Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Chương 56: Ngày phá sản thứ năm mươi sáu



Lũ lụt bất ngờ xuất hiện, cuồng phong bão tố, mưa đá, động đất, mưa lớn xảy ra ở khắp nơi……

Vào giây phút Hạ Tố Huân ngừng thở, tất cả những thảm họa đều đồng loạt xảy ra.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại đã phải gồng mình chống chọi với tất cả các loại thiên tai tự nhiên từng có trong lịch sử.

Tuy rằng trải qua nửa tiếng hết lòng cứu giúp, tính mạng của Hạ Tố Huân đã được giữ lại.

Nhưng trong vòng nửa tiếng này đã không ngừng xảy ra thiên tai. Hậu quả của thiên tai, những thành thị thôn trang bị thiên tai bão lũ ập đến hủy hoại, những thiệt hại nặng nề về cả người và của, cũng sẽ không vì tính mạng của cô ta được giữ lại mà trở thành chưa từng xảy ra, cũng không có khả năng khôi phục như lúc ban đầu.

Nhưng mà, có lẽ là vì Hạ Tố Huân bị bắt ở trong thành phố nơi Khương Chỉ ở nên trong suốt nửa tiếng qua, nơi đây không hề xảy ra bất kỳ tai họa gì.

Mặc dù thành phố kế bên đã phải hứng chịu động đất với cấp độ đạt tới mức độ lớn nhất bậc trung nhưng Khương Chỉ và Trì Triệt cũng không cảm thấy có gì xảy ra.

Như vậy rõ ràng trái với lẽ thường, Khương Chỉ có thể chú ý tới, những người khác cũng có thể chú ý tới.

Chỉ là bọn họ chỉ biết có điều khác thường, lại không biết nguyên nhân gây ra khác thường là do đâu.

Các nhà phong thủy thì nói thành phố này có vị trí phong thủy tốt, không chỉ có thế nam bắc mỗi phương ôm lấy một chiếc long hồ. Còn nhìn trên bản đồ cả nước, toàn bộ thành phố này vừa vặn ở vị trí mắt rồng.

“Không có thứ gì dám động chạm vào mắt rồng! Thành phố này không có thiên tai là chuyện bình thường, các vị không cần cảm thấy quái lạ”.

Các nhà nghiên cứu khoa học không tin lời đám người phong thủy kia, nhưng ai cũng để ý đến “thành phố may mắn” này.

Cho dù là vừa mới bị thương nặng vì thiên tai, nhưng sau khi nghe được hiện tượng không thể tưởng tượng được này, cũng muốn lập tức bò dậy khỏi cáng chạy một mạch đến “thành phố may mắn”.

“Nhất định là thành phố này có chỗ khác thường! Rất đáng giá để nghiên cứu!”

Về phần người dân bản địa của “thành phố may mắn”, bọn họ lại suy nghĩ nông cạn hơn. Chỉ biết sau khi nghe tin toàn cầu đã xảy ra những tai họa gì trong nửa tiếng vừa qua.

Mọi người đều là nghĩ lại mà sợ, lâm vào trạng thái sống sót sau tai nạn, ai nấy đều trốn ở trong nhà ổn định lại tinh thần.

“May mà mình sống ở đây, chứ nếu là ở nơi khác, chỉ e lúc này mạng cũng chẳng còn……”

Khương Chỉ không có thời gian cảm khái bản thân may mắn. Cô không hề do dự, cơ hồ là vừa mới nhận thấy được thiên tai ở mọi nơi có quan hệ mật thiết với Hạ Tố Huân liền đứng bật chạy khỏi sofa, lôi kéo Trì Triệt chạy ra ngoài cửa.

Trì Triệt cũng rất phối hợp, dọc đường đi đều ngậm chặt miệng, không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn đi theo từng bước chân của cô.

Mãi đến lúc bước lên xe, nghe thấy Khương Chỉ bảo tài xế lái xe đến nhà họ Hà.

Trì Triệt mới lên tiếng hỏi cô.

“Làm sao vậy?”

Khương Chỉ ấn nút màu trắng kéo tấm màn che giữa hàng ghế lái với hàng ghế sau, ngăn cách tài xế ở một bên. Thấy tài xế không thể nghe được lời mình nói chuyện mới yên tâm nhìn sang Trì Triệt đang ngồi bên cạnh.

“Em có một chuyện muốn nói cho anh biết”.

Cô rất hiếm khi dùng vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói chuyện với anh.

Trì Triệt thoáng ngẩn ra, ngay sau đó cũng nghiêm mặt nói.

“Em nói đi”.

“…… Trước khi nói em muốn hỏi anh trước một câu, anh có biết thế nào là xuyên qua không?”

Khương Chỉ kể lại cho Trì Triệt nghe toàn bộ quá trình  mình xuyên qua từ đầu đến cuối, cũng nói cho anh biết bọn họ đều là nhân vật trong sách.

Cô vừa mới giải thích bối cảnh xong, còn không ngừng lại cho Trì Triệt có thời gian tiêu hóa tin tức động trời này,liền mở miệng nói tiếp.

Cô cũng kể cho anh nghe về mối liên hệ giữa Hạ Tố Huân và thế giới này.

“Cho nên, Nguyễn…… Không, Hạ Tố Huân này không thể chết được, cho dù là sức khỏe ở trong tình trạng cực độ suy yếu, sự an toàn của mọi người cũng sẽ bị uy hiếp sao?”

Dường như Trì Triệt không kinh ngạc một chút nào, không chỉ nhanh chóng tiếp nhận sự thật anh chỉ là một nhân vật trong sách, lại còn tổng kết lại trọng điểm trong lời nói của Khương Chỉ.

“Đúng vậy”.

Khương Chỉ gật gật đầu, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trì Triệt, sợ anh bị tin tức ập đến làm cho suy sụp.

Nhưng may mắn là chuyện này không xảy ra. Hiện giờ trông Trì Triệt không hề khác biệt so với thường ngày, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt thong dong. 

Sau khi được Khương Chỉ tán thành tổng kết của mình, anh không mặn không nhạt đáp lại một tiếng “À”.

“Dễ thôi, tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng tài giỏi, là có thể giữ được tính mạng của cô ta. Bây giờ em muốn đến nhà họ Hà, là vì muốn tìm Hà Ngộ, muốn nhờ anh ta hỗ trợ ổn định cảm xúc của Hạ Tố Huân, để phòng ngừa cô ta lại muốn tự sát thêm lần nữa”.

“Không sai……”

Khương Chỉ kinh ngạc nói.

Cô biết Trì Triệt thông minh, cho nên cô cũng kinh ngạc vì vì anh có thể đoán được nguyên nhân cô đi tìm Hà Ngộ.

Mà là kinh ngạc với phản ứng quá mức bình tĩnh của anh.

Năng lực thừa nhận tâm lý của người đàn ông này mạnh đến vậy sao?

Cô nhịn không được ghé mắt đánh giá anh.

Xe lại chạy thêm một lúc nữa, khi đã cách rất gần cửa nhà họ Hà, Khương Chỉ không nhịn được kéo kéo tay áo của Trì Triệt.

“Những chuyện em vừa mới nói với anh vô lý như vậy, anh tin được sao? Mà cho dù có tin, anh cũng không cảm thấy hiếu kỳ sao? Không có vấn đề gì muốn hỏi sao?”

“Thứ nhất, anh chưa bao giờ hoài nghi lời nói của em. Thứ hai, những gì vừa mới xảy ra không thể dùng hai từ “trùng hợp” để giải thích. Anh tin chắc trong khoảng thời gian ngắn, nhóm học giả đi điều tra nghiên cứu kia cũng không thể cho ra được đáp án đáng tin cậy như của em, anh không có lý do để không tin”.

Trì Triệt dừng lại một lúc rồi tiếp tục trả lời câu hỏi thứ hai của cô.

“Còn về vấn đề……  Quả thực anh có rất nhiều nghi vấn cần em giải đáp, nhưng hiện tại không phải là lúc”.

Trước mắt đang là thời điểm vô cùng nguy cấp, bọn họ hẳn là nên tập trung lực chú ý để giải quyết khó khăn lớn này, chứ không phải cứ chăm chăm vào việc nhỏ nhặt như vậy.

Hơn nữa, sở dĩ Trì Triệt có thể bình tĩnh tiếp thu sự thật, không phải chỉ là bởi vì năng lực thừa nhận của anh quá mạnh.

Còn là bởi vì, ngoại trừ việc sinh mệnh của Hạ Tố Huân quyết định sự tồn vong của thế giới này ra, những chuyện khác mà Khương Chỉ vừa kể, Trì Triệt sớm đã có điều suy đoán.

Trì Triệt cũng là người xuyên việt.

Chỉ là trước khi Trì Triệt xuyên vào đây, vẫn chưa đọc được cuốn sách này.

Anh chỉ biết mình gặp phải tai nạn xe cộ bị thương vô cùng nghiêm trọng, vốn tưởng rằng sinh mệnh đã chấm dứt từ đây, kết quả khi mở mắt ra một lần nữa, lại phát hiện mình không chỉ không hề bị thương, lại còn quay trở về thời cấp 3.

Sau khi Trì Triệt tỉnh lại, mất một phút đồng hồ để tiếp nhận sự thật. Ngay sau đó, anh còn suy đoán bản thân có thể là xuyên đến thế giới song song, hoặc là mình đã trọng sinh.

Tóm lại anh không chết, hiện tại cũng không phải đang nằm mơ.

Nhưng cuộc sống mới này cũng không làm anh cảm thấy vui sướng, lại càng không có cảm giác phải quý trọng sinh mệnh.

Mắt thấy lại phải sống lại cuộc đời này một lần nữa, Trì Triệt chỉ cảm thấy phiền muộn vô cùng.

Đời trước, anh nỗ lực đạt được vị trí người thừa kế của nhà họ Trì, nhưng hết thảy cố gắng của anh đều không thay đổi được điều gì.

Ba anh cũng không vì vậy mà nhìn anh với con mắt khác, ông ngoại bà ngoại cũng không vì nghe nói anh kế thừa nhà họ Trì gia mà bỗng nhiên phát hiện ra đứa cháu ngoại này ưu tú tài giỏi mà chủ động liên hệ với anh.

Anh chỉ đạt được tiền tài vô biên, mà những thứ mà anh thực sự mong muốn lại vẫn xa xôi như bầu trời cao kia, chỉ có thể nhìn thấy, nhưng vĩnh viễn không thể chạm tới được.

Cho nên, khi lại một lần nữa gặp phải tai nạn xe cộ, anh nhìn thấy đèn xe chói mắt đang tiến đến gần, nhưng ngay cả ý định trốn tránh cũng không có.

Anh thậm chí còn nhẹ nhàng thở ra một hơi, cho rằng chính mình rốt cuộc cũng được giải thoát khỏi cuộc sống vô vị tuyệt vọng ngày qua ngày trôi qua trong buồn tẻ.

Nào ngờ sau khi cơn đau đớn tê tâm liệt phế biến mất, mở mắt ra, anh lại phát hiện bản thân quay trở lại thời cấp ba.

Sống lại một đời, Trì Triệt không chạy tới nhảy lầu, dù sao nói không chừng nhảy lầu xong lại trọng sinh tiếp, mà lần trọng sinh tiếp theo có khả năng sẽ phải quay về thời cấp hai, tiểu học……

Vậy thì lại càng mệt mỏi hơn nhiều.

Nhưng anh cũng không có ý định kế thừa gia nghiệp nữa. Đời trước khi anh bước lên vị trí gia chủ của nhà họ Trì, anh đã khống chế toàn bộ nền kinh tế toàn quốc vào trong tay, nhưng anh không hề cảm thấy vui vẻ.

Cho nên anh cự tuyệt lời đề nghị của ông cụ Trì, tìm một công việc ở công ty bên ngoài, giả vờ làm một người bình thường sống qua ngày.

Yêu Khương Chỉ, anh mới có mong muốn sống tiếp, có mục tiêu để phấn đấu.

Cho nên mọi chuyện sau đó anh làm đều là vì Khương Chỉ. Hành động của anh khiến người khác khinh thường, người người ghét bỏ loại đàn ông ngu ngốc không có đầu óc hết lòng vì tình yêu, nhưng anh không để bụng.

Dù sao cô mới là người cho anh sự sống, mạng này của anh đều là nhờ cô cho.

Anh nên làm như vậy.

Ngày ấy khi nghe được cuộc nói chuyện của Khương Chỉ và Hạ Tố Huân trong máy nghe trộm.

Anh cũng đã đoán được chuyện cô cũng là người xuyên việt, nhưng vẫn không hiểu được “sách” là chuyện gì, hào quang nữ chính bàn tay vàng gì đó lại là chuyện gì.

Ngày đó Khương Chỉ hỏi anh có phải đã nghe được nội dung bọn họ nói chuyện với nhau rồi hay không, Trì Triệt vốn dĩ định thừa nhận “Có”, sau đó thuận tiện hỏi cô xem những gì bọn họ nói là có ý tứ gì.

Nhưng thấy được vẻ mặt vừa khó xử lại vừa sốt ruột của Khương Chỉ.

Dường như cô muốn giấu giếm chuyện này, rất sợ bị anh nghe được.

Trì Triệt không muốn làm khó cô, nên vờ như không nghe được, dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng ——

Đối với Trì Triệt mà nói, chỉ cần không khiến cho anh và Khương Chỉ phải rời xa nhau, tất thảy những thứ khác đều không quan trọng.

Cho đến vừa rồi, Khương Chỉ nói cho anh biết hết thảy sự tình từ đầu đến cuối.

Anh mới hiểu được, thì ra mình đã xuyên vào trong sách.

So với nghi vấn, anh càng muốn nói thật cho Khương Chỉ biết, bản thân cũng là người đến từ thế giới hiện thực.

Nói cho cô biết không cần tuyệt vọng, không phải chỉ có một con đường có thể đi. 

Kể cả Hạ Tố Huân có chết, bọn họ cũng không nhất định phải diệt vong cùng thế giới này. Bọn họ rất có thể sẽ quay trở lại thế giới hiện thực, còn có cơ hội gặp nhau trong hiện thực.

Nhưng trước khi thẳng thắn thừa nhận với cô, Trì Triệt đột nhiên nghĩ tới một điểm mấu chốt.

Trước tiên anh yêu cầu Khương Chỉ chứng thực một chuyện, sau đó mới quyết định xem bản thân có nên nói cho cô biết bí mật của mình hay không.

“Trước khi em xuyên vào cuốn sách này, có gặp phải chuyện ngoài ý muốn nào không? Có bị thương hay không?”

“Không có.”

Khương Chỉ lại lắc đầu.

“Sau khi em đọc xong cuốn sách kia, chỉ nằm lên giường ngủ một giấc, tỉnh lại liền phát hiện bản thân đã xuyên vào trong sách, em không hề bị thương”.

Chỉ là ngủ một giấc?

“……”

Trì Triệt từ bỏ ý định thừa nhận.

Cô chỉ là ngủ một giấc, còn anh thì khác, trước khi xuyên vào, anh gặp phải tai nạn xe cộ vô cùng nghiêm trọng.

Nếu thế giới này sụp đổ, nếu bọn họ thật sự trở về thế giới hiện thực, bọn họ cũng không nhất định là có thể gặp lại.

Sẽ có ba loại khả năng.

Khả năng thứ nhất ——

Từ sau khi bọn họ xuyên vào trong sách, thời gian của thế giới hiện thực bị ấn nút tạm dừng.

Như vậy khi bọn họ quay trở lại, thời gian trong thế giới hiện thực sẽ tiếp tục trôi đi từ giây phút bọn họ quay về.

Khương Chỉ sẽ tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ.

Anh sẽ tiếp tục trải qua nỗi đau khi bánh xe lăn qua nghiền nát cơ thể, sau đó tử vong.

Khả năng thứ hai ——

Sau khi bọn họ xuyên vào trong sách, thời gian trong thế giới hiện thực vẫn tiếp diễn, có lẽ là nhanh hơn thời gian của thế giới trong sách, cũng có thể là chậm hơn.

Nhưng mặc kệ là nhanh hay chậm, chờ bọn họ quay trở về, đều đã cách ngày bọn họ xuyên vào được một đoạn thời gian rồi.

Khương Chỉ có thể là tỉnh dậy từ trong hôn mê.

Mà anh…… Hẳn là đã bị chôn vùi trong mộ huyệt, cho dù có thể chết đi sống lại, cũng không phá nổi nắp quan tài để chui ra ngoài.

Chỉ có khả năng thứ ba, thời điểm bọn họ trở lại thế giới hiện thực là trước khi hai người xuyên vào, vụ tai nạn xe cộ kia vẫn chưa xảy ra.

Như vậy thì hai người mới có khả năng được gặp lại nhau.

Mà đây là chỉ có xác suất một phần ba, một nửa cũng không đến. Trì Triệt không có cách nào nói cho Khương Chỉ biết được.

Nếu nói cho cô biết, anh cũng là người xuyên việt, mà chờ đến khi trở lại thế giới hiện thực, cô nhìn thấy thi thể của anh, tâm lý sụp đổ như thế nào tạm thời không đề cập tới.

Đây chính là hai lần bị đả kích tinh thần nặng nề.

Đầu tiên là chính mắt nhìn thấy thế giới hủy diệt, nhìn thấy bạn bè trong sách của mình lần lượt chết đi vì thảm họa.

Sau đó ôm theo một tia may mắn cuối cùng “ít nhất mình vẫn có thể gặp lại Trì Triệt ở trong hiện thực”, tràn đầy hi vọng quay trở về, lại nhận được tin tức anh gặp phải tai nạn xe cộ mà mất mạng.

Người bình thường đều không thể tiếp thu được đả kích lớn như vậy.

Cho nên……

“Anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Tại sao hỏi xong liền không để ý tới em nữa?”

Trì Triệt đang hỏi cô, hỏi xong liền lâm vào trầm tư, ánh mắt sắc bén môi mím chặt.

Khương Chỉ giơ tay huơ huơ trước mặt anh rất nhiều vẫn không thể khiến cho anh quay sang nhìn mình lấy một lần tay,rõ ràng là anh đang ngẩn người thất thần.

Lúc nào rồi còn muốn phát ngốc.

Khương Chỉ lắc lắc cánh tay của anh.

“Ban nãy đột nhiên nảy ra suy nghĩ, anh mải nghĩ hơi xa nên quên trả lời em”.

Trì Triệt mang theo giọng điệu xin lỗi nhìn cô cười cười.

Khương Chỉ không thường thấy Trì Triệt phát ngốc, nghe anh nói như vậy, liền tò mò truy hỏi. 

“Vậy anh đang nghĩ cái gì? Sao phải nghĩ lâu như vậy?”

“……”

Cô nghe thấy Trì Triệt hít sâu một hơi, nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh nhẹ nhõm thở ra.

Vì thế tinh thần của Khương Chỉ cũng đi theo một hơi này mà trở nên căng thẳng.

Rõ ràng câu trả lời tiếp theo của anh, cho dù là vẻ mặt hay nội dung, đều lẽ ra nên khiến cô cảm thấy ngọt ngào mới đúng.

Không hiểu sao Khương Chỉ lại nghe đến lo lắng vô cùng, rồi lại không biết cảm giác lo lắng này từ đâu mà đến.

Trì Triệt trả lời cô ——

“Vừa rồi anh đang nghĩ, có thể em không phải xuyên vào trong sách, mà là sau khi đọc sách xong, ấn tượng quá khắc sâu, thế nên nằm mơ cũng mơ thấy nội dung trong sách, còn bọn anh thì đang ở trong giấc mơ của em”.

“Nhưng mặc kệ là cảnh trong mơ vẫn là trong sách, ta đều cảm thấy thật may mắn, vô cùng cảm kích.”

“Cảm ơn em dù biết anh chỉ là một nhân vật trong sách mà vẫn thật tâm đối đãi với anh “.

……

Cho nên, anh quyết định giả dạng làm một nhân vật chỉ tồn tại trong sách.

Như vậy, chờ đến khi quay trở lại hiện thực, nếu Trì Triệt thật sự không còn nữa, Khương Chỉ cũng không cần quá mức khổ sổ, không thể gượng dậy nổi.

Cô sẽ coi đoạn tình cảm với anh này như cảnh trong mơ, giữ lại trong hồi ức, sau đó vực dậy tinh thần tiếp tục cuộc sống trong thế giới hiện thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.