Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh

Chương 2



Toàn bộ đồng nghiệp, kể cả Phương tổng đều kinh hãi. Thử hỏi, trên đời này có người đàn ông nào không tan nát cõi lòng khi biết giai nhân mình thật lòng thật dạ theo đuổi lại là vợ người ta? (Ngữ: Giờ em đã là vợ người ta / Áo trắng cô dâu cầm hoa / nhạc tung tóe thanh niên hòa ca / Vài ba đứa lên lắc lư theo ấy là thành đám cưới em với người ta…=))

Tiết Tiểu Tần cũng khiếp sợ không kém, nhưng cô khiếp sợ là vì Hoắc Lương chủ động nắm tay cô. Người đàn ông này khiết phích đến nỗi đi trên đường bị người cọ vào góc áo liền vứt áo đi. Thế mà hiện giờ anh chủ động nắm tay cô!

Trong ba tháng miễn cưỡng ‘qua lại’ với nhau, Tiết Tiểu Tần từng tận mắt nhìn thấy một giây trước Hoắc Lương còn hữu nghị bắt tay với mẹ Tiết. Giây kế tiếp anh vinh quang tiến vào toilet khử độc diệt trùng tròn nửa tiếng đồng hồ. Việc này khiến cô nghiêm trọng hoài nghi, giả thiết người này làm tình ở trên giường cũng phải có một lớp bảo vệ.

Nói không chừng, sau khi chuyện đó xong, anh còn đưa ‘bé Hoắc Lương’ đi khử trùng ấy chứ. Dùng chất khử trùng 84(*) làm sạch nhà vệ sinh, sau đó son môi cũng khô như da tay…

(*) http://dichtienghoa.com/translate?u=http%3A%2F%2Fnews.xinhuanet.com%2Fphoto%2F2013-01%2F17%2Fc_124240245.htm&t=vi

Ngẫm lại khi làm chuyện đó, tay chân quấn quýt nhau, mồ hôi đầm đìa, nước và sữa giao hòa… Rất khó tưởng tượng, Hoắc Lương siêu cấp mặt thân ở trên giường vẫn giữ vẻ mặt này. Sợ rằng nhà gái người ta vừa có cảm giác đã bị hắn hù thành lãnh cảm. Đối với chuyện này, Tiết Tiểu Tần tỏ vẻ kháng nghị, bản thân là người đẹp thuộc dạng ‘ngực tấn công, mông phòng thủ’. Cô kiên quyết kháng nghị đêm đầu tiên của mình rơi vào tay người đàn ông này!!!

Cô muốn làm với người đàn ông đẹp trai, vừa dịu dàng lại cuồng dã cơ!!!!

Ba thứ trên, trước đây cũng không có ai hơn Hoắc Lương.

Có lẽ, bộ dạng Hoắc Lương lạnh lùng đến mức có thể dọa người. Vì vậy, trong vòng ba mươi giây, mọi người bao gồm cả Phương tổng đều không có người phản ứng kịp. Hoắc Lương mặt không biểu tình: “Cám ơn các vị đã chăm sóc cho Tiểu Tần trong thời gian qua. Hôm nay, tôi đến đón Tiểu Tần về. Đơn từ chức tôi sẽ fax đến công ty, tạm biệt.”

Tiết Tiểu Tần rất không có khí phách bị Hoắc Lương dắt đi. Lần này, anh không có vượt đèn đỏ mà kiên nhẫn đứng chờ đèn xanh sáng lên.

Hoắc Lương là người có kế hoạch cho cuộc sống của mình, thậm chí còn có chút nghiêm khắc. Anh chưa bao giờ vượt đèn đỏ, ý thức về đạo đức của anh rất mạnh. Hơn nữa, một khi hành vi khuôn mẫu chuẩn mực đã hình thành thì không bao giờ thay đổi. Giống như chuyện hút thuốc lá và vượt đèn đỏ lúc nãy, đó chỉ là biến số cực kì hiếm thấy trong sinh hoạt thường ngày của anh.

Tất cả chuyện biến số này đều có tên gọi chung là: Tiết Tiểu Tần.

Các đồng nghiệp nghẹn họng trố mắt nhìn Tiết Tiểu Tần bị người đàn ông đẹp trai dắt đi. Khi băng qua đường, người đàn ông kia ôm eo cô, Tiết Tiểu Tần sở hữu chiều cao 1m7. Ngày thường, cô mang giày cao gót khiến đa số đàn ông con trai đều âm thầm tự ti. Nhưng ở bên cạnh người đàn ông kia, cô hết sức nhỏ nhắn. Các đồng nghiệp không nhịn được nhìn lén về phía Phương tổng cao 1m75, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện.

Tiết Tiểu Tần đoán không ra Hoắc Lương có tức giận hay không, người này nói chuyện luôn cùng một giọng điệu. Trên mặt anh cũng không một biểu cảm, nhưng Hoắc Lương rất thân sĩ và tôn trọng nữ giới. Tựa như hiện tại, anh vẫn ga – lăng với người vợ vừa nhận giấy hôn thú liền chạy trốn, giúp cô mở cửa xe, chờ cô ngồi vào rồi mới quay về ghế tài xế.

Tiết Tiểu Tần lặng lẽ dời tầm mắt lên đôi tay đang cầm bánh lái của Hoắc Lương. Trên ngón áp út của anh có đeo nhẫn cưới, đó là chiếc nhẫn mua cùng ngày anh và cô nhận giấy kết hôn. Về phần nhẫn của cô… Tiết Tiểu Tần có chút chột dạ. Cô để trong ngăn kéo cạnh giường ngủ.

Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, bản tính Hoắc Lương trầm mặc, ít nói, còn Tiết Tiểu Tần là không dám lên tiếng. Nói chung, cô vẫn luôn nghi ngờ Hoắc Lương có phải là người máy hay không? Trong xe mở điều hòa, Tiết Tiều Tần cảm thấy hơi nóng, nhưng cô không dám cởi áo khoác. Trong xe đều là mùi vị của Hoắc Lương, sạch sẽ khoan khoái mà lành lạnh. Luôn luôn khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Thật sự là quá xa vời! Tiết Tiểu Tần kiên quyết cắn răng chuẩn bị lật bài với Hoắc Lương. Chợt nghe Hoắc Lương nói: “Hành lý của em đâu, có cần anh thu dọn giúp không?”

Lúc trước, cô bỏ chạy chỉ mang theo một va – li hành lí, lại ở ký túc xá của nhân viên, đồ vật cũng không nhiều lắm. Trừ tiền mặt và giấy tờ tùy thân chỉ còn lại một cuốn sổ ghi chép là có giá trị: “À… tự em về lấy.”

“Anh đi cùng em.”

Tiết Tiểu Tần không dám nói nhiều, rất kinh hãi ồ một tiếng.

Cô đọc địa chỉ, rất nhanh liền tới ký túc xá của công nhân viên. Hoắc Lương xuống xe trước, đi vòng qua mở cửa xe cho cô. Sau đó, anh đứng ở phía sau cô. Tiết Tiểu Tần như bị lửa đốt sau mông, đi cực kỳ nhanh. Hoắc Lương không nhanh không chậm đi phía sau.

Đại khái chính là: Tùy em, để anh xem mình có thể thay đổi được cái gì gọi là thái độ thiêu thân?

Tiết Tiểu Tần dùng tốc độ ánh sáng thu dọn hành lý. Hoắc Lương tự nhiên đưa tay xách lên. Hai người một trước một sau đi xuống lầu, trở về xe. Hoắc Lương luôn xem Tiết Tiểu Tần giống như công chúa, anh cực kỳ lễ phép… Nhưng, bởi vì vậy cô mới cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá xa.

Chờ chút… Hình như có gì đó sai sai: “Chúng ta đang đi đâu vậy?” Đây không phải đường về nhà cô!

Xét thấy dáng dấp cô vừa đẹp lại bán manh, quan trọng nhất là có chút tài nghệ hội họa. Sau hai năm tốt nghiệp, Tiết Tiểu Tần vinh quang mua nhà ở đế đô. Tuy rằng không thể so sánh với khu nhà cao cấp của Hoắc Lương, nhưng cũng được coi là bộ tộc có tiền. Còn hiện tại, con đường này tuyệt đối không phải đường về nhà cô!

“Về nhà.” Hoắc tiên sinh tiếc chữ như vàng.

“Đây không phải là đường về nhà em!” Tiết Tiểu Tần giơ chân: “Không lẽ anh chở em về nhà mẹ em? Bà ấy giết em mất!!!”

A a a vừa nhận giấy kết hôn liền trốn mất, mẹ cô không treo ngược cô lên quánh một trận mới lạ đó!

Hoắc Lương nhìn cô một cái, không nói gì. Tiết Tiểu Tần lập tức lúng túng, cô vậy mà dám rống to trước mặt Hoắc Lương… E rằng hình tượng thục nữ của cô đã bết bát đến thảm thương rồi!!! Vì vậy, đoạn đường kế tiếp cô liền ôm thái độ chết sớm siêu sinh sớm, mềm nhũn ngồi ở ghế phụ.

Nếu như cô quan sát cẩn thận, ánh mắt Hoắc Lương trở nên dịu dàng, nhưng nét mặt vẫn lạnh như băng.

Bởi vì không muốn đối mặt với hiện thực, cho nên khi Hoắc Lương mở cửa xe cho Tiết Tiểu Tần, cô vẫn tiếp tục giả chết. Vốn dĩ cô muốn kháng nghị hành vi không nhân tính của Hoắc Lương. Ai dè, cô chưa kịp mở miệng đã bị Hoắc Lương bế đi ra, hơn nữa còn là kiểu ôm công chúa!

Cái này là đãi ngộ gì vậy? Ba tháng qua lại không hề nắm tay lấy một lần, kết quả một đêm nay vừa nắm tay vừa ôm eo còn bế nữa!!!? Hôm nay, mặt trời mọc ở hướng tây hử?

Tiết Tiểu Tần không có giãy dụa, cô… cũng là người yêu thích sắc đẹp. Ở góc độ này nhìn lên, ngũ quan sâu sắc của Hoắc Lương càng anh tuấn. Lông mi thật dài, ánh mắt của cô vừa vặn rơi vào cúc áo đầu tiên của anh, trong lòng có xúc động muốn cắn xuống… Quá bẩn rồi!

Hình dạng và đường nét của trái cô cực kì gợi cảm… Vì sao một người đàn ông bao mình kín mít lại gợi cảm đến thế???

Tiết Tiểu Tần lặng lẽ đỏ mặt, thỉnh thoảng cô cũng vẽ… Nhưng, đây là lần đầu tiên cô YY Hoắc Lương…

Tiết Tiểu Tần bị sắc đẹp của Hoắc Lương mê hoặc, cho đến khi hai người vào tháng máy, nhìn Hoắc Lương bấm số tầng 20 cô mới lấy lại tinh thần. Hình như nơi này không phải nhà ba mẹ cô?

“…Đây đâu phải nhà ba mẹ em?”

Hoắc Lương không nói chuyện.

‘Đinh’ một tiếng thang máy mở cửa, Hoắc Lương ôm cô đi ra ngoài. Anh vẫn không buông Tiết Tiểu Tần xuống, cánh cửa nhà anh cư nhiên có mống mắt tự động phân biệt!

Trong lòng Tiết Tiểu Tần lặng lẽ khiến trách hành vi ‘kẻ nhiều tiền’ của Hoắc Lương. Thầm nghĩ, đến đây rồi anh buông em xuống đi chứ! Người ta cũng không có cánh để bay, thế nhưng giấy kế tiếp cả người cô bị đặt trên tường. Trong lúc đó, hô hấp của hai người giao hòa, nảy sinh một tầng mờ ám.

“Đến làm đi!”

“Làm…làm cái gì?” Thanh âm của Tiết Tiểu Tần run run.

Hoắc Lương một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại cởi quần áo cô. Ngón tay có vết chai khẽ vuốt ve da thịt non mịn của cô, làm cho Tiết Tiểu Tần run rẩy. Kế đó, thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại giống như đang thì thầm của Hoắc Lương vang lên: “Tình.”

Hết chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.