Thẩm Trác Phàm ôm vài con mèo múp nhất đi ra, sau đó dùng gậy đùa mèo nhứ chúng nó vồ chụp. Y nhìn Tần Vân vì thụ thương mà không thể hỗ trợ đang ngồi một bên ngẩn người, nhịn không được hỏi:
“Ngươi cùng bệ hạ thế nào rồi? Huấn luyện có thuận lợi không?”
Tần Vân bấy giờ mới lấy lại tinh thần, cào cào cái ót nói:
“A, cũng không tệ lắm.”
Thẩm Trác Phàm hồ nghi nhìn hắn một cái:
“Không thuận lợi sao?”
“Cũng không phải…” – Tần Vân có chút thất bại nói – “Tuy rằng ta không phải Dẫn đường cao cấp gì, nhưng ta thực tự tin với tinh thần lực của mình, trước kia ra tiền tuyến cũng chưa từng mệt như vậy.” – Hắn lung lay hai bàn tay bị thương – “Còn tự hành mình thành bộ dáng thảm hại này.”
“…” – Thẩm Trác Phàm thở dài – “Tám năm trước, ta lấy thân phận thủ tịch Dẫn đường tốt nghiệp học viện Averio, ngươi biết đi?”
Tần Vân gật gật đầu.
“Khi đó bệ hạ vừa đăng cơ, còn không thể chấp chính…” – Trên mặt Thẩm Trác Phàm hiện ra tiếu ý – “Sau khi tốt nghiệp, ta làm việc cho hoàng thất. Ngay từ đầu chỉ là nghĩ muốn thử khai thông ý thức vân của bệ hạ, học tập lễ nghi, đấu kiếm, cưỡi ngựa, rồi ngoại giao… Nhưng sau này phát hiện không được… Ngay cả tinh thần hệ của bệ hạ ta cũng không nhìn thấy, tư duy xúc tu vừa đến gần ngài đều sẽ nhận đến áp chế, nếu mạnh mẽ đột phá sẽ chỉ nhận lấy tinh thần lực Thần cấp phản phệ, phá hủy thần kinh.”
“Tuy rằng, tại học viện ngươi chỉ thuộc tầng cuối cùng…” – Thẩm Trác Phàm đùa giỡn nháy mắt – “Nhưng kỳ thật ngươi so với chính ngươi nghĩ còn lợi hại hơn nhiều.”
Tần Vân:
“…Muốn khen thì khen triệt để chút đi, còn thêm câu đầu tiên làm gì.”
Thẩm Trác Phàm vung gậy đùa mèo, nhìn gương mặt Tần Vân đang ấm ức, nhịn không được cười ha ha lên.
Thời điểm Tần Vân trở lại Quân bộ, Cessna đang dùng nhánh cây chọt chọt tinh thần hệ trùng đế giày của mình, thấy hắn bước vào mới miễn cưỡng chào hỏi:
“Hi, đồng chí, cùng tiểu tình nhân nhà ngươi chơi đùa vui vẻ sao?”
Tần Vân tức giận vươn ra bàn tay còn bao băng vải của mình:
“Không phát hiện ta bị thương a, sao cùng tiểu tình nhân chơi cho được chứ.”
“Ngươi thực sự gọi nhân gia tiểu tình nhân a.” – Cessna chua chua oán giận – “Có Lính gác đúng là may mắn.”
“Có Lính gác cũng vô dụng.” – Tần Vân liếc nhìn trùng đế giày, buồn bực nói – “Tuy nhỏ một chút cũng coi là có rồi… Ta dù là nhỏ như vậy còn không có… Không phát kết hợp nhiệt được, ngay cả bị thao cũng chưa đủ tư cách.”
Cessna nghèn nghẹn, đồng tình nói:
“…Bị ngươi an ủi như vậy ta cư nhiên thấy rất có đạo lí a.”
Tần Vân: “…”
Mặc Xá Lý mở quyền hạn dùng phòng huấn luyện cấp thấp, liền thấy Tần Vân cầm cung vác trên người.
“Không cần mang theo.” – Mặc Xá Lý cau mày – “Ngươi ở cạnh ta là được.”
Tần Vân:
“…Ngươi chọn phòng huấn luyện cấp thấp làm gì? Để ghi lại kỷ lục sao?”
Mặc Xá Lý hít sâu một hơi, y lúc này mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là hảo tâm bị xem thành lòng lang dạ thú, cơ hồ nghiến nát hai hàm răng mới có thể khống chế mình không nổi giận:
“Ta là bởi ngươi bị thương, cho nên tìm loại huấn luyện đơn giản một chút cho ngươi, ngươi không hiểu sao?”
“Vậy không phải cũng là ta tập sao… còn ngươi làm cái gì?” – Tần Vân mạc danh kỳ diệu nói – “Luyện tập làm thế nào đánh tiểu bằng hữu?”
Mặc Xá Lý: “…”
Đương nhiên cuối cùng không ai đi đánh tiểu bằng hữu, Mặc Xá Lý sai Trọng Diễm đi đạp đống bùn quái bị hệ thống phóng xuất, Tần Vân thì ngay cả tư duy xúc tu cũng không cần dùng, chỉ cần cầm gậy huỳnh quang cự long thích nhất, ở bên cạnh quơ quơ vài cái cổ vũ sĩ khí là được.
“Rốt cục chúng ta đến làm gì.” – Tần Vân nhàm chán ngáp một cái, hắn thấy Trọng Diễm quay đầu, vội vàng dùng lực phất phất gậy huỳnh quang cầm trong tay.
Mặc Xá Lý nằm bên cạnh hắn, hai mắt nhắm lại, coi như mình đã ngủ.
“Này.” – Tần Vân kêu y – “Không phải nói muốn luyện tập phối hợp sao?”
“Đây là đang luyện tập còn gì.” – Mặc Xá Lý không kiên nhẫn lật người lại, đối mặt với Tần Vân – “Ngươi cùng Trọng Diễm luyện.”
“…” – Tần Vân trợn trắng mắt, nhét gậy huỳnh quang vào tay Mặc Xá Lý – “Vậy ngươi làm gì?”
Mặc Xá Lý chống đầu, nhìn chằm chằm mắt Tần Vân, gậy huỳnh quang trong tay xoay đến xoay đi, sau đó vươn ra nâng cằm Tần Vân.
“Ta xem ngươi là đến nơi.”
Tần Vân: “…”
Mặc Xá Lý tựa hồ không gặp được phản ứng muốn thấy, có chút không thú vị bĩu môi, rồi xem như không có việc gì mà thu hồi gậy huỳnh quang, vỗ vỗ chân Tần Vân:
“Cho ta gối chút.”
“Nga…” – Tần Vân cương ngạnh duỗi thẳng chân cho hoàng đế làm gối đầu.
Mặc Xá Lý nhắm mắt lại, động tác tự nhiên mà ôm lấy eo đối phương.
“…” – Tần Vân cảm giác nửa người dưới đã không còn là của mình.
Trọng Diễm tiếp tục vui thích giẫm đạp đống bùn quái cách đó không xa, nó tựa như con gà mái già đang vội về với đàn con, vừa chạy vừa quạt cánh. Tần Vân cúi đầu nhìn Mặc Xá Lý đang im lặng ngủ trên đùi mình, nhịn không được vươn tay ra miêu tả đường nét gương mặt đối phương.
“Vài ngày nữa chúng ta sẽ đi ETA tinh.” – Mặc Xá Lý vốn đang nhắm mắt đột nhiên nói – “Nếu ngươi đổi ý… ta cũng không miễn cưỡng.
Tần Vân nhíu mi:
“Vì cái gì phải đổi ý, ngươi không muốn ta đi cùng ngươi?”
Mặc Xá Lý nhấc mi mắt, lẳng lặng nhìn hắn:
“Chuyến này có lẽ so ngươi nghĩ nguy hiểm hơn rất nhiều.”
“Ta đây càng muốn đi a.” – Tần Vân nghĩa chính ngôn từ nói – “Ta không đi cùng ngươi thì ai hộ giá a?”
“…” – Mặc Xá Lý đen mặt – “Đến cùng thì ai bảo vệ ai hả!”
Tần Vân không chút để ý vẫy vẫy tay:
“Đều như nhau nha… Dẫn đường cùng Lính gác vốn hẳn là bảo hộ lẫn nhau, tựa như Thẩm và Arthur…”
Mặc Xá Lý lạnh mặt ngắt lời hắn:
“Ta sẽ không để kết quả như vậy phát sinh trên người ngươi.”
“Ta biết.” – Tần Vân cười cười – “Nhưng ta vẫn thực hâm mộ hai người họ.”
Mặc Xá Lý kỳ quái nhìn hắn một cái:
“Thảm như vậy có cái quái gì mà hâm mộ.”
Tần Vân: “…” – Ngươi thật sự là chủ nhân của một tinh thần hệ cự long có trái tim thiếu nữ sao!?
Mặc Xá Lý cảm giác tình cảnh của Arthur thực sự rất thảm, trong lòng nghĩ sao thì nói như vậy, Scart đánh giá y thế này:
“Bệ hạ, ngài hoàn toàn không hiểu được sự hi sinh đầy cao thượng vì người mình yêu nhất.”
Biểu tình trên mặt Mặc Xá Lý là ‘Cái mòe gì thế này, thật ngu ngốc’:
“Khiến người mình yêu nhất hi sinh vì mình là chuyện chỉ có phế vật mới làm.”
“…” – Scart không phục – “Nhưng bệ hạ ngài phải thừa nhận như vậy rất lãng mạn!”
Mặc Xá Lý cười nhạt:
“Lão bà còn không có, đi nơi nào lãng mạn.”
Scart phát hiện gã thế nhưng không có đường nào phản bác…
“Được rồi.” – Gã quyết định bát quái sang chuyện khác – “Ngài xác định lần này thực sự muốn mang theo tiểu điềm tâm kia của ngài?”
“Ta không mang theo hắn chẳng lẽ mang theo ngươi sao?” – Mặc Xá Lý hỏi lại – “Lâm Đống Lương sẽ khóc.”
Bị bát quái một chút, tướng quân đại nhân thật bất đắc dĩ:
“Vậy ngài có thể cho ta cùng quốc vụ khanh đại nhân cùng đi. Chung quy, khiến ngài tự mình thiệp hiểm, chúng ta cảm thấy bất an sâu sắc.”
“Dẹp đi.” – Mặc Xá Lý lạnh lùng nói – “Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đã đặt xong vé trăng mật khứ hồi cho hai người đến Cyprus sao?”
Scart: “…”
Mặc Xá Lý phất phất tay:
“Không để các ngươi đi theo tự nhiên là có lí do.”
Scart tiếp tục kỳ kèo:
“Kỳ thật Tristana cũng có thể…”
Mặc Xá Lý:
“Ngươi biết lần này đến ETA tinh ta đi tàu của ai sao?”
Scart suy nghĩ, cẩn thận hỏi:
“…Sẽ không là Trần Kiêu đi?”
“Chính là hắn.” – Mặc Xá Lý ôm cánh tay, trên mặt lộ ra biểu tình đầy ghét bỏ – “Ngươi cảm giác ta sẽ chịu được hai người họ cả ngày không ngừng sinh sự lại giống như đang liếc mắt đưa tình sao?”