Vào một đêm mưa lớn, Hề Mạn bất lực ngồi xổm trước cửa nhà họ Hề.
Một chiếc ô che trên đỉnh đầu cô, Thẩm Ôn thanh cao văn nhã, hết sức dịu dàng đưa tay về phía cô: "Mạn Mạn đừng khóc, anh ba đến đón em về nhà."
Từ đó về sau, cô được Thẩm Ôn nuôi dưỡng bên người, cưng chiều như bảo bối. Mọi người đều cảm thấy hai người tình cảm ổn định, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn.
Một lần Hề Mạn cùng Thẩm Ôn đến dự hôn lễ của một người bạn, trong bữa tiệc, có người trêu chọc: "Thẩm Ôn, cậu với Hề Mạn dự định khi nào kết hôn?"
Thẩm Ôn uống rượu, không để ý nói: "Đừng nói bậy, tôi coi Mạn Mạn như em gái."
Hề Mạt nở một nụ cười khéo léo: "Mọi người đừng hiểu lầm, em và anh ba chỉ là anh em thôi ạ."
Cô biết bạn gái cũ của Thẩm Ôn sắp từ nước ngoài trở về, họ sẽ kết hôn sớm thôi.
Bữa tiệc còn chưa kết thúc, Hề Mạn đã rời đi giữa chừng. Cô âm thầm thu dọn hành lý, dọn ra khỏi nhà họ Thẩm.
Buổi tối Thẩm Ôn về nhà, thấy không còn bóng dáng Hề Mạn trong căn phòng trống, trái tim anh đột nhiên trở nên trống rỗng.
Văn án 2:
Hề Mạn chuyển đến nhà kẻ thù không đội trời chung của Thẩm Ôn - Giản Chước Bạch.
Trước cửa nhà họ Giản, cô nhìn người đàn ông cao ngạo lạnh lùng trước mặt: "Anh nói chỉ cần tôi dọn vào ở, anh sẽ giúp anh ấy hoàn thành dự án kinh doanh đó."
Đầu lưỡi Giản Chước Bạch chạm vào răng hàm bên dưới, cảm xúc trên mặt không rõ ràng: "Quan tâm anh ta như vậy, nguyện ý vì anh ta mà làm bất cứ chuyện gì sao?"
Hề Mạn không nói lời nào.
Thẩm Ôn nuôi nấng cô bảy năm, đây là chuyện cuối cùng cô làm cho anh ta, từ đây ân oán đều được giải quyết, không ai nợ ai.
Khi đó, Hề Mạn không bao giờ tưởng tượng được, cô sẽ vì thỏa thuận này mà toàn tâm toàn ý trao trái tim mình cho Giản Chước Bạch.
Văn án 3:
Mấy người anh em đã mấy hôm không gặp Giản Chước Bạch, hẹn nhau cùng đến nhà tìm anh.
Trên ghế sô pha trong phòng khách, Giản Chước Bạch hiếm khi gần gũi với người đẹp, hốc mắt đỏ lên vì ghen tị: "Thẩm Ôn đã từng ôm em như thế này chưa?"
Hề Mạn khẽ lắc đầu.
"Đã từng hôn em chưa?"
"Chưa từng." Hề Mạn dán sát ôm lấy cổ anh, "Hôn thế nào, anh dạy em đi?"
Đám anh em: "!!!"
Đây chẳng phải là con thỏ trắng bị lạc trong nhà Thẩm Ôn sao? Thẩm Ôn đang phát điên tìm cô bên ngoài, sao lại bị Chước ca giấu ở đây???
... Mãi sau này, Hề Mạn mới biết, đêm hôm đó khi Thẩm Ôn đến đón cô đi từ cửa nhà họ Hề, Giản Chước Bạch cũng đã xuất hiện.
Nhắc đến đêm đó, người đàn ông cười tự giễu, đôi mắt đen láy chứa đầy sự thất vọng.
Anh ngẩn người nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, thanh âm gần như không thể nghe thấy: "Đáng tiếc đến muộn một bước."
Bình luận truyện