Đến khi Chung Dật được Lý Hủ sai người đưa về Chung phủ đã là canh hai. Cung nhân thấy y không còn sức lực mệt lả trong kiệu, đành gõ cửa Chung phủ, chờ gia nô đi ra, nửa lôi nửa kéo Chung Dật ra khỏi kiệu.
Còn chưa vào cửa, một thị nữ chạy tới, nàng chen vào chỗ của một gia nô, nâng người Chung Dật lên, người y bốc đầy mùi rượu, nàng hỏi: “Lão gia… ngài… ngài vẫn khỏe chứ. Muốn… có muốn… có muốn…”
“Không… không sao… Dìu ta vào nhà nghỉ ngơi.”
“…”
Chung Dật vốn đã sắp khép mắt, lại bỗng giật mình tỉnh lại, cầm lấy tay Hỉ Nguyệt: “Nhỏ giọng chút, đừng kinh động Thế An.”
“…Vâng.” Hỉ Nguyên đáp lời, thì nhìn thấy ở lối đi đằng trước có một bóng dáng thiếu niên thoáng qua tại chỗ ngoặt hành lang, trong mắt không biết là trách cứ hay khổ sở, nhìn thẳng đến chỗ này.
Hỉ Nguyệt không biết phải làm thế nào, bèn nhìn sang Chung Dật, thấy y sau khi dặn dò xong rất an lòng, cũng có thể vì quá buồn ngủ nên đã cúi đầu thiếp đi từ lâu.
~~~
Hỉ Nguyệt đưa những người khác về liền khép cửa phòng lại. Từ trong phòng truyền ra tiếng đun nước, nàng vòng qua bình phong đi vào phòng, thì thấy Thế An ngồi bên mép giường, dốc lòng lau mặt cho tiên sinh say khướt.
Tình cảnh này thật giống với 3 năm trước, khi đó Thế An tuổi còn nhỏ, bị ướt mưa nên phát sốt, lão gia sốt ruột sốt gan không thể yên lòng nghỉ ngơi, gần như vất vả chăm sóc suốt đêm.
“Hỉ Nguyệt, giao nơi này lại cho ta là được. Ngươi đi nghỉ đi.”
“Ừm.” Hỉ Nguyệt theo Thế An đến giờ dần dần chín chắn lên, cảm thấy tiểu chủ nhân càng ngày càng đáng tín nhiệm, nên không do dự nhiều, lấy mắc áo treo y phục lên chờ giặt, rồi lui xuống.
Hỉ Nguyệt rời đi rồi phòng càng thêm yên tĩnh, Chung Thế An lau mặt cho Chung Dật trước, chợt nhớ từng nghe Hỉ Nguyệt kể, tiên sinh mình năm 18 vào làm quan thì nhã nhặn anh tuấn thanh danh ca tụng đứng nhất Đô thành, gương mặt non đến có thể bấm ra nước.
Chung Thế An vốn luôn cảm thấy ngay cả bây giờ tiên sinh trông cũng rất trẻ, nhưng kề sát nhìn kỹ mới phát hiện khóe mắt cùng lông mày của y đều đã hơi có nếp nhăn rồi.
Thế An thấy Chung Dật vẫn nồng mùi rượu, lại vắt khăn kiên nhẫn lau chùi tay chân y.
Lau đến giữa bàn tay, Chung Dật sợ ngứa nên theo bản năng hơi rụt lại, Thế An đuổi theo, cầm tay lau thêm vài lần, y lập tức cười haha, quay người co lại.
Chung Thế An cũng nhịn không được bật cười, chỉ cảm thấy tiên sinh như thế này khác biệt với ngày thường quá, thật đáng yêu, nên lại bắt lấy tay y.
Tuy Chung Dật tỉnh lại, nhưng thần trí vẫn mơ màng, cười một lúc, bỗng nhiên gọi: “Tư Viễn, Tư Viễn. Ngươi đừng đi… Ngươi đừng đi… cho ngươi mơ này. Cành mơ này… cho ngươi tất! Cầm, cầm đi.”
Chung Thế An vì để y an phận tiện cho việc lau tay nên nói mê sảng theo y: “Nhiếp thúc thúc nói là cảm ơn tiên sinh.”
“Không cần cảm ơn không cần cảm ơn…” Dường như Chung Dật nói rất nghiêm túc, “Lần tới Nghiên Nhi cắt xén ngân lượng của ta… còn chẳng phải dựa vào Tư Viễn ngươi sao.”
Chung Thế An dù chưa từng gặp Chung phu nhân, nhưng có thấy được bài vị trong linh đường, nên buông mắt nói: “Nhiếp thúc thúc nói, ngài cứ yên tâm đi.”
“Yên tâm đi… Yên tâm…”
Chung Dật lẩm bẩm nhắc lại mấy lần, giọng càng lúc càng khẽ, cuối cùng bật khóc, Chung Thế An cuống lên, vội lấy khăn lau, lại nghe Chung Dật vừa khóc vừa nức nở nói.
“Xin lỗi… Thù… Ta không, chăm sóc tốt cho Trạm nhi… Ta không thể chăm sóc tốt cho nó.”
“…” Đây là lần đầu tiên Chung Thế An nghe thấy cái tên này, nhưng không hiểu vì sao lại sinh ra đôi chút cảm giác quen thuộc… Chung Thế An không có ký ức 10 năm trước, nghe nói mình là một cô nhi lưu lạc nên cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng hôm nay nghe được những cái tên này lại thấy thân thuộc, làm lần đần tiên cậu muốn truy đến cùng: “Tiên sinh… Thù nhi, Trạm nhi… là ai?”
“…” Dù đã say như chết, nhưng Chung Dật như cảnh giác được gì đấy, bỗng ngậm miệng lại, mơ màng ngủ thiếp đi.
Chung Thế An không chịu từ bỏ, lại lay người y: “Tiên sinh?”
Trông Chung Dật như có thể ngủ bất kỳ lúc nào, chỉ còn sót lại chút thể lực, vừa mơ mơ màng màng lại bị quấy nhiễu, nên khó chịu đáp: “Hả?”
“Thù nhi, Trạm nhi… là ai?”
Chung Dật mông lung, nhìn thấy rõ gương mặt trước mắt thì vành mắt đỏ ửng, giơ tay vuốt gò má cậu, nhíu mày lắc đầu nói: “…Thế An… Đừng buồn. Nhìn thấy ngươi buồn, lòng tiên sinh… cũng đau đớn lắm.”
Vốn dĩ Chung Thế An có cảm giác thân thuộc kỳ quái với hai cái tên này, nhưng nghe thấy câu “đừng buồn”, đáy lòng lại như bị bấm mạnh một cái, vừa chua xót vừa đau lòng, cậu lay Chung Dật, không biết mình khóc vì ai, nước mắt cứ rơi xuống.
“Tiên sinh? Thù nhi, Trạm nhi là ai?… Bọn họ là ai?”
Chung Dật không hề lên tiếng, không quan tâm đến lay động của cậu, dần dần nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Bởi vì vai bị Thế An nâng lên, cổ y hơi ngửa về sau chống lên gối, nên dễ dàng lộ ra dấu răng nơi cần cổ vốn được che giấu dưới lớp áo lót.
Chung Thế An nhìn đến mức trơ mắt ra, hồi lâu sau bỗng buông tay mặc cho Chung Dật ngã xuống giường. Cậu vội vàng lùi lại mấy bước, đỏ mặt, chùi nước mắt, đầu óc rối tung lên, không biết nên liên kết chuyện này như thế nào, cuối cùng bèn bỏ lại tiên sinh chạy ra ngoài.
***
Trong lòng Chung Thế An phiền muộn, nhưng không có người để trút. Cậu nghĩ chuyện mà tiên sinh không nói, Hỉ Nguyệt cũng sẽ không nói, sang sáng ngày hôm sau, cậu khổ não một thân một mình trở về Lê Sơn, đến gần nhà trúc thì nhìn thấy Tư Nam Thiên đang tưới vườn rau, nghĩ có còn hơn không, nên tiến lên hỏi: “Tư đại ca.”
Tư Nam Thiên tưới rất chuyên chú, không quay đầu lại, hỏi: “Chuyện gì?”
“Chuyện Dần quốc, ngươi biết bao nhiêu?”
“…” Nghe thấy lời này, Tư Nam Thiên mới thả cái gáo gỗ trong tay xuống, xoay người nhìn thiếu niên khổ não sau lưng, “Chỉ biết một ít. Chung thái phó là người của Dần quốc, ngươi hỏi y sẽ tốt hơn.”
Chung Thế An nghĩ, thì là không thể hỏi tiên sinh nên mới đến hỏi ngươi đây, cậu bó gối ngồi xổm xuống: “Vậy ngươi có biết Dần quốc có người nào tên là Thù, Trạm không?”
Tư Nam Thiên suy nghĩ, nói: “Dần vương tên là Dư Trạm. Huynh trưởng của Dần vương, cũng chính là Dần vương trước, tên Dư Thù. Bọn họ hình như đều là học trò Chung thái phó từng dạy dỗ.”
Chung Thế An ngẩn người, nửa ngày cũng không hồi thần được, đến khi Tư Nam Thiên thấy vẻ mặt cậu không đúng lắm, hỏi: “Có chuyện gì?” thì cậu mới lắc đầu, ý là không có gì.
“À Tư đại ca. Dư Thù với Dư Trạm, giờ đang ở đâu?”
“Chết rồi. Dư Thù bệnh chết nên truyền ngôi cho ấu đệ Dư Trạm, không lâu sau Hoàng thượng cử binh thảo phạt Dần quốc, chém chết Dần vương.”
Con ngươi Chung Thế An bỗng thu nhỏ lại, chẳng biết vì sao nghe thấy lời này, ngực lại nhói đau. Cậu nghĩ nếu thật bản thân có liên quan đến Dần vương, vậy tiên sinh với Hỉ Nguyệt tận lực che giấu có thể giải thích được… Nhưng nếu như thế, thì bây giờ mình đúng thật hoàn toàn hỏi sai người rồi.
Tuy Tư Nam Thiên cùng sống dưới một mái hiên với bọn họ 3 năm, nhưng vẫn là thuộc hạ của hoàng đế.
Mặc dù Tư Nam Thiên chất phác, nhưng gã không ngốc, trả lời xong, liền hơi khả nghi: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Người thiếu niên cúi đầu một lúc lâu, bỗng ngẩng lên, cười giả lả lắc đầu, nói: “Không có gì. Tối hôm qua tiên sinh uống nhiều, vẫn luôn nhắc tới mấy cái tên này, nên ta khá lưu ý. Hóa ra bọn họ đều là đệ tử của tiên sinh, chắc hẳn tiên sinh đau lòng lắm.”
Mấy năm qua Chung thái phó đối xử với Thế An như thế nào, Tư Nam Thiên đều nhìn vào trong mắt, xác thực còn tốt hơn so với thân nhi tử, gã ngây ra, gật đầu nói: “Không gì lạ. Tiên sinh nhà ngươi, đúng thật là người như thế đấy.”
***
Giữa trưa ngày hôm sau Chung Dật mới tỉnh lại, đã lâu rồi không uống rượu, mà dù trước đây tửu lượng rất tốt y cũng say đến khi mặt trời lên cao.
Rửa mặt xong xuôi, y thay một thân xiêm y sạch sẽ, rời phòng tìm Hỉ Nguyệt với Thế An, thì biết tin trời vừa sáng Thế An đã tự mình trở về nhà trúc. Chung Dật hơi quái lạ Thế An có chuyện gấp gì mà không chờ y được, nhưng cũng không nói thêm gì, dẫn Hỉ Nguyệt ra khỏi thành.
Trở lại nhà trúc, y dẫn Thế An đi gần thôn xem xét vị trí của tư thục,cuối cùng chọn một rừng trúc cạnh ngọn núi, ba người rất hài lòng với vị trí này, nên nhanh chóng quyết định nó. Mấy ngày kế tiếp ngày nào Chung Dật cũng ra ngoài lúc trời tờ mờ sáng, vào thôn tìm thợ mộc với thợ gạch ngói, bàn giao xây cất công trình, luôn bận rộn đến đêm mới quay về.
Đêm đó y vất vả đến khuya mới về đến nhà, thì nhìn thấy trong phòng còn sáng, Chung Dật đẩy cửa đi vào, thấy Hỉ Nguyệt ngồi trước bàn, y quay người đóng cửa cười nói: “Sao không nghỉ ngơi đi, ta dùng cơm nước rồi.”
Thần sắc Hỉ Nguyệt có phần thấp thỏm, gọi: “Lão gia.” Nàng nhìn trong phòng, rồi bước đến gần, thấp giọng nói, “Sau giờ ngọ nhận được một phong…thư.”
Mặc dù Tư Nam Thiên không ẩn thân nữa, còn xây một phòng mới kế bên để nghỉ ngơi, nhưng trong nhà trúc trước sau vẫn có tai mắt. Hỉ Nguyệt không đề cập là thư của ai, đương nhiên có nguyên nhân, nụ cười trên mặt Chung Dật tức khắc nhạt đi: “Ở đâu?”
Hỉ Nguyệt lấy phong thư giấu kỹ trong tay áo ra nhét vội vào tay áo của Chung Dật.
Chung Dật nhìn quanh, kéo toàn bộ mành che xuống, rồi ghé sát đến ánh nến yếu ớt, nhanh chóng mở thư, đọc lướt qua như gió xong thuận thế dùng hỏa chúc đốt sạch.
(*) Hỏa chúc: Thứ dễ bắt cháy.
Hỉ Nguyệt thấy y xem xong thư lại nhíu chặt mày, nàng vội hỏi: “Lão gia, có chuyện gì sao?”
“…” Trong thư Ngô tướng quân nói quân đội phục Dần thao luyện ở Tây Bắc Trường Thành, binh lực ngày càng tăng tiến, nhưng quyền cao đã dần dần rơi vào tay Khâu gia, e rằng một khi thời cơ chín muồi, trước khi Khâu Quang Thiên cầm đầu nhóm người khởi binh thảo phạt Tề, vì không để thành quả cuối cùng cực khổ thực hiện rơi vào tay kẻ khác, rất có thể sẽ diệt trừ huyết mạch cuối cùng của Dư gia trước tiên.
Trong lòng Chung Dật loạn tung cả lên, nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng lẫn uất ức.
Y không hiểu… Y thật sự không nghĩ ra. Tại sao lúc trước đứa nhỏ hãm vào đầm lầy thì không ai chịu kéo nó lấy một lần vì nó là huyết nhục của Dư gia, mà bây giờ mắt thấy nó bình an trưởng thành thì ngay cả thế lực của Dần quốc cũng muốn gây bất lợi cho nó.
Lẽ nào thật sự ông trời muốn trách phạt bọn họ?
Chung Dật điều chỉnh lại tâm tình, tận lực bình tĩnh nói: “Nói chung những ngày này trông chừng Thế An cho kỹ, tốt nhất ở cạnh với Tư Nam Thiên, không nên để nó một mình.”
“…” Hỉ Nguyệt dù chưa đọc qua câu chữ trong thư, nhưng nàng vốn thông minh lanh lợi, nghe y nói vậy cũng hiểu đại khái tình huống, lập tức gật đầu.