Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu

Chương 23-2: Cậu yêu thầm tôi (2)



Tác giả: Thiên Hạ Thiên

Editor: Red9

Mục Khải An gửi lại một icon yên tâm cho mẹ mình. Sau đó bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện câu được câu không với mẹ.

Mẹ Mục lần đầu tiên khó có được đưa mắt rời khỏi con trai mình để nhìn người bên ngoài, vừa ăn vừa trò chuyện, ánh mắt cơ hồ không rồi khỏi Hà Tất, há mồm ngập miệng đều như mẹ vợ đang thăm dò con rể.

Tỷ như:

"Nhà của Tiểu Hà ở đâu?"

"Cũng tốt, cách chỗ này cũng không xa."

"Trùng hợp vậy, giống An An."

"Tiểu Hà còn có anh em nào không?"

"Vậy thì thật tốt, hóa ra là còn có một em trai."

"Tiêu Hà về sau còn có tính toán gì không?"

......

Đây là...... Tra hộ khẩu gia đình có đúng không? Cuối cùng vẫn là Mục Khải An nhìn không được, ánh mắt khẩn cầu chuyển hướng sang mẹ của mình, "Mẹ ~ Chúng ta ăn cơm thôi."

Mẹ Mục lúc này mới giận đến bật cười mà im miệng lại, nhưng ánh mắt vẫn lơ đãng thăm hỏi Hà Tất.

Bữa cơm ngày hôm nay Hà Tất hoàn toàn có một loại cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, tuy rằng người ta cũng rất hòa nhã và thân thiện, nhưng Hà Tất chỉ cảm thấy ánh mắt của bà quá mức trần trụi, hai mẹ con này thật là không bình thường.

Trong lúc ăn cơm, Hà Tất lại đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat, lúc nhìn ra là ai nhắn, anh có chút ngoài ý muốn và tựa hồ lại có trong dự liệu.

【 Anh dậy chưa? 】

【 Bạn học nói hôm nay sẽ đưa em đến phố buôn ăn cơm, anh có muốn cùng đi không? Bạn của em cũng rất muốn gặp anh. 】

Trong lòng Hà Tất nhảy dựng lên, khống chế không nổi mà lướt nhìn thoáng qua Mục Khải An rồi mới nhắn lại.

【 Xin lỗi Lộ Lộ, anh đang có chút việc, sợ là không đi được. 】

【 Vậy thì hôm nào chúng ta lại cùng ăn với nhau nhé? 】

Đại khái hai ba giây sau, Trần Lộ Lộ mới nhắn một icon tiếc nuối lại cho anh.

Trong lòng Hà Tất hỗn loạn, hiển nhiên cô đã biểu hiện vượt quá mức một Trần Lộ Lộ mà anh quen, nếu như là trước kia, lấy sự nhạy bén và tự trọng của Trần Lộ Lộ, lời nói và việc làm của anh đã đủ đánh mất ý niệm của cô, chỉ là không biết lần này vì sao cô lại tỏ ra khác thường như vậy.

Đang nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy mẹ Mục đang chăm chú nhìn anh mỉm cười, Hà Tất lập tức dại ra, vừa đúng lúc có di động ở đây, cơ hội cũng không bỏ qua, vì thế không nghĩ ngợi mà gửi một tin nhắn cho Mục Khải An.

【 Ra ngoài. 】

Mục Khải An ngồi ở đối diện sau khi nhìn thấy tin nhắn cũng hơi bất ngờ, phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tất, anh lúc này cũng đang nhìn xuống, nhưng sau khi nhìn nội dung của tin nhắn, Mục Khải An vẫn không nhịn được mà nghi hoặc đưa mắt qua, đúng lúc này thì Hà Tất đột nhiên đứng lên.

"Dì ăn trước nhé, cháu đi vệ sinh một lát." Hà Tất bây giờ đã tận lực biểu hiện vô cùng tự nhiên.

"Ừ, con đi đi." Mẹ Mục mỉm cười không chút nào để ý.

Hà Tất bất động thanh sắc đưa một ánh mắt cho Mục Khải An rồi ngay lập tức rời khỏi nhà ăn.

Vì thế anh không phát hiện, lúc anh vừa mới rồi đi, người phụ nữ vốn đang trong tư thái đoan trang và an tĩnh đột nhiên hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Mục Khải An, thần sắc và động tác này hoàn toàn khác biệt với người vừa rồi, nếu như Hà Tất còn ở đây, anh chắc chắn sẽ nói, "Quả nhiên, trang B có thể di truyền."

"Bảo bối được đó, rất tuấn tú." Mẹ Mục vô cùng tán thưởng đối với Hà Tất, bà có thể nhìn ra được sự coi trọng của con trai mình với cậu con trai này, nhưng ngay sau đó bà liền nhíu mày, "Nhưng mà bảo bối, ngày thường cậu nhóc này cũng ăn mặc như vậy sao?"

Mục Khải An vốn đang nghi hoặc không hiểu sao Hà Tất lại đột nhiên nhắn tin cho mình như vậy, nhưng ngay sau đó cậu liền nhạy bén phát hiện ra được sự không hài lòng của vị mẫu thân đại nhân nhà mình với anh, vội vàng lập tức lắc đầu.

"Không phải đâu, cậu ấy chỉ mặc như vậy vào cuối tuần khi ở ký túc xá thôi." Mục Khải An Hoàn toàn là xu thế quẹo tay ra ngoài.

Mẹ Mục cũng không để ý lắm, bà nhíu mày tiếp lời, "Nhưng mà cậu ấy mặc như vậy đi gặp mẹ, hình như có phần không tôn trọng thì phải?" Mẹ Mục là người hiểu biết, chỉ là không muốn nói thẳng làm khổ tâm con trai mình mà thôi. Một người con trai nếu coi trọng ai đó, làm sao có thể dùng tư thái đó để đi gặp phụ huynh của người ta?

Mục Khải An vừa nghe xong liền trở nên nóng nảy, "Mẹ ơi mẹ đừng hiểu lầm, con sợ là nếu cậu ấy biết sự thật thì sẽ không muốn tới, cậu ấy còn tưởng là đi gặp bạn của con, hơn nữa cậu ấy biết mẹ chờ bọn con ở đây, cậu ấy còn trách con không nói sớm với cậu ấy, sau đó vội vàng đèo con nhanh chóng đến đây gặp mẹ."

"Chứ không phải là không tôn trọng mẹ đâu."

Bộ dạng sốt ruột vì giải thích cho mẹ của Mục Khải An khiến mẹ Mục cảm thấy bất ngờ, dù sao cũng là đứa con trai mà bà nuôi gần 20 năm, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn cậu giải thích giúp người khác. Sau khi Mục Khải An giải thích xong, mẹ Mục cũng không còn bất mãn gì để trừ điểm Hà Tất nữa.

"Hóa ra là như vậy," Mẹ Mục bừng tỉnh đại ngộ, bất quá ngay sau đó lại nhíu mày, thậm chí có chút nghiêm túc, "Bảo bảo, nếu nói như vậy, vậy thì là con không đúng rồi."

"A? Con làm sao?" Mục Khải An vừa định đứng dậy đi đến phòng vệ sinh thì bị mẹ Mục nghiêm túc dùng một câu kéo trở lại.

Lời nói của mẹ Mục vô cùng thắm thiết thấm vào lòng con trai mình, "Bảo bảo mẹ hỏi con, nếu như có người đột nhiên đưa con đến gặp ba mẹ của cậu ta nhưng không nói trước với con một câu thì con sẽ cảm thấy như thế nào?"

Trong lòng Mục Khải An nhảy dựng lên, đột nhiên ý thức được mình vừa làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn, không đợi cậu mở miệng thì mẹ cậu đã bổ sung, "Hơn nữa lúc ấy con còn ăn mặc vô cùng lười nhác, thiếu lịch sự......"

Một hình ảnh như vậy, chỉ hơi tưởng tượng một chút thôi là đã cảm thấy vô cùng khủng bố, 1s sau đều sẽ có ý niệm chui xuống đất làm tổ.

"Mẹ ~ Vậy bây giờ con phải làm sao đây?" Mục Khải An rốt cuộc ý thức được chuyện tốt mà cậu làm có bao nhiêu ngu xuẩn, vẻ mặt biến thành đưa đám, cậu rốt cuộc bị dây thần kinh nào giật cho khiến làm sai như vậy "Khó trách cậu ấy lại nhắn tin muốn con ra ngoài." Sẽ không tức giận đến mức muốn gọi ra ngoài đi đánh nhau đó chứ?

"Cậu ấy gọi con ra ngoài?" Mẹ Mục cũng có chút giật mình, Mục Khải An lúc này mới đưa tin nhắn của Hà Tất nhắn cho cậu vừa rồi cho các bà xem, mẹ Mục là người đã trải qua nhiều phong ba bão táp, trong mắt chuyển động nói, "Bảo bối đừng hoảng hốt."

"Nếu cậu ấy hỏi thì con cứ nói con cũng vừa mới biết thôi, là do mẹ đột nhiên tập kích rồi mới nói cho con biết, cứ đẩy mọi trách nhiệm lên đầu của mẹ là được." Mẹ Mục vô cùng nghiêm túc đưa ra biện pháp.

"Như vậy có thể được sao?" Mục Khải An còn có chút do dự.

"Tuyệt đối được, mau đi nhanh lên." Mẹ Mục không nói hai lời liền thúc giục con trai nhanh chóng đi, con trai của bà lớn lên vừa đẹp trai vừa ưu tú như vậy, vô luận là nam hay nữ, có mấy người có thể ngăn cản được mị lực của cậu? Ở trong mắt bà, có thể nhìn thấy một Mục Khải An không tự tin như vậy, hoàn toàn là biểu hiện của một người đang yêu khi đứng trước mặt người mình thích.

Vừa rồi cậu còn không hiểu sao phải ra ngoài, nhất định là bởi vì không biết cho nên mới không sợ, nhưng hiện tại sau khi biết tình hình như thế nào, trong lòng của Mục Khải An trở nên bồn chồn.

Hà Tất rời khỏi nhà anh, cũng không đến buồn vệ sinh, mà là đến cửa của một nhà ăn khác, đứng ở góc tường mà nhà ăn đó không nhìn thấy được, sau đó chờ Mục Khải An.

Đại khái đợi khoảng hai phút sau, Mục Khải An mới từ cửa nhà ăn đi ra, sau đó đưa đầu nhìn xung quanh, có lẽ là đang tìm nhà vệ sinh.

"Ở đây." Hà Tất giơ cao tay vẫy vẫy với cậu.

Lúc Mục Khải An nhìn thấy Hà Tất thì cả người cứng lại một chút, nhưng vẫn nhấc chân đi đến chỗ của anh.

Sau đó ngay lúc Mục Khải An tiến đến chỗ anh cách vài bước, Hà Tất đột nhiên tiến lên kéo lấy của Mục Khải An, sau đó không đợi cậu phản ứng đã kéo đến một bên góc tường, tiếp đó dùng chút lực đẩy người lên vách tường, dán thân thể của cậu lên.

Động tác liên tiếp của Hà Tất có thể nói là nước chảy mây trôi, khi dừng lại, một tay của anh đặt lên trên tường ngay sau đầu của cậu, tư thế vô cùng bá đạo.

Mục Khải An cứ thế bị dọa đến ngu, sau đó thân thể như mất khống chế còn cho rằng Hà Tất là muốn đánh cậu, cũng may Hà Tất không làm bước tiếp theo, vì thế cậu cố làm ra vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ "Tôi không sợ cậu".

"Mục Khải An." Hà Tất đặt một tay ở sau đầu cậu, hai người cách nhau không quá 5cm, rũ mắt nhìn Mục Khải An từ trên cao xuống.

"Ừ?" Mục Khải An tâm như nổi trống, trên mặt giương giương cằm đối diện với Hà Tất, khí thế không hề yêu ớt.

"Cậu có phải cố ý làm tôi xấu hổ không?" Hà Tất nghiến răng nghiến lợi.

"Không, không có." Mục Khải An đáp một câu liền tỏ rõ bản thân đã bại trận, chột dạ nhấp nhấp môi, đôi mắt vốn cố ý trừng Hà Tất giờ không tự giác mà chuyển tầm nhìn đi chỗ khác.

"Không có?" Hà Tất hừ lạnh một tiếng, "Vậy vì sao không nói người ăn cùng chúng ta sẽ là mẹ của cậu?" Hà Tất chính là tất cẩu, bên người anh chưa bao giờ thiếu bạn, bạn bè liên hoan nhiều đếm không xuể, nhưng thật sự chưa thấy gặp qua kẻ tính kế như thế này, mời người khác đi ăn cơm con mời cả phụ huynh? Như vậy mà được sao?

Quả nhiên chính là vì chuyện này...... Mục Khải An cũng chột dạ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Hà Tất, bắt đầu vừa loạn vừa giãy giụa nói, "Tôi, tôi cũng đâu có biết," Quả nhiên nói dối không phải điều dễ dàng, bây giờ ngay cả chuyện tự tin nói bình thường cũng không nói nổi, "Bà đến rồi mới nói với tôi."

"Không biết?" Hà Tất đen mặt, anh kéo cái áo rộng thùng thình, rộng đến mức lộ cả vòng ngực của mình ở trước mặt Mục Khải An, sau đó nâng nâng hai chân quơ quơ đôi dép lào to chà bá cho cậu nhìn. "Vậy cậu ít nhất cũng nên nói một tiếng cho tôi biết, tôi vừa rồi như biến thành thằng ngốc, trông hay lắm à? Mẹ cậu sẽ nghĩ tôi là người như nào? Không biết còn tưởng tôi là kẻ bất lịch sự."

"Bà ấy sẽ không đâu," Mục Khải An vội vàng giải thích, nói xong đưa mắt nhìn qua một bên, tròng mắt sinh động một lần nữa như tố cáo cậu, "Xin, xin lỗi mà."

Người này đột nhiên chịu thua rồi xin lỗi...... Hà Tất liền ức chế lại mảnh tâm vừa động của mình.

Mục Khải An luôn là người khiến anh cảm thấy ngoài ý muốn, chính là lời nói xin lỗi không hợp với lẽ thường này, hoàn toàn ngoài mong đợi. Vì thế đột nhiên bị một tên cao ngạo không giỏi làm nũng nói lời xin lỗi leo lên trên người, vừa mới lạ lại vừa vi diệu.

Hà Tất nhìn mái đầu màu nâu của Mục Khải An đang cúi trước người mình liền có ảo giác như đây là Đại Quất Tử (mèo của công), thậm chí cảm thấy ngứa tay muốn sờ lên mấy cái, anh thích nhất là sờ đầu Đại Quất Tử nhà mình.

May mắn Hà Tất không phải là người không có định lực, vì thế cố gắng cản lại cảm giác xúc động kia.

Thế nhưng mà xui quỷ khiến thế nào anh lại đến gần một chút, "Vậy vì sao lại không nhắc nhở tôi thay bộ quần áo khác?" Ở trước mặt bạn bè thì còn không sao, nhưng trước mặt trưởng bối thì đâu có được?

"Tôi," bởi vì Hà Tất tới gần, Mục Khải An không tự giác có chút khẩn trương vô thố, sau lưng dính hoàn toàn lên vách tường, căng thẳng đến mức nuốt nước miếng, "Tôi giải thích với bà ấy rồi."

Mục Khải An lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nếu như nói sự thật cho Hà Tất biết thì chắc chắn anh sẽ không đi, sau lại bị bộ dạng của Hà Tất làm cho mê man đến thất điên bát đảo, kết quả là mơ mơ màng màng vui mừng đi ra cửa, đâu có nghĩ nhiều như vậy.

"À?" Hà Tất nhướng mày, tựa hồ không có ý buông tha cho cậu, "Cậu giải thích như thế nào?"

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Hà Tất như phủ lên thân thể của Mục Khải An, hoàn toàn dồn cậu đến vách tường, hận không thể làm theo lời đạo diễn chỉ định.

Thậm chí ngay cả cảm giác tim đập và hít thở cũng có thể nghe thấy, không thể không nói, lúc này Hà Tất cũng không ức chế được cảm giác muốn tâm viên ý mãn, đối với hành động khác thường của mình anh cũng không tài nào hiểu được, nhưng bản thân muốn như vậy...... Khống chế không nổi.

Khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, Hà Tất đột nhiên phát hiện ra một điều, anh phát hiện Mục Khải An là người ăn cứng mà không ăn mềm, tựa như lò xo, nếu có ai cứng rắn với cậu thì cậu liền mềm, lúc Hà Tất tăng cường ngạnh thì Mục Khải An sẽ càng lúng túng, mà bình thường Mục Khải An cũng đặc biệt vô cùng thú vị, khiến cho anh có dục vọng muốn ăn đậu hũ.

Đương nhiên, thật ra Hà Tất ở chung lâu rồi thì sẽ phát hiện, Mục Khải An đúng thật sự là chỉ ăn cứng mà không ăn mềm, nhưng chỉ cần là anh cho, thì cậu đều ăn.

Vì thế Hà Tất không tự giác mà kéo gần khoảng cách thêm hai phân, cánh tay anh ở sau đầu của cậu hơi trùng xuống, vừa vặn che khuất góc độ hành lang, che hơn phân nửa khuôn mặt của cậu, không biết còn tưởng rằng họ đang làm hành động ngược cún*, cũng may khi đó không có tên cún* nào đi qua nếu không sẽ bị ngộ thương.

*: Hành động thân mật làm mù mắt FA

Mục Khải An căng chặt lại vì anh đến gần, thân thể không chịu khống chế mà lùi ra sau, lại phát hiện ra bản thân không thể lùi tiếp được nữa.

Thân cận quá, cậu hoàn toàn có thể ngửi được hương vị sữa tắm thoang thoảng trên người Hà Tất, hơi thở của anh cũng áp vào cậu, Mục Khải An cũng có thể được coi là một người nhanh nhẹn, từ nhỏ lớn lên đã thông minh lanh lợi, thế nhưng khi đối tượng là Hà Tất, cậu liền cảm thấy não mình như bị úng nước, trở nên ngu ngốc, căn bản là không biết phải làm như thế nào.

R9: Liêm sỉ rơi kìa em eiiii...

"Sao không nói tiếp nữa?" Hà Tất nghiêng đầu nhìn về phía mà Mục Khải An đang nhìn, ánh mắt của anh đều mang theo một loại hưng phấn khó phát hiện.

Tư thế này, đứng ở bên kia hành lang nhìn sang giống như Mục Khải An đang bị Hà Tất cường hãn đặt trên tường, giống như cậu đang bị anh cưỡng hôn vậy.

Hà Tất ma xui quỷ khiến nhất thời hứng khởi, cũng không hề chú ý tới phía sau anh lúc này lại xuất hiện hai người, lại còn xui xẻo đến mức chính là hai người mà anh đang muốn tránh.

"Hà Tất?" Một giọng nói bất ngờ vang lên ở đằng sau anh.

Giọng nói quen thuộc nhảy mắt làm cho động tác của Hà Tất dừng lại, những suy nghĩ ma xui quỷ khiến đều biến mất vô tung, rồi sau đó thân thể còn chạy trước đại não, tầm nhìn của anh thay đổi trên người Mục Khải An.

Quả nhiên......

"Lộ lộ."

Anh rõ ràng nhìn thấy được sự chấp ngỡ ngàng của người bạn bên cạnh Trần Lộ Lộ, đặc biệt là đôi mắt của Trần Lộ Lộ giờ đây cũng tỏ ra đầy ý không thể tin nhìn anh, thậm chí còn xuất hiện một tia bi thương.

Trong nháy mắt, Hà Tất trở nên xấu hổ cực điểm, cái này gọi là hết đường chối cãi, anh xem như là đã nghiệm qua rồi.

Mục Khải An Sau khi nhìn thấy Trần Lộ Lộ thì liền thoát khỏi trạng thái mặt đỏ tim đập, thậm chí nháy mắt còn theo bản năng mà lộ ra sự đề phòng và nghênh địch, mặt vô biểu cảm nhìn Trần Lộ Lộ, không hề có một tia sợ hãi và lùi bước.

"Anh....anh đây là sao?" Trần Lộ Lộ bị hình ảnh trước mắt làm cho giật mình không biết phải nói sao, đôi mắt không ngừng di chuyển giữa Hà Tất và Mục Khải An, hình ảnh vừa rồi rõ như ban ngày, nhưng tâm lý rõ ràng là không muốn tin.

Hà Tất còn chưa mở miệng, nhưng người bạn học ở học viện ngoại ngữ của Trần Lộ Lộ đã nhìn không được, lòng đầy căm phẫn trừng mắt nhìn Hà Tất không khác gì một tên tra nam.

"Hà Tất, cậu thật là quá đáng? Không phải là nói có việc hay sao? Mệt Lộ Lộ còn vì cậu......"

"Mạt Mạt!" Nữ sinh đó còn chưa dứt lời, Trần Lộ Lộ đã giơ tay túm lấy không cho cô tiếp tục nói. Tuy rằng trong lòng không cam lòng, Mạt Mạt thấy thần sắc của cô tỏ ra vô cùng kiên quyết nên đành thôi, nhưng vẫn trừng mắt lạnh mặt nhìn hai người Hà Tất.

Hà Tất chỉ thấy khuôn mặt của Trần Lộ Lộ cười hai tiếng cứng đờ, sau đó liền kinh ngạc với lực khống chế của cô, thật không phải là người bình thường có thể có được.

"Hà Tất, không giới thiệu với em một chút sao?" Khi nói chuyện, Trần Lộ Lộ mạnh mẽ áp chế tất cả những loại cảm xúc khác xuống, ngược lại lộ ra một nụ cười đẹp nhất nhìn hai người.

Đừng nói Hà Tất kinh ngạc, chính Mục Khải An đang nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người thì cũng phải kinh ngạc với biểu hiện của cô, cái gọi là tình huống tình địch gặp mặt vô cùng đỏ mắt đâu rồi, nhìn tâm thái và sự độ lượng này của cô, Mục Khải An hoàn toàn hổ thẹn.

Thế nhưng cũng có thể thấy được, vị này tuyệt đối là một cường địch, cậu nhất thiết phải toàn tâm toàn lực để đối phó.

Hà Tất không ngờ Trần Lộ Lộ sẽ có phản ứng như vậy, lúc sau vừa xấu hổ vừa khó khăn đáp một tiếng rồi mới chỉ vào Mục Khải An giới thiệu.

"Đây là Mục Khải An, là....bạn cùng phòng của anh."

Trần Lộ Lộ khẽ di chuyển mất, Mục Khải An thì lại cảm thấy trong lòng như có bất mãn, nhưng cũng không hề biểu hiện gì ra.

Hà Tất tiếp theo chỉ hướng Trần Lộ Lộ, "Trần Lộ Lộ, là......bạn học Cao Trung."

Chỉ là giới thiệu thôi, nhưng giữa hai người lại xuất hiện một luồng lửa là như thế nào?

"Chào cậu."

"Xin chào."

Cái này gọi là tiếu lí tàng đao*, Mục Khải An vẫn giữ vẻ đẹp trai cong cong khóe miệng, phóng ra một nụ cười chí mạng khiến người khác phải bó tay chịu trói. Nhưng đối phương cũng không phải tay vừa, thậm chí định lực so với cậu còn mạnh gấp 100 lần, Mục Khải An ở trong mắt cô không phải là một sự khiêu khích hay có định kiến nào.

*: Cười nụ giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết. Tể tướng của Đường Huyền Tông là Lý Lâm Phủ có bề ngoài và xử sự hết sức hòa nhã, thân thiện nhưng thực chất lại là người cực kì nham hiểm, dùng mọi thủ đoạn để triệt hạ các đối thủ chính trị khác. Hành động của Lý Lâm Phủ về sau được mô tả bằng câu thành ngữ "Miệng nam mô, bụng bồ dao găm" ("Khẩu mật phúc kiếm", 口蜜腹剑). - Theo Wikipedia.

Không phải đối phương quá cường đại, thì chắc chắn là do bản thân quá yếu, Mục Khải An nghiến răng nghiến lợi.

"Hà Tất, nếu anh có việc thì hôm nào chúng ta lại gặp nhau, em đi chơi một lát rồi quay lại trường học," Trần Lộ Lộ cùng Mục Khải An nói xong liền chuyển hướng về phía Hà Tất, trên mặt không xuất hiện một biểu cảm dư thừa nào, giống như sự thất thố vừa rồi đều chỉ là ảo giác, "Anh hôm nào có thời gian thì đến C đại chơi," Trần Lộ Lộ nói xong thì cười nhẹ nhàng chuyển sang Mục Khải An, vô cùng hào phóng nói, "Đưa vị bạn học cùng phòng này đến chơi nữa nhé."

"Ừ." Hà Tất cứng đờ gật đầu.

"Vậy em cùng Mạt Mạt đi ăn trước." Trần Lộ Lộ mỉm cười, xoay người đi, thậm chí còn nhìn thoáng qua Mục Khải An đang đứng ở đó nghiến răng nghiến lợi.

"Gặp lại." Hà Tất lại cứng đờ gật gật đầu.

Chờ cho đến khi bóng dáng hai người họ biến mất, Hà Tất lúc này mới quay đầu nhìn về phía Mục Khải An, lại thấy Mục Khải An đang phồng má đưa một con mắt trừng anh như đang lên án.

"Cậu trừng mắt tôi làm cái gì?" Hà Tất không hiểu sờ sờ cái mũi.

Mục Khải An lại không nói lời nào, cứ trừng mắt, khiến Hà Tất bị nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, hung hăng quát cậu một tiếng rồi quay người nhanh chóng trở lại nhà ăn.

Hà Tất vẫn không thể nào hiểu được, trong đầu hiện lên vô số ý tưởng cùng suy nghĩ vô cùng rối loạn, cuối cùng vẫn nhấc chân đi vào, giải quyết xong cơm trước rồi nói sau.

Nhưng Hà Tất cũng hạ quyết tâm, bất luận là Trần Lộ Lộ hay là Mục Khải An, vào một thời điểm cần kết thúc tất cả, do dự không quyết đoán không phải là phong cách của anh, ngay cả vấn đề tình cảm cũng không ngoại lệ.

Hoàn chương 23

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.