Mục Khải An lúc ở ngoài cửa hội trường K đại đột nhiên chạy đi, Đậu Nha liền nhanh chóng thúc giục chuột mau mau chạy về ký túc xá. Có vẻ như lộ tuyến không hề giống nhau, bởi vậy họ cũng không thấy Mục Khải An ở trên đường, cho nên khi Đậu Nha trở lại ký túc xá, ngoài Đại Thành ra thì không nhìn thấy Mục Khải An và Hà Tất.
Ngay lúc Đậu Nha chuẩn bị bấm điện thoại gọi cho Hà Tất hỏi chuyện, thì cánh cửa ký túc xá bỗng nhiên bị người ai đó đẩy mạnh một tiếng.
Đậu Nha và Đại Thành cùng đưa mắt nhìn, liên thấy Mục Khải An mang hai con mắt đỏ bừng đi vào, sau đó không đợi bọn họ mở miệng, Mục Khải An đã đá giày hai cái nhanh chóng bỏ lên giường, sau đó chui người vào trong màn.
Đậu Nha và Đạu Thành lại nhìn nhau, không nói đến Đại Thành không biết câu chuyện đầu đuôi ra sao, nhưng nhìn vẻ mặt của Đậu Nha thì cũng có thể suy đoán được chuyện gì.
Kết quả là không chờ hai người mở miệng hỏi, Hà Tất đã xuất hiện ở cửa ký túc xá, sau đó thực ăn ý với Mục Khải An, tiếng mở cửa cũng vô cùng nặng nề, mà đôi mắt căn bản không nhìn về phía hai người mà nhìn về phía giường của Mục Khải An, sau đó nhanh chóng liếc xuống nhìn hai chiếc giày ở hai nơi khác nhau.
"Mục Khải An, cậu xuống đây nói rõ ràng cho tôi biết." Hà Tất thở phì phò đẩy túi trà sữa vào ngực Đậu Nha, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía màn của Mục Khải An, cánh màn vẫn đang đong đưa vì vị nào đó vừa chui vào, mà vóc người của Hà Tất lại cao, vì vậy chỉ cần đưa mắt nhìn lên giường của cậu là sẽ biết được cậu có đang ở đó hay không.
Nhưng căn bản là Mục Khải An không đáp lại anh, Hà Tất liền bước nhanh vài bước, không ngờ tư thế của anh như vậy lại khiến cho Đậu Nha và Đại Thành nhìn đến mức sợ hãi, đặc biệt là với Đại Thành chưa rõ tình huống như thế nào, cậu ta vẫn luôn cho rằng hai người không hợp nhau, chỉ là không ngờ lại dẫn đến đổ đá hai bên.
Vì thế Đại Thành vội vàng giữ chặt lấy vai Hà Tất, "Hà Tất, cậu bình tĩnh lại một chút, có chuyện gì thì từ từ nói."
Đậu Nha cũng bị tư thế trước mặt này dọa cho sợ, cũng nhanh nhẹn túm lấy tay của Hà Tất, "Lão đại, lão đại bình tĩnh, chuyện gì cũng từ từ nói, ngàn vạn lần đừng động thủ."
"Mục Khải An!" Hà Tất làm lơ hai người bạn đang níu lấy cánh tay anh, đôi mắt chỉ dừng lại trên vị trí giường của Mục Khải An, giọng nói mang một loại áp lực vô cùng lớn, "Xuống đây nói rõ ràng tất cả mọi chuyện."
Thật sự là không phù hợp một chút nào, anh phải hỏi cho rõ ràng, không thể đột nhiên bị người ta hiểu lầm mình là tra nam. Rõ ràng là anh không thể hiểu được sự thay đổi thất thường của Mục Khải An, nhưng khẩu khí vừa rồi của cậu ta 100 % cho rằng là anh khiêu khích cậu? Hơn nữa cái gì mà "Chân đứng hai thuyền", cái gì mà "Trêu đùa, quyến rũ" linh tinh, sao tự nhiên lại làm loạn lên như thế? Chuyện khác thì anh không để tâm, nhưng mà nói anh như vậy mà anh không giải quyết thì còn ra gì nữa!
"Lão đại."
"Hà Tất!"
Đại Thành và Đậu Nha muốn kéo Hà Tất sang một bên. Đậu Nha cũng nóng nảy, Hà Tất đêm nay không đi dự tiệc, nhưng cậu lại biết rõ đêm nay Mục Khải An làm gì, cậu ta thành tâm thổ lộ tình cảm của mình thế nhưng đương sự lại không ở mà còn đi với bạn gái cũ, cho dù là ai thì cũng chịu không nổi, huống hồ Mục Khải An còn là một người được nuông chiều từ bé đến lớn, vốn dĩ là người hấp dẫn mọi ánh mắt.
Cho nên với thái độ khó chịu của Mục Khải An, dưới tình huống như vậy, Mục Khải An hoàn toàn có thể bộc lộ những cảm xúc và lời nói đụng chạm đến Hà Tất, nhưng đâu đến mức phải khiến Hà Tất muốn đánh cậu? Mà theo sự hiểu biết của Đậu Nha thì Hà Tất không phải là người như vậy.
"Lão đại, hai người bình tĩnh mà nói chuyện."
"Đúng vậy, mọi người đều là bạn cùng phòng thì có gì không thể nói, chúng ta còn có bốn năm sớm chiều sống chung với nhau, đừng xúc động như vậy."
Dưới ánh mắt của Đại Thành, Mục Khải An tuy là nam chính phim thần tượng được mọi người vô cùng nghênh đón, nhưng thân là bạn cùng phòng, cậu thấy được, Mục Khải An xác thật là có chút khúc mắc gì đó với Hà Tất, lúc ở chung có đôi khi cậu ra còn có thái độ vô cùng đáng đánh. Nhưng không phải mối quan hệ đã chuyển biến tốt đẹp trong hai ngày hôm nay hay sao, hơn nữa còn tốt hơn so với quan hệ của người cùng lớp là cậu đây, mấu chốt là Mục Khải An cũng không phải đến mức là một người đáng ghét như vậy, Hà Tất luôn hòa đồng không thể đột nhiên muốn là động thủ, nếu đánh nhau thì làm sao ở chung ký túc xá?
Hà Tất thực sự không biết nói gì hơn với hai người bạn cùng phòng của mình, không phải là anh đang tìm Mục Khải An để từ từ nói chuyện hay sao? Nhìn anh có chỗ nào giống như chuẩn bị đánh người?
"Hai người buông tay tôi ra, tôi không đánh ai cả." Hà Tất vô ngữ, không ngờ anh vừa nói xong thì tay hai người túm lấy càng chặt, nói thật thì cũng đâu có ai tin.
"Hà Tất cậu đừng quá xúc động."
"Lão đại bình tĩnh."
Hà Tất: "......"
Mà người còn lại, Mục Khải An lúc này vừa nằm trong màn giả chết vừa lau khô nước mắt ở mặt đi, chạy một hơi về ký túc xá, đầu óc thiếu oxy lúc này rốt cuộc đã bình tĩnh lại, chủ yếu là vì bị chọc tức đến mức ném mất ba phần lý trí.
Đặc biệt là nhìn thái độ tức giận của Hà Tất khiến cậu có cảm giác chột dạ. Chẳng lẽ là do cậu hiểu lầm Hà Tất? Bằng không sao anh đột nhiên lại giận dữ như vậy?
Nhưng ảnh chụp trên BBS đâu phải là giả, Chuột là bạn thân của anh mà còn nói những lời đó thì chắc chắn là sự thật, không phải vừa rồi Hà Tất cũng nói sao, "Cho dù cô ấy là bạn gái tôi thì liên quan gì đến cậu!"
Như vậy, vì sao Hà Tất lại phản ứng như thế? Mục Khải An có chút ngốc. Hơn nữa Đại Thành và Đậu Nha đều đang cố gắng khuyên can Hà Tất, Mục Khải An lại cảm giác như mình đã phạm sai lầm. Nhưng cho dù là trách lầm Hà Tất, Hà Tất cũng đâu đến mức vì việc đó mà muốn động thủ với cậu?
Cậu là một tên thích giả trang vô cùng thiện nghệ, thế nhưng lại là một con hổ giấy thực sự, nếu như hai người đánh nhau thì cậu tuyệt đối không phải là đối thủ của Hà Tất. Nhưng đã giả thì cũng giả cho chót, Mục Khải An không thể mang khí thế quá yếu ớt, dù sao thì cậu cũng là một kẻ giả trang vô cùng thiện nghệ.
Vì thế Mục Khải An như được tiếp sinh lực, cậu xốc chăn và màn lên ngồi dậy trừng mắt nhìn Hà Tất, "Cậu còn muốn tôi nói chuyện gì?"
Nói đi cũng phải nói lại, nếu Hà Tất bây giờ mà giải thích với cậu, thì cậu vẫn có thể nghe một chút —— Mục Khải An tự mình an ủi nghĩ. Kết quả...... Người ta căn bản đâu có ý này.
Hà Tất chỉ nhíu mày trầm giọng, "Cũng nói như vậy là ý gì, cái gì mà chân đứng hai thuyền, cái gì mà tôi chơi cậu, cậu nói rõ ràng cho tôi xem."
Nói thật thì Hà Tất anh từ nhỏ đã không thiếu người thích, phải nói là vô cùng nhiều, nhưng hành vi trơ trẽn chân đứng hai thuyền cho đến bây giờ anh chưa bao giờ làm, hơn nữa để nói chuyện trước mắt này, trừ bỏ chuyện đang do dự có nên trở lại với Trần Lộ Lộ hay không thì bên ngoài anh vẫn là một con cún FA chính hiệu, cho nên ở đâu lấy ra chuyện chân đạp hai thuyền?
Lời vừa rời khỏi miệng, Đại Thành đang can ngăn đột nhiên như tỉnh ngủ, Đậu Nha có một loại xúc động muốn đỡ trán, nghe khẩu khí này của Hà Tất thì chắc chắn là do đại thiếu gia Mục Khải An nghĩ nhiều, nhưng Mục Khải An không biết chuyện bạn gái cũ của Hà Tất cũng là sự thật, cho nên trước mắt cũng không biết nên khuyên như thế nào.
Không có câu chuyện đánh nhau ở đây, nó dù sao cũng là chuyện của hai người họ, đối với việc này thì người ngoài cũng không thể tham dự, vì thế Đậu Nha và Đại Thành đưa mắt nhìn nhau, cũng không khuyên bảo mà tùy thời lập tức chạy mất dạng.
Mục Khải An ở trên giường nhìn thấy bộ dạng của Hà Tất, trong lòng lại càng ngày càng khó hiểu, chỉ sợ là thật sự hiểu lầm Hà Tất, nhưng trên mặt vẫn không thừa nhận, tuyệt đối không cam lòng yếu thế.
Vì thì trên đỉnh đầu xuất hiện một câu, thốt ngay không nghĩ "Lời tôi nói còn chưa rõ ràng sao?" Mục Khải An nghển cổ nhìn xuống từ trên cao, lúc này cậu ngồi ở trên giường cao hơn Hà Tất rất nhiều.
Nhưng giây tiếp theo liền tự giác héo rũ, "Mà nữa, cậu cũng không nói đến việc cậu không tới cho tôi biết."
Hại cậu chờ mong cả ngày, sau khi hát xong bài hát đó thì còn đợi những 1 tiếng liền.
Nửa câu đầu còn hùng hổ doạ người, nửa câu sau thì khí thế đột nhiên yếu hẳn? Hơn nữa còn xoay chuyển không hề có căn cứ.
Hà Tất chỉ cảm thấy mắt hơi loé, thời gian ngắn vậy mà cái người này đã thay đổi thái độ 180 độ. Giống hệt con mèo lười Đại Quất Tử ở nhà anh, lúc nào đói bụng thì sẽ giơ nanh múa vuốt với Hà Tất, nhưng chỉ có cần Hà Tất lạnh mắt đảo qua, Đại Quất Tử ngay lập tức sẽ dùng ánh mắt tròn xoe để nhìn anh, đầu khẽ khàng lắc lư, lát nó sau liền vươn móng vuốt đến gần anh rồi chạm thử vào tay anh xem thái độ thế nào, bộ mặt vô cùng lấy lòng.
Những lúc như thế, Hà Tất không biết giận là gì nữa.
Thế nhưng lúc này đối mặt với Mục Khải An, khí thế vừa rồi vốn dĩ là "một hai phải nói rõ ràng", nhưng điệu bộ này của Mục Khải An khiến Hà Tất cứng người lại, cảm thấy hình như mình có chút quá phận.
"Tôi, không phải tôi nói tôi đột nhiên có việc hay sao, hơn nữa tôi không phải là không đến, chỉ là đến có chút muộn mà thôi."
Hà Tất không tự giác được mà hạ giọng xuống vô cùng nhẹ nhàng, quả thật mẹ nó thật khó hiểu, loạn khí thế chất vấn và nôn nóng vừa rồi đột nhiên biến mất không thấy giấu vết.
Quả nhiên, Mục Khải An vừa nghe xong liền thấy trong lòng như được rọi sáng, vốn dĩ vừa rồi lòng có bao thương tâm và tức giận, nhưng sau khi nghe được lời giải thích thì đột nhiên có cảm giác muốn tung tăng nhảy nhót.
Nhưng vừa rồi làm loạn thành chuyện như vậy vẫn thật xấu hổ, tuy rằng phẫn nộ trong lòng đã tiêu tan hơn phân nửa, thái độ trên mặt của Mục Khải An cũng có chút chuyện biến, nhưng vẫn phải tiếp tục căng da đầu và xụ mặt xuống nói, "Vậy cậu nhớ lần sau phải nói cho tôi đầu tiên đấy."
Hà Tất sửng sốt, "OK."
Thật là con mẹ nó Mục Khải An, không hiểu sao đột nhiên tức giận, rồi đột nhiên đề tài cũng bị rời đi. Hà Tất vốn còn muốn hỏi lại, anh còn một nghi hoặc vẫn chưa giải quyết, nhưng rồi lại thấy Mục Khải An kéo màn dường như không muốn tiếp tục câu chuyện nên đành thôi.
Trên thực tế, người ngạc nhiên đâu chỉ có mình Hà Tất mà còn có Đậu Nha và Đại Thành vừa rồi tận tâm khuyên bảo.
Dăm ba câu liền xong việc? Ở đâu nói là sẽ có đánh nhau? Mẹ nó, phát triển tình huống kiểu gì vậy?!