Chung Thái Phó

Quyển 1 - Chương 14



Trải qua mấy ngày như thế, Chung Dật thấy tâm trạng của Lý Hủ càng lúc càng tốt, thậm chí còn bắt đầu ăn cơm xong là ngồi bên bờ hồ nghêu ngao nhạc khúc, mặc dù y khá ngạc nhiên nhưng cũng không muốn đi tiếp lời.

Sống bình yên chừng 10 ngày, đêm nay Chung Dật giống mọi lần đóng cửa phòng Lý Hủ lại, chuẩn bị đến phòng Thế An, nhưng chưa được vài bước đã nghe thấy tiếng cửa vừa đóng bỗng được mở ra lại ở sau, vừa định quay đầu thì bất ngờ bị người  ôm lấy từ sau lưng, bế vào trong phòng.

Chung Dật hiểu rõ chỗ này không thể so với vô số hoàng hậu phi tần trong cung, Lý Hủ đang vào cái tuổi hừng hực tinh lực, mấy ngày qua không nơi xả lửa, ắt hẳn rất khó chịu. Chỉ là đến khi Chung Dật bị ôm lên giường xé mở y vật, nghĩ mình đường đường là nam nhi cao bảy thước ấy vậy mà lại bị lấy ra xả lửa dục, nên lòng không khỏi có phần bi thương.

Đêm cuối thu tĩnh lặng không một tiếng động, ngay cả vài chú ve để che giấu cũng không có, làm tiếng thở dốc của hai người vô cùng rõ ràng. Lý Hủ như nhìn thấy Chung Dật khó xử, hắn vẫn chưa đẩy y vào chỗ chết, chỉ làm qua loa một lần rồi nằm đè trên người y.

Chung Dật nhẫn nhịn cơn ẩm ướt trơn trượt, lắng nghe hơi thở bên tai dần đều đều, y đợi rồi đợi, đến khi cảm thấy Lý Hủ đã ngủ sâu rồi mới nhẹ nhàng đẩy hắn, muốn giải cứu mình từ dưới thân hắn.

Chung Dật vừa đẩy một cái thôi Lý Hủ đã với tay vòng lấy eo y, giọng đặc sệt ngái ngủ: “Đừng phát lãng. Còn chưa ngủ đi.”

“… Nhưng canh giờ…”

“Im miệng.” Lý Hủ không chút khách khí ngắt lời, hãy còn lưu luyến ve vuốt cửa sau của y, cọ cọ gáy y, ngái ngủ nói, “Hôm nay trẫm hài lòng, ở bên trẫm đi.”

“…” Biết đối phương tính tình cố chấp, Chung Dật không tiếp tục cố gắng vô ích nữa, hỏi, “Bệ hạ nán lại Lê Sơn lâu vậy, trong triều vẫn thuận lợi chứ?”

“Ừm…” Trong lời nói của Lý Hủ chứa ý cười thỏa mãn, không hề keo kiệt chia sẻ niềm vui sướng trong lòng, nhưng chợt ngừng lại, dường như phát hiện người dưới thân là Chung Dật, hắn lập tức thay đổi giọng điệu, lạnh lùng nói, “Mắc mớ gì đến ngươi.”

Chung Dật chỉ là muốn thăm dò thử khi nào hắn chuẩn bị rời đi, thấy hắn không muốn nói thì cũng không tiếp tục dây dưa.

Song Lý Hủ đè trên người y dường như thay đổi  chủ ý, hắn khẽ chống người dậy, nhìn ánh mắt bình tĩnh của Chung Dật, cúi đầu hôn lông mày y, cười nói: “Thái phó có còn nhớ… Ngày gặp lại ngươi từng nói trẫm đã thống nhất thiên hạ.”

“…”

“Bởi vì hai nước Tề Dần đều cùng sinh sống tại Trung Nguyên, đánh mấy trăm năm nay, một khi chiếm được Dần quốc, Lý Hủ ta không còn là Tề vương nữa mà đăng cơ lên làm Đế vương. Vậy đã có thể xưng tụng là “thống nhất thiên hạ” rồi ấy à? Nực cười.” Lý Hủ cong khóe mắt, tựa như đang kể chuyện cười, “Điều càng buồn cười hơn rõ ràng chỉ là một hang chuột, mà mấy con chuột cả ngày cứ ngươi tranh ta đoạt trong cái hang, giành nhau chiếm đoạt nửa cái bánh màn thầu nguội lạnh.”

“Thiên hạ… mênh mông biết bao, tuyệt mỹ biết bao… Phía Bắc còn có sông băng nghìn dặm, phía Tây còn có thảo nguyên rộng lớn… Mà cám dỗ người nhất là phía Đông, biển cả bao la bát ngát không biết cất giấu bao nhiêu trân bảo chưa từng thấy.”

Lý Hủ vừa chan chứa cảm xúc, vừa siết chặt vòng tay lại như thể ôm trong lồng ngực lúc này là thiên hạ được nhắc tới.

Chung Dật không biết vì sao hắn phải nói ra những lời này.

Lý Hủ trở nên trầm lặng, lại bắt đầu hôn môi y, vẫn tràn ngập ý tứ cướp đoạt, đã thế thứ đồ vẫn còn nằm trong thân thể Chung Dật lại dần cương cứng.

Tiếng thở dốc bắt đầu trầm đục, Đế vương trẻ tuổi lần thứ hai hóa thành dã thú tìm kiếm cách thức thỏa mãn khắp trên người Chung Dật.

Đến khi Chung Dật bước ra khỏi phòng trời đã khuya từ lâu, y chỉnh lý lại y sam, dù chống gậy nhưng dưới chân vẫn hơi chênh vênh. Y vất vả quay người khép cửa lại, đang định đi múc nước, nhưng chưa được mấy bước thì thấy chỗ ngoặt có ai đó đứng đấy, đến gần mới nhìn rõ là Hỉ Nguyệt.

“Lão gia…” Nét mặt Hỉ Nguyệt đau đớn, có lẽ nghe thấy gì đó rồi, nàng chần chờ lúc lâu rồi mới sụt sịt mũi nói, “Hỉ Nguyệt đun nước nóng cho ngài.”

“Không cần. Quá khuya rồi… Nước lạnh cũng được.” Chung Dật ngăn nàng, chuẩn bị đi ra ngoài, bước qua phòng Thế An ghé vào nhìn thử, hỏi, “Thế An ngủ chưa?”

“Vâng.” 

Chung Dật gật đầu rồi xách đèn ra ngoài, được vài bước lại nghe thấy Hỉ Nguyệt đuổi theo ở sau, kéo tay áo y: “Lão gia!”

“…” Chung Dật đứng lại, hơi nghiêng đầu nhìn Hỉ Nguyệt, nàng đã rơi lệ.

“Lão gia, chúng ta dẫn theo Thế An bỏ trốn đi.”

Chung Dật hơi nhíu mày, nở nụ cười khổ. Lúc trước ác mộng liên miên, không phải y chưa từng có suy nghĩ này, chẳng qua trốn thì có thể trốn đến đâu. Y đi đứng bất tiện, Thế An lại quá nhỏ tuổi, trời đất tuy bao la nhưng nếu Lý Hủ không buông tha thì bọn họ có thể nương thân ở đâu đây.

Nên Chung Dậy giơ tay lau nước mắt cho Hỉ Nguyệt, nói: “Đừng khóc, đi ngủ đi.”

Chung Dật múc nước lau người một lượt, rồi đi vào phòng của Thế An, y khẽ khàng khép cửa lại, nằm xuống rất cẩn thận nhưng vẫn đánh thức Thế An dậy.

Thế An dụi mắt, giọng mũi non nớt mơ màng hỏi: “Tiên sinh?”

“Ồn làm ngươi tỉnh? Là tiên sinh không tốt.”

“Không sao, tiên sinh.” Thế An áp đến gần, nhanh nhẹn ôm chầm y, “Hỉ Nguyệt tỷ tỷ nói tiên sinh còn có chuyện phải làm, nên sẽ đến rất khuya. Tiên sinh cực khổ rồi.”

Trước đây khi đứa nhỏ này đến, không những không nhớ được gì mà cũng rất ít trò chuyện với người khác. Không khác gì con chim non ủ rũ bị dọa sợ. Nhưng chỉ mới mấy tháng thôi, hôm nay càng lúc càng khiến người ta vui lòng, Chung Dật vui vẻ yên tâm vỗ nhẹ lên lưng nó.

“Chờ Thế An lớn rồi… cũng muốn làm chuyện tiên sinh làm, có vậy… mới giúp được tiên sinh. Thế An sẽ không vô dụng đâu.”

Chung Dật biết Thế An nói không phải nói loại chuyện kia, nhưng y vẫn lúng túng, lắc đầu nói: “Đừng nói bậy, ngủ đi.”

Thái phó nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn Thế An dần dần thiếp ngủ, y không thể nào nén nổi cười mỉm. Lòng y chưa bao giờ cảm thấy Thế An là điều phiền nhiễu, nếu không có Thế An, khi đó phải chịu đựng sỉ nhục của Lý Hủ, e rằng bản thân đã lựa chọn vẫy tay tạm biệt nhân thế từ lâu rồi.

***

Cuối thu tiết trời quang đãng, bầu trời trong xanh. Cạnh nhà trúc có một khu đất trồng rau nhỏ, Lý Hủ với Thế An đang song song ngồi xổm, tiến vào một cuộc nói chuyện thân thiết gần gũi.

“Thế An nghĩ lại xem, trái hồng là màu đỏ ngọt hay màu xanh ngọt?”

“Ưm–” Mắt Thế An liếc lên nhìn trời, suy nghĩ một lúc, đáp, “Đỏ!”

“Đúng, vậy ngươi nhìn trái này cũng đỏ giống thế, đương nhiên sẽ ngọt lịm rồi nhỉ.”

“Thế An muốn! Thế An muốn!”

“Được được được!” Lý Hủ nhẹ nhàng ngắt trái ấy xuống, bỏ vào tay đứa bé, “A. Há…”

Thế An nhễu nước miếng, mắt hơi lấp lánh, nắm trái màu đỏ trong tay chuẩn bị cắn thì một bàn tay thò tới giựt quả ớt chỉ thiên đi.

“Hại con cháu.” Chung Dật đúng lúc chạy tới tức giận nói.

Ban nãy y thấy Thế An đi cắt hành lâu quá mà chưa về, không yên lòng nên mới chạy ra xem thử, quả nhiên lo lắng không thừa mà.

Chung Dật bỏ ớt vào rổ rau bên cạnh, rồi quay sang Thế An, “Thế An, nhớ kỹ đây là ớt, cay.”

“Tiên sinh. Kệ, Thế An muốn ăn mà.”

Lý Hủ cười đến suýt nằm lăn lộn trên đất, không chút hổ thẹn.

“Đùa giỡn trẻ nhỏ như vậy, thánh thượng nhàn rỗi quá.”

Lý Hủ cười trêu: “Còn chẳng phải trẫm thấy Thái phó bận rộn quá sao. Trẫm không đành lòng chọc Thái phó.”

Chung Dật không đáp, quay người đi cắt hành,  mà không biết từ góc độ của Lý Hủ có thể dễ dàng nhìn thấy mang tai ửng đỏ của y.

Trong chớp mắt ngắn ngủi ấy, Lý Hủ chợt nghĩ, cứ sống ở đây cả đời có lẽ cũng là chuyện không tệ lắm.

“…Ngày mai là Tạ Thần Sông, hàng năm Ung thành đều có lễ hội đèn lồng đẹp mắt, chi bằng nhanh chân đến ngắm thử?”

Chung Dật từ chối: “…Không đi.”

“Không hỏi ngươi ~” Lý Hủ đã sớm đoán được phản ứng của đối phương, hắn cười vỗ vỗ vạt áo đứng dậy, nhìn sang Thế An đã lấp lánh đôi mắt, nói, “Trẫm hỏi Thế An.”

“…” Thế An muốn đồng ý, nhưng nó cũng nghe vừa rồi tiên sinh từ chối, nên níu vạt áo Chung Dật, vùi đầu cạ rồi cọ, khẩu thị tâm phi nói, “…Thế An nghe theo tiên sinh.”

Lúc này Chung Dật mới nhận ra suy nghĩ của đứa nhỏ, cũng đúng, trẻ nhỏ có ai không thích ngắm hội đèn lồng đâu.

Chung Dật bỏ hành lá vào rổ, quay đầu lại: “Thế An muốn đi à?”

Thế An mở to mắt nhìn tiên sinh, thấy y không có vẻ gì là tức giận thì mới gật đầu, nhỏ giọng nói: “Muốn đi.”

Trẻ nhỏ là quan trọng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.