Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Chương 36: Ngày phá sản thứ ba mươi sáu



Có chuẩn bị, đỡ phiền phức về sau. 

Đây chính là nguyên tắc làm việc của Khương Chỉ.

Nguyễn Điềm Điềm còn chưa vào tới nhà hàng, Khương Chỉ đã nhận được tin nhắn từ người cô sắp xếp theo dõi từ trước, “Hà Ngộ đưa cô ta đến và đang chờ ở bãi đỗ xe”.

Khương Chỉ nhắn xong đoạn tin nhắn kia, rồi tiếp tục bình thản uống trà, không thèm nhìn Nguyễn Điềm Điềm lấy một cái, cũng không nói thêm lời nào nữa.

Hạ Tố Huân vốn chỉ định tùy tiện ứng phó với Khương Chỉ vài câu mà thôi.

Vừa nghe Khương Chỉ nói chuyện, vừa đau đầu nhức óc nghĩ cách đối phó với người xuyên vào Khương Chỉ.

Đột nhiên Khương Chỉ im lặng như vậy, cô ta không thể không mở miệng nói chuyện.

Bởi vì nếu đối phương thật sự là Khương Chỉ nguyên bản trong đời thực, thì chỉ cần cô ta do dự dừng lại một chút xíu thôi cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

Hạ Tố Huân đành phải sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, áy náy cười cười với Khương Chỉ.

“Thật ngại quá, trước giờ tôi vẫn cho rằng cô thích Hà Ngộ, cho nên vừa rồi nghe được cô nói như vậy có hơi bất ngờ.”

Lúc này Khương Chỉ mới nhìn sang Nguyễn Điềm Điềm.

Biểu hiện bên ngoài của đối phương đã bình thường trở lại, trên mặt quay về vẻ ngây thơ thường trực, đôi mắt thuần khiết và dịu dàng.

Hoàn toàn không khác gì so với những điều được miêu tả trong tiểu thuyết.

Cũng không khác biệt so với Hạ Tố Huân ở ngoài đời.

Khương Chỉ nhíu mày nói.

“Không sao đâu, cô bất ngờ cũng là chuyện bình thường. Dù sao rất nhiều người đều nói như vậy, tôi cũng đoán được cô sẽ hiểu lầm.”

“Ừm, vậy đây là điều thứ nhất mà cô đề cập tới, thế còn điều thứ hai thì sao?”

Hạ Tố Huân ra vẻ tò mò dò hỏi cô.

“Điều thứ hai?”

Khương Chỉ lắc đầu. Bây giờ cô đã biết người này rất có khả năng là Hạ Tố Huân, cho nên càng không thể nói ra hết mọi chuyện cho cô ta biết được.

“Không có điều thứ hai, tôi đã nói hết toàn bộ những gì muốn nói từ lúc nãy rồi.”

“......”

Hạ Tố Huân giật mình, còn chưa kịp làm gì đã thấy Khương Chỉ đứng dậy chào tạm biệt mình.

“Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn giải thích những chuyện khúc mắc của tôi với anh Hà, hiện tại chứng cứ cũng đưa cho cô rồi, hy vọng Nguyễn tiểu thư có thể yên tâm ở bên anh Hà. Tôi đảm bảo từ trước tới giờ anh ta chỉ thích một mình cô mà thôi.”

“Sau này tình cảm của hai người có trở nên thế nào, cho dù là thuận lợi hay trắc trở, cũng không còn liên quan gì đến tôi nữa.”

“Hi vọng hai người đừng nhớ đến tôi, cũng đừng nói đến tôi.”

Khương Chỉ nhàn nhạt cười lại với cô ta: “Tạm biệt.”

*

Sau khi Khương Chỉ rời khỏi phòng ăn liền nhanh chóng đi vào phòng quan sát của nhà hàng. Bởi vì trải qua cuộc hỗn loạn lần trước cho nên toàn bộ nhân viên của Serendipity, không ai là không biết đến Khương tiểu thư.

Cô chỉ mới bước vào cửa, ông chú nhân viên trực ban giám sát camera lập tức đứng dậy nhường ghế lại, kính cẩn lùi về ghế sau ngồi.

Tính cách ông vốn thành thật, không biết a dua nịnh hót, nhưng người có quyền thế đều thích nghe lời ngon ngọt. Chú bảo vệ trực ban chỉ đành cười trừ, vắt óc suy nghĩ tìm một câu nào để êm tai để nói ra.

Thế nhưng Khương tiểu thư lại lịch sự ngồi xuống ghế, không những rất tôn trọng ông, mà còn quay đầu lại cười lễ phép với ông, dáng vẻ rất dịu dàng.

“Không có gì đâu, cháu chỉ mượn dùng năm phút thôi, phiền chú Cửu ngồi trên sofa đợi cháu một chút, cháu sẽ xong nhanh thôi.”

Không ngờ cô còn biết tên của ông!

Chú Cửu ngẩn người hồi lâu rồi mới trả lời: “À vâng! Vâng!”

Khương Chỉ mỉm cười quay người lại xem camera giám sát. Sau khi cô rời đi, Nguyễn Điềm Điềm không lập tức xuống lầu tìm Hà Ngộ.

Cô ta vẫn cứ ngồi yên một chỗ đó một lúc lâu, sắc mặt xám xịt, rất khác với dáng vẻ hiền lành vô tội trước đó.

Khương Chỉ tặc lưỡi một cái.

Vẻ mặt này của Nguyễn Điềm Điềm trông còn phản diện hơn cả mấy Boss phản diện trong mấy bộ phim cung đấu, nhiêu đó cũng đủ gia nhập bảng xếp hạng 【 Diễn viên không cần trang điểm cũng có gương mặt phản diện độc ác 】rồi, có khi còn đứng đầu bảng ấy chứ.

Năm phút sau Nguyễn Điềm Điềm mới đeo kính râm lên rồi chậm rãi đứng dậy, bước vào thang máy đi xuống hầm để xe.

Hà Ngộ thấy Nguyễn Điềm Điềm quay lại liền vội vàng xuống xe mở cửa giúp cô ta, hai người ngồi trong xe cũng không trò chuyện mà lập tức rời đi.

Khương Chỉ nhíu chặt lông mày. May thay, chị Tô là người rất đáng tin cậy, ngay sau khi Khương Chỉ rời đi, cô ấy liền theo dõi sát sao từng hành động cử chỉ của Nguyễn Điềm Điềm.

Wechat ting ting mấy lần, từng câu chị Tô ghi lại được, chị ấy đều gửi hết cho Khương Chỉ.

【 Sau khi em đi, cô ta lập tức gọi điện cho Hà Ngộ kêu anh ta đến nhà hàng đón cô ta.】

【 Hình như Hà Ngộ đang hỏi nội dung cuộc trò chuyện của hai người.】

【Bởi vì cô ta nói “Khương Chỉ muốn chúng ta chia tay, cô ta còn nói là dì Hà nhất định sẽ bênh vực cho cô ta. Hả? Trì Triệt? Em không biết, không thấy cô ta nhắc đến, em nghĩ...... có thể những chuyện xấu của bọn họ chỉ là tin đồn mà thôi, hoặc cũng có thể là Trì Triệt đơn phương theo đuổi Khương Chỉ cũng nên?”】

......

Nghe qua những lời này, dường như cô ta chỉ đang ra vẻ chính mình mới là người chịu tổn thương, đổi trắng thay đen, khiến anh ta coi Khương Chỉ là kẻ phản diện, trắng trợn bôi xấu Khương Chỉ trước mặt Hà Ngộ.

Nhưng nếu suy xét kỹ một chút thì sẽ nhận ra ngay, thật ra mục đích chủ yếu của cô ta là muốn phá hỏng quan hệ của Khương Chỉ và Trì Triệt.

Để trải đường cho kế hoạch sau này của cô ta.

Khương Chỉ gập ngón trỏ lại, gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, trầm tư suy nghĩ.

Cô ta định đợi đến khi tình cảm của cô và Trì Triệt càng thêm ổn định, đến lúc đó sẽ tìm cơ hội thêm mắm dặm muối vào chuyện ngày hôm nay rồi nói cho Trì Triệt nghe.

Vậy thì hiện giờ, Khương Chỉ đã có thể cơ bản xác định được người xuyên vào Nguyễn Điềm Điềm chính là Hạ Tố Huân nguyên bản.

Phán đoán của cô không phải dựa vào hành động mờ ám của Nguyễn Điềm Điềm, mà là bởi vì ——

Người quan trọng nhất đối với Nguyễn Điềm Điềm là Hà Ngộ, cho nên nếu thực sự là Nguyễn Điềm Điềm, nhất định cô ta sẽ mong muốn Khương Chỉ và Trì Triệt ở bên nhau đến già, chứ sẽ không chủ động chen chân vào mối quan hệ này để hãm hại cô.

Còn Hạ Tố Huân thì khác, từ chuyện cô ta viết ra quyển sách này đã đủ chứng minh rằng cô ta không hề quan tâm đến chuyện Khương Chỉ có yêu Hà Ngộ hay không. Cô ta chỉ muốn nhìn thấy Khương Chỉ phải chết mà thôi.

Khương Chỉ nảy sinh tình cảm với Trì Triệt sẽ khiến mọi chuyện càng ngày càng tốt hơn, cho nên cô ta mới muốn phá hư mối quan hệ này.

Đây là suy luận logic, không liên quan gì đến cảm tính của cô.

Ting ting ——

Chị Tô lại nhắn tin tới.

Khương Chỉ mở tin nhắn ra xem, đầu tiên là kinh ngạc tột độ, sau đó lại bật cười.

Chị Tô nhanh chóng nhắn một cái icon #bĩu môi, sau đó nói.

【 Tuy chị không hiểu rõ mối quan hệ giữa các em, nhưng tiểu Khương à, mắt nhìn người của chị vẫn rất tốt. Thật lòng mà nói, chị cảm thấy ông chủ tiểu Trì của chúng ta tốt hơn tên Hà Ngộ kia.】

Ting ting ——

【 Hơn nữa không chỉ tốt hơn một chút đâu, tên kia làm gì có tư cách so sánh với ông chủ của chúng ta!】

Khương Chỉ cười cười nhắn lại cho chị Tô.

【 Chị Tô nói rất đúng, em cũng nghĩ như vậy.】

*

Nếu đã chắc chắn cô ta là Hạ Tố Huân, lại đoán ra được ý định của cô ta, Khương Chỉ sao có thể ở yên một chỗ chờ chết, chờ cô ta ra tay trước rồi mới giải quyết được.

Thứ nhất, bị động sẽ không có ưu thế, hơn nữa, nếu chuẩn bị từ bây giờ thì có thể gặp chiêu tiếp chiêu dễ dàng. Chứ nếu đợi đến sau này để Hạ Tố Huân lợi dụng lúc mình đang buông lỏng cảnh giác để ra tay thì sẽ rất khó đối phó.

Trên đường về nhà, Khương Chỉ chỉ mải mê suy nghĩ, nếu muốn đẩy nhanh tốc độ tiến triển của cốt truyện, có lẽ cách tốt nhất chính là nhanh chóng công bố tin tức đính hôn của mình và Trì Triệt với bên ngoài.

Làm càng lớn thì càng tốt, mức độ ghen ghét của Hạ Tố Huân sẽ nhanh chóng chạm ngưỡng giới hạn, gấp gáp ra tay phá hư tình cảm giữa cô và Trì Triệt.

Sau khi quyết định xong xuôi, cô hạ quyết tâm đợi Trì Triệt tan làm về nhà sẽ bàn bạc với anh.

Trước gì Khương Chỉ vẫn luôn giữ vững nguyên tắc đối đãi với người khác là, nếu đối xử tồi tệ với cô, cô lười để ý đến. Nhưng nếu muốn cô chết, vậy mời xuống mồ trước đi.

Nguyên tắc này sẽ không thay đổi vì bất kỳ ai, kể cả là bạn thân của cô. Ngược lại, khi biết người muốn mình chết chính là bạn thân, Khương Chỉ lại không hề cảm thấy buồn bã.

Suy nghĩ của cô rất rõ ràng, loại phụ nữ này không xứng làm bạn của cô, càng không xứng để cô buồn.

Cho nên từ đầu đến giờ, Khương Chỉ vẫn luôn tập trung tinh thần nghĩ cách phản kích đối phó với cô ta, không hề lãng phí thời gian u sầu buồn bã.

Thậm chí Khương Chỉ còn muốn cảm ơn Hạ Tố Huân, bởi vì cô ta đã hận thù cô quá mãnh liệt, mới khiến cho cô không chút do dự xóa bỏ hết mọi tình cảm trước đó, toàn tâm toàn ý coi cô ta như kẻ thù.

Bảy giờ tối Trì Triệt mới về tới nhà. Vừa đẩy cửa vào đã lập tức nhận ra có điều gì đó khác thường.

Hôm nay không có hương thơm ngào ngạt của đồ ăn mê người như thường ngày.

Anh nhíu mày thầm nói.

“Hôm nay dì Lưu không có ở đây sao? Vậy cơm......”

Trương Tứ đang giúp Trì Triệt cởi áo khoác nghe vậy thì vội vàng lên tiếng ngăn lại.

“Hôm nay tiểu thư tự tay làm cơm. Khương tiểu thư nói cô ấy vẫn luôn bận rộn việc học nên chưa thể chăm sóc thiếu gia cho thật tốt. Thương thiếu gia phải làm việc vất vả cho nên cô ấy đã tự tay làm bữa tối.”

Trương Tứ cũng ngầm lắc đầu ra hiệu cho Trì Triệt, ý muốn nói là ——

“Thiếu gia, xin ngài hãy thận trọng từng hành động của mình.”

Trì Triệt gật đầu hiểu rõ, đưa một tay lên nới lỏng cà vạt, vẻ mặt đăm chiêu như đang có điều suy tư.

Đúng rồi, bài kiểm tra đã hoàn thành từ hôm qua rồi, hừm......

Vậy thì không cần phải giữ sức nữa rồi nhỉ?

Trong nhà ăn phát ra từng tia sáng lấp lánh, làn da trắng nõn nà của cô dưới ánh sáng chiếu rọi càng gần như trở nên trong suốt.

Trì Triệt nhìn cô, trong mắt tràn ngập dịu dàng. Cô mặc một chiếc tạp dề có in hình một chú mèo dễ thương, rối rít chạy qua chạy lại quanh bàn ăn, chăm chú sắp xếp từng bộ bát đũa thật hoàn mỹ, khiến lòng anh ấm áp vô cùng.

Ở bên Khương Chỉ, phần lớn thời gian Trì Triệt đều có những cảm xúc tích cực, nhưng chủ yếu đều là bởi vì anh đang hạnh phúc khi được đắm chìm trong tình yêu với cô.

Nhưng hôm nay thì khác.

Năm nay Trì Triệt đã bước vào tuổi 26, rốt cuộc tới hôm nay anh mới được nếm thử được cảm giác hạnh phúc khi có người chờ mình ở nhà.

Cuối cùng anh cũng có nhà của riêng mình.

Trì Triệt xắn ống tay áo lên rồi tiến đến, ga lăng kéo ghế ra giúp Khương Chỉ, để cô ngồi trước.

Sau đó tự mình sắp xếp hết chỗ bát đũa còn lại rồi mới ngồi xuống.

“Ngon không?”

Sau khi ăn được một nửa, hai mắt của Khương Chỉ sáng rực, cô hỏi anh.

Bởi vì trước giờ cô rất ít khi nấu ăn, cho nên toàn bộ chỗ đồ ăn này cũng chỉ là nhờ khả năng nấu ăn thiên bẩm của cô mà thôi. Hơn nữa những món này đều có độ khó rất cao, cô nấu nhiều lắm cũng chỉ được coi là “ngon” mà thôi.

Nhưng “Hương vị gia đình“ lại là điểm cộng của những món ăn này.

Trì Triệt trả lời cô một cách chắc chắn.

“Rất ngon.”

Muốn chứng minh cho cô thấy anh không nói suông, cho nên quyết định ăn hết chỗ đồ ăn này, ăn được bao nhiêu thì gắng sức ăn hết bấy nhiêu.

Khương Chỉ nhìn thấy anh ăn rất nhanh, không giống như là để ứng phó, trong lòng cũng vui vẻ hơn, nhẹ nhàng nói với anh.

“Vậy sau này ngày nào em cũng sẽ nấu bữa tối cho anh.”

“Được.”

Trì Triệt cầm bát cơm trước mặt Khương Chỉ, múc nửa bát canh rồi đưa lại cho cô.

“Trời đang lạnh, em nên ăn nhiều canh một chút.”

Khương Chỉ nghe lời múc hai thìa canh uống hết. Thấy thời gian cũng đến lúc rồi, cô liền đi thẳng vào vấn đề chính.

“Trì Triệt, em có một chuyện muốn nói với anh.”

“Hửm......”

Trì Triệt nhanh chóng hiểu ra, thì ra tối hôm nay cô làm nhiều món ăn như vậy, không phải là vì thương anh chịu khổ, mà là bởi có chuyện muốn nhờ.

Anh muốn nói với Khương Chỉ rằng, nếu cần giúp đỡ thì cứ nói thẳng là được, không cần phải tốn công lấy lòng anh như vậy. Bởi vì chắc chắn anh sẽ không bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô.

Nhưng suy nghĩ một hồi, Trì Triệt lại cảm thấy, nếu mỗi lần cô nhờ anh giúp đỡ đều dùng “cách làm ngọt ngào” này dường như cũng không tệ lắm?

Cho nên anh cũng không vạch trần cô, kiên trì ăn hết bát cơm, sau đó uống hai ngụm nước, xóa đi mùi thức ăn còn sót lại trong miệng rồi mới ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nghe cô nói chuyện.

“Những hiểu lầm giữa chúng ta đã được giải quyết hết rồi. Em cảm thấy tình cảm của chúng ta không chỉ trở lại như trước, mà còn càng thêm mặn nồng hơn xưa, đúng không?”

Trì Triệt nghe xong, gật đầu với cô.

“Đúng vậy.”

Chân thành đối đãi sẽ giữ lửa tình yêu. Lúc mới bắt đầu, bởi vì bọn họ không đủ thẳng thắn, lại đều không thích để ý đến chuyện riêng của nhau, cho nên mặc dù đã hẹn hò hai năm nhưng tiến triển vẫn vô cùng khá chậm.

Nhưng khi gặp lại nhau sau hai tháng xa cách thì tình cảm lại đột nhiên phát triển mạnh mẽ, nhanh hơn không ít lần so với trước kia.

Khương Chỉ nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay của anh, dịu dàng nói.

“Cho nên em nghĩ chúng ta không cần tiếp tục hẹn hò như thế này nữa, em muốn công bố tin tức chúng ta đính hôn cho mọi người biết.”

Đôi tay của cô mềm mại như tơ lụa. Trì Triệt trở tay lại, mạnh mẽ nắm chặt tay của cô.

Quả thật tùy tiện làm ra một hành động nhỏ đều như đang gợi tình.

Khương Chỉ vẫn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy anh...... từ chối cô!

“Không được.”

Khương Chỉ khẽ giật mình: “...... Vì sao?”

“Bác Khương sẽ không đồng ý. Em quên rồi sao, lúc trước ông ấy đã từng nói, ông ấy sợ sau khi em gả vào nhà anh sẽ bị ức hiếp cho nên nhất định phải chờ sau khi thế lực của nhà họ Khương mạnh mẽ trở lại mới cho phép chúng ta đính hôn.”

Trì Triệt chăm chú đùa nghịch các ngón tay của cô.

Khương Chỉ nhíu mày, cố gắng chỉnh lại giọng nói càng dịu dàng đáng yêu hơn.

“Nhưng mà rất nhiều cô gái đang thèm muốn có được anh. Anh vừa đẹp trai, vừa có gia thế lớn, hơn nữa rất biết chăm sóc người khác, tiền đồ tương lai vô cùng xán lạn.”

Trì Triệt vẫn không chịu ngẩng đầu, ánh mắt anh khóa chặt vào năm ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, hờ hững trả lời.

“Lúc em hiểu nhầm anh bị phú bà bao dưỡng, bọn họ đã nói vậy rồi. Nhưng cũng đâu có cô gái nào đến theo đuổi anh, Chỉ Chỉ nghĩ nhiều rồi.”

Lúc này còn lôi chuyện cũ ra.

Khương Chỉ nhất thời bị nghẹn lời, trừng mắt nhìn Trì Triệt.

“Nhất định là có, chỉ là anh không chú ý thôi.”

“Nếu như anh không có ấn tượng với bất kỳ ai khác, chẳng phải em càng nên yên tâm hơn sao?”

Trì Triệt không biết Khương Chỉ nói như vậy là ý gì. Nhưng theo như anh thấy, dường như đây là biểu hiện của sự tự ti.

Cho nên anh trấn an cô.

“Không ai sánh được với em cả.”

Lời này rất hay, nghe rất xuôi tai.

Nhưng lại gây bất lợi cho Khương Chỉ muốn đạt được mục đích của mình. Có nhiều lúc cô suýt nữa không kìm được xúc động muốn nói ra toàn bộ chuyện của mình và Hạ Tố Huân cho Trì Triệt nghe.

Nhưng một khi đã nhắc đến chuyện này, nếu không muốn để Trì Triệt hiểu lầm “Cô nhằm vào Nguyễn Điềm Điềm là vì Hà Ngộ “, thì nhất định phải nói ra chuyện cô là người xuyên không cho anh nghe.

Mà muốn giải thích cho kỹ, không chỉ tốn nhiều thời gian, mà còn có thể khiến cho thế giới quan của Trì Triệt bị sụp đổ, tự phủ nhận ý nghĩa tồn tại của chính mình.

Không ai muốn biết sự thật mình chỉ là một nhân vật dưới bút người khác, nhân sinh cả đời, bao nhiêu cảm xúc vui buồn cũng chỉ là do người khác tùy tiện viết ra.

Không ai muốn mình trở thành Truman* thứ hai cả.

*Nhân vật chính trong The Truman Show - Bộ phim hài kịch kể về cuộc đời của Truman Burbank, ngôi sao trong chính cuộc đời của mình. Toàn bộ cuộc đời của anh chỉ là một show thực tế được dựng lên, những người xung quanh là những diễn viên, còn nơi anh đang sống là một phim trường lớn. Tất cả các hoạt động của anh đều được ghi lại bằng máy quay, và được phát sóng trên truyền hình 24/7. Anh đã sống cuộc đời đó trong suốt 30 năm, và cho đến khi nhận ra sự thật, anh quyết định phải phá vỡ nó...

Khương Chỉ cảm thấy mình đúng thật là quá khổ sở. Cô không nghĩ tới chỗ khó khăn nhất trong kế hoạch phản kích của cô lại là thuyết phục Trì Triệt đồng ý tuyên bố đính hôn với mình.

Cô chỉ có thể tiếp tục diễn kịch, nhớ lại giọng điệu của Hạ Tố Huân, bắt chước cô ta giả bộ điềm đạm đáng yêu.

“Nhưng gần đây em có nghe được nhiều tin đồn...... nói hai cô thiên kim tiểu thư của hai gia tộc ở thành Nam đều đang để ý anh.”

“Nghe nói, bọn họ biết anh khó gần, cũng biết được tin đồn về chuyện của anh và em, cho nên muốn ra tay với ông của anh, định ra mắt thiên kim của bọn họ với ông của anh trước, đợi có được ấn tượng tốt thì sẽ nhờ ông của anh giới thiệu bọn họ cho anh.”

“Bọn họ đều là thiên kim từ gia tộc danh giá, học thức và phẩm hạnh chắc chắn đều rất tốt, cộng với chuyện nhà Khương của em sắp phá sản, ông của anh nhất định sẽ không đồng ý cho anh qua lại với em nữa.”

Khương Chỉ yếu ớt thở dài.

“Cho nên em thật sự muốn công bố quan hệ của chúng ta cho mọi người biết trước khi bọn họ tìm đến ông nội anh.”

Trì Triệt vốn còn cảm thấy nghi ngờ, Khương Chỉ là một cô gái rất tự tin và kiêu ngạo, làm sao cô lại lo sợ bất an chỉ vì những chuyện này.

Nhưng khi nghe thấy giọng điệu đáng thương và ủy khuất của cô thì anh liền ném hết những hoài nghi ra sau đầu, chỉ muốn trấn an cô thật tốt, cho cô một lời bảo đảm khiến cô an tâm. 

Trì Triệt nắm lấy tay Khương Chỉ, kéo cô vào trong lồng ngực của mình, trong mắt chỉ có chân thành vô hạn, nghiêm túc hứa hẹn với cô.

“Chắc chắn sẽ không như thế, dù ông của anh có quyết định như thế nào thì cũng không liên quan gì tới anh, không phải cái gì anh cũng nghe lời ông, em phải tin tưởng anh.”

“......”

Khương Chỉ nghẹn lời.

Hai phút sau, Khương Chỉ và Trì Triệt, một người lúc thì nũng nịu lúc thì tức giận năn nỉ, một người lại an ủi và hứa hẹn chân thành, nhưng vẫn kiên quyết không đồng ý tuyên bố đính hôn.

Cuối cùng, Khương Chỉ chỉ đành từ bỏ.

Cô không tiếp tục diễn nữa, hạ giọng nói.

“Này, ngay cả lời của ông nội anh cũng không sợ sẵn sàng chống đối, thế mà lại sợ ba em sao? Từ khi nào anh lại nghe lời ba em như thế?”

“Ừ.”

Trì Triệt không chút do dự gật đầu. Ngay một giây sau đó, lòng bàn tay của anh truyền đến một cảm giác đau đớn, bất chợt nhận ra đầu ngón tay của cô đang bấm vào tay anh.

Anh hít sâu một hơi.

Cực kỳ đau đớn.

“Anh đúng là một người con rể tốt nhỉ, nếu có cơ hội em sẽ lập tức nói cho ông ấy biết hành động của anh tối hôm nay, rồi hỏi ông ấy xem thử có phải là ông ấy lấy nhầm con hay không, hay anh mới là con ruột của ông ấy.”

Khương Chỉ cười tà ác giễu cợt một phen, sau đó đứng dậy kiêu ngạo trợn mắt rời đi.

Trì Triệt còn đang sững sờ vì cô đột nhiên nổi cáu thì chợt nghe thấy Khương Chỉ “Hứ” một cái lúc đi đến cửa phòng ăn, sau đó nhỏ giọng lầm bầm ——

“Lừa quỷ hả...... làm như là thân với ông ấy lắm vậy. Chẳng phải lúc trước ông ấy không cho anh có cử chỉ thân mật với em mà anh vẫn cứ làm sao, hứ, đồ hai mặt.”

Thật ra cô đã cố nói nhỏ rồi, nhưng bởi vì trong phòng yên tĩnh, cộng với thiết kế của căn phòng này, cho nên từng chữ cô nói đều bị Trì Triệt nghe thấy.

Chuyện lạ xảy ra rồi.

Trì Triệt bị cô mắng, nhưng anh lại không hề tức giận, cũng không buồn bực, ngược lại còn nhếch khóe môi, cảm thấy trong lòng vui vẻ đến lạ.

Bởi vì Khương Chỉ bị anh làm tức giận đến mức hậm hực khó chịu. Mỗi lần cô tức giận đều rất đáng yêu, bộ dạng dữ dằn, cho dù cô có mắng anh nặng lời thế nào, anh cũng chỉ cảm thấy hành động trừng mắt lúc nãy của cô còn đẹp hơn cả bình thường.

Hơn nữa Khương Chỉ mắng cũng đúng, anh đúng là hai mặt thật.

Trì Triệt không chỉ tán đồng chuyện cô chửi mình, mà còn bị bốn chữ “Cử chỉ thân mật“ kia gợi lên ký ức vào tối hôm đó.

Thêm vào dáng vẻ đẹp đẽ lúc tức giận của cô.

Lòng anh lại ngứa ngáy khó nhịn.

*

Chín giờ tối, Trì Triệt về phòng ngủ xử lý công việc.

Ngòi bút không ngừng di chuyển vù vù trên mặt giấy, để lại những vết mực mạnh mẽ rắn rỏi.

“Trì Triệt ——"

Khương Chỉ đang tắm thì gọi tên anh, giọng nói nhỏ nhẹ không rõ, như đang thì thầm.

Trì Triệt gác bút lại, lập tức đứng dậy tiến tới cửa phòng tắm, đứng ở ngoài cửa nói chuyện với cô.

“Sao vậy?”

“Em quên lấy đồ ngủ mới, bộ đồ này em đã mặc cả buổi tối rồi, từ trên xuống dưới đều có mùi dầu, vừa ngửi đã muốn nôn, không muốn mặc nó nữa.”

Giọng điệu của cô có vẻ hơi hụt hẫng.

Trì Triệt nhíu mày, chẳng lẽ do anh từ chối cô nên bây giờ cô đang buồn sao?

“Hừm ——“

Yêu cầu của Khương Thuận Nghiêu đương nhiên là rất quan trọng, nhưng chỉ vì nghe theo lời của ông ấy mà làm cho Khương Chỉ buồn thì đó chẳng khác nào anh đang lẫn lộn đầu đuôi.

Anh quyết định chờ Khương Chỉ ra ngoài sẽ hỏi cô rõ ràng. Nếu cô thật sự muốn tuyên bố đính hôn thì anh sẽ nghe theo lời cô.

Nhưng trước tiên phải dỗ dành cô đã.

“Để anh đi lấy đồ ngủ cho em.”

Trì Triệt vừa nói xong liền quay lưng đi về phía tủ quần áo.

Nào ngờ Khương Chỉ ở trong phòng tắm bỗng nhiên hét lên một tiếng.

“Hả! Không cần đâu, ở đây có đồ của anh đây này, em mặc tạm một lát, lấy được đồ của em rồi thay ra sau cũng được.”

Trì Triệt khẽ giật mình, đồ của anh?

À, là bộ áo sơ mi và quần tây lúc nãy anh thay ra sau khi tắm đó sao?

“Bộ đồ kia anh đã mặc cả ngày rồi, chắc là hơi có mùi rồi. Em đừng vội, trước tiên cứ lau khô người đã, đừng để bị lạnh, anh đưa đồ ngủ cho em ngay đây.”

Trì Triệt không nghĩ nhiều, vẫn cứ đi về hướng tủ quần áo.

Mới đi được hai bước, phía sau lưng anh chợt vang lên một tiếng —— lạch cạch, khóa cửa bị xoay ra.

Một luồng hơi nước vọt tới từ phía sau lưng.

Trì Triệt quay đầu lại, vừa nhìn thoáng qua đã lập tức bị một đôi chân dài thon thả trắng nõn hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.

......

Khương Chỉ không chỉ mặc đồ anh vừa mới thay ra còn chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi trên người.

Chiếc áo sơ mi hơi ngắn so với đôi chân dài của cô, hơn nữa còn bị thấm ướt từng mảng nước.

Tóc dài ướt sũng rũ xuống hai bên bả vai, những giọt nước không ngừng chảy dài trên khuôn mặt của cô, rồi nhỏ dần xuống chiếc áo sơ mi vốn đã bị ướt.

Những thứ lăn dài trên người cô đúng là nước, nhưng trong mắt Trì Triệt thì chẳng khác gì một mồi lửa nóng bỏng.

Còn chưa hết, Khương Chỉ còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa.

Cô nâng cánh tay lên hít hà mùi hương trên chiếc áo sơ mi, nháy mắt với Trì Triệt.

“Đúng là hơi có mùi thật, nhưng đây là mùi của anh.”

......

“Em thích mùi hương này.”

*

Đêm nay Khương Chỉ không chỉ tự mình chủ động, hơn nữa còn rất phối hợp.

Tuy rằng trong mắt của Trì Triệt, đêm đầu tiên đã đủ thăng hoa, nhưng đêm nay lại có cô hết lòng phối hợp với anh cho nên càng làm cho cảm xúc được đẩy lên cao nhất.

Khó trách người người đều nói đây là cách tốt nhất để hâm nóng tình cảm hai bên, khiến cho mối quan hệ càng thêm sâu đậm.

Trong một khoảnh khắc thăng hoa nào đó, anh đột nhiên cảm thấy Khương Chỉ giống như vị thần tình yêu và sắc đẹp trong thần thoại huyền ảo của phương Tây. Cô có một sức hấp dẫn khiến cho người khác quên đi tất cả, chỉ có thể chú ý đến cô.

Vào lúc cảm xúc thăng hoa đến đỉnh điểm, cả hai đều cảm nhận được tình tứ mãnh liệt.

Trì Triệt đang định nói lời ân ái với Khương Chỉ, nào ngờ cô vốn đang đổ mồ hôi đầy người mệt mỏi nằm ra đó, đầu óc trống rỗng lại đột nhiên mở miệng nói về chuyện lúc nãy.

“Trì, Trì Triệt, chúng ta hãy tuyên bố đính hôn đi, em thật sự, thật sự rất muốn nhanh chóng đính hôn với anh.”

“......”

Trì Triệt đã hiểu vì sao tối hôm nay cô lại chủ động như thế rồi.

Anh cũng hiểu ra, chuyện không tìm thấy đồ cũng chỉ là một bước trong kế hoạch của cô mà thôi.

Nghe thấy nhịp đập trái tim của cô bây giờ, động tác của anh vẫn chưa dừng lại, nhưng giọng nói đã lạnh hẳn đi.

“Tối nay em chủ động như thế, chỉ là vì muốn đạt được mục đích này thôi sao? Ngay cả chuyện này cũng có thể lấy ra để hoàn thành mục đích ư?”

Sao vậy, sao ngay cả trong thời điểm này mà vẫn còn tức giận với mình?

Khương Chỉ cũng không vì lời anh nói mà cảm thấy lo sợ, ngược lại còn liếc mắt nhìn Trì Triệt, cắn răng nhỏ giọng nói.

“Vậy anh nói thử xem, em làm vậy có hữu dụng hay không.”

“......

“Hữu dụng.”

Trì Triệt cũng không dùng giọng điệu lạnh lùng lúc nãy để đùa cô nữa, mà dịu dàng tựa đầu vào vai cô cười giễu nói.

“Cực kỳ hữu dụng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.