Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Chương 42: Ngày phá sản thứ bốn mươi hai



“Trì Triệt chính là tiểu bạch kiểm mà cô ta bao nuôi ư?!”

Khi Hạ Tố Huân nhìn thấy hotsearch trên weibo, cô ta gần như chết lặng, hai mắt u ám, suýt chút nữa ngất xỉu, phải vịn vào bồn rửa tay mới có thể đứng vững.

Hỏng rồi, sắp bị trả thù rồi.

Đưa USB cho Trì Triệt là một bước đi nguy hiểm.

Vì dù hai người có chia tay hay không thì nhất định đều sẽ phát hiện là do Hạ Tố Huân tác động vào.

Cô ta dám làm là vì cảm thấy hai người không có khả năng không chia tay.

Mà một khi chia tay, cho dù Khương Chỉ biết là do Hạ Tố Huân làm, muốn báo thù cũng sẽ không ai chịu giúp cô.

Một thiên kim tiểu thư đang lúc khó khăn đầy rẫy tiếng xấu, không ai giúp đỡ, không phải chỉ là một cục bột nhão, mặc người nhào nặn trong tay, không thể phản kháng thôi sao.

…….

Nhưng bây giờ, Trì Triệt đã giải thích rõ ràng, không những đứng ra thanh minh những chuyện này là hiểu lầm mà còn thể hiện thái độ cứng rắn bảo vệ vợ trước mặt công chúng.

Hạ Tố Huân biết, sau này đến lượt mình đen đủi rồi.

Cô ta lo lắng mở danh bạ điện thoại ra, trong lòng hoảng sợ, nhìn một lượt danh sách các lốp dự phòng* được đánh số 1, 2, 3, 4…. Mà vẫn không nghĩ ra nên gọi cho ai trước.

*Ứng viên, người thay thế.

“Đừng hoảng, không sao đâu, mình là nữ chính, đây là sách do mình viết, sẽ không lệch khỏi quỹ đạo đâu…..”

Cô ta nhắm mắt, lấy lại bình tĩnh, cảm thấy có lẽ nên gọi cho Hà Ngộ trước sẽ tốt hơn.

Lại tỏ vẻ ghét bỏ, anh ta cũng là nam chính của truyện này.

Trước khi Hạ Tố Tuân viết truyện, cô ta cũng đã đọc rất nhiều tiểu thuyết.

Trước khi xuyên việt, thể loại truyện xuyên thư đang rất phổ biến. Cô ta biết bước ngoặt của người xuyên thư đa phần đều nằm trên người nam chính. Một khi nam chính không còn tình cảm với nguyên nữ chính thì nguyên nữ chính sẽ không có khả năng thắng.

Trước khi Hà Ngộ phát hiện, cô ta nhất định phải biểu diễn một phen.

“Tút…..tút”

Nhưng sau khi bấm số “1” và quay số, tiếng “tút” thứ hai còn chưa kịp vang lên thì đối phương đã cúp máy rồi.

Đây là lần đầu tiên Hà Ngộ cúp điện thoại của cô.

Hạ Tố Huân ngẩn người, trái tim vừa mới bình tĩnh lại chợt đập mạnh, âm thanh rất lớn, giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng cô ta vậy.

Tại sao tim mình lại khó chịu như vậy?

Hà Ngộ chỉ cúp điện thoại thôi, đâu có nghĩa là anh ta đã biết sự thật. Năng lực chịu đựng của mình kém tới mức chỉ vì vậy mà đã đau đầu rối rắm rồi sao?

Nhưng không đợi cô ta suy nghĩ rõ ràng, trước mắt cô ta liền tối sầm.

Lần này, Hạ Tố Huân không kịp vịn vào bất cứ thứ gì, cứ thế mềm nhũn quỳ ngồi trên đất.

“Ọe” một tiếng, nôn ra.

*

Kỳ kinh nguyệt của Hạ Tố Huân đã bị chậm một tuần, tới bây giờ vẫn chưa thấy.

Nhưng vì thiết lập “yếu ớt, bệnh tật” của thân thể này mà cô ta vẫn luôn không để tâm đến.

Mãi cho tới khi cô ta nôn ra toàn bộ những gì đã ăn lúc tối, lại nôn ra nước chua, còn nôn khan không ngừng.

Hạ Tố Huân mới bắt đầu cảnh giác.

Buồn ngủ, nặng bụng, bụng thấp dần, phản ứng chậm, lại dễ kích động……

Triệu chứng gần đây của bản thân, chẳng phải chính là đặc điểm của thai kỳ đó sao?

Tuy nói hiệu quả cao nhất của BCS chỉ là 98%. Cho dù mỗi lần Hà Ngộ đều chuẩn bị đầy đủ các biện pháp an toàn cũng không thể nói lên điều gì.

Nhưng người mà Hạ Tố Huân nghĩ tới đầu tiên lại không phải Hà Ngộ.

Thai kỳ xuất hiện triệu chứng rõ ràng, ít nhất cũng phải ở tuần thứ 5, thứ 6.

Cô ta tính thử một chút, 5, 6 tuần trước, mình vẫn luôn ở bên Anh với……

Nghĩ tới đây, sắc mặt Hạ Tố Huân trở nên tái mét. Vốn dĩ là do nôn tới trắng bệch nhưng bây giờ lại trông giống như đánh phấn quá tay, mặt cắt không còn giọt máu.

Hiện tại, cô ta nào còn tâm tình đi điều tra nguyên nhân Hà Ngộ cúp điện thoại. Cũng không thèm súc miệng, vuốt ngực vài cái ổn định tinh thần xong liền đi ra cửa chạy thẳng tới bệnh viện.

Tuyệt đối không thể mang thai.

Nếu thật sự đã mang thai, phải lập tức hẹn lịch phá thai. Đứa trẻ này, cô ta không thể giữ lại.

*

Hà Ngộ vật lộn cả đêm.

Trong nguyên tác, anh ta là một người dễ kích động, tự đại nhưng cũng là một người có đặc tính Sue*, nếu không sao có thể làm nam chính được?

*Viết tắt của Mary Sues, để chỉ nhân vật nam quá hoàn hảo tới mức vô lý.

Thứ mà Hạ Tố Huân chọn làm điểm nổi bật của Hà Ngộ là “trí thông minh”.

Trong nguyên tác, cô ta đã nhiều lần dùng cách trực tiếp hoặc gián tiếp miêu tả sự thông minh của anh ta.

Túc trí đa mưu cùng thông minh vượt trội đều là những từ được dùng để miêu tả “Hà Ngộ”.

Chỉ vì thiết lập chính trong thế giới tiểu thuyết là “thích Điềm ghét Chỉ” nên Hà Ngộ mới giống những người khác, khi nhìn thấy Khương Chỉ, trước mắt như bị một tấm sa mỏng bao phủ.

Luôn luôn phán đoán sai lầm, mỗi lần sắp tiếp cận được tới sự thật lại theo bản năng mà trốn tránh.

Ngu xuẩn như heo.

Rất may, Trì Triệt là người thẳng thắn. Anh đã mạnh mẽ phơi bày chân tướng ra trước mắt Hà Ngộ.

Tấm sa được vén lên, thế giới mờ mịt đã trở nên rõ ràng.

Trước đây có rất nhiều điểm cố tình bị che khuất chợt tuôn trào như suối, từng chuyện từng chuyện đều được Hà Ngộ xâu chuỗi lại.

Trong lúc nhớ lại mọi chuyện, Hà Ngộ cũng nhận thức được những chuyện bản thân đã làm trước đây ngu ngốc tới mức nào.

Điều này khiến cho anh ta thao thức trằn trọc, cả đêm không ngủ được.

Giữa trưa ngày hôm sau, cuối cùng Hà Ngộ cũng sắp xếp lại toàn bộ suy nghĩ, giải quyết tất cả điểm vướng mắc, cũng biết rõ chuyện tiếp theo mình phải làm.

Chuyện đầu tiên chính là nói chia tay với Nguyễn Điềm Điềm.

Nguyên nhân lúc đầu anh ta thích Nguyễn Điềm Điềm là vì sự chất phác, thật thà của cô ta, khác hẳn với những tiểu thư nhà giàu kiêu căng ngạo mạn.

Nhưng sự thật chứng minh, cô ta không hề đơn thuần như vậy, mà ngược lại, tâm cơ còn rất thâm sâu.

Những gì cô ta làm trái ngược hoàn toàn hình tượng cô ta thể hiện trước mặt anh ta. 

Đúng, rất có thể là do lúc đầu phải chia tay với anh ta nên cô ta bị tổn thương quá sâu sắc, đổi tính đổi nết mà làm ra những chuyện này. Yêu một người thì nên chấp nhận những thay đổi của người đó.

Nhưng……….

Hà Ngộ đã không còn bị ý chí của thế giới thao túng nữa rồi.

Trong tình huống đầu óc tỉnh táo, tất nhiên anh ta cũng nhận ra được, ngay từ buổi tối trước ngày Quốc Khánh năm ngoái, khi nhìn thấy hàng lông mi cong dài của cô nhẹ rung trong gió, anh ta đã đem lòng yêu Khương Chỉ.

Sau đó lại điên cuồng chê bai Khương Chỉ, theo đuổi Nguyễn Điềm Điềm….. Thật ra cũng chỉ bởi vì anh ta bị Khương Chỉ từ chối quá nhiều lần, bị tổn thương, không còn mặt mũi.

Anh ta không muốn chấp nhận sự thật này nên mới làm những việc ngu ngốc ấy để trốn tránh.

Nếu đã không yêu Nguyễn Điềm Điềm, vậy chắc chắn anh ta không cần phải tự ép buộc bản thân chấp nhận sự thay đổi của Nguyễn Điềm Điềm thêm nữa.

Sau khi thông suốt, đầu óc Hà Ngộ trở nên rõ ràng, xử lý mọi chuyện rất nhanh gọn.

Giống như một tên đàn ông tồi không hề có tình cảm.

Vì không muốn nghe tiếng khóc khiến lòng người mềm nhũn của Nguyễn Điềm Điềm, anh ta chọn cách chia tay không có thành ý nhất ____

Dùng Wechat.

Ting ting ting!!

Mới vừa lên Wechat, một đống tin tức như tre già măng mọc ập tới, chấm đỏ nhảy liên hồi, nhiều tới tới mức thái dương của anh ta cũng phát đau.

“Lần này quá mất mặt.”

Anh ta vừa soạn tin nhắn chia tay gửi cho Nguyễn Điềm Điềm, vừa than thở.

Dù không xem nội dung tin tức, Hà Ngộ cũng có thể đoán ra được.

Sự quan tâm của những người đó đều là “Hóa ra tiểu bạch kiểm mà Khương Chỉ bao dưỡng chính là Trì Triệt”.

Lúc đầu, vì muốn khoe khoang, giữ lại thể diện nên khi người khác hỏi anh ta, “Nghe nói, gần đây Khương Chỉ bao dưỡng tiểu bạch kiểm là do giận dỗi cậu có phải không?”

Anh ta đều không phủ nhận, chỉ mỉm cười một cách thần bí, ngầm khẳng định cách nói này.

Cũng chính vì thái độ mập mờ lúc đó của anh ta mới khiến cho hình tượng Khương Chỉ liên tục làm phiền, gây chuyện để gây sự chú ý của anh ta in sâu vào tim mọi người, hễ có ai nghe thấy chuyện này đều sẽ cảm khái một câu.

“Cô ấy thích Hà Ngộ tới vậy sao? Vì giận dỗi anh ta mà ngay cả mặt mũi cũng không cần?”

Lúc đầu, Khương Chỉ mất mặt bao nhiêu thì bây giờ Hà Ngộ xấu hổ bấy nhiêu.

Hơn nữa, anh ta còn bị cười nhạo nhiều hơn.

Hà Ngộ càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực.

Anh ta không hiểu, tại sao bản thân lại có thể chỉ vì “giữ thể diện” mà làm ra nhiều chuyện hèn hạ như vậy.

Hơn nữa, bây giờ nghĩ lại, mỗi lần Khương Chỉ từ chối anh ta đều dùng thái độ vô cùng nghiêm túc, lời khó nghe nào cô cũng đã nói ra, vẻ mặt còn rất châm chọc và chán ghét.

Sao anh ta có thể nghĩ rằng đó là lạt mềm buộc chặt được chứ?

Rốt cuộc anh ta lấy sự tự tin đó ở đâu ra vậy?

*

Khi nhận được tin nhắn của Hà Ngộ, Cố Hiên Diệt vẫn còn đang rất kích động ở trên mạng. Anh ta chỉ chăm chăm lướt web, weibo, zhihu, tianya và thỏ khu*, bốn trang mạng được mở cả đêm, liên tục reload tin mới.

* Thỏ Khu là cách gọi vắn tắt của Khu vực giao lưu bình luận của cộng đồng mạng thuộc Diễn đàn thành văn học Tấn Giang.

Anh ta còn biết rõ về những động thái mới nhất của sự kiện trên weibo hơn cả Khương Chỉ và Trì Triệt.

“USB là của ai?”

Người đầu tiên đưa ra câu hỏi này chính là anh ta.

Không chỉ cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của quần chúng mà còn sai người giúp việc pha cà phê, thức đêm theo dõi diễn biến tiếp theo của sự việc.

Nếu để Khâu Minh Lộ nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, chắc chắn sẽ đem tất cả những gì anh ta nói về mình trả lại tất cả.

“Cố Nhị, anh xem lại bộ dạng hiện tại của mình đi, có khác nào bà già nhiều chuyện ở đầu thôn không??

Cố Hiên Diệt nhìn thấy tên người gửi là Hà Ngộ, nhăn mũi vài giây mới dùng vẻ mặt không tình nguyện mở ra tin nhắn thoại.

Giọng điệu khó chịu lập tức phát ra từ điện thoại.

“Tao chia tay với Điềm Điềm rồi.”

“Ồ, lạ nha.”

Cố Hiên Diệt lập tức gửi lại tin nhắn thoại cho anh ta.

“Hả?”

Đối phương đọc được rất nhanh.

Cố Hiên Diệt trực tiếp hỏi.

“Tại sao lại chia tay? Không phải cậu vừa nói chuyện với người trong nhà, một mực muốn kết hôn với Nguyễn Điềm Điềm sao?”

“Biết rồi còn hỏi?”

Hà Ngộ cau mày, anh nghĩ thông suốt rồi. Gần đây Cố Nhị cứ luôn châm chọc anh ta, nhất định là cảm thấy chuyện anh ta làm không phải là chuyện mà con người nên làm, bất bình thay cho Khương Chỉ.

Dù không biết vì sao Cố Nhị lại đứng về phía Khương Chỉ nhưng tình cảm anh em nhiều năm không thể bị hủy hoại chỉ vì chuyện này được.

Bởi vậy, sau khi gửi tin chia tay, Hà Ngộ lập tức thông báo chuyện này cho Cố Hiên Diệt.

“Hôm qua, cậu đã gửi cho tôi video quay lại cảnh cô ta giấu USB, tới tối lại nói cho tôi nguyên nhân Trì Triệt đăng weibo show ân ái, không phải là vì muốn tôi nhận ra bộ mặt thật của cô ta sao?”

Ha, thì ra anh ta đã hiểu rồi.

Vậy thì mình cũng không cần phải dùng tài khoản phụ để dẫn dắt mọi chuyện nữa.

Cố Hiên Diệt vừa click chuột tắt trang web, vừa giễu cợt Hà Ngộ.

“Bộ mặt thật? Hừ, người anh em, cậu nói chuyện khó nghe thật đấy. Không phải chỉ là một cái USB bôi nhọ đối thủ thôi ư, sao lại là lộ ra bộ mặt thật? Theo tôi thấy, chuyện này không thể đổ hết lên đầu một mình Điềm Điềm được, có trách thì cũng phải trách cậu.”

“Trách tôi?”

Hà Ngộ ngẩn người.

“Đúng vậy.”

Cố Diên Hiệt tắt mạng, duỗi người một cái, sau đó thoải mái nằm dài trên giường, nhắm mắt lại tiếp tục châm biếm người anh em tốt của mình.

“Trách sức quyến rũ của cậu quá lớn, xung quanh đầy ong bướm. Cậu nghĩ xem, vì muốn gây sự chú ý với cậu mà ngay cả Khương tiểu thư cũng chạy đi bao nuôi tiểu bạch kiểm, Nguyễn Điềm Điểm có thể không cảm giác được nguy hiểm à? Dù có là một cô gái đơn thuần đi chăng nữa cũng sẽ biến thành người mưu mô cả thôi, chuyện này rất bình thường.”

Hà Ngộ: “………….”

“Ơ, không đúng!”

Cố Diên Hiệt làm như vừa mới kịp phản ứng lại.

“Tôi quên mất, người Khương Chỉ bao dưỡng chính là Trì Triệt. Xin lỗi nha, hình tượng cô ấy theo đuổi cậu đã ăn sâu trong lòng tôi, nhất thời vẫn chưa sửa được.”

Hà Ngộ: “………….”

Kỹ thuật mắng người vòng vo này của Cố Nhị, đỉnh thật.

Khiến anh ta không nói nên lời.

Cố Diên Hiệt nói xong, nửa ngày sau vẫn không nghe thấy tiếng Hà Ngộ. Anh ta suy ngẫm một hồi, tự thấy nếu đã chia tay rồi thì cũng không nên cắn mãi không buông.

Nên cho kẻ ngu ngốc một cơ hội.

Anh ta chủ động đổi đề tài, cho Hà Ngộ một con đường lui.

“Ai, mà này, cậu đưa ra yêu cầu chia tay, cô ta không níu kéo sao?”

“Không, tôi sợ tôi mềm lòng nên không dám gọi điện thoại, nói chia tay qua wechat.”

Hà Ngộ cũng là người thẳng thắn, không hề giấu diếm chuyện gì.

Cũng có thể là vì tất cả những chuyện xấu hổ mà anh ta làm ra đều bị Cố Diên Hiệt nắm rõ, chi bằng dứt khoát cam chịu tự mình nói ra.

“Đúng là đồ tồi.”

Cố Diên Hiệt thành thật nói.

Dù chuyện mà Nguyễn Điềm Điềm làm ra rất ghê tởm, nhưng Cố Diên Hiệt cũng không thể ngờ rằng Hà Ngộ lại có thể không chút lưu luyến, dứt khoát chấm dứt tới như vậy.

Nghĩ lại, lúc đầu bản thân còn khuyên anh ta đi giành Khương Chỉ lại, Cố Diên Hiệt cảm thấy sợ hãi.

Đang trong lúc suy nghĩ thất thần, đầu dây điện thoại đối diện bỗng truyền tới tiếng mắng chửi.

“Con mẹ nó!”

Cố Diên Hiệt bị dọa sợ hết hồn.

“Không phải chỉ mắng cậu là đồ tồi thôi sao, cần gì phải phản ứng…..”

“Không phải! Nguyễn Điềm Điềm trả lời tin nhắn của tôi rồi!”

“Tin gì khiến cậu nóng giận như thế?”

Cố Diên Hiệt tò mò, suy đoán lung tung.

“Cô ta khóc cầu xin cậu à? Không đúng, cậu đang gọi điện với tôi cơ mà, sao có thể nghe tin nhắn thoại được.”

So với việc khóc lóc cầu xin còn kinh khủng hơn.

Hà Ngộ xem báo cáo bệnh án Nguyễn Điềm Điềm vừa gửi cho anh ta, phiền não vò đầu bứt tóc.

Không ngờ cô ta lại mang thai.

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng Hà tiên sinh có một chiếc mũ xanh biếc đội trên đầu!*

*Mũ xanh: bị cắm sừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.