Tristana đứng trên cánh máy Chu Hoàn nhìn ra xa, không biết đã qua bao lâu, trong đêm đen rốt cuộc xuất hiện một tia sáng vàng kim.
Đôi cánh cự đại tuyết trắng của Ishtar như hai thanh lợi kiếm(thanh kiếm sắc bén), cắt qua màn đêm.
“Họ trở lại kìa!” – Tristana kích động nói, nàng không kịp đợi đối phương tới gần đã vội điều khiển Chu Hoàn mở cabin nghênh đón, tiếp hai người vào.
Trên cao dưỡng khí không có bao nhiêu, Tần Vân ôm Mặc Xá Lý, hai người đã kiệt sức, thê thảm vô cùng.
“Gọi bác sỹ.” – Hắn thở phì phò, mỏi mệt nói – “Không cần để ý tới ta.”
Sắc mặt Tristana tái nhợt nhìn cả tấm lưng hắn đều bỏng nặng, thêm long nhãn của Mặc Xá Lý đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu nữa. Tần Vân vươn xúc tu tư duy ra tu bổ ý thức vân của đối phương, Trọng Diễm bị thương càng thảm hơn, Ishtar quỳ bên cạnh cự long, liếm hôn đôi cánh vết thương luy luy của nó.
Lúc bác sỹ chạy tới nơi, Tần Vân đã sơ cứu xong, Lính gác có năng lực khôi phục rất mạnh, miễn là có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi. Mặc Xá Lý từ từ nhắm hai mắt, Tần Vân biết y không ngủ, hai người mười ngón tương khấu thật chặt.
“Miệng vết thương quá sâu, ở đây không có đủ thiết bị, nếu bây giờ trở về có lẽ vẫn còn kịp…”
“Không cần.” – Mặc Xá Lý đột nhiên ngắt lời – “Olympus hiện tại đã thế này rồi, ta không có biện pháp rời đi.”
Tần Vân vẫn kiên trì:
“Nhưng mà…”
Mặc Xá Lý nhìn hắn:
“Dù có thiếu một con mắt, cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của ta.”
Tần Vân cau mày, Trọng Diễm tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, nó vươn đầu qua, gối lên đùi Dẫn đường nhà mình, cũng như Mặc Xá Lý, nó chỉ còn lại có một bên mắt.
“…” – Tần Vân thở dài, thật sự không có biện pháp, chỉ có thể an ủi nó – “Khi nào về ta lại làm cho ngươi một miếng bịt mắt khảm kim cương đi.”
Cự long tự nhiên là vui vẻ muốn chết, cũng không để ý vết thương trên cánh, trở mình nằm ngửa, lộ cái bụng ra với Tần Vân, đuôi cuốn lại, đem người cuộn vào lòng nó.
Tiếng nổ mạnh từ Olympus nửa tiếng sau vẫn không ngừng lại, dựa theo Thẩm Trác Phàm phỏng đoán, hẳn là vì phía dưới phòng thí nghiệm đều được phủ kín thuốc nổ.
“Đây cũng là một kế để bọn họ bảo vệ thành quả nghiên cứu của mình.” – Chris tiếc nuối nói – “Bọn họ hẳn là nghiên cứu rất sâu về phương diện tiến hóa gene, bị hủy mất như vậy thật đúng là đáng tiếc.”
“Không có gì đáng tiếc ở đây cả.” – Thần tình Mặc Xá Lý đạm mạc – “Lý luận tiến hóa của Olympus vĩnh viễn vi phạm quy luật tiến hóa của nhân loại, không từ thủ đoạn, nóng lòng muốn có được thành công, hậu quả mà nó gây ra không phải là thứ chúng ta có thể thừa nhận.”
Vùng đất của thần mất đi lớp vỏ ngoài phồn hoa thần bí, cái còn sót lại chỉ có đổ nát đầy nực cười.
Lâm Đống Lương tuy có xúc động muốn cứu vãn một chút phòng thí nghiệm ở đó, nhưng thái độ Mặc Xá Lý vẫn luôn là ngó lơ.
“Sự phát triển của loài người rất dài dòng phức tạp, hơn nữa vô cùng chậm chạp.” – Tần Vân cười nhìn về phía Mặc Xá Lý – “Trong lòng ngươi, hoàn toàn không có đường tắt đến tiến hóa, chỉ có cân bằng và chế ước.”
Mặc Xá Lý cũng không phản bác, một bên mắt bị thương đã được sơ cứu, nửa bên mặt bao lấy vải thưa màu trắng, y cúi đầu hôn môi Tần Vân.
“Thứ còn phức tạp hơn cả tiến hóa chính là tình cảm con người.” – Mặc Xá Lý thấp giọng nói – “Ái mộ, căm hận, dâng hiến, cùng với phấn đấu quên mình.”
Tần Vân nghĩ tới Bích Ty, hắn nắm chặt mặt dây chuyền hoa cát cánh trên cổ, không nói gì.
Mặc Xá Lý tiếp tục:
“Chúng ta, hoặc là nói tất cả mọi người đều như nhau, yêu người khác, rồi được người khác yêu.”
Tần Vân nắm lấy tay y đặt bên môi mình, có chút nức nở nói:
“Ta yêu ngươi.”
Mặc Xá Lý nghiêng mặt qua, dùng con mắt màu đen lành lặn ôn nhu nhìn Dẫn đường của mình:
“Ta cũng yêu ngươi.”
Chính quyền Olympus đã triệt để suy sụp, Mặc Xá Lý tiếp nhận vô cùng thoải mái, không ai phản đối cũng không ai đấu tranh, mất đi cái gọi là Thần cấp che chở, các nguyên lão Olympus cũng hoàn toàn chia thành năm bè bảy mảng.
Hoàng đế tại vùng đất đổ nát thê lương này lập mộ cho Hạ Lộ và Bích Ty.
Tần Vân đứng trước bia nhìn Mặc Xá Lý viết xuống một dòng chữ― “Yêu là trầm mặc và thủ hộ.”
Mặc Xá Lý thò tay qua nhu nhu ót Tần Vân:
“Sau này khi chúng ta chết cũng có thể chôn ở đây.”
Tần Vân gật gật đầu, hắn nhịn không được hỏi:
“Ngươi đã nghĩ xong mộ chí minh[1] của chúng ta rồi sao?”
Mặc Xá Lý không trả lời, ở trong lòng y, mộ chí minh là viết cho người khác xem mà không phải cho chính mình xem.
Đế tinh hạm đáp xuống một cồn cát cách đó không xa, khí thải phun ra một đám mây mù thật lớn, áo choàng dài đỏ máu của Mặc Xá Lý bị thổi tung bay, đèn chiếu lia qua bên chân hai người.
“Đi thôi.” – Hoàng đế vươn tay về phía Tần Vân – “Về nhà.”
Khúc ca khải hoàn hân hoan thổi quét khắp toàn đế quốc trước cả khi hoàng đế trở về. Lúc được dân chúng khắp các hang cùng ngõ hẻm tung hô, Scart còn có chút không quen, nhịn không được oán giận với Lâm Đống Lương:
“Sẽ không bị ném thứ gì kỳ quái đi… sao lại không có hoa nhỉ?”
“…” – Lâm Đống Lương câm nín – “Còn muốn có cả hoa cơ đấy…”
Đội cận vệ Hoàng gia đã xếp sẵn đội hình thập tự chờ trước cửa hoàng cung, Ba Kim quản gia nhìn thấy Mặc Xá Lý, cũng không kìm được mà lão lệ tung hoành.
“Ngài thật sự là không biết tự thương bản thân mình.” – Lão quản gia một bên khóc một bên oán giận – “Bị thương cũng không biết ngõ về cho nhanh.”
Thần sắc hoàng đế bệ hạ không kiên nhẫn, ráng nhịn cơn giận xuống, nhưng Tần Vân lại rất xấu hổ, thân là một Dẫn đường lại không bảo vệ được Lính gác của mình, ở góc độ nào đó mà nói, cũng xem như là thất trách.
“Ta không có ý trách ngài.” – Ba Kim quay đầu lại an ủi hắn – “Bệ hạ tùy hứng lên thật sự là khiến người đau đầu, ngài đã rất vất vả rồi.”
Tần Vân: “…”
Tuy rằng sự tình Olympus vẫn còn không ít thứ phải xử lý, nhưng Mặc Xá Lý bị cưỡng chế nghỉ ngơi dưỡng thương, Lâm Đống Lương tiếp quản chính quyền. Trong một thời gian ngắn, Olympus bị nổ tan hoang cũng không cách nào phát triển được thêm cái gì, chỉ có thể miễn cưỡng làm đồn lũy hoặc là địa điểm chiến sự, tuy rằng đã rất hoang tàn, nhưng vẫn chứa đựng ý nghĩa lịch sử sâu sắc.
Tần Vân cuối cùng đến thăm mộ Hạ Lộ và Bích Ty ở nghĩa trang công cộng tại trung tâm đế quốc, hắn rải hạt giống hoa cát cánh xung quanh, lại không biết khi nào thì mới có thể nảy mầm.
Một cơn gió ẩm ướt thổi bay bụi đất bên cạnh bia mộ, ánh sáng mặt trời chậm rãi dâng lên, quang mang đâm xuyên qua lớp lớp mây dày, dừng trên vai Tần Vân.
Long nhãn của Mặc Xá Lý chung quy vẫn không thể giữ được, Tần Vân lúc mới biết được tin này, tâm tình cơ hồ tuyệt vọng, hắn vỗ vỗ má mình, hi vọng có thể tỉnh táo lại một chút.
“May mà miệng vết thương không bị nhiễm trùng.” – Ba Kim khuyên giải hắn – “Bác sỹ cũng nói sau này sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến sinh hoạt, ngài cũng đừng quá tự trách.”
Tần Vân gật đầu, hít sâu một hơi mới đi vào phòng.
Trong phòng, Mặc Xá Lý đang nửa nằm trên giường đọc sách, thấy Tần Vân nhíu mày, y khép sách lại, vươn tay ra với hắn:
“Lên đây nằm với ta một chút.”
Tần Vân đi qua, cởi giày và quần dài, trèo lên giường ôm lấy eo Mặc Xá Lý.
Hoàng đế cúi đầu, hôn hôn trán hắn.
“Còn đau phải không?” – Tần Vân đem mặt chôn vào bụng y, rầu rĩ hỏi.
Mặc Xá Lý không quá để ý:
“Lúc bị thương thì không có cảm giác gì, long nhãn tương đối đặc biệt, ta có thể cảm giác được sự biến hóa của nó, lại khó mà khống chế được.”
Tần Vân nâng lên nửa người trên, nhìn chằm chằm nửa bên mặt quấn băng vải một lúc lâu, sau đó lại nhịn không được thò tay cẩn thận chạm nhẹ.
Mặc Xá Lý để hắn sờ soạng nửa ngày, mới thản nhiên nói:
“Không nên lộ ra vẻ mặt này, giống như ta sắp chết rồi vậy.”
“…” – Tần Vân nhíu mày – “Nói cái gì đâu…”
Mặc Xá Lý niết niết cằm hắn lay lay:
“Yên tâm, ta sẽ không để ngươi phải thủ tiết… Long nhãn này, không có cũng không sao.”
Sắc mặt Tần Vân vẫn là không tốt lắm, hắn suy nghĩ trong chốc lát, tựa hồ có chút hiểu ra ý của Mặc Xá Lý.
“Nó tựa như một lạc ấn, thời thời khắc khắc đều nhắc nhở gánh nặng ta phải đeo trên lưng.” – Mặc Xá Lý mặt không biểu cảm nhìn Tần Vân – “Mà những thứ này hiện tại với ta mà nói đã là vô dụng.”
Trong một hoàn cảnh xã hội ổn định, không hề cần cái gọi là “Thần” tồn tại, Mặc Xá Lý cuối cùng làm được lời chính y tuyên bố ban đầu: quốc thổ củng cố, chính quyền tập trung, mà Thần cấp cũng trở thành mục tiêu trong truyền thuyết.
Mặc Xá Lý nói:
“Ta muốn cáo biệt quá khứ.” – Lòng bàn tay y phất qua long nhãn đã không còn tồn tại – “Mà đây chính là cách ta cáo biệt nó.”
Tĩnh dưỡng chừng một tháng, Mặc Xá Lý rốt cục cắt chỉ, y đem mặt nạ lúc đầu đổi thành bịt mắt màu đen, Tần Vân thì phải đi đính kim cương cho Trọng Diễm.
Cự long đeo một miếng bịt mắt lòe lòe tỏa sáng, vui vẻ đến hận không thể bay lên trời lại lộn xuống đất, nó pose một dáng thuyền trưởng hải tặc trước mặt độc giác thú, dùng con mắt lành lặn còn lại nhìn chằm chằm phản ứng của đối phương.
Ishtar: “…”
Trọng Diễm kêu nhỏ một tiếng, một lần nữa nằm úp sấp trên mặt đất, gối lên chân trước của mình, chậm rãi đung đưa long vĩ.
Độc giác thú tuyết trắng bước về phía trước vài bước, ưu nhã khom cổ xuống, xoắn ốc kim sắc nhẹ nhàng chạm vào đầu cự long.
Tần Vân đối với loại hình ảnh này hiển nhiên xem đã quen, hắn lướt qua trung đình, tìm được Mặc Xá Lý đang ở trong hoa viên, vài vị nguyên lão vây quanh hoàng đế, kích động nói gì đó, biểu tình y lại là từ đầu đến đuôi khinh thường, nghe đến cuối cùng mới có chút không kiên nhẫn đáp lại:
“Chúng ta sẽ không suy xét chuyện này, không được nhắc nữa.”
Một lão giả lớn tuổi đương nhiên không muốn buông tha dễ dàng như vậy:
“Hiện tại khoa học kỹ thuật đã phát triển vô cùng rồi, không thử xem sao mà biết được. Ngài và điện hạ đều có thân thể khỏa mạnh, ân ái hạnh phúc, vô cùng thích hợp, chẳng lẽ không muốn…”
Lão còn chưa dứt lời, Mặc Xá Lý đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Vân đang bất động ở xa xa.
Tần Vân: “??”
Mặc Xá Lý vẫy vẫy tay với hắn.
Tần Vân đi tới:
“Các ngươi đang nói cái gì?”
Lão giả nhìn thấy sắc mặt hắn vui vẻ, vừa định nói chuyện đã bị Mặc Xá Lý ngắt lời:
“Không có gì.” – Y cảnh cáo liếc mắt vài vị nguyên lão, kéo Tần Vân đứng lên – “Ta mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi.”
“…” – Tần Vân hồ nghi kinh sợ nhìn Mặc Xá Lý, tối hôm qua hắn bị Mặc Xá Lý lăn qua lăn lại một buổi, vừa mới có chút sức đứng lên, hoàng đế bệ hạ cư nhiên còn có mặt mũi nói với mình y mệt mỏi?!
“Lại muốn về giường nằm sao?” – Tần Vân đầy mặt buồn bực bị nắm đầu về phòng – “Ta không muốn lại một ngày không xuống giường được…”
“Ngậm miệng.” – Mặc Xá Lý có chút thô lỗ đem người ném lên chăn, chính y thì cởi giày nằm bên cạnh Tần Vân – “Ta không chạm ngươi.”
Tần Vân nơm nớp lo sợ ngủ, hắn cảm giác được tay hoàng đế vuốt chăn vô cùng có nhịp điệu, đột nhiên lại có cảm giác như y đang dỗ con nít…
Lúc hắn mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên nghe được ngữ khí bình thản như không có chuyện gì xảy ra của Mặc Xá Lý ghé vào tai mình hỏi:
“Ngươi muốn có con sao?”
“?!!” – Tần Vân kêu thảm thiết – “Ngươi không phải đã nói hôm nay không làm sao?!!”
Mặc Xá Lý: “…”
Tần Vân trừng mắt nhìn, đầy mặt thắc mắc.
Mặc Xá Lý cằm dưới căng lên, hít sâu một hơi:
“Ta nói chính là theo nghĩa đen, ngươi suy nghĩ cái gì hả?!”
Tần Vân kinh sợ:
“Sinh, sinh con sao?”
Mặc Xá Lý:
“Ừ.”
“…” – Tần Vân suy nghĩ nửa ngày – “Ngươi sinh hay ta sinh?”
======================
A/N: Tuy rằng nhắc tới sinh tử, nhưng mà vẫn là không sinh, tui chỉ nhắc đến một chút thôi…
Mộ chí minh: Dòng chữ viết trên mộ thể hiện tâm tư tình cảm gì gì đó của người đã chết, do người sống viết, hoặc xem như là lời nhắn gửi của người lập mộ đến người đã mất. Cơ mà nó chỉ phổ biến ở nước ngoài thôi, còn ở mình thì đa số đều chỉ có dòng ‘Cha mẹ/anh/chị/em… đồng phụng lập’.[1]