Lý Hủ nhất thời nghe không rõ, ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
Mặt Chung Dật đã đỏ ửng, y cúi thấp đầu xuống, tựa như hận không thể vùi mặt không ai nhìn thấy được: “Đi vào phòng.”
Từ khi kế vị đến nay, hiếm còn người nào lấy giọng điệu ra lệnh như vậy nói chuyện với hắn, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không phát giác ra để tức giận, chỉ lầu bầu một tiếng “Phiền phức” xong giơ tay móc lấy đầu gối của Chung Dật, ôm ngang y lên, vừa ôm vào lòng hôn vừa loạng choạng đi vào trong phòng.
“Không phải. Không phải đây. Chỗ này… chỗ này.” Một lần trước Lý Hủ cũng chỉ ngồi một lúc ở phòng lớn chứ chưa từng đi vào trong nhà, cho nên chỉ có thể lộn xộn va chạm trên hành lang, Chung Dật vừa ứng đối với nụ hôn nóng bỏng vừa ngăn cản chỉ đường cho hắn, chỉ lo hắn ném bản thân vào phòng của Hỉ Nguyệt hay Thế An làm cái việc không có luân thường này.
Khi hai người va đập loạng choạng vào phòng ngủ của Chung Dật, chút ít kiên nhẫn cuối cùng của Lý Hủ đã bị bào mòn đến gần như không còn, hắn dùng chân đá cửa phòng xong lập tức hôn Chung Dật lăn lộn đến chiếc giường hết sức ngay ngắn.
Nụ hôn dài lâu kết thúc, Lý Hủ cưỡi ngồi trên người Chung Dật, kéo bối tử lẫn thâm y rộng mở sang hai bên, sau đó cởi bỏ áo lót bấy giờ vẫn còn dán sát trên người Chung Dật, làm lộ ra da thịt quanh năm không thấy ánh sáng trắng đến chói mắt.
Trong phút chốc ấy, Lý Hủ không biết hắn muốn tiếp tục làm, hay muốn phá nát lồng ngực y, moi tim y ra nhìn thật kỹ.
Chung Dật trở hai tay nắm chặt chăn đệm như khắc chế sự phản kháng, mà đôi mắt trước sau không dám nhìn thẳng Lý Hủ, cố chấp nhìn chằm chằm nơi khác.
Nhưng biểu hiện mặc người hiếp đáp này không phải cái Lý Hủ muốn nhìn. Nếu như không thấy y thống khổ giãy giụa, thì mục đích làm nhục y là gì?
Chung Dật thấy Lý Hủ vươn tay đến trước mặt mình thì cuống quýt nhắm mắt lại, nhưng lại phát giác sau đầu buông lỏng, hóa ra cây trâm mun vừa bị Lý Hủ rút ra, mái tóc dài bung xõa trên gối. Mở mắt ra lần nữa Lý Hủ đã kéo thâm y với áo lót tụt xuống tận cánh tay, lộ ra bả vai.
Kế tiếp, hắn vẫn tiếp tục liếm mút gặm cắn, nơi mẫn cảm nhô lên không ngừng bị đùa giỡn giữa răng môi ấm áp, không lâu sau đã sưng đỏ không tả, thậm chí bên còn lại chưa đùa giỡn cũng sung huyết nhô thẳng lên, Lý Hủ nhìn không nhịn được giơ tay bấm một cái, rồi hắn lùi ra sau, bỗng gập cong hai chân y lên, tháo giày, kéo sau eo, thậm chí cả tiết khố cũng kéo xuống, xoa nắn đánh lên cái mông trơn bóng mịn màng.
Hắc gác hai chân Chung Dật lên bả vai, thấm ướt ngón tay trong miệng, xong trực tiếp thăm dò vào cửa sau. Chỗ đó của người sao có thể tùy ý tiến vào như thế, Chung Dật còn chưa kịp chuẩn bị đã cảm nhận được có gì đó đâm vào thân thể, lúc này thắt lưng căng cứng đau nhức đến mồ hôi lạnh chảy ròng: “Chậm… chậm… Đau. Đau…”
Ngón tay khó khăn ra vào vài lần ở dũng đạo chật hẹp, Lý Hủ lập tức rút ra, gần như quá đáng nói: “Tự mình nghĩ biện pháp làm ướt.”
Chung Dật tất nhiên nghe thấy Lý Hủ nói, nhưng không biết nên làm thế nào, y chần chờ, lại thấy bả vai trần trụi lạnh lẽo không có y phục choàng vào nên theo bản năng giơ tay khép vạt áo lại.
Lý Hủ nhìn vào mắt thầm cười trong lòng, hành động này chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng hắn không nói gì, khép hai ngón tay lại, lần thứ hai thăm dò lối sau của Chung Dật. Hai ngón tay tiến vào lối sau hoàn toàn chưa được khuếch trương qua, những ngón tay nắm chặt chăn đệm của Chung Dật vì đau đớn mà vặn vẹo, lần này, Chung Dật thốt ra tiếng kêu gần như thảm thiết.
Mãi đến khi ngập một ngón tay, Lý Hủ mới dừng lại, nhắc nhở: “Thái phó gọi lớn tiếng như vậy, không sợ người nghe thấy hử?”
Chung Dật mới kìm âm thanh lại, y chưa từng có lúc nào lúng túng như thế này, giơ tay muốn kéo ngón tay Lý Hủ ra, nhưng đối phương lại mặc kệ ra vào thêm vài lần, y đau đến nhắm chặt hai mắt, chân cũng co giật.
Thấy người dưới thân cắn chặt răng căng cứng cả người tựa như đang bị tra tấn, Lý Hủ lắc đầu, rút ngón tay ra nói: “Thái phó, thả lỏng chút, chúng ta đều mới có lợi.”
Dứt lời, hắn không nhịn được nghiêng đầu hôn phần đầu gối cong lên của y, đôi chân gác trên vai không tiếp tục gồng cứng nữa, hắn mới tiếp tục đâm hai ngón tay vào, kích động người Chung Dật giật nảy lên.
“Thế nào? Không phải quá tốn sức đúng không.” Y nghe thấy tiếng Lý Hủ cười lạnh.
Ngón tay Lý Hủ không thô ráp mà thon dài, Chung Dật chỉ cảm thấy hai ngón tay liên tục ra ra vào vào, ấn bóp ở cửa sau mình, dần dần dẫn đến mấy phần tê dại, thân thể dường như xụi lơ thả lỏng không còn căng thẳng siết chặt như lần ra vào ban đầu. Đến lúc hai ngón tay tới lui thoải mái, ngón thứ ba gia nhập cũng không bị bài xích quá.
“Lần đầu tiên mà đã có thể mềm ướt thế này, thân thể Thái phó chắc cũng đứng thứ nhất thứ hai ở Hí Phượng Lâu.”
Nghe lời hình dung như vậy, đôi mắt mở to của Chung Dật nổi một tầng lệ mỏng, y thở hổn hển, thẳng thắn giơ tay lên che mắt lại.
Song Lý Hủ không cho y toại nguyện, hắn nắm chặt tay y, từng ngón từng ngón tách những ngón tay siết chặt của y ra, ấn nó xuống phần sục sôi dưới háng, đều là nam tử y đương nhiên biết đấy là gì, nóng bỏng từ lòng bàn tay truyền đến khiến Chung Dật không biết phải làm sao, nhưng cổ tay bị hắn tóm lấy vừa không rút ra được, mà cũng vừa không tránh khỏi đụng chạm với vật kia.
Lý Hủ nắm cổ tay Chung Dật, tay y cực lực vùng vẫy muốn thoát nhưng lại thành thoáng cọ xát thoáng không dương v*t dưới háng, chỉ trong chốc lát vật đấy lại càng thêm sưng, hắn trầm thấp hổn hển vài tiếng, thuận thế bắt lấy mu bàn tay đối phương, vẫn cứ bắt nó cầm thật chặt vật của mình, vuốt động trên dưới.
Tiếng thở dốc càng lúc càng trầm trọng, cảm nhận được hơi thở cực nóng phả trên mặt, Chung Dật mới khẽ mở hai mắt luôn nhắm chặt ra, đúng lúc đối diện với ánh mắt tra xét không biết đang bình tĩnh hay âm trầm của Lý Hủ.
Mà hắn tựa như lảng tránh tầm mắt của y, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Lý Hủ cúi xuống bên tai y dùng đầu lưỡi chơi đùa nghiền ép vành tai yếu ớt, thoáng chốc bên tai liền nổ ra cơn ngứa.
Lý Hủ gác tay y qua một bên, đỡ đôi chân dài, hướng đến lối vào tiêu hồn vừa được khai khẩn. Đi vào phần đỉnh là giai đoạn khó nhằn nhất, Chung Dật bị đau tay loạn cào trên vai hắn, nếu không phải hắn vẫn còn y phục trên người thì chắc chắn bị cào chảy máu rồi. Chờ chịu đựng vượt qua giai đoạn đau nhất, Lý Hủ chậm rãi đút cả cây vào, lúc này tay Chung Dật dần dần trượt xuống, theo thâm nhập của cự vật trở lại túm lấy đệm chăn. Trong quá trình này, vài lần Chung Dật khó nhịn há miệng, nhưng chỉ thở dốc, gắng gượng nhẫn nhịn không lên tiếng.
Đến khi Lý Hủ rốt cục vào được toàn bộ, hắn dừng lại nghỉ ngơi chốc lát, Chung Dật gần như thấy mình chết mấy lần rồi, vật nóng hổi của đối phương đâm sâu vào thân thể, cây gậy sắt nung đỏ ấy như phải đốt cháy lục phủ ngũ tạng y vậy.
Lý Hủ không nghỉ quá lâu, lập tức tách hai chân Chung Dật ra, trước sau mạnh mẽ đưa đẩy, sự kiên nhẫn khuếch trương vừa rồi lộ ra thành quả, mỗi một lần đâm vào, thịt mềm bên trong như bọt nước gấp rút phun ra, mềm mại ẩm ướt bao bọc vật của hắn.
“Không… Không… Chờ đã.” Thân thể bị tiến quân thần tốc tạo cảm giác vừa sợ hãi vừa xa lạ, Chung Dật không biết phải thừa nhận thế nào, chỉ đành căng cứng cơ thể đau khổ cầu xin, nhưng cửa sau đã mềm ướt từ lâu hoàn toàn không ngăn cản được Lý Hủ phóng túng ra vào.
“Đừng… Ư… Quá… quá sâu.” Y xô đẩy đệm giường dưới thân muốn thoát ra một ít, nhưng lập tức bị cảnh giác chụp eo lại, cự vật gấp gáp đưa đẩy, đâm đến mức người y run bần bật, trở nên thất thần.
Lý Hủ không làm được mấy lần liền cảm thấy lỗ thịt của người dưới thân vặn xoắn lại, gần như muốn hấp hắn bắn ra, hắn nhịn xuống, lòng sinh lửa giận, nhắm vào cánh mông đầy đặn mềm mại đánh mấy cái.
“Còn phát lãng… Hả?… Cắn chặt đến vậy?”
“Không… không có. Không có… không có.”
Từ sau khi Lý Hủ về Tề quốc, không lâu sau hắn được lập lên ngôi Thái tử, nhận thức với con cháu quan lớn, lúc đó 15, 16 tuổi, là thời kỳ thiếu niên kích động nhất, người ngoài cũng vì làm hắn vui lòng nên hay dẫn hắn vào chốn phong nguyệt, với chuyện giường chiếu quen nếp học được mấy câu nói bừa bãi dâm loạn. Chung Dật không biết rõ chuyện, nghe hắn nói câu đấy chỉ tưởng rằng mình quả thực dâm đãng không chịu nổi, mắt y tối lại, nước mắt cũng rơi xuống.
Lý Hủ thấy y vừa thở dốc vừa khóc cũng không quan tâm, hoặc nhanh hoặc chậm đưa đẩy truyền đạt dục vọng, nhanh thì như cuồng phong mưa rào không có quy tắc gì, chậm thì tìm đến chỗ Chung Dật không chịu nổi gắt gao chặn lại, chậm rãi mài ép. Ít lâu sau đã cắm đến mức Chung thái phó ngày thường đoan chính quân tử chi phong gần như tan vỡ thét kêu thành tiếng, hai chân không tự chủ kẹp lấy eo hắn, ngay cả ngón chân cũng cong lên.
(*) Quân tử chi phong: Chỉ người chính trực, khiến người tôn kính.
Thấy nghiệt căn giữa hai chân y đã ngẩng rất cao, lại bỗng dưng lớn thêm một vòng, biết y không chịu đựng được, Lý Hủ lập tức giơ tay ấn chặt phần đỉnh đầu.
“…Buông… buông…” Niềm khoái cảm kích thích đầu óc Chung Dật trống rỗng, y không lo được gì khác, như cá rời nước hoảng loạn giãy giụa.
Lý Hủ tựa cười tựa không, một tay áp chế y lại: “…Dựa vào cái gì?”
Hắn liếc Chung Dật đang điên cuồng lắc đầu, mái tóc đen như con rắn uốn quanh bên gối, không biết nước mắt hay nước dãi đã sớm ướt đẫm trên mặt y, hắn vừa chầm chậm đưa đẩy, vừa trôi tâm tư về nơi xa xa.
Hắn nhớ lại đêm hôm ấy, Chung thái phó bày ra vẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa, ngồi bên cửa sổ dưới ánh trăng gọi hắn ra sao: “Đứa nhỏ, lại đây, đừng sợ.”
Một lần lừa gạt này, lừa hắn đến 3 năm. Thậm chí đến hôm nay, dù đã sớm biết rõ bộ mặt thật của đối phương, rõ ràng oán hận, nhưng vẫn bất thường ngơ ngác giữ lấy y.
Thật khó tưởng tượng, một con người lòng dạ độc ác như thế, mà trong thân thể lại ấm nóng đến vậy.
Khí huyết cùng lửa giận đồng loạt dâng lên trong lòng, bao phủ mù mịt, Lý Hủ cúi người mạnh mẽ ra vào thân thể dưới thân đã sớm vô lực hầu hạ, hắn làm cùng với sự phẫn nộ và nỗi bất an trong lòng, cuối cùng, trước khi buông tay cho Chung Dật bắn, cùng lúc đó hắn cũng kịch liệt run rẩy, gầm nhẹ chống đỡ ở chỗ mềm mại nhất kia bắn ra dịch đục.
“A a a –“
Lên đỉnh, Chung Dật ưỡn người ra kêu thành tiếng, nước mắt sinh lý lại một lần nữa từ khóe mắt lăn xuống thái dương, Lý Hủ cúi xuống hôn, dập tắt tiếng rên rỉ còn sót lại nơi yết hầu.