Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Chương 9: Ngày phá sản thứ chín



Lúc Khương Chỉ bước qua cổng chính của Serendipity, xe của Trì Triệt vừa ra khỏi cầu vượt, quay đầu xe lại thật nhanh đuổi theo vào bên trong.

Anh ngồi ở hàng ghế sau, chầm chậm xoa chân mày chẳng biết từ lúc nào đã nhăn lại.

"Bao lâu?" Trì Triệt hỏi.

Người tài xế đã nhìn ông chủ cúp điện thoại từ trong kính chiếu hậu, cho nên lời này dĩ nhiên chỉ có thể là đang hỏi anh ta.

"May là tôi đã sớm quay đầu xe, nếu để chậm hơn chút nữa thì không thể quay lại được rồi, vì toàn bộ con đường phía trước đều là đường một chiều."

Anh ta thầm ước tính đoạn đường trước mặt rồi đáp: "Nếu không kẹt xe, thì nhiều nhất là năm phút."

Năm phút.

Vẫn kịp.

Lúc này Trì Triệt mới nhắm mắt lại.

Bên ngoài cửa kính xe là thành phố ồn ào nhộn nhịp, nhưng bên trong xe lại yên tĩnh giống như là một thế giới hoàn toàn khác.

Có điều, nội tâm của Trì đại thiếu gia vốn chưa từng bị những thay đổi của hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng. 

Vậy mà vũng nước đọng vốn yên tĩnh lúc này lại trở nên sôi trào, tất cả nguyên nhân đều liên quan đến Khương Chỉ.

Thời gian trôi qua lâu như vậy.

Nhưng ký ức về lần đầu tiên anh gặp Khương Chỉ, đến bây giờ Trì Triệt vẫn còn nhớ rất rõ. 

Hai năm trước, do vừa mới cúng tế mẹ trở về nên tâm trạng của Trì đại thiếu gia rất kém, anh bước đi chậm rãi trên đường trong vô định.

Đột nhiên có một thứ gì đó ôm lấy tay áo anh.

Trì Triệt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bàn tay mảnh khảnh.

Không cần ngẩng đầu lên, anh cũng có thể đoán được mặt mũi đối phương sẽ không đến nỗi quá tệ.

Nếu là người bình thường, có lẽ chỉ cần nhìn thấy đôi tay này đang níu kéo mình thôi cũng có thể bị cuốn hút. 

Nhưng Trì thiếu gia không phải kẻ biến thái, sẽ không chỉ vì một bàn tay mà rung động như vậy.

Hơn nữa tâm trạng hiện tại của anh đang cực kỳ tệ.

Anh lạnh lùng ngẩng đầu lên, hai lần cứng rắn gỡ tay người đó ra, định bỏ đi.

Vậy mà đối phương vẫn nắm chặt lấy, khiến đại thiếu gia đang muốn bỏ đi cũng phải một thoáng lảo đảo, rồi quay trở về vị trí cũ.

"?" Bị mất mặt trước mọi người, Trì đại thiếu không hề thích chút nào.

"Hừm." Chủ nhân của bàn tay ấy thấy anh cau mày, bấy giờ mới hắng giọng lên tiếng.

“Chuyện đó, làm phiền anh một chút, tôi cảm thấy anh quá đẹp trai, nên muốn hỏi anh có bạn gái chưa."

Cô giải thích.

"Nếu anh chưa có...... Anh có ngại có thêm một người bạn gái  nữa không? Người bạn gái mỗi tháng đều cho anh thật nhiều tiền tiêu vặt." Giọng nói trong trẻo, âm cuối vút lên, tràn đầy sự tự tin xen lẫn niềm tự hào, tạo ra một loại hỗn hợp mang theo mùi vị trêu người.

Nhưng lại vô dụng.

Trì thiếu gia chỉ muốn ngẩng đầu nhướn mày ném cho cô một chữ "Cút".

Nhưng khi anh thực sự nhìn cô, nào ngờ lại bị cô gái trước mặt như ánh chiều tà khiến cho có chút lay động.

Thật là ma xui quỷ khiến.

Chữ "Cút" trào lên cổ họng nhưng đến lúc vọt ra khỏi miệng lại biến thành từ "Được".

Nhà hàng Serendipity nằm ngay chính giữa khu rừng thủy tinh của trung tâm thành phố, là kiến trúc độc lập, phía Đông Nam từ trên xuống dưới được bao phủ toàn bộ bằng lớp thủy tinh sáng bóng, phía Tây Bắc là một bức tường bằng đá trắng, khu vực chính giữa dãy hành lang chia ra làm hai bên.

Để nhằm tách biệt giữa những khách hàng theo đuổi sự riêng tư và những khách hàng muốn tận hưởng bầu không khí tuyệt đẹp về đêm, hoàn toàn đáp ứng được nhu cầu của cả hai đối tượng khách hàng.

Tầng một không có bàn ghế, chỉ có bức bình phong cùng tiếng nước róc rách từ con suối nhỏ, cách bài trí này chính là kết quả của cuộc bàn bạc giữa thầy phong thủy và nhà thiết kế.

Có thể đạt hiệu quả “vừa bước vào cửa, thì cho dù đêm nay có tiêu tốn bao nhiêu tiền cũng thấy rất đáng giá”.

"Khương tiểu thư?" Trùng hợp thay, người gác cửa của ngày hôm nay là người quen của Khương Chỉ.

Bởi vì từ trước đến nay cô đều rất hào phóng, rộng rãi cho tiền bo, lại còn thường xuyên đến Serendipity. Vậy nên ở trong nhà hàng từ người gác cửa đến người phục vụ, đa số đều xem Khương tiểu thư là một bảo vật mà mọi người đều yêu thích.

Mỗi lần nghe thấy Khương Chỉ đến, thì trong mắt ai nấy đều ánh lên nét vui mừng.

Sau này nghe tin nhà họ Khương phá sản, từng người một đều thở dài.

Còn cho rằng sẽ không bao giờ có thể gặp lại Khương Chỉ nữa, ai mà ngờ được......

"Sao cô lại đến đây!" Anh ta vừa dứt lời liền nhận ra lời nói của mình có vẻ không thích hợp.

Làm gì có chuyện vừa mới gặp mặt đã công kích vào vết sẹo của người ta?

Người gác cửa vội vàng lắc đầu: "Không đúng không đúng, ý tôi là cuối cùng cô cũng đã đến! Cô đến dùng cơm sao?"

"Chà, có lẽ thậm chí tôi còn không gọi nổi món súp nữa là." Khương Chỉ thẳng thắn cười mỉa mai, "Tôi tới tìm việc, không biết nhà hàng này có còn đang thiếu vị trí nào hay không, như vị trí chơi đàn piano chẳng hạn?"

"Có đấy!" Người gác cửa vội gật đầu, "Cô đến đúng lúc lắm, tối hôm qua, anh trai phụ trách vị trí chơi dương cầm mới bị thương ở tay, bên nhân sự nói là muốn tìm người có thể tài năng như anh ấy để thay thế."

"Trùng hợp vậy sao?" Khương Chỉ lấy làm ngạc nhiên, sau khi cô quyết tâm tìm việc làm, tất cả mọi chuyện đều diễn ra một cách thuận lợi, không có một chút trở ngại nào cả.

"Vâng, thật sự quá đúng lúc. Hơn nữa chúng ta đều là người quen, nên tôi tiết lộ thông tin cho cô biết, nếu như cô có thể ứng tuyển được vị trí này, lại còn thể hiện tốt, chắc chắn sẽ được nhận vào chính thức. Bởi vì tay của anh trai kia bị thương cực kỳ nghiêm trọng, đoán chừng không thể trở lại được nữa."

Người gác cửa nhìn đồng hồ, sau một hồi do dự liền đưa ra quyết định.

"Tôi sẽ đưa cô đến gặp bên nhân sự, đúng lúc khách đang vắng, nếu chậm trễ thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu."

"Vâng, vậy cảm ơn anh." Khương Chỉ cong mắt tràn đầy ý cười, vui vẻ nói.

Bên nhân sự vô cùng hài lòng với điều kiện của Khương Chỉ, dù là ngoại hình cho đến những khúc dương cầm cô đàn đều cực kỳ xuất sắc. Cô đã trở thành lựa chọn hàng đầu trong suy nghĩ của giám đốc phòng nhân sự.

Chưa kịp bàn thêm chi tiết, điện thoại di động của giám đốc Mã chợt reo lên.

Ông ta vội tắt chuông đi. Chỉ khi có tin nhắn mới của nội bộ nhà hàng, tiếng chuông mới có thể vang lên.

Điều này đồng nghĩa với việc, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn liên quan đến ông ta.

"Đợi một chút, trước hết cô hãy điền vào mẫu đơn này, sau khi điền xong chúng ta sẽ nói tiếp." Giám đốc Mã đưa cho Khương Chỉ một tờ sơ yếu lý lịch, đặt nó sang một bên rồi lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn.

【 Ông Cửu lầu sáu: Mã lão tam!!! Ông chủ đến rồi! Muốn gặp ông đấy! 】

【 Ông Mã lầu ba: Cái gì? Không phải anh ta mới vừa đi ăn cơm sao, còn chưa tới mười phút, sao đã trở về rồi, lại còn muốn gặp tôi nữa? 】

【 Ông Cửu lầu sáu: Chắc là muốn kiểm tra công việc ấy mà. 】

【 Ông Mã lầu ba:...... Có biến rồi, kiểm tra công việc cũng đâu cần thiết phải gọi tôi lên, tôi có là gì đâu. 】

Phàn nàn như vậy, nhưng ông chủ mới gọi đến ông ta cũng không thể không nghe.

Tuy rằng giám đốc Mã chưa từng thấy mặt của ông chủ mới này, nhưng trực giác nói cho ông ta biết, ông chủ mới chắc chắn là một con sói thâm độc.

Ví như, nhà hàng Serendipity này kinh doanh lợi nhuận rất tốt, ông chủ trước thật sự không có ý định bán nó.

Là ông chủ mới đưa ra giá cao gấp ba lần, khiến ông chủ cũ không thể cưỡng lại, cuối cùng đành phải đồng ý bán cho anh ta, rồi mang theo rất nhiều tiền đi ra nước ngoài.

Lại phải nói đến, từ sau khi mua lại Serendipity, mỗi ngày ông chủ Trì đều đến nhà hàng, nhưng chưa bao giờ kiểm tra, hay nói bất cứ điều gì. Hình như cũng chưa có ai nhìn thấy vẻ mặt không vui trên mặt anh.

Mỗi lần đến đây, anh đều chỉ dùng cơm ở nơi riêng biệt, hơn nữa từ món ăn đến điểm tâm ngọt đều trăm lần như một.

Có người thắc mắc rằng, có phải là vì muốn bất cứ lúc nào cũng có thể thưởng thức những món này mà không cần đặt chỗ, nên ông chủ Trì mới mua luôn cả cái nhà hàng này hay không.

Nhưng khi so sánh giá cả, mọi người đều bác bỏ giả thuyết này.

"Bỏ ra một số tiền bằng 1 phần vạn giá mua nhà hàng, mua luôn một đầu bếp chính về nhà không phải là dễ dàng hơn sao?"

Nhưng không thể không giải quyết việc phỏng vấn Khương Chỉ. Điều kiện của cô so với người chơi dương cầm trước đó thật sự rất tốt, cơ bản không thể xem cô là người thay thế được.

Thế là, giám đốc Mã gọi một giám đốc nữ khác đến thay ông ta xem xét Khương Chỉ.

"Đợi cô ấy điền vào mẫu đơn, hỏi hai câu bất kỳ. Sau đó liền có thể nhận cô ấy vào làm, tốt nhất là bắt đầu công việc ngay từ đêm nay đi."

Vị giám đốc nữ nở một nụ cười nham hiểm: "Tôi biết rồi."

Dĩ nhiên cô ta sẽ không để cho Khương Chỉ có được công việc này.

Đây chính là Khương tiểu thư đó. Vị giám đốc nữ này vẫn chưa quên trước kia khi Khương tiểu thư còn quyền còn thế đã "chèn ép" cô ta thế nào đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.