Chước Chước Lãng Mạn

Chương 18: Nhất định phải ngủ cùng nhau



Trầm tư một lát, Hề Mạn nói: "Chuyện sau này cứ để thuận theo tự nhiên đi, tạm thời tớ không muốn nghĩ tới, bây giờ tớ còn chưa tìm được việc làm."

Mạc Thấm trấn an cô: "Tìm việc thì phải từ từ, cậu đừng sốt ruột quá, nếu trước mắt tùy tiện tìm một việc, nhỡ đâu không thích ứng được, còn mất công tìm lần nữa."

Hề Mạn cũng nghĩ như vậy, cho nên mới thận trọng hơn, nhưng mà với số dư tài khoản hiện tại, cô sợ là không đợi được lâu.

Rất hiếm khi được ra ngoài thư giãn, cô tạm thời không nghĩ về chuyện đó nữa: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Mạc Thấm thoáng nghĩ, đề xuất: "Gần đây trong lúc tham gia chương trình tạp kỹ, tớ học được từ người khác vài món đặc biệt, đến chỗ của tớ đi, tối nay tớ nấu cho cậu nếm thử nhé?"

"Được, tớ còn có thể thuận tiện học lỏm luôn." Hề Mạn tiếp tục lái xe, nói với Mạc Thấm, "Cậu lấy giúp tớ di động trong túi ra với, gọi điện thoại cho dì Trương ở nhà, nói tối nay tớ không về ăn cơm."

Hề Mạn nói: "Không biết Giản Chước Bạch tìm được dì giúp việc ở đâu, nấu ăn ngon lắm. Khi nào có cơ hội, tớ sẽ học hỏi dì ấy vài món, cũng nấu cho cậu ăn nha."

"Okela." Mạc Thấm híp mắt, ánh mắt ám muội nhìn sang, "Giản Chước Bạch trước khi đi công tác còn thuê riêng cho cậu một dì tới chuyên nấu cơm, nhân tiện có thêm người ở nhà cùng cậu, anh ấy rất dụng tâm đó nha, có chút tự giác về nghĩa vụ làm chồng đấy."

"Cậu lại nói nhảm nữa rồi, mau gọi điện thoại cho dì Trương trước đi." Hề Mạn thúc giục cô.

Mạc Thấm cười đáp lời, bấm điện thoại giúp cô, có người nhanh chóng trả lời, giọng điệu hòa nhã dễ gần: "Alo, cô chủ à?"

Hề Mạn dịu dàng đạo: "Dì Trương, tối nay cháu đi chơi với bạn thân, sẽ không về ăn cơm tối đâu ạ. Dì giúp cháu cho Thằn Lằn ăn nhé."

"Vậy cô chủ đêm nay có về không?"

"Tối nay cháu sẽ về luôn."

"Được, vậy cô chú ý lái xe an toàn nhé."

Gọi xong, Mạc Thấm lại đút điện thoại vào túi Hề Mạn, chậc chậc hai tiếng: "Được người ta gọi là cô chủ cảm giác thế nào?"

"... Tớ đang lái xe đấy, đừng làm rộn."

Dì Trương được Giản Chước Bạch thuê tới, có lẽ là để ngăn anh trai và chị dâu của anh qua đây sẽ để lộ, nên đã báo trước cho dì Trương về mối quan hệ vợ chồng của cô và Giản Chước Bạch, dì Trương vẫn luôn gọi cô là cô chủ.

Lúc đầu Hề Mạn không quen, nhưng gần đây nghe nhiều thì đỡ hơn, bây giờ lại bị Mạc Thấm lấy ra để trêu chọc.

Mạc Thấm cười cười cầm điện thoại lên: "Cũng gọi em gái Thẩm qua đây đi. Mặc dù trước đây mỗi lần ủng hộ cậu và Thẩm Ôn tớ đều không thích, nhưng nể tình cô ấy cũng không có ý xấu, lúc này tam quan lại đúng đắn như vậy, lựa chọn đứng về phía cậu, tối nay tớ sẽ đãi cô ấy một bữa."

Trên đường về hai người mua một số nguyên liệu nấu ăn, cùng nhau đến căn hộ của Mạc Thấm.

Vừa xách theo đồ ăn bước vào thang máy, điện thoại của Hề Mạn rung lên, nhận được một thông báo từ phần mềm tuyển dụng.

Dạo này cô bận đi tìm việc, rất quan tâm đến thông tin trên này nên bấm vào xem ngay.

"Lại phỏng vấn à?" Mạc Thấm thăm dò nhìn sang, thấy tên công ty, giọng cô đột nhiên cao hơn, "Là tập đoàn Giản Trì!"

Hề Mạn cũng hơi giật mình, nhân sự của tập đoàn Giản Trì mời cô chín giờ sáng ngày mai tới Trụ sở chính phỏng vấn.

"Tớ không gửi sơ yếu lý lịch cho họ mà." Hề Mạn có chút khó hiểu.

Mắt Mạc Thấm sáng lên: "Chẳng lẽ là Giản Chước Bạch nhờ người ta làm à?"

Hề Mạn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Chắc là không đâu, anh ấy đi công tác, không có ở Lan Thành. Trước đó đã ám chỉ tớ nộp hồ sơ cho Giản Trì, tớ không đồng ý rồi. Ưu điểm lớn nhất của anh ấy chính là tôn trọng ý kiến ​​​​của tớ hơn, những chuyện mà tớ đã từ chối anh ấy thường không đề cập đến nữa đâu."

Mạc Thấm bật cười: "Hóa ra Giản Chước Bạch trong lòng cậu lại có ưu điểm lớn như vậy, ngoại trừ việc trước kia theo đuổi cậu đúng không, từ chối thế nào cũng vô dụng."

Hề Mạn cạn lời: "Nếu cậu lại nhắc đến chuyện trước kia, tớ tâm sự với cậu về Văn Gia Chí nhé?"

Cửa thang máy mở ra, Thẩm Tịch Dao đã đợi ở cửa ra vào.

Nghe thấy câu cuối cùng, cô nàng tò mò hỏi: "Văn Gia Chí là ai?"

Nụ cười trên khóe miệng Mạc Thấm nhạt đi.

Hề Mạn vội nói: "Không ai cả, em tới nhanh thế, chị còn tưởng em đang trên đường đến cơ."

Mạc Thấm mở cửa, ba người cùng nhau đi vào.

Thẩm Tịch Dao: "Vừa vặn hôm nay em được nghỉ ngơi, nghe điện thoại xong trực tiếp tới đây luôn."

"Chị Mạn Mạn, sao hai người vẫn có bí mật thế, không nói với em gì hết."

Không đợi Hề Mạn mở miệng, Mạc Thấm hừ cười: "Hai năm trước em mới về nước, chị với Hề Bảo từ cấp ba đến bây giờ quan nhau đã là chín năm, có bí mật không phải là rất bình thường sao?"

"Lại nói, " Mạc Thấm nhéo mặt cô nàng, "Em gái Thẩm à, em còn nhỏ, chị đây là đang bảo vệ em, để em không sớm biết thế gian hiểm ác, tình người lạnh lẽo đấy."

Thẩm Tịch Dao sáng tỏ gật đầu: "Xem ra Văn Gia Chí không phải người tốt lành gì."

"Anh trai em mới không phải người tốt đấy!"

"..."

"Được rồi được rồi." Hề Mạn tách hai người ra, nói nhỏ với Thẩm Tịch Dao, "Cái tên Văn Gia Chí này là cấm kỵ, vừa rồi chị mới lỡ miệng, sau này đừng nhắc nữa nhé."

Thẩm Tịch Dao cũng cảm giác được Mạc Thấm rõ ràng bắt đầu hung dữ, chắc là người yêu cũ rồi.

Nhưng lạ là người yêu cũ rồi mà vẫn không cho phép người khác nói là không tốt.

Thẩm Tịch Dao nghi ngờ, nhưng không hỏi thêm gì nữa.

—————

Ba người cùng nhau vào bếp nấu cơm, chủ đề vừa rồi nhanh chóng bị bỏ qua, sau đó chuyển sang công việc của Hề Mạn.

Mạc Thấm nghĩ đến lời mời phỏng vấn vừa rồi, nói với Hề Mạn: "Chỉ cần cậu đăng sơ yếu lý lịch của mình lên, bộ phận nhân sự của công ty nếu muốn tuyển người nhất định sẽ xem. Trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc của cậu đều không kém. Họ chủ động mời cậu phỏng vấn cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng loại công ty lớn này thường giăng lưới rộng, cạnh tranh rất cao, giống như đoàn làm phim của bọn tớ tuyển diễn viên vậy, người được phỏng vấn ngày mai có lẽ phải xếp thành hàng."

"Phải rồi, tại sao cậu không tới Giản Trì?" Mạc Thấm hỏi cô.

Hề Mạn nắm lấy lá cần tây trong tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tớ sợ anh ta kiêu ngạo."

Mạc Thấm cười khúc khích: "Cậu ở trước mặt Giản Chước Bạch còn rất sĩ diện nha. Nhưng mà cũng đúng, dù sao thì anh ấy cũng là người theo đuổi cậu trước kia, bây giờ bảo cậu đến làm việc dưới trướng ảnh, trong lòng đúng là hơi mất cân bằng. Cậu đấy, ngoài miệng nói là chuyện từ nhiều năm trước rồi, sớm đã không để trong lòng, bây giờ lại khó xử sao?"

Hề Mạn: "..."

Thẩm Tịch Dao nói: "Tại sao chị lại nghĩ là đang làm việc cho anh ấy, chị Mạn Mạn, chị với anh ấy là vợ chồng hợp pháp, chị rõ ràng là bà chủ nha!"

Mắt Mạc Thấm sáng lên: "Em gái Thẩm nói không sai, cậu tự tẩy não mình, cậu là bà chủ, cho nên cũng không tính là làm việc cho anh ấy."

Hề Mạn xòe tay ra: "Hai người đã từng thấy bà chủ nào chỉ có hạn sử dụng một năm chưa?"

Thẩm Tịch Dao kinh ngạc: "Tại sao còn có hạn sử dụng?"

Về thoả thuận kết hôn của Hề Mạn và Giản Chước Bạch, trước đó Hề Mạn không nói chi tiết với Thẩm Tịch Dao.

Mạc Thấm nói: "Chuyện của hai người bọn họ em không biết, lát nữa chị sẽ nói cho em nghe."

"Vâng."

"Vậy phỏng vấn ngày mai, cậu có đi không?" Mạc Thấm lại hỏi Hề Mạn.

Hề Mạn cố gắng trấn tĩnh: "Đi xem một chút, dù sao cũng không có cuộc phỏng vấn nào khác, nhưng cuối cùng tớ có muốn vào hay không chủ yếu dựa vào nội dung công việc, cơ chế thăng tiến và tiền lương đãi ngộ của bọn họ."

—————

Sáng sớm hôm sau, Hề Mạn mang theo tâm lý tùy tiện ghé qua xem một chút, đến Tập đoàn Giản Trì vào thời gian đã định.

Khi đến nơi mới phát hiện những gì Mạc Thấm nói không sai chút nào, hàng người rất dài.

Trước đây cô làm việc ở công ty nhỏ, đây là lần đầu tiên gặp phải thế trận như này, không hiểu sao lại cảm thấy có chút áp lực.

Bên tai nhớ lại lời Giản Chước Bạch đã từng nói:

—— "Điều kiện tuyển dụng bộ phận nhân sự của Giản Trì là đánh giá năng lực toàn diện. Trình độ của em có thể không nhất định đủ tiêu chuẩn để xin việc."

Tới đây rồi, chắc chắn bộ phận nhân sự sẽ có hồ sơ phỏng vấn.

Cuối cùng nếu không có mặt, Giản Chước Bạch sẽ không chê cười cô chứ?

Sau khi Hề Mạn đăng ký, cô xếp ở cuối hàng, nhớ lại phần giới thiệu bản thân và đọc lại sơ yếu lý lịch của mình một lượt, suy nghĩ về cách cô có thể trả lời những điểm sáng khi người phỏng vấn đặt câu hỏi về các dự án trước đây.

Mạc Thấm gửi tin nhắn tới: 【 Cậu đến chưa? 】

Hàng người phía sau Hề Mạn lại dài thêm, cô cúi đầu gõ chữ gửi cho Mạc Thấm: 【 Bị cậu nói trúng phóc rồi, rất đông người. 】

Thấm Bảo: 【 Quá bình thường, ở một nơi như tập đoàn Giản Trì, một khi có tin tuyển dụng, nhất định sẽ có rất nhiều người chen bể đầu cũng muốn vào. Huống chi Giản Chước Bạch đã công khai trong cuộc họp báo rằng anh ấy sẽ mở rộng bộ phận đầu tư, cho nên dẫn đến càng thu hút thiên quân vạn mã. 】

Thấm Bảo: 【 Nhưng cậu cũng đừng quá khẩn trương, cậu tốt nghiệp khoa tài chính của đại học A, hiện tại lại được nhân sự chủ động mời tới phỏng vấn, cũng đủ chứng tỏ cậu rất xuất sắc, nhất định là được đánh giá cao hơn so với những người tự nộp hồ sơ của riêng họ. 】

Thấm Bảo: 【 Tự tin vào chính mình, cố lên! 】

Hề Mạn: 【 Ừm, không nói với cậu nữa, tớ lại chuẩn bị một chút đây. 】

Thời gian mọi người tiến vào phỏng vấn không giống nhau, có người không đến hai phút đã đi ra, có người thậm chí có thể ở lại mười phút.

Nghe người kết thúc cuộc phỏng vấn trước nói, bên trong có một vị phỏng vấn rất khó tính, không thể trả lời được một câu hỏi liền có thể trực tiếp mời ra.

Hề Mạn âm thầm cổ vũ bản thân, hi vọng có thể ở trong lâu một chút.

Cuối cùng cũng đến lượt cô, cô hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào.

Bên trong là một phòng họp sáng sủa, có năm người phỏng vấn ngồi đối diện với cô, người đàn ông ở giữa trông không lớn hơn cô bao nhiêu, bộ dạng chính trực, nghiêm túc thận trọng, nhìn khí chất có chút giống cấp lãnh đạo, đang cúi đầu nhìn sơ yếu lý lịch của cô.

Hề Mạn ngồi xuống, liếc nhìn cái tên trên bàn anh ta, Dụ Học Danh.

Người đàn ông nhướng mi nhìn cô, không để cô có thời gian giới thiệu bản thân, trực tiếp đi vào phần thẩm vấn.

Anh ta hỏi rất nhiều câu hỏi chuyên môn, kết hợp với một số trường hợp đầu tư trong thực tế, đôi khi góc độ của câu hỏi có thể gọi là lắt léo.

Người khó tính nhất trong miệng mọi người hiển nhiên là anh ta rồi.

May mà khả năng ứng biến của Hề Mạn không tồi, lại thường xuyên chú ý đến thị trường đầu tư, một số câu hỏi khó cũng có thể kiên trì miễn cưỡng bày tỏ ý kiến.

Nhưng đối phương vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng suốt cả buổi, cô không biết liệu câu trả lời của mình có tốt hay không.

Khi kết thúc năm câu hỏi liên tiếp, toàn bộ quá trình anh ta là người duy nhất hỏi, những người bên cạnh không nói một lời.

Nữ phỏng vấn bên cạnh nhìn thời gian, thấp giọng hỏi anh ta: "Tổng thanh tra Dụ, cũng gần xong rồi nhỉ?"

Dụ Học Danh quét mắt về phía Hề Mạn, giọng nói lạnh nhạt không gợn sóng: "Vấn đề cuối cùng, tại sao cô lại muốn gia nhập tập đoàn Giản Trì?"

Phía trước đều là câu hỏi có tính chuyên môn,  khi trả lời thần kinh Hề Mạn vẫn luôn căng thẳng.

Cuối cùng khi được hỏi về nội dung không liên quan đến chuyên môn, cô thoải mái không suy nghĩ nhiều mà nói thẳng sự thật: "Là HR gửi thư mời phỏng vấn cho tôi, nên tôi muốn đến xem một chút. "

Vừa dứt lời, cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dụ Học Danh cau mày lại.

Cô thầm nghĩ có gì đó không ổn, câu trả lời này nghe rất tiêu cực.

Vừa định sửa sai, Dụ Học Danh đã khôi phục vẻ mặt lãnh đạm: "Được rồi, cô có thể ra về, nếu như cô trúng tuyển, trong vòng một tuần chúng tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho cô."

Lời giải thích của Hề Mạn bị mắc kẹt trong cổ họng, đành phải đứng dậy, lịch sự nói lời tạm biệt với những người phỏng vấn.

Ra khỏi văn phòng, Hề Mạn vô cùng ảo não.

Lúc ấy khi nghe câu hỏi đó, lẽ ra cô nên khen ngợi Tập đoàn Giản Trì, nói rằng mình thực sự muốn gia nhập mới đúng.

Cuộc cạnh tranh gay gắt như vậy, có khả năng cô đã phá hỏng mọi thứ vì câu nói cuối cùng.

Hề Mạn ban đầu không có ý định gia nhập Tập đoàn Giản Trì, chỉ đến đây với tâm lý tùy tiện xem xét, nhưng không biết vì sao cuối cùng cô lại có chút chán nản.

Trên đường về, cô ngồi ở hàng sau xe buýt, càu nhàu với Mạc Thấm qua điện thoại.

Hề Mạn: 【 Nếu sau này bị loại, Giản Chước Bạch hẳn là không biết đúng không? 】

Hề Mạn: 【 Quên đi, nếu thật sự là do vấn đề cuối cùng mà bị loại, thì cũng không phải do năng lực của tớ, tớ cứ nói là ngay từ đầu tớ đã không muốn đi. 】

Mạc Thấm gửi tin nhắn thoại tới, giọng điệu mang theo trêu chọc: "Loại nhiều người như vậy, anh ấy là tổng giám đốc tập đoàn, đương nhiên không có thời gian đi lo chuyện này. Nhưng mà, cậu để ý anh ấy nghĩ gì về cậu làm cái gì? Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cậu đã nghĩ xong cách giải thích với anh ấy nếu cậu không thể nhận được lời mời trúng tuyển rồi à?"

Hề Mạn bị hỏi thì biểu cảm cứng đờ một giây, trầm ngâm một lát, cũng gửi lại tin nhắn thoại qua: "Không phải tớ để ý anh ta nghĩ gì, đây là bị khát vọng chiến thắng chết tiệt quấy phá. Thành tích hồi cấp ba của tớ tốt hơn anh ta, nên muốn giữ gìn thể diện cậu hiểu không?"

"Tuy nói là thế, nhưng hồi học cấp hai, anh ấy cũng đã có thể tham gia cuộc thi Olympic toán học với các học sinh cấp ba, cuối cùng còn giành được giải thưởng! Tớ nhớ là chỉ sau nửa năm trong học kỳ hai của năm lớp 11, anh ấy đã đạt 150 điểm trong kỳ thi cuối kỳ môn toán, tính ra tổng điểm cũng không ít hơn cậu mà, chỉ là tiếng Anh kém nên mới bị cản trở thôi.

Có lần tớ đi ngang qua văn phòng, nghe các giáo viên bàn tán về anh ấy, nói chỉ cần lên lớp 12 anh ấy học tập chăm chỉ thêm một năm nữa, cải thiện môn tiếng Anh của mình, anh ấy hoàn toàn có thể chạy nước rút để trở thành thủ khoa của Lan Thành trong kỳ thi tuyển sinh đại học đấy. Thật đáng tiếc, vừa khai giảng lớp 12 thì anh ấy đã đi rồi."

Nghe xong lời này, ngón tay Hề Mạn hơi khựng lại, hàng mi cong dày cụp xuống, đổ bóng nhẹ lên hai bên sống mũi.

Mạc Thấm lại nhanh chóng gửi một tin nhắn khác: "Tối hôm qua tớ tra được trên mạng, cậu biết không, anh ấy ở bên nước ngoài sáu năm đã lấy được hai tấm bằng cử nhân và thạc sĩ, hơn nữa còn mở rộng thị trường y tế ở nước ngoài, sự nghiệp rất thành công. Cậu nói xem làm thế nào mà anh ấy có thể thành công trong cả học tập lẫn sự nghiệp thế. Có phải đầu óc ảnh hơn người bình thường không? Lúc anh ấy nghiêm túc, thành tích có chút bi.ến thái nha!"

Đợi chốc lát, Mạc Thấm lại đổi chuyện: 【 Này, sao cậu không nói gì thế? 】

Hề Mạn: 【 Tự kỷ rồi. 】

Thấm Bảo: 【 ha ha ha ha ha 】

Thấm Bảo: 【 (xoa đầu an ủi). gif 】

Hề Mạn cất điện thoại, quay đầu nhìn tòa nhà chạy ngược ngoài cửa sổ xe, ánh nắng chói chang chiếu lên nửa khuôn mặt cô, con ngươi trong veo lộ ra khí chất có phần trầm tĩnh thanh tao.

—————

11:30 trưa giờ Bắc Kinh, 19:30 tối tại Los Angeles.

Sau nhiều ngày đàm phán, Giản Chước Bạch vừa hoàn thành một dự án thu mua xuyên quốc gia.

Buổi tối có xã giao, trong tiệc rượu, mọi người quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu, nâng chén cạn ly, nói cười hăng say. Không ít người tiến lên bắt chuyện với anh, bàn tay có khớp xương rõ ràng của người đàn ông cầm rượu sâm-panh, khóe miệng cười nhẹ, ung dung tự phụ.

Thư ký Chu Lương Hàn cầm điện thoại di động của ông chủ tiến đến, cung kính nói: "Giản tổng, tổng thanh tra Dụ gọi điện tìm anh."

Giản Chước Bạch khẽ gật đầu với mọi người, đi đến một nơi thanh tịnh nghe máy: "Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói của Dụ Học Danh từ phía đối diện truyền đến, anh ta nửa đùa nửa thật nói: "Chúc mừng Giản tổng đã hoàn thành dự án thu mua xuyên quốc gia, tôi gửi lời chúc mừng đến anh nhé."

Giản Chước Bạch đứng trước cửa sổ sát đất: "Nếu không có việc gì thì nói sau chuyện nhé, tôi vẫn đang ở tiệc rượu."

Trong nhà ăn dành cho nhân viên, Dụ Học Danh chậm rãi ăn: "Hôm nay trong số những người được phỏng vấn, có mấy người cũng không tồi, tôi gửi tư liệu đến hòm thư của anh rồi, anh kiểm tra đi nhé."

Giản Chước Bạch cau mày: "Tôi đặt anh vào vị trí tổng thanh tra đầu tư, nhưng ngay cả một vấn đề nhỏ nhặt như thông báo tuyển dụng bộ phận của anh mà cũng phải để tôi kiểm tra sao?"

"Tôi nghĩ, nhỡ đâu anh muốn quản thì sao?"

"Anh thấy tôi rảnh lắm hả?"

Giản Chước Bạch cất điện thoại, quay người trở lại.

Dụ Học Danh bên này, trợ lý Lưu Bân nghe được rõ ràng sếp mình bị oán giận, thận trọng liếc nhìn anh ta: "Giản tổng chắc chắn sẽ không quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt như thông báo tuyển dụng đâu. Tại sao anh còn đặc biệt gọi cho anh ấy vậy?"

Mặc dù Dụ Học Danh nghiêm khắc đến mức hà khắc trong công việc, nhưng anh ta cũng là một người cà lơ phất phơ trong đời tư. Anh ta lười nhác liếc trợ lý một cái, cười nhạo nói: "Cậu thì biết cái quái gì."

Lưu Bân: "..."

Dụ Học Danh và Giản Chước Bạch quen nhau khi đang đi du học, cả hai có cùng sở thích, cùng học tập và cùng nhau lập nghiệp, là đối tác rất ăn ý của nhau.

Giản Chước Bạch có thể mở rộng thị trường y tế ra nước ngoài và đạt được nhiều thành tựu, Dụ Học Danh có công lao rất lớn, cả hai cũng tính là cùng nhau vượt qua hoạn nạn.

Sau này, Giản Chước Bạch muốn về nước, dự định phát triển lĩnh vực đầu tư, Dụ Học Danh liền trở về cùng anh, hiện giờ anh ta là tổng thanh tra bộ phận đầu tư của tập đoàn.

Hôm nay nhìn thấy Hề Mạn trong cuộc phỏng vấn, Dụ Học Danh vừa liếc một cái đã nhận ra cô. Khi còn ở nước ngoài, hình nền điện thoại và màn hình máy tính của Giản Chước Bạch đều là ảnh của cô.

Trong ảnh, cô vẫn còn là một học sinh cấp ba, còn non nớt, hiện giờ đã trưởng thành toàn diện, giống như một đóa sen chớm nở, mang đến cho người nhìn vẻ đẹp trong sáng thuần khiết.

Anh ta tốt bụng muốn mật báo cho Giản Chước Bạch, nói cho anh biết nữ thần của anh đã đến phỏng vấn, thế mà anh còn không cảm kích.

—————

Tiệc rượu kết thúc, Giản Chước Bạch trở lại phòng tổng thống của khách sạn, một tay cởi cà vạt ném nó sang một bên.

Lấy nước lọc trong tủ lạnh rồi ngồi xuống ghế sô pha, xem giờ Bắc Kinh, chắc là buổi chiều.

Nhấp vào WeChat trên điện thoại, kể từ khi anh đi công tác đến bây giờ, đã không nói chuyện với Hề Mạn.

Cuộc trò chuyện duy nhất là ngày hôm qua khi cô gửi một tin nhắn WeChat nói cô phải dùng xe của anh để đi đón Mạc Thấm.

Đã gần hai tuần trôi qua, không biết quá trình tìm việc của cô diễn ra như thế nào.

Trước đây anh muốn Hề Mạn gia nhập Giản Trì, nhưng cô không nguyện ý, Giản Chước Bạch cũng không thể ép buộc.

Nhưng trong thâm tâm anh vẫn mong cô có thể suy nghĩ lại.

Thứ nhất, anh biết rõ nhất năng lực của Dụ Học Danh, Hề Mạn đi theo anh ta có thể học hỏi được rất nhiều.

Thứ hai, Thẩm Ôn mặc dù ra nước ngoài nhưng vẫn bí mật cử người đi tìm tung tích của Hề Mạn.

Hề gia và ba mẹ Thẩm Ôn có quan hệ tốt, nói Thẩm Ôn và Hề Mạn là thanh mai trúc mã cũng không ngoa.

Từ nhỏ đến lớn, Hề Mạn vẫn luôn treo trên miệng xưng hô anh ba khi nói về Thẩm Ôn, mỗi lần nhắc tới đều là vẻ mặt sùng bái.

Về phần anh thì——

Từ tiểu học đến trung học cơ sở, cho dù anh có làm cho mình nổi bật như thế nào đi chăng nữa, Hề Mạn cũng chưa bao giờ nhìn thẳng vào anh. Ngoài việc học cùng trường, họ gần như không có điểm giao nhau.

Nhớ năm thứ hai trung học cơ sở, anh tham gia cuộc thi học sinh giỏi toán cấp ba và đoạt giải, cả trường xôn xao huyên náo.

Sau giờ học, khi anh đi dạo trong khuôn viên trường, các bạn học quen thuộc chào hỏi anh đều hết lời khen ngợi, còn những người không quen biết thì thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn anh, cùng những người xung quanh xì xào bàn tán.

Đang lúc lòng hư vinh tâm đắc của anh vô cùng thỏa mãn, nghiêng đầu liền thấy Hề Mạn đi tới, trên tay cầm một quyển sách, không hề nhướng mi, thản nhiên như không có việc gì lướt qua anh.

Đối với cô, anh chỉ là một người qua đường không liên quan.

Vừa đến cổng trường, không biết cô nhìn thấy gì, hai mắt sáng lên, chạy như bay lao về phía trước.

Giản Chước Bạch nhìn theo hướng cô đang chạy, thấy Thẩm Ôn đang đứng ở cổng trường, mỉm cười với cô.

Khi Giản Chước Bạch đi ngang qua, nghe thấy Hề Mạn nói chuyện với anh ta, giọng nói mềm mại, lại ngoan ngoãn ngọt ngào: "Anh ba, sao lại là anh?"

"Chú Hề đi công tác, anh tới đón em."

Hề Mạn u oán nhíu mày: "Ba lại đi công tác, cả ngày chỉ biết đến công việc, ngay cả con gái cũng không cần."

"Anh ba đến đón, em không vui sao?"

"Nào có ạ?" Hề Mạn vội vàng nói, "Anh ba đến em đương nhiên cũng rất vui!"

Giản Chước Bạch đứng ở một góc của đám đông ồn ào, nhìn cô nói cười rồi lên xe của Thẩm Ôn.

Lúc đó anh luôn nghĩ rằng, khi trong mắt cô có thể nhìn thấy anh, cũng trò chuyện cười đùa với anh thân thiết như vậy thì thật tuyệt.

Đến cấp ba, cuối cùng anh cũng may mắn được học cùng lớp với cô.

Anh không cam lòng chỉ đứng trong góc im lặng nhìn ngắm, cuối cùng da mặt dày bám dính lấy cô, và phần lớn những gì anh nhận được là sự ghét bỏ cùng thiếu kiên nhẫn của cô.

Cô chưa bao giờ nhìn anh như cách cô nhìn Thẩm Ôn.

Hề Mạn có tình cảm gì với Thẩm Ôn, Giản Chước Bạch không có cách nào biết được. Tuy rằng anh nói với Hề Mạn, đó chẳng qua chỉ là một kiểu ỷ lại, nhưng trên thực tế, ngay cả bản thân anh cũng không chắc chắn.

Dù sao bọn họ cũng là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Mà trong bảy năm này, Thẩm Ôn là tất cả trong cuộc sống cô.

Lần này là Thẩm Ôn đã chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, đó là lý do tại sao cô mới kiên quyết rời đi. Nếu Thẩm Ôn quay đầu lại dỗ cô, liệu cô có dễ dàng tha thứ không, Giản Chước Bạch không dám nghĩ tới.

Dự án ở đây đã hoàn thành, Giản Chước Bạch vốn dĩ sáng mai sẽ bay về nước.

Có lẽ là do uống rượu, giờ phút này, không biết vì sao, anh rất muốn về nhà, cực kỳ muốn gặp cô.

Cuối cùng, anh mở phần mềm bán vé, mua vé máy bay một mình về nước vào đêm hôm đó.

Không có chuyến bay trực tiếp từ Los Angeles đến Lan Thành, vì vậy anh bay đến Trường Hoàn trước, sau đó chuyển chuyến bay quay lại Lan Thành.

Đến khi trở lại Giản Khê Đình, đã là sáu giờ tối ngày hôm sau.

Vào cổng biệt thự, Thằn Lằn đang tự chơi bên gara ở sân trước, thấy anh liền vẫy đuôi vui mừng nhào tới.

Giản Chước Bạch đặt vali sang một bên, đưa tay sờ sờ nó.

Dì Trương vốn định cho Thằn Lằn ăn tối nhưng không thấy nó trong nhà nên ra ngoài tìm.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy Giản Chước Bạch phong trần mệt mỏi, một thân tây trang đi giày da ở sân trước.

Giản Chước Bạch sửng sốt một lúc, chủ động chào hỏi bà ấy: "Dì Trương, sao lại là dì?"

Giản Chước Bạch nhờ anh cả giúp anh tìm một dì đáng tin cậy đến nấu ăn cho Hề Mạn.

Anh không ngờ rằng anh trai lại mời dì Trương đã chăm sóc anh từ khi còn nhỏ tới.

"Mấy năm nay không phải là dì về nhà chăm cháu sao?"

Dì Trương nhìn anh cũng rất thân thiết, cười nói: "Cháu trai đã học tiểu học rồi, hiện tại có ông nội ở với nó, cho nên tôi muốn ra ngoài tìm chút việc. Cậu Quý Bạch gọi điện thoại cho tôi, nói cậu đã kết hôn rồi, đang tìm bảo mẫu, hỏi tôi có muốn đến không, tôi liền đồng ý."

"Dì Trương vất vả rồi."

Lại hàn huyên vài câu, Giản Chước Bạch nhìn vào bên trong, "Hề Hề đâu dì?"

Dì Trương nói: "Vừa rồi cô chủ đang xem TV, bây giờ hình như ngủ quên trên sô pha rồi, để tôi gọi cô ấy—— "

"Không cần đâu." Giản Chước Bạch ngăn dì Trương lại, "Để cháu tự đi xem."

Chú ý tới va li của Giản Chước Bạch, dì Trương vô cùng thức thời nhận lấy: "Vậy tôi mang hành lý về phòng cho cậu trước nhé."

Nói rồi bà nhanh nhẹn xách vali lên lầu.

Dì Trương không biết hai người phân phòng, cho rằng vợ chồng mới cưới nhất định phải ngủ cùng nhau, liền nhầm phòng của Hề Mạn là phòng ngủ chung của hai vợ chồng.

Lên tầng ba, bà trực tiếp xách hành lý của Giản Chước Bạch vào phòng ngủ của Hề Mạn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.