Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 22: Chương 22




Một ly nước lạnh vào bụng, Trì Gia dần dần điều chỉnh tốt tâm tình, mặt mang mỉm cười, thái độ tốt đến không lời gì để nói, “Còn có chỗ nào không hài lòng không?” “...Mấy cái này, tôi đều không hài lòng.”
Cảnh Nhuế xét nét với phương án thiết kế, cũng không có gì thay đổi.

Cũng may Trì Gia ăn không ít khổ ở chỗ Cảnh Nhuế, năng lực kháng đả kích đã level up, cho dù lúc này Cảnh Nhuế có chê cả cái phương án này, nàng cũng có thể mỉm cười đối mặt.

“Tôi nhớ rồi” Trì Gia đánh lại ghi chú dày đặc trên laptop, “Về, tôi sẽ dựa vào ý kiến của chị lại sửa một lần, sửa xong tôi sẽ gửi trực tiếp vào hòm thư của chị.”
Trì Gia cảm thấy trong khoảng thời gian này, hình như mình rất không thích hợp gặp mặt Cảnh Nhuế, quan hệ hiện tại của các nàng, thật sự quá nhạy cảm, rất xấu hổ.
Cảnh Nhuế nhíu mày, Trì Gia một câu hai câu cứ “Chị”, làm người nghe không thấy thoải mái, cô duỗi tay đè lại laptop của Trì Gia.

“Cô cứ sửa ở chỗ của tôi, đêm nay tôi có thời gian.

Ăn xong bữa tối lại làm tiếp, cô muốn ăn cái gì?”
Giờ phút này hai người dán cực gần, chính là loại khoảng cách dễ dàng lau súng cướp cò.
Hai nàng trước kia cũng là vậy, Trì Gia cố ý chọn ăn cơm ở Số 9, bởi vì có thể nhân tiện ăn ké một bữa cơm của hồ ly tinh.
Nhưng mà hôm nay, ở trước mặt mỹ thực Trì Gia cũng chưa thấy hứng thú...
Trì Gia không biết, Cảnh Nhuế là đối với bất kỳ người phụ nữ nào đều như vậy, hay là bản thân thật sự đang tự mình đa tình.

Ánh mắt của cô thật sự rất cuốn hút, đặc biệt là lúc lẳng lặng nhìn.
“Tôi ăn rồi.” Trì Gia rõ ràng chưa ăn, lại nói dối Cảnh Nhuế.

Nàng quay đầu kéo dãn khoảng cách với Cảnh Nhuế, sửa soạn lại đồ vật của mình, gấp không chờ nổi muốn rời khỏi văn phòng, hôm nay trạng thái nàng không tốt, trong lòng cũng loạn.


Trì Gia cúi đầu cười nói, mang theo xin lỗi, “Cảnh tiểu thư, đêm nay khả năng sửa không hết được, chị cho tôi nhiều thêm hai ngày nhé.”
Hoàn toàn là thái độ đối đãi bình thường với khách hàng.
Trì Gia cố tình xa cách, Cảnh Nhuế đương nhiên đều nhìn ra, cô đứng dậy, tuy rằng trên mặt vẫn mang theo tươi cười như cũ, nhưng phai nhạt rất nhiều, “Về sau trao đổi trên mail là được rồi, cô không cần qua đây nữa.”
Một câu "về sau không cần qua đây nữa" của Cảnh Nhuế, ngược lại lại nằm ngoài dự kiến của Trì Gia.
Hoá ra, là nàng tự mình đa tình, đơn phương cho rằng Cảnh Nhuế lì lợm la liếm với nàng.

Kỳ thật người ta nào có đem mình để ở trong lòng, loại quan hệ lên giường hai lần, ở trong mắt Cảnh Nhuế, chắc là rất bình thường đi.
Như vậy cũng tốt, Trì Gia bỏ túi xách trong lòng ra, mỉm cười, nói chuyện dứt khoát lưu loát, thái độ cũng đủ chuyên nghiệp, “Vậy được, tôi tận lực xong sớm, hôm nay quấy rầy chị rồi.”
“Ừ.” Cảnh Nhuế nhẹ nhàng ừ một tiếng, cũng chưa nói gì khác.
Trì Gia bước nhanh ra khỏi văn phòng Cảnh Nhuế, trong lòng nghĩ rốt cuộc mình cũng được tự do, về sau không bao giờ phải đối mặt với hồ ly tinh nữa, vậy nhưng khi Trì Gia ra khỏi văn phòng, trên mặt cũng không có ý cười.
Trợ lý Ngô đụng phải Trì Gia ở cửa, thấy nàng cứ như ăn phải □□ vậy, đến cả câu chào hỏi cũng không nói, hấp tấp rời đi.

Trợ lý Ngô còn không biết làm sao lại vậy, thẳng đến khi nhìn thấy sắc mặt không dễ chọc của boss mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ là hai vợ chồng cãi nhau?
Quan hệ của Boss và vị này Trì tiểu thư này thực sự ái muội, trợ lý Ngô cảm thấy Cảnh Nhuế Trì Gia thành một đôi cũng không thấy lạ, nàng theo Cảnh Nhuế nhiều năm như vậy, mà trước nay chưa từng thấy Boss vì ai thường xuyên xuống bếp như vậy, nhưng mỗi lần Trì tiểu thư tới, Boss mình đều là tự tay nấu ăn.

Huống chi, nàng còn hỏi thăm được bát quái từ thư ký kia, nghe nói Boss cố ý mua một đống biệt thự trống, để lại cho Trì tiểu thư thiết kế.
Quả nhiên là người có tiền, phương thức chiều bạn gái đều sáng tạo khác người.
Trì Gia đi không lâu, Cảnh Nhuế ở trên sô pha an tĩnh chợp mắt một lát, rồi lại gọi trợ lý vào, tiếp tục làm việc.
“Giám đốc Cảnh, hôm nay chị có muốn nghỉ ngơi không?” trợ lý Ngô thấy Cảnh Nhuế mặt mang mệt mỏi, tâm tình cũng không được tốt, lúc này càng chắc chắn Boss và bạn gái nhỏ cãi nhau, bởi vì trước khi Trì tiểu thư tới, tâm tình Boss nhìn cũng không tệ lắm.
“Không cần.” trong giọng nói Cảnh Nhuế nghe không ra hỉ nộ.
“Có muốn...!ăn tối trước không?”
“Không ăn.” Cảnh Nhuế đứng dậy hướng về bàn làm việc, “Đem văn kiện ngày mai muốn xử lý cho tôi.”
Trợ lý Ngô muốn nói lại không dám nói gì thêm, sợ mình nói không đúng một cái, là kích nổ quả bom Cảnh Nhuế mất, ngày thường bà chủ khá là dễ nói chuyện, nhưng một khi nghiêm túc lên, cũng không được vài người dám tới gần.

Trì Gia đi ra khỏi Số 9, bụng trống rỗng, nhưng lại không có dục vọng ăn cơm.

Người trên tàu điện ngầm rất nhiều, dường như lúc nào cũng không còn chỗ ngồi, Trì Gia tìm một góc yên tĩnh dựa vào, ánh mắt thất thần.
Kỳ thật Trì Gia biết mình có chút thích Cảnh Nhuế, trên phương diện cảm tình, nàng rất mẫn cảm, chỉ một chút động lòng nàng cũng sẽ nhận ra, càng miễn bàn nàng và Cảnh Nhuế đã ngủ với nhau hai lần.

Nhưng nàng chính là không muốn thừa nhận, cũng không muốn đối mặt, việc nàng vậy mà lại có cảm giác với phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ vừa nhìn đã biết chỉ chơi đùa với mình mà thôi.
Trì Gia bẩm sinh đã có thể chất nhìn “tra”, xem ra cũng phát huy trên người phụ nữ.

Trì Gia có khi nghĩ, nếu nàng và Cảnh Nhuế bắt đầu không phải là 419, mà là việc khác, mình có phải cứ như vậy mà yêu phụ nữ hay không? Bởi vì có cảm giác mà.
Miên man suy nghĩ cái gì, cái ý tưởng này hoàn toàn không có khả năng, bởi vì Trì Gia vẫn luôn cảm thấy, cùng đồng tính ở bên nhau không phải lựa chọn sáng suốt...!Nàng có thể hiểu cho người khác, nhưng đối với mình, vĩnh viễn cũng sẽ không đi lên con đường này.
Trì Gia đang đợi thời gian trôi nhanh lên, để thời gian đem cảm giác nàng đối Cảnh Nhuế mang đi.
Lại giống như lúc trước Trì Gia thích Tần Đông, thích đến oanh oanh liệt liệt, còn mặt dày xin học tỷ số di động của Tần Đông, chủ động thổ lộ.

Khi đó nàng cảm thấy Tần Đông nếu có thể thích nàng, vậy thì cuộc đời của nàng viên mãn rồi.

Một năm qua đi, hiện tại Tần Đông thích nàng, chủ động theo đuổi nàng, thì thế sao? Còn không phải cứ thế, không cảm giác.
Cảnh Nhuế cùng Tần Đông, cũng không tệ lắm đi.
Thẫn thờ một lúc đã qua nửa tiếng, Trì Gia khi đi về cứ như rơi vào cõi thần tiên.

Tàu điện ngầm đã qua 3 trạm, nàng uể oải ỉu xìu ra khỏi cửa xe, sang bên trái tiếp tục chờ.


Trì Gia sửa lại thiết kế một lần theo ý tưởng của Cảnh Nhuế, gửi vào mail cho Cảnh Nhuế, sau sáu tiếng đồng hồ mới nhận được trả lời.

Trì Gia làm chuẩn bị tâm lý mở mail ra sẽ nhìn thấy ý kiến chỉnh sửa dày đặc trong file, nhưng mail Cảnh Nhuế trả lời chỉ có hai chữ: được rồi.
Đây hẳn là câu trả lời mà nhà thiết kế thích nhất.
Trì Gia nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không còn giống dĩ vãng quơ chân múa tay, giơ ngón cái làm tư thế thắng lợi.

Ngược lại, nàng héo rũ ngồi ở chỗ làm, trong lòng xuống dốc.
“Tiểu Gia, tiếp tục cố gắng, nhân dân tệ đang chờ cô đó!” Đồng bên cạnh thấy Trì Gia gần đây cứ như cà tím phơi sương, cho rằng nàng gặp phải khách hàng khó tính, sửa bản thảo đến mệt nhoài.
Trì Gia ôm mặt một lời khó nói hết, sao hồ ly tinh không tới quyến rũ nàng.
Khoảng thời gian trước Cảnh Nhuế luôn xuất hiện ở quán bar N, Trì Gia liền quyết định, nếu hồ ly tinh lại đi, nàng liền đổi quán bar khác uống rượu.

Kết quả, khi Trì Gia lại đi quán bar N hát, liếc mắt một vòng, cũng chưa có thấy bóng dáng đó.
Vậy là tốt, nàng cũng không cần đổi quán khác uống rượu.
Trì Gia dạo này đi hát ở quán bar có hơi nhiều, có đôi một tuần đi bốn lần, bởi vì xem chòm sao vận thế, trong tháng mười vận đào hoa của nàng đặc biệt vượng, lại là đào hoa chất lượng tốt.
Có lẽ, nàng sẽ chóng gặp được một nam thần mới, sau khi đã có mục tiêu, cũng không còn thương nhớ chuyện cũ nữa.
Vì thế mỗi lần đi bar, Trì Gia đều trang điểm cẩn thận.
Trì Gia đặc mê chiêm tinh, mỗi ngày phải xem tài vận, hiện tại đến việc đi hát cũng phải chọn giờ mang vận đào hoa thịnh nhất.
Không thể không nói, có đôi khi chiêm tinh còn cũng rất có thể tin, tài vận mấy tháng này của Trì Gia cứ tăng vù vù, hình như là bắt đầu từ lúc quen biết Cảnh Nhuế, đúng vậy, hoa hồng từ đơn hàng của Cảnh Nhuế có thể so với lương thưởng hơn một năm của nàng.
Bây giờ cứ khi buồn bực, Trì Gia sẽ nhìn tài khoản của mình, còn có thể tìm được niềm an ủi.
Đêm cuối tuần là lúc vận đào hoa thịnh nhất, Trì tiểu thư hát ca khúc trữ tình, thành công trở thành tiêu điểm.
Ánh mắt vẫn sẽ hướng về vị trí Cảnh Nhuế thường ngồi.
Có khi không tự giác, có khi theo bản năng.
Chẳng qua đêm nay, Trì Gia nhìn thấy hồ ly tinh ở cái vị trí kia.
Chỉ là trùng hợp mà thôi.

Trì Gia thu hồi ánh mắt, tiếp tục chuyên chú với giai điệu, cũng may lúc này không hát lệch giọng.

Nhưng cái góc kia cứ như có từ trường, Trì Gia đàn hát, ánh mắt không tự giác cứ nhìn vào đó.
Trì Gia trên sân khấu là người bắt mắt nhất, mà Cảnh tiểu thư tuyệt đối được coi là người phụ nữ xuất sắc nhất trong đám người, khi ánh mắt Trì Gia lần thứ hai lướt nhìn qua...
Chỉ là đêm nay Cảnh Nhuế không phải một mình, cô ăn mặc gợi cảm, một người đàn ông trẻ tuổi ôm vai cô, hai người vừa uống, vừa nói cười.
Trong khoảng thời gian này, thì ra Cảnh tiểu thư có mục tiêu mới.
Trì Gia cúi đầu thấp xuống, biểu cảm trên mặt không có thay đổi gì, nghiêm túc ca hát.

Cô ấy tán tỉnh của cô ấy, mình hát của mình, không còn đem ánh mắt nhìn vào chỗ đó nữa.
“Em gái đang hát cũng quá xinh đẹp.” Người đàn ông trẻ tuổi kia quay đầu nhìn về phía Cảnh Nhuế.

“Haiz, chờ lát nữa em đi xin WeChat của cô ấy, nếu xin được, rượu đêm nay chị đãi, được không nào?”
Cảnh Nhuế khinh thường, “Không có hứng thú cá cược với em.”
“Chị dạo này làm sao vậy? Cứ như bà thím già, mau tìm bạn gái đi, độc thân lâu rồi dễ xảy ra vấn đề.”
Cảnh Nhuế duỗi tay bóp mặt Cảnh Nguy, hung hăng bóp mạnh, “Em dám lặp lại lần nữa?”
Khi Trì Gia xuống sân khấu, vừa vặn nhìn được góc cơ thể Cảnh Nhuế dán vào cậu trai kia, Trì Gia còn tưởng rằng bọn họ đang hôn môi, “Vãi, thật đúng là nam nữ đều ăn...”
“ĐM, chị ra tay cũng quá độc ác rồi đó.

Em phải đi xem có hủy dung không, em nói cho chị biết, nếu mà hủy dung, về sau việc tìm vợ cho em sẽ do chị phụ trách tìm.” Nói xong, Cảnh Nguy xoa mặt đi vào toilet tự luyến.
Cảnh Nhuế cười xoay người, cố tình coi trọng Trì Gia, “Đã lâu không gặp.”
Trì Gia lúc này cũng không trốn tránh Cảnh Nhuế, cố tình lảng tránh lại có vẻ như mình còn rất để ý việc trước kia, nàng bước đến đến trước mặt Cảnh Nhuế, “Đã lâu không gặp, Cảnh tiểu thư.

Bây giờ không thích phụ nữ nữa, đổi thành nuôi cún rồi?
Nhưng mà chó con cũng tốt, chó con dính người, còn biết tình thú, nhất thích hợp với loại như chị...”
Nghe Trì Gia nói cả câu dài, Cảnh Nhuế cười, nhìn chăm chú nàng, “Loại như tôi làm sao?”
Trì Gia muốn nói hồ ly tinh, nhưng vẫn chưa nói, “Tôi đi đây, không quấy rầy các người.”
Trì tiểu thư còn cảm thấy lần này nàng biểu hiện rất tốt, lại không ý thức được ngữ khí và biểu tình của mình, đã vô cùng chua....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.