Lý Hủ cầm tay y, nhìn y thật lâu, chỉ nói ra ba chữ: “Trẫm đói bụng.”
Chung Dật lúng túng nhếch đuôi lông mày lên, lát sau mới hồi thần, “Ta bảo Hỉ Nguyệt làm cho ngươi bát mì.”
Lý Hủ vẫn không buông tay, cũng không cho y đi: “Không, Thái phó làm cho trẫm.”
“…” Chung Dật không lên tiếng, mặt có phần khó xử.
“…” Lý Hủ bước đến gần hơn, tựa trán lên vai Chung Dật, thấp giọng nỉ non như đang làm nũng, “Thái phó, trẫm mệt quá.”
Chờ một lát, Lý Hủ rốt cục đợi được đối phương thở dài thỏa hiệp: “Đi vào phòng nghỉ ngơi đi. Làm xong bưng đến cho ngươi.”
Lý Hủ đoán trước được Chung Dật không dám lấy lệ với mình, nên hắn tự đi tới gian phòng ngủ đã lâu không vào của Chung Dật. Vẫn bài trí đơn giản, trang trí mộc mạc, ngoại trừ phong cảnh ngoài cửa sổ, dường như không chỗ nào thay đổi.
Lý Hủ nằm trên chiếc giường, cảm thấy đặc biệt an lòng, kê lên gối đầu phủ kín mùi của Chung Dật, chỉ trong chốc lát, hắn liền thiếp đi.
Đến khi Chung Dật nấu cháo xong, bưng đến phòng ngủ thì nhìn thấy người kia nằm yên trên giường nghiêng người nhắm mắt lại, y nhất thời không biết nên đến gần hay lui ra.
Lý Hủ đã tỉnh giấc khi y bước vào phòng rồi, hắn mở mắt ra: “Vào đi.” Sau thấy Chung Dật chống gậy, còn bưng mâm nên có hơi khó khăn, hắn dứt khoát đứng dậy nhận lấy mâm, để lên bàn cao.
Bụng thật sự đói, Lý Hủ không kịp nhớ đến gì khác, lập tức đến ngồi xuống bên giường. Hắn cầm muỗng quấy phần cháo nóng hổi bên trong, dừng lại, rồi lại quấy, lúc này Lý Hủ mới xác định, này đích thực là một bát cháo trắng không có gì cả.
“Cả buổi lâu như thế… Mà ngươi nấu cho trẫm một bát cháo loãng?”
“…” Chung Dật có vẻ khá lúng túng, “Quân tử xa trù phòng, ta… không biết…”
“…” Lý Hủ bật ra tiếng cười khe khẽ từ mũi, hắn nhớ lúc trước trong hành cung (cung ̣điện vua ở trong kinh thành) của mình có hai người phi tử, suốt ngày mua bánh ngọt canh ngon đưa đến thư phòng hắn, hắn còn thấy phiền phức, trước giờ không xem vào mắt, mà bây giờ lại chạy đến chỗ Chung Dật xin một bát cháo trắng.
Nhưng thành thật mà nói, nếu đây là lần đầu tiên Chung Dật xuống bếp, bát cháo loãng trước mắt trông cũng không tệ, nhưng không biết nó có hương vị thế nào.
Lý Hủ múc một muỗng, nhướng mày nhìn Chung Dật cười cười, chính nghĩa lẫm liệt cho vào miệng.
“…” Vốn Chung Dật không phải quá lưu tâm, nhưng nhìn Lý Hủ nhắm mắt lại thì không tự chủ được mà nhìn chằm chằm, “…Thế nào?”
Xem ra Chung Dật rất tự biết mình, biết bản thân không rành gia vị nên căn bản không bỏ thêm gì. Cháo loãng trong miệng nhàn nhạt, không mùi vị, nhưng Lý Hủ vẫn vui mừng, may đây không phải sản phẩm của việc đánh đổ lọ muối lọ đường gì đó.
“Với lần đầu mà nói, cũng không tệ lắm.”
Lý Hủ lại ăn thêm mấy muỗng, xong dứt khoát cầm bát lên ngửa đầu húp hết vào miệng, ăn sạch. Hắn thả bát xuống, bắt đầu liếc nhìn đầu bếp, giờ mới hiểu được cái gọi là no ấm sinh tư dục.
Vốn không có thói quen ăn trong phòng ngủ nên đương nhiên cũng không thích trong phòng ngủ có bát đũa, Chung Dật thấy hắn ăn xong muốn tới thu dọn bát, nhưng bị Lý Hủ thuận thế kéo vào trong lòng.
Hơi thở của nam nhân sát bên người đặc biệt nồng đậm, hắn buông mắt nhìn y hồi lâu rồi cúi người hôn, hai người lăn lộn lên giường, Lý Hủ đè y không tha, đầu lưỡi thăm dò vào khớp hàm tựa như đang xâm chiếm, quyết liệt càn quét mỗi một góc trong khoang miệng.
Đến lúc tách ra thì khóe môi kéo ra một sợi chỉ bạc dâm mỹ, lồng ngực Chung Dật chập trùng không ngừng, Lý Hủ cũng hơi thở dốc trầm trầm, nhưng trong chốc lát đối diện nhau lần thứ hai, trong mắt của song phương đã không che giấu nổi lửa dục.
Giọng Lý Hủ tưởng chừng như mang theo vài phần chán nản: “Quả thực muốn mặc kệ hết tất thảy, cứ bù đắp cho đủ 4 năm này cái đã rồi tính sau.”
“…” Chung Dật không muốn thừa nhận vừa rồi bản thân chỉ bị hôn thôi mà thần trí đã khá mơ hồ, nên tiếp lời, “Lẽ nào trong hành cung của Hoàng thượng thiếu giai nhân.”
“Haha.” Lý Hủ cười khẽ vài tiếng, giương mắt trêu chọc, “Ghen?” Thấy Chung Dật mãi đến sau mới hiểu ra lời mình mà vội dời tầm mắt, tâm trạng hắn hết sức vui vẻ, vùi đầu dụi vào cổ y, nói, “Thái phó oan uổng trẫm rồi… Trẫm có Thái phó thì làm gì còn để ý ai khác nữa.” Thật ra lời này không phải nói dối, trong 4 năm này hắn bận sứt đầu mẻ trán, cựa một chút là lênh đênh trên biển suốt ngày, vốn không rảnh cũng không có tâm tư.
“Sớm biết vậy đã dắt theo Thái phó, trẫm nhịn muốn chết.”
Cho dù nói như thế, Lý Hủ vẫn tỉnh lại kịp thời, chống bên gối Chung Dật đứng dậy. Hắn ngồi bên mép giường sửa sang lại y phục, nói, “Trẫm vào cung có chuyện phải làm. Chốc nữa đêm xuống, sẽ phái ngươi đến truyền ngươi.” Dứt lời, như sợ mình hối hận, hắn không quay đầu lại, đứng dậy đẩy cửa phòng ngủ rời đi.
Chung Dật nằm trên giường, mãi lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, dần khom chống người dậy, thốt ra một câu “biết làm sao bây giờ” như đang lẩm bẩm, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được.
***
Lúc Lý Hủ đẩy cửa đi ra phòng, thì Hỉ Nguyệt đang rầu rĩ không vui ôm con bồ câu trắng xám ngồi trong đình. Vừa vặn hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy từ xa xa có hai người một cao một thấp đi tới, cái người cao trông khá quen mắt, chắc là ảnh vệ Tư Nam Thiên theo bên người nhiều năm hắn đã để lại 4 năm trước. Nếu vậy thì cái tên thấp hơn hẳn là tên tiểu tử Chung Thế An mà Chung Dật móc tim móc phổi ra thương.
Tư Nam Thiên thân thủ bất phàm, lực quan sát cũng đặc biệt nhanh nhẹn, từ xa đã nhìn thấy hoàng đế, gã bước nhanh lên trước quỳ một gối xuống: “Hoàng thượng.”
Lý Hủ đứng trên nhà trúc nhìn gã: “Ảnh vệ như ngươi đúng là càng làm càng tiến lùi.”
Sắc mặt Tư Nam Thiên túng quẫn, nhưng lập tức nói: “Thuộc hạ biết tội. Hoàng thượng đã về Ung thành, thuộc hạ có cần tiếp tục tùy tùng không.”
“Không cần. Trẫm ở Mân Việt tìm ảnh vệ khác, ngươi cứ tiếp tục theo Chung thái phó đi.”
Đang nói chuyện, người thiếu niên cũng đi tới, cười tủm tỉm nói: “Ca ca về Ung thành rồi à.”
Lúc này Lý Hủ mới đánh giá kỹ người thiếu niên, trên gương mặt 15, 16 tuổi còn mang chút ít bầu bĩnh trẻ con, nhưng đã lộ ra phần nào anh khí, ý cười trong trẻo trên mặt, phấn chấn nảy nở, một đôi mắt hạnh sáng trong như nước hồ.
Vốn Lý Hủ có chút bài xích với thiếu niên, nhưng thấy cậu thân mật chào hỏi thì cũng rộng mở lòng dạ:”Nhìn xem, mới qua có 4 năm mà Thế An lớn vậy rồi.”
“Ca ca lại không thay đổi gì cả!” Chung Thế An nói xong, như chợt nhớ tới gì đó, vội nói, “Thế An lại quên rồi, là Hoàng thượng.”
“…Không sao.” Lý Hủ lắc đầu, nhớ đến chút chuyện, tiện thể nói, “Trẫm hồi cung một chuyến. Ngày khác quay lại ôn chuyện với Thế An.”
“Vâng, ngài bận rộn.”
Chung Thế An mang ý cười nhìn Lý Hủ lên ngựa đi xa, bỗng cậu bỏ lại Tư Nam Thiên quay người đi vào nhà, trong nháy mắt không còn ý cười nào.
“Tiên sinh!”
Tiếng gọi rất nóng nảy, động tác đẩy cửa phòng càng vội hơn, thẳng thừng khiến Chung Dật đang nằm thất thần trên giường sợ hết hồn, y chống đệm ngồi dậy, thấy Thế An nhào tới bên giường thì tự nhiên có tật giật mình căng thẳng: “Thế An? Sao?… Sao?”
“Tiên sinh.” Chung Thế An đánh giá tiên sinh mình một lượt từ trên xuống dưới, thấy y phục lẫn dáng dấp đều chỉnh tề, lại thấy cây gậy ngã chổng vó trên đất, cậu cảm giác người mình không thoải mái, nhưng không nói được không thoải mái chỗ nào, cuối cùng không thể dứt ra được.
“Chung thái phó.” Tư Nam Thiên theo phía sau, cầm một chồng tờ đơn đứng ngay cửa phòng ngủ, “Danh sách bán đồ cổ trang trí đặt ở đâu đây?”
“…” Chung Dật ngẩng đầu nhìn Tư Nam Thiên, đẩy Thế An bên người, nói, “Thế An, cầm giúp tiên sinh.”
Chung Thế An đứng dậy đi tới cửa, vừa tiếp nhận chồng đơn, Tư Nam Thiên lập tức mặt không cảm xúc lui ra ngoài.
“…”
“Thế An, tiên sinh hỏi ngươi. Ngươi theo tiên sinh học 4 năm, đọc nhiều hiểu rộng, cũng nên hiểu thế gian muôn hình vạn trạng, muôn hồng nghìn tía, ngươi thật sự cam nguyện sau này sống dưới chân Lê Sơn, làm một tiểu tiên sinh chứ.”
“Thế An nghĩ kỹ. Nếu tiên sinh không muốn Thế An làm quan, Nhiếp thúc thúc cũng từng khuyên chớ nhập quan, Thế An nguyện cùng tiên sinh như thế này, truyền thụ sở học lễ nghĩa.”
“Nam nhi nào không có chí lớn… Nếu ngươi muốn đi lang bạc, tiên sinh sẽ không ngăn ngươi.”
“Tiên sinh, Thế An chỉ muốn ở cạnh ngươi.”
Chung Dật thấy Thế An nói đến nước này, rốt cục không nhíu mày nữa, hoảng hốt mà vui mừng lộ ra nụ cười, sờ đầu Thế An.
***
Chung Dật để Tư Nam Thiên ở lại nhà trúc trông nhà chăm bồ câu, y dẫn Hỉ Nguyệt với Thế An quay về Chung phủ trong Ung thành, ra lệnh hạ nhân thu dọn lại danh sách vật phẩm cho ổn thỏa, còn bản thân đi vào linh đường.
Mười năm sinh tử cách biệt, dòng chữ sơn đỏ Chung Khâu thị tự tay đề cũng đã bắt đầu phai màu, dâng 3 nén nhang xong, Chung Dật nhìn bài vị của thê tử, nhớ lại năm tháng sống cùng nhau, không khỏi bi thương từ đáy lòng. Nhớ năm đó trên giường bệnh, phu nhân Khâu Nghiên Nhi hơi thở mong manh nhắn nhủ y, nàng đi rồi, cứ tìm cô nương nào tốt để duy trì hương hỏa, làm bạn đi hết nửa đời còn lại. Mà mình năm đó khóc đỏ mắt lắc đầu chỉ lên trời thề.
“Suốt cả đời này, ta chỉ yêu duy nhất phu nhân Khâu Nghiên Nhi.”
Nhưng hôm nay…
Chung Dật nhớ lại ban nãy mình vừa bị Lý Hủ hôn đã thần trí mơ hồ, một lần nữa phiền muộn nhắm chặt hai mắt. Y đã ba mươi lẻ sáu, không phải người trẻ tuổi tỉnh tỉnh mê mê không biết tình là vật chi, y biết rõ trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau sự rung động thoáng qua trong lòng đại biểu cho điều gì, y vờ như không để ý tiếp tục giấu giếm, có thể lừa được tất cả mọi người, nhưng duy chỉ không gạt được nội tâm của mình.
Nghiên Nhi nếu ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy mình giờ đây lại nằm dưới thân hầu hạ cho người, dáng vẻ ô uế không tả, hẳn phải thất vọng tột cùng.
Nghiên Nhi, làm sao bây giờ… Vi phu, biết phải làm sao bây giờ?
Thế An chờ ngoài cửa hơn một canh giờ, mới thấy tiên sinh nhốt mình trong linh đường lảo đảo bước ra, đến ngưỡng cửa ngẩng đầu nhìn thấy cậu, thì hỏi: “Lão bản Tàng Trân Hiên đâu? Tới chưa?”
“…Đang ở tiền viện xem hàng. Tiên sinh, Thế An dìu ngươi đi nhé?”
“Không cần.” Chung Dật nghĩ đến chuyện buổi tối, vẻ mặt có chút ưu sầu không vui, “Thế An, ngươi đến xem, đàm luận giá tiền cho tốt, rồi cùng Hỉ Nguyệt làm chủ đi.”
“Tiên sinh đi đâu?”
Thế An nhạy cảm làm Chung Dật càng thêm xấu hổ vô cùng, đối mặt với thiếu niên đã 15, y hiểu không thể lại lấy “làm chút chuyện” để làm cớ, suy nghĩ một lát, bèn nói: “Chỉ là tiên sinh mệt mỏi. Cứ để tiên sinh yên tĩnh một mình.”
“…” Chung Thế An rủ mắt, nhưng không nói gì, gật đầu rồi để tiên sinh đi.
***
Đến tối, cung nhân đúng hẹn đến, cỗ kiệu đứng trước cửa Chung phủ.
Vẫn là Hí Phượng Lâu ca múa mừng cảnh thái bình, Chung Dật chống gậy theo cung nhân lên lầu, không để ý đến những ánh mắt đầy bỡn cợt lẫn nghiền ngẫm phóng trên người mình. Cung nhân đứng cuối hành lang đã mở cửa phòng, Chung Dật bước qua bậc cửa, những người đó lập tức lui sang một bên.
Bỏ tiếng huyên náo lại ngoài cửa, vẫn gian phòng này, nó dễ dàng nhắc nhở y chuyện xảy ra ở đây 4 năm trước, vừa khép cửa lại, còn chưa kịp xoay người, Lý Hủ đã bước thật nhanh vòng từ sau tấm bình phong tới, ôm lấy y từ đằng sau, trở người y lại, đặt trên cửa hôn.
“Mỗi lần đều phải làm trẫm sốt ruột chờ đợi? Hử? Không sợ trẫm sốt ruột sẽ chơi hỏng ngươi sao?”
Chung Dật không muốn nghe những câu chữ mang sắc thái nổi giận này, nhưng cũng chỉ có thể quay đầu đi. Mặc cho Lý Hủ ôm mình, thả xuống ghế gần bên khom lưng hôn.
Từ đầu đến cuối y đều dán mắt nhìn Lý Hủ, những phỏng đoán bất an trong lòng dần dần được chứng thực.
Hạt giống được gieo trong lòng 4 năm trước, dù người tưới tiêu không hề vội vàng, nhưng 4 năm sau, vẫn không cách nào ngăn được nó nảy mầm nở hoa.
Chung Dật nghĩ đến chuyện mình nằm phục dưới thân người mà giờ đây ngay cả tâm cũng không giữ được, y quả thực sống không bằng chết, mắt bất giác dâng lên tầng hơi nước mông lung, thấy hắn hôn lan xuống bên dưới hôn lung tung y vật bao quanh, thì mới ổn định lại giọng hỏi.
“Khi nào Hoàng thượng mới bằng lòng dừng tay?”
“…Không dừng tay, quyết không dừng tay.” Dù cho lửa dục xâm chiếm đầu óc, Lý Hủ vẫn đáp đến quả quyết, một chút do dự cũng không có, “Trẫm với Thái phó, đến chết mới thôi.”