mình.

Bởi vì chiếc xe sang trong tấm ảnh hôm trước đang dừng lại ngay ở cửa ra vào, ông già bên trong ảnh chụp cũng đang đứng ngay bên cạnh xe, vừa thấy Khương Chỉ đến liền tiến lên đỡ lấy túi xách trong tay của cô, sau đó lại hỏi thăm cô vài câu.

Sau khi ông ấy đăng ký với bảo vệ ở cửa thì hai người cùng nhau đi vào ký túc xá nữ.

"!!!"

Mấy người Vương Diễm Bình nhìn thấy một màn này đều vô cùng kinh hãi, nhưng ai nấy đều không nói gì, mỗi một người đều cầm điện thoại di động lên điên cuồng quay chụp lại hình ảnh của Khương Chỉ và người đàn ông kia. Thẳng đến lúc hai người đã vào trong ký túc, xá mọi người mới có thời gian rảnh rỗi trò chuyện.

"Trời ạ! Không chỉ có chiếc xe kia, ông già kia cũng lên sân khấu luôn rồi. Không ngờ ông ta lại thật sự đích thân giúp Khương Chỉ dọn nhà??"

"Có thể là tình yêu chân thành cũng nên."

Mấy người chậc chậc cảm khái, nhưng lần này lại chẳng có ai ghen ghét với cô.

Được một người đàn ông giàu có giúp đỡ túi xách, còn đích thân giúp đỡ dọn nhà. Rất tốt, bọn họ còn hi vọng nhìn thấy cảnh tượng hai người kia càng thân mật hơn nữa, nếu như ôm nhau trước mặt mọi người thì càng tốt.

Đám người Vương Diễm Bình đều cảm thấy hôm nay mình đã gặp vận may lớn rồi, có thể chụp được những chứng cớ này đúng là quá tốt.

Mấy người đều không đi lên lầu, chỉ chầu chực đứng ở dưới sân mở sẵn camera ra chờ đợi quay chụp lại cảnh tiếp theo.

Ai nấy đều muốn chụp được hình ảnh Khương Chỉ và ông già cùng nhau tiến vào xe. Trong quá trình quay clip, mọi người đều nghĩ đến đủ loại phương pháp hiểm độc hơn cách ban nãy bọn họ đã bàn bạc.

Bọn họ dự định không nộp chứng cứ này cho trường học mà sẽ cầm theo gặp mặt Khương Chỉ để uy hiếp trước.

Khi đó Khương Chỉ nhất định sẽ rất hoang mang.

Vì thanh danh, cũng vì bảo vệ tư cách gia nhập đoàn múa ba lê sắp tới tay, rất có khả năng rất sẽ đập tiền mua chuộc bọn họ, để bọn họ ngậm miệng lại.

Số tiền kia sẽ ngay lập tức trở thành chứng cứ càng có sức thuyết phục hơn so với ảnh chụp và video——

Nếu như chuyện bị bao dưỡng và là kẻ thứ ba không phải là sự thực thì cô ta cần gì phải vội vã cầm tiền tới để bịt miệng bọn họ cơ chứ?

Lệ Chi đã nhìn thấy hết động tác của mấy người ở dưới lầu. Cô ấy cảm thấy kì quái nên tìm đến một người bạn khác để hỏi thăm.

Người bạn này cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng người đó lại nói cho cô ấy tin tức Khương Chỉ bị một ông già giàu có bao dưỡng mà mình nghe ngóng được ra.

Sau khi Lệ Chi nói chuyện với người này liền lập tức hiểu rõ mấy người kia có ý đồ gì!

Cô ấy chạy vội lên phòng ký túc xá của Khương Chỉ, nói hết ý đồ xấu xa của mấy người bên dưới cho bạn tốt của mình biết, muốn bạn tốt chuẩn bị tâm lý đối phó.

Thế nhưng Khương Chỉ nghe xong lại chỉ yên lặng, sau đó mỉm cười đáp một tiếng: “Há, biết rồi" rồi lại cúi đầu bận rộn sắp xếp đồ đạc. Cô gom lại tất cả đồ mỹ phẩm của mình màu một chiếc hộp, sau đó đưa cho Lệ Chi.

"Cậu cầm đi."

"Hả?"

Lệ Chi ngẩn ra, sau đó có chút khó hiểu hỏi cô:

“Cậu muốn tớ nện đống mỹ phẩm này lên mặt mấy người đó sao? Tớ… Tớ nghĩ chúng ta vẫn còn cách nào đó tốt hơn mà, từ nhỏ đến lớn tớ chưa đánh người bao giờ...”

Đến cả mắng người cũng không mắng được mấy lần.

Nhìn vào vẻ mặt quẫn bách của cô gái nhỏ trước mắt, Khương Chỉ xì một cái bật cười, cô trấn an vỗ nhẹ lên tóc Lệ Chi.

"Không phải, đây là tớ tặng lại cho cậu đó. Phần lớn đều là đồ mới mua, tớ còn chưa bóc tem nữa, còn lại cũng mới dùng qua một, hai lần thôi, rất sạch.”

Cầm mỹ phẩm cao cấp như này đập người thì thật đáng tiếc.

Và cũng rất không tôn trọng các nhãn hiệu này.

Đôi mắt Lệ Chi trừng càng lúc càng lớn, mỹ phẩm đắt tiền như vậy mà bạn tốt cứ tùy tiện đưa cho cô như vậy á?

Nhưng Khương Chỉ đã kể rằng cô đang hẹn hò với Trì Triệt, hẳn là Trì Triệt sẽ chuẩn bị cho Khương Chỉ nhiều mỹ phẩm tốt hơn nhỉ. Cô ấy quyết định không tiếp tục hỏi về chuyện này nữa mà chuyển qua lắc lắc cánh tay Khương Chỉ, muốn cô tỉnh táo lại một chút:

“Bây giờ cậu còn quan tâm đến đống mỹ phẩm này sao, mấy người đang đứng ở bên dưới kia đang chờ đợi để bôi nhọ cậu đấy! Cậu còn không mau suy nghĩ biện pháp giải quyết đi, phải làm sáng tỏ trước mặt mọi người!"

"Không cần đâu, thanh giả tự thanh*."

*Người ngay thẳng, trong sạch dù có bị nói xấu vu oan cũng không cần phải lên tiếng thanh minh, sự thật tự khắc sẽ được phơi bày.

Khương Chỉ đoán lúc này Trì Triệt hẳn vẫn còn đang làm việc ở công ty, mà kể cả anh có đang rảnh thì cô cũng không có ý định gọi anh tới tận đây chỉ vì để phản bác đám con gái tư tưởng xấu xa kia.

Thực ra cho tới bây giờ Khương Chỉ đều không để ý tới việc người khác bàn luận về mình như thế nào.

Bởi vì cho dù mấy người kia ở sau lưng nói cô thành gái đứng đường, kẻ không ai muốn, bị vạn người khinh thường cũng không ảnh hưởng gì, cô vẫn sống rất tốt.

Cô không phải người thích phản bác vả mặt người khác. Lúc tâm trạng không tốt làm bọn họ vả mặt cho hả giận còn được, nhưng nếu ngày nào cũng như vậy, Khương Chỉ còn ngại tay đau.

Huống chi hiện tại cô chỉ muốn về nhà sớm một chút, sau đó đợi Trì Triệt tan ca về nhà cùng cô ăn cơm.

Cô không muốn tốn thời gian và sức lực đi đối phó đám người kia.

Nội tâm của Lệ Chi không mạnh mẽ bằng cô, không thể hiểu được suy nghĩ này, còn cảm thấy rất uất ức.

Cô ấy tủi thân theo sát Khương Chỉ đi xuống lầu.

Kỳ thực, đồ của Khương Chỉ không có nhiều, tài xế đi mất hai chuyến đã chất hết lên xe. Vì thế lúc đi xuống Khương Chỉ chỉ ôm một chiếc áo khoác mà thôi.

Vương Diễm Bình ở dưới lầu nhận được tin Khương Chỉ đã tiến vào thang máy, cô ta nhanh chóng nhắc nhở các chị em khác.

"Mau chuẩn bị tinh thần, cô ta sắp xuống rồi.”

Mấy người xung quanh nghe thế thì lập tức nâng cao tinh thần, một nửa đồng loạt giơ camera lên nhắm ngay cửa túc xá, nửa còn lại thì quay camera sang chiếc xe sang, muốn quay chụp ông già kia ——

Hiện giờ, những người tới đây muốn quay chụp lại đã không chỉ có mấy cô gái lúc đầu nữa.

Mặc dù Vương Diễm Bình không hề tiết lộ kế hoạch cho những người khác nhưng có nhiều cô gái đứng trước cổng ký túc xá nữ như vậy, hơn nữa trước cổng còn có một chiếc xe sang trọng đỗ lại một lúc lâu, đương nhiên sẽ có người kể hết chuyện tối hôm qua lên nhóm chat.

Có không ít người tới muốn vây xem chuyện hoa khôi trường học bị bao dưỡng là như thế nào.

Khương Chỉ còn chưa đi xuống, mọi cử động của ông già giàu có kia đã rơi vào tầm ngắm của mấy người.

Chỉ thấy ông ta đột nhiên đi ra. Những người khác tưởng rằng ông sẽ đi tới cổng đón Khương Chỉ đều cảm khái: “Ai da, chỉ có mấy bước là tới cửa xe, vậy mà còn muốn đi vào đón người nữa.”, nhưng đột nhiên ‘ông già’ kia lại chuyển hướng!

Chỉ thấy ông ta vòng ra phía sau xe, mở cửa sau ra.

“Ông ta định làm gì vậy?”

Mọi người còn chưa hết hoang mang đã nhìn thấy có một đôi chân thon dài vươn ra từ ghế sau  ——

Là chân của một người đàn ông!

Ở ghế sau còn có người khác ư?

Người nào mà lại có thể khiến cho lão già giàu có kia giúp mở cửa xe chứ?

Không để cho bọn họ có nhiều thời gian đoán già đoán non, thậm chí ngay cả thời gian để quan sát kỹ càng nhãn hiệu đôi giày và chiếc quần kia cũng không có. Ánh mắt mọi người đã nhanh chóng bị khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông mới xuất hiện này hấp dẫn.

"..."

Đẹp trai, xuất chúng, càng đáng giận hơn là bọn họ đều mới nhìn thấy khuôn mặt này trên các trang web lớn vào ngày hôm qua.

Trì Triệt xuống xe chẳng qua chỉ vì cảm thấy Khương Chỉ sắp xuống nên muốn đón cô mà thôi. Anh không hề biết động tác xuống xe của mình đã khiến cho không ít người đang đứng đây chờ chế giễu Khương Chỉ đều sững sờ đến hóa đá.

"Thì ra người đàn ông mà mấy người gọi là ông già siêu giàu kia là tài xế của Trì Triệt?!"

Người đầu tiên thoát khỏi sự khống chế của ý chí thế giới sau khi tỉnh táo lại đã nhận ra là mình bị chơi một vố rồi, liền hừ một tiếng nói.

Mấy người này tràn đầy phấn khởi chờ cả nửa ngày là vì muốn nhìn thấy vở kịch hoa khôi của trường bị một lão già nhà giàu bao dưỡng. Trọng điểm ở đây chính là hai từ ‘lão già’, phải già mới có chuyện đáng xem!

Nếu người tới đón Khương Chỉ là Trì Triệt thì bọn họ ngoại trừ ước ao ghen tị ra căn bản không sinh ra nổi bất kỳ ý nghĩ nào khác!

Vui vẻ sao?

Chuyện này làm gì có chỗ nào vui vẻ cơ chứ!

Không chỉ như vậy, bọn họ còn cảm thấy xấu hổ vì đã coi tài xế của nhà họ Trì thành một ông già giàu có, cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nhìn người nữa rồi.

Lúc đó bọn họ không chỉ vì chiếc xe sang này mới cảm thấy ông ta là người có tiền, mà là vì nhìn thấy quần áo ông mặc trên người sang trọng đắt tiền, không hề giống đồ mà một người tài xế có thể mặc nên mới chắc chắn như vậy!

Nào ai ngờ được, người mặc lên bộ quần áo mà những người ở đây phải vất vả rất nhiều năm mới có thể mua được lại chỉ là một người tài xế của nhà họ Trì mà thôi.

... 

Bọn họ sống còn không bằng tài xế nhà người ta nữa!

Vương Diễm Bình nhìn thấy cảnh này, lòng cũng như tro nguội.

Bởi vì cô ta biết rõ, Trì Triệt xuất hiện có ý nghĩa gì. Cho dù Khương Chỉ có thực sự bị bao dưỡng thì vẫn có thể dùng mấy từ “yêu đương bình thường” để biện giải.

Cô ta lại khôi phục trạng thái tràn đầy rối rắm lúc trước.

Làm sao bây giờ, không thể lôi Khương Chỉ xuống nước, tư cách gia nhập đoàn múa ba-lê của cô ta cũng không còn nữa.

Rốt cuộc phải như thế nào thì cô ta mới có thể đánh bại được Khương Chỉ?

Vì sao Khương Chỉ đã bị sản rồi mà sự chênh lệch của hai người vẫn lớn như vậy?

Vương Diễm Bình không chịu đựng được nữa, cô ta bắt đầu nảy sinh ý định tồi tệ: Có phải mình cũng nên tìm một người tới bao dưỡng mình, có phải như vậy thì hai người mới có thể ngang bằng, mình mới có thể ganh đua cao thấp với cô hay không?

Nhưng cô ta phải tới chỗ nào để tìm được người còn có tiền hơn cả Trì Triệt cơ chứ.

Mà đối phương vì sao lại phải vừa ý cô ta?

Vương Diễm Bình ở trong truyện gốc cũng có liên luỵ rất nghiêm trọng về lợi ích với Khương Chỉ, đương nhiên cũng bị ý chí của thế giới này chi phối nhiều hơn. Giờ phút này cô ta đương nhiên bị kích thích nghiêm trọng hơn rất những người khác.

Những người khác còn rất may mắn, bọn họ chỉ bị ác ý của Vương Diễm Bình lây nhiễm mà thôi. Mặc dù bây giờ bọn họ phải chịu một chút đả kích, nhưng chỉ cần cố gắng thay đổi góc độ khác nhìn lại thì vẫn có thể miễn cưỡng an ủi chính mình  ——

Dù sao thì người đàn ông hoàn mỹ như thế cũng không tự tay giúp Khương Chỉ bê hành lý, anh chỉ ngồi ở trong xe chờ cô mà thôi.

Xem ra tin tức ngày hôm qua cũng không quá chân thực, cái gì mà quỳ một gối giúp cô hả giận cơ chứ.

Nhất định là toàn khuếch đại sự thực!

Lại nhìn sang người đàn ông giàu có kia, không chỉ ngũ quan tinh xảo như được điêu khắc từ băng tuyết, khí chất của anh cũng vô cùng lạnh lùng. Mặc dù tiếng nói chuyện xung quanh tuy không lớn, nhưng chỉ cần cẩn thận lắng nghe một chút, anh nhất định vẫn có thể phát hiện ra mình là nhân vật chính đang được mọi người thảo luận.

Thế nhưng vẻ mặt của người đàn ông vẫn không thay đổi chút nào, dáng đứng của anh thẳng tắp, thờ ơ với tất cả.

Người đàn ông như vậy, lại còn giàu có hơn người.

Mọi người càng nghĩ càng thấy bài báo hôm qua nhất định chỉ là nói dối, ảnh chụp khẳng định cũng chỉ là giả dối mà thôi.

Cho đến mười giây đồng hồ sau, lúc Khương Chỉ đi ra khỏi cửa thang máy bước đến cổng ký túc xá.

Mọi người mới được chứng kiến cái gì gọi là sông băng ngàn mét một giây hòa tan, cái gì gọi là bạn trai nhị thập tứ hiếu.

*Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh) vào thời nhà Nguyên biên soạn.

Chỉ thấy một giây trước anh còn là quý công tử toả ra hơi lạnh bốn phía, một giây sau vừa nhìn thấy Khương Chỉ mặt mày lập tức hiện lên ý cười nồng đậm, bước nhanh về phía trước.

Khương Chỉ cầm theo áo khoác đang chuẩn bị mặc lên người thì nghe thấy Lệ Chi ở bên cạnh bỗng nhiên cực kỳ hoảng hốt "A" một tiếng.

Cô bị dọa sợ đến mức tay cũng run lên.

Cô còn chưa kịp hỏi Lệ Chi xem có chuyện gì thì đã cảm thấy có thứ gì đó giúp cô cản gió, bóng tối chợt bao phủ lên người mình.

Một phút sau, áo choàng trong tay cô đã bị người cầm lấy.

“Sao em chưa mặc áo đã đi xuống rồi?”

Giọng nói nam tính quen thuộc khiến cho Khương Chỉ giật mình, cô không thể tin ngẩng đầu lên, không ngờ lại thật sự nhìn thấy Trì Triệt đang mỉm cười nhìn mình.

Anh kéo Khương Chỉ lại gần, giúp cô mặc áo khoác.

Áo khoác lông thỏ mềm mại lại ấm áp. Hai mắt Khương Chỉ sáng rực lộ ra ngoài áo khoác, cô hưng phấn hỏi anh: “Sao anh lại tới đây, không phải anh còn đang bận sao?" 

Nhìn thế nào cũng thấy cô còn mềm mại hơn cả lông thỏ.

Sợ Khương Chỉ đang đi giày cao gót sẽ bị vấp ngã, Trì Triệt nhịn xuống ý định nhéo mặt cô, cầm tay cô vững vàng dẫn ra cửa xe đã mở sẵn.

"Ừm, may là xong sớm hơn hai tiếng."

Tài xế nghe xong khóe miệng không chịu đựng được co giật mấy cái.

May mắn?

Trên đường tới đây ông chủ vẫn luôn ngủ bù ở phía sau xe. Ngay cả lúc vừa rồi, trước khi xuống xe anh vẫn còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như sắp mệt muốn chết rồi, chẳng qua chỉ là vì muốn tới đón bạn gái về nhà mà cứ như liều mạng vậy.

Anh không chỉ không kể công, còn phải nói ‘may mắn’ để che giấu nữa chứ.

Tài xế cảm thấy ông chủ của mình thật sự là một người đàn ông quá tốt, đã là đàn ông thì nhất định phải thương vợ như vậy!

Khương tiểu thư gả cho anh nhất định sẽ không phải chịu thiệt.

Đến cả tài xế đã kết hôn đều cảm thấy mình đang bị đút thức ăn cho chó, càng khỏi nói tới mấy thanh niên trẻ tuổi chưa kết hôn đang hóng hớt xung quanh.

Con trai thì thầm ghen tỵ trong lòng, con gái thì khóc ròng, chỉ hận không thể dùng một số tiền lớn để thay đi đôi mắt vừa mới nhìn thấy một màn này. Hai người kia không cần lên tiếng giải thích, chỉ riêng phản ứng lúc nhìn thấy nhau cũng đủ để đánh tan tất cả mọi lời đồn.

"Thế này sao có thể là bao dưỡng được, rõ ràng chính là cặp tình nhân nhỏ đang trong giai đoạn yêu nhau mặn nồng mà. Làm gì có tí nào liên quan tới tiền bạc cơ chứ?”

So với việc đột nhiên bị nhét một đống thức ăn cho chó còn có chuyện càng làm người tức giận hơn là, gần ba mươi người bọn họ chen chúc vây quanh một vòng, thêm cả một đám người đang ở trong ký túc xá vừa nghe tin liền thi nhau mở cửa sổ ra nhìn xuống.

Thế nhưng hai người Khương Chỉ và Trì Triệt vẫn luôn nhìn nhau không rời.

Từ lúc xuống lầu cho đến khi lên xe rời đi, từ đầu đến cuối hai người vẫn không thèm nhìn bọn họ lấy một cái.

Cứ như là bọn họ gây ra thanh thế lớn như vậy cũng không xứng để hai người kia liếc mắt nhìn một cái.

Giờ phút này tất cả mọi người đã bị sự thực vả thẳng vào mặt làm cho tỉnh táo lại, không còn bị “ác ý” điều khiển, tâm lý không còn kích động nữa, không còn suy nghĩ “bất kể Khương Chỉ làm gì cũng là sai, cô sẽ phải gặp xui xẻo” nữa.

Sau khi lấy lại bình tĩnh thì mọi người đều phản ứng giống như người bình thường.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng chiếc xe sang trọng kia hoàn toàn biến mất, trên mặt hầu hết những người đứng đây đều mang biểu cảm xấu hổ lúng túng.

Người lúc trước hoan hô to nhất, ồn ào nhất giờ phút này lại càng im lặng ngậm miệng. Cho dù chỉ là người đến vây xem trò vui cũng cảm thấy khuôn mặt của mình đã bị vả đau, vội vàng đổi chủ đề.

Vốn dĩ kể từ khi Trì Triệt xuất hiện Lệ Chi đã vui vẻ hẳn lên, mặc dù người suýt chút nữa bị bôi đen không phải là cô ấy, nhưng lúc này cô ấy lại nảy sinh một lại cảm giác hãnh diện khó tả.

Bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ tất cả mọi người đều muốn liều mạng bỏ qua chuyện vừa xảy ra, lại không kìm lòng được mà sinh ra một loại cảm giác khinh bỉ.

Sau khi nhận ra được tâm tình khinh bỉ này của mình.

Lúc này Lệ Chi mới hiểu rõ ý nghĩ của Khương Chỉ——

Đối với loại người này, quả thật không đủ tư cách để được gọi là “kẻ thù”. Khinh thường không quan tâm có khi còn đả kích bọn họ hơn đối mặt cãi vã gấp trăm lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.