Tô Yên Nhiên cứng
người, từ từ quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông có gương mặt bình thường - cô khẳng định, cô chưa từng nhìn thấy gương mặt này lần nào.
Ngũ quan tuyệt đối không tính là đẹp, thậm chí đôi mắt không được đẹp
của anh ta còn tỏ vẻ dịu dàng, anh ta nở một nụ cười chất phát có chút
ngượng ngùng, nói một hơi không chuẩn tiếng phổ thông cho lắm: “Bà xã,
anh sai rồi, em đừng về nhà mẹ đẻ được không? Thị trấn XX cách đây rất
xa, anh không đi nổi quãng đường xa như vậy để tìm em về đâu!”
Nhìn những nốt ruồi màu đen lớn nhỏ bên khóe miệng anh ta, Tô Yên Nhiên nhịn không được bật cười "Hì hì" một tiếng.
”Bà xã, em cười rồi? Chứng tỏ em tha thứ cho anh rồi đúng không? Vậy chúng
ta về nhà thôi! A Mao ở nhà khóc đòi mẹ mấy tiếng đồng hồ rồi đấy.”
Người đàn ông thật thà vui mừng nói.
Còn có A Mao nữa sao... Anh
cho em là Tường Lâm tẩu à? Nhưng Tô Yên Nhiên cố nén loại kích động muốn trợn mắt này, phối hợp với "Người đàn ông thật thà phúc hậu" trước mắt
diễn một vở đôi phu thê trở về nhà. Một tay chống lưng, một tay nhéo lỗ
tai người đàn ông: “Đồ chết giẫm, sao bây giờ mới tới!~~~ Anh thật sự
mong em về nhà mẹ đẻ đúng không? Em thừa biết anh chê bai bà cô già như
em rồi...”
...
Nửa tiếng sau, Tô Yên Nhiên và người đàn ông có nốt ruồi bên khóe miệng một trước một sau xuống xe buýt. Sau đó, hai
người lôi kéo nhau vào một khách sạn trên đường.
Vừa vào phòng,
Tô Yên Nhiên liền ngã lên giường được phủ một tấm drap trông có vẻ sạch
sẽ, cười lớn: “Ha ha ha... Em nói này Á Hi, tạo hình của anh lần này quả thật làm cho em chấn động! Nếu không phải cái mục ruồi đặc biệt bên
khóe miệng anh nhìn quá mức quen thuộc, em còn nhận không ra anh đấy!”
Còn Đoạn Á Hi vừa vào phòng thì lập tức chui vào nhà vệ sinh, kế đó là tiếng nước chảy ào ào... Người nào đó đang rửa mặt.
Năm phút sau, Đoạn Á Hi cầm khăn lông lau mặt, liếc Tô Yên Nhiên trên
giường, tức giận nói: “Nói xem, Tiếu nha đầu, tạo hình của em cũng có gì khá hơn anh đâu...”
”Ôi, cũng phải!” Tô Yên Nhiên vội chạy đến
trước gương, ngắm kỹ mình trong gương... Cũng bắt đầu thấy hơi xấu hổ,
sau đó liền chui vào nhà vệ sinh.
Mười phút sau, Tô Yên Nhiên
chắc chắn mỗi tấc trên da thịt mình đã sạch sẽ trở lại, chỉnh tề mới
bước ra ngoài: “Á Hi, sao lại là anh? Những người khác đâu.”
Đoạn Á Hi lầm bầm nói: “Lớp hóa trang này do người phụ nữ chết tiệt Lâm Vô
Địch đó trang điểm cho anh... A Miên cũng ở gần đây, tối nay chúng ta đi tìm họ.”
”Vậy tại sao không phải là một trong số họ, mà là anh
tới cứu em?” Lúc này Tô Yên Nhiên rất tò mò, vì dựa vào mức độ căm ghét
phiền phức của anh, loại chuyện này nếu có thể thoái thoác anh tuyệt đối sẽ thoái thác...
”Nha đầu chết tiệt kia! Anh tới cứu em không
được sao? Em còn ruồng rẫy anh? Hay là em chờ không được muốn gặp A
Miên?” Đoạn Á Hi bất mãn kêu gào oa oa.
Đánh chết Đoạn Á Hi cũng sẽ không nói, là vì Diệp Thu Miên cao một mét tám, còn mình chỉ có một
mét bảy, trong đám người cao, thì anh tương đối "Thấp", không làm người
khác chú ý... Mới bị bọn họ ép ra trận, =.=
Bỗng mắt Tô Yên Nhiên phiếm hồng, cô chạy tới ôm lấy cánh tay Đoạn Á Hi cọ cọ: “Á Hi, may mà
người tới là anh...” Nếu là Vô Hà cô sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt trách cứ và thất vọng của chị ấy; nếu là A Miên, cô càng cảm thấy chột dạ, áy náy
với anh... Cũng may, người tới là đồ không tim không phổi lỗ mãng thần
kinh Đoạn Á Hi. Càng may mắn hơn là: “May là không phải người của Tiêu
gia... Giây phút quay đầu lại, quả thật em sợ đến chết mất!” Ngẩng đầu
lần nữa, đôi mắt vốn trong suốt sáng ngời của Tô Yên Nhiên giờ đây đã
nước mắt lưng tròng.
Đoạn Á Hi cứng người mấy giây, nhịn xuống
kích động muốn đẩy Tô Yên Nhiên ra - dù anh ghét bị phụ nữ đụng chạm
thân thể, nhưng nhóc con trước mặt này, là em gái lớn lên từ nhỏ cùng
anh. Cô trải qua đau đớn khổ sở suốt hai năm trời, cuối cùng trở về bên
cạnh bọn anh.
Anh thấy cô lúc này, vẫn luôn tươi cười như xưa,
đúng như nhũ danh mà họ đặt cho cô: "Tiếu Tiếu". Nhưng, đằng sau nụ cười xinh đẹp sáng lạn hệt như trước kia của cô, rõ ràng bên trong có ẩn
chứa điều gì đó nặng nề.
Đưa tay lên vụng về vỗ lưng Tô Yên Nhiên: “Ngoan, đừng khóc.”
Buổi tối, đèn hoa rực rỡ.
Hoàng Đô, một hội sở giải trí cao cấp, chia làm đại sảnh và khu dành cho
khách quý, đại sảnh thì giống với một quán bar thông thường, một nơi để
các nam thanh nữ tú trong thành phố tán gẫu, uống chút rượu, là nơi để
tìm kiếm sự an ủi. Mà khu khách quý và đại sảnh dù bên trong thông với
nhau, nhưng từ cửa vào đến nhân viên phục vụ, tiêu chuẩn chi phí cũng
hoàn toàn khác nhau - Lầu ba Hoàng Đô, là nơi để những người giàu có
tiêu tiền như nước, nơi để túy sinh mộng tử (sống mơ màng, không có mục
đích).
Trong đại sảnh huyên náo, những người phục vụ mặc đồng
phục thống nhất qua lại không ngớt giữa đám đông. Nữ có nam có, nhưng
bất luận là ai tướng mạo cũng không tệ. Tô Yên Nhiên đương nhiên không
có lòng dạ để chú ý những chuyện này, nhưng Đoạn Á Hi cứ không ngừng lảm nhảm bên tai cô, muốn cô không chú ý cũng khó.
Khôi phục lại
dung nhan ban đầu và trang phục ngày thường của Đoạn đại thiếu, lộ ra
gương mặt vừa nho nhã lại anh tuấn: Mày rậm đen, lông mi vừa dài lại
cong nhẹ, một đôi mắt màu hổ phách, sống mũi thẳng tắp, đôi môi dày mỏng vừa phải, màu hồng nhạt như cánh hoa hồng, khóe môi lúc nào cũng hơi
vén lên, giống như hàm chứa ý cười, đôi môi cong cong tựa như trăng lưỡi liềm chiếu sáng giữa bầu trời đêm. Bên tai phải có đính một viên kim
cương sáng lấp lánh, càng tăng thêm vẻ phóng đãng, buông thả của anh.
Đơn giản mà nói, chính là loại người mà cả nam lẫn nữ đều bị gương mặt của
anh lừa. Đáng tiếc, mỗi một câu anh nói ra, đều đáng đánh đòn...
”Em
xem kìa, bên kia bên kia ~ cái mông nhỏ kia vểnh biết bao nhiêu! Sờ vào
cảm giác chắc chắn rất thích... A ha ha ha...” Đoạn Á Hi nâng ly rượu,
bắt đầu cười thích chí khó hiểu, nước miếng cũng sắp chảy vào trong ly
rồi...
Tô Yên Nhiên theo tầm mắt của anh nhìn sang, không nhịn
được đầu đầy vạch đen: Nếu đối tượng mà Đoạn Á Hi chảy nước miếng là một mỹ nữ cô không có gì để nói, suy cho cùng cũng là thực sắc tính dã (ăn
uống và dục vọng là ham muốn và bản năng của con người), nhưng đối
phương lại là một nam sinh vừa cao vừa gầy... Tô Yên Nhiên xuống tay
hung hãn nhéo đùi Đoạn Á Hi bên cạnh, bất đắc dĩ nhắc: “Á Hi! Nếu em nhớ không nhầm, chúng ta tới đây để chờ người mà.”
”Ai da! Nhẹ tay
chút! Tiếu nha đầu, em học cái gì không học, cứ học người phụ nữ chết
tiệt Lâm Vô Địch kia xuống tay ác độc! Cẩn thận sau này giống như người
phụ nữ chết tiệt đó không ai thèm lấy!”
”Này, Tiếu Tiếu! ~ còn có, Á ----- Hi ~~~” Một giọng nói nũng nịu, ngân dài vang lên, âm thanh từ xa đến gần.
Một giây sau, Đoạn Á Hi bịt tai la oai oái: “Này này này ---- nhẹ chút! Lỗ
tai của tôi! ~~~ Lâm nữ vương! Tôi không đúng, tôi sai rồi! Tôi không
nên nói xấu sau lưng cô...” Còn đúng lúc bị cô nghe thấy.
Tiếng
Đoạn Á Hi kêu như lợn bị chọc tiết khiến không ít người nhìn về phía bên này... Tô Yên Nhiên không muốn gây ồn áo quá mức, vội khuyên: “Lâm Vô
Hà, chị tốt của em, tạm tha cho anh ấy lần này đi!”
Lâm Vô Hà lúc bấy giờ mới buông tay, lầm bầm nói: “Việc xấu trong nhà không nên
truyền ra ngoài, trở về chị lại trừng trị anh ta.” Sau đó đặt mông ngồi
bên cạnh Đoạn Á Hi.
Đoạn Á Hi vội nhảy dựng lên: “Người phụ nữ
chết tiệt này, cách xa tôi một chút ~~~! Không thể chọc, tôi trốn cô còn không được sao?” Sau đó một mình ngồi vào ghế salon không có ai.
Thế nên, chỗ còn trống, ngoại trừ vị trí bên trái Tô Yên Nhiên chỗ Đoạn Á
Hi bỏ đi, cũng chỉ còn vị trí bên phải Tô Yên Nhiên... Người nào đó nãy
giờ vẫn một mực yên lặng đứng một bên, tay để trong túi quần ra vẻ lạnh
lùng, im hơi lặng tiếng ngồi vào bên phải Tô Yên Nhiên. Chỗ ngồi không
rộng lắm, nên anh ngồi sát vào cô.
Thế này là họ cố ý phải không? Tô Yên Nhiên than thầm trong lòng, bất đắc dĩ dịch về phía Lâm Vô Hà một chút.
”Sao hả, đến giờ em còn muốn tránh anh sao?” Diệp Thu Miên lạnh lùng chế
giễu, tay thuần thục móc ra một gói thuốc lá và bật lửa, sau đó châm một điếu thuốc. Hai ngón tay kẹp thuốc, thon dài mà sạch sẽ, rất đẹp.
Khu đại sảnh không cấm hút thuốc, Đoạn Á Hi và Lâm Vô Hà đều không ghét
khói thuốc, hiển nhiên không có cảm giác gì, nhưng Tô Yên Nhiên luôn
không thích người khác hút thuốc lá, hơn nữa hiện tại cô... Mang thai
giai đoạn đầu... Ngay cả mùi thuốc lá cũng không ngửi được. Không khí
trong đại sảnh khá hỗn tạp, mùi rượu cồn lẫn với mùi nước hoa của phụ
nữ, lại thêm mùi thuốc lá của Diệp Thu Miên bên cạnh...
Có cảm giác không nhịn được muốn nôn, Tô Yên Nhiên vội đứng dậy, che miệng chạy vào toilet.
Lâm Vô Hà nhìn Diệp Thu Miên bằng ánh mắt trách cứ: “A Miên, rõ ràng cậu biết Tiếu Tiếu không ngửi được mùi thuốc lá mà.”
Gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Diệp Thu Miên hiện lên một tia chán nản, lặng lẽ dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn.
Đoạn Á Hi vừa liếc nhìn một phục vụ nam, vừa cười hì hì nói: “Ơ kìa, tiểu A
Miên, thấy người mình từng yêu trở lại, không phải cậu nên vui mừng mới
đúng sao? Sao vừa mở miệng đã dùng lời nói khích người ta rồi? Vì yêu
sinh hận là không đúng đâu đấy...”
Tô yên Nhiên nôn một trận trong toilet. Cảm giác mệt mỏi như muốn nôn cả dạ dày ra luôn.
A Miên... Anh ấy học hút thuốc bao giờ vậy? Trong hai năm mình không có ở đây sao? Cũng đúng, Cuộc đời của cô cũng đã không còn như trước, đương
nhiên A Miên cũng sẽ có những thay đổi của riêng anh ấy.
Chỉ là,
rất khó đem người có động tác kẹp thuốc thành thạo, tao nhã, nói chuyện
lạnh lùng với mình lúc nãy liên hệ với cậu bé có tính lười biếng, lạnh
nhạt nhưng lại luôn cưng chiều, dung túng mình trong trí nhớ...
Ở trước gương, cô ra sức vốc nước lên mặt... Bất chợt nhớ ra, trên mặt cô vẫn còn một lớp trang điểm đậm, sau khi trang điểm, chỉ có thể lờ mờ
nhìn ra ba bốn phần khuôn mặt thật của cô, nhưng vốc nước thế này, thì
không thể không dùng mặt thật lộ diện rồi.
Thôi được. Cô vốn
không thích có quá nhiều lớp trên mặt. Đêm khuya, ở nơi như thế này,
chắc không có ai nhận ra cô nhỉ. Tô Yên Nhiên cô cũng không phải người
nổi tiếng gì, cùng lắm cũng chỉ chọc vào một người đàn ông không nên
chọc thôi --- Nói không chừng anh đã hoàn toàn từ bỏ không tìm kiếm cô
nữa.
Cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Tiêu Dịch Thành anh
chỉ cần ngoắc tay, muốn bao nhiêu loại người thì sẽ có bấy nhiêu. Lúc cô lừa anh, đúng là anh có chút quan tâm cô, nhưng nếu anh biết "Tình
yêu" của cô chẳng qua chỉ là một âm mưu, vậy thì anh cũng không thể yêu
đương với cô được nữa. Cho dù là có, chắc cũng chỉ có hận! Cũng giống
như nỗi hận mà trước đây cô dành cho anh vậy! Nhưng bây giờ, có lẽ đã
không còn hận nữa? Dù sao thì, cô cũng đã thành công chuyển dời hết đau
khổ lên người cô hận rồi không phải sao? Hận một người, Thật ra rất phí
công sức... Cô đã rất mệt rất mệt rồi, chỉ muốn buông bỏ hết.
Còn đứa bé khiến cô khổ sở mấy ngày nay... Sinh, hay là không sinh? Vốn là
chuyện đã định, nhưng giờ phút này cô đột nhiên có chút hoang mang...
Vừa nghĩ đến việc phải vào bệnh viện, để cho những dụng cụ lạnh như băng kia luồn vào tử cung của mình, lấy ra khối thai đó... Trái tim cô lại
đau nhói... Cô rất sợ đau! Huống hồ, đứa bé này không chỉ thuộc về anh
ta, mà còn là một phần cốt nhục của mình nữa!
Nhưng nếu giữ lại,
anh ta vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ qua cho cô! Người đàn ông kiêu ngạo
như vậy, sao có thể để một người phụ nữ đã từng lừa gạt sinh con của anh ta... Anh ta phái người đuổi theo mình lúc sau đó, có lẽ cũng chỉ vì lí do này?
Tô Yên Nhiên cẩn thận rửa sạch lớp trang điểm trên mặt,
ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, bất giác nở một
nụ cười tự giễu: “Tô Yên Nhiên, cô đúng là tự mình chuốc lấy phiền
phức!” Niềm chua sót không che dấu được tràn trên môi.
Lúc này,
một cô gái tóc xoăn gợn sóng, mặc một chiếc váy đỏ bó sát người đi vào,
lấy một hộp trang điểm xinh xắn từ túi xách ra, nhìn về phía gương bắt
đầu dậm lại lớp trang điểm. Tô Yên Nhiên đề phòng đưa mắt liếc một cái,
xác định chắc chắn không phải người quen.
Rửa mặt xong, Tô Yên Nhiên xoay người đi ra ngoài.
Lúc cô đi ngang qua, cô gái lạ mặc chiếc váy đỏ kia đột nhiên gọi cô lại: “Ơ?... Này! Cô dừng lại một chút.”
Tô Yên Nhiên lập tức cảm thấy hơi căng thẳng. Nếu cô bỏ chạy ngay không
biết liệu có kịp? Nhưng nghe giọng điệu lưỡng lự của cô ta, chứng tỏ đối phương cũng không chắc chắn --- Nếu đối phương thật sự là người do Tiêu gia phái tới, bỏ chạy chẳng khác nào tự thừa nhận thân phận của chính
mình?
Tô Yên Nhiên cố tỏ ra bình tĩnh dừng lại, nhưng chỉ hơi nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: “Ưm, xin hỏi có chuyện gì không?”
Cô gái mặc váy đỏ cười cười: “Không có gì! Chỉ là tôi thấy cô... Sắc mặt
cô không được tốt... Ừm, Ăn mặc cũng không được đẹp cho lắm...”
Ánh mắt đánh giá của cô gái váy đỏ khiến Tô Yên Nhiên cảm thấy khó chịu.
Khẳng định cô gái này không phải do Tiêu gia phái tới, Tô Yên Nhiên hơi
bực mình: Sắc mặc tôi có chỗ nào không tốt? Tôi mặc quần áo có đẹp hay
không cũng không mất phân tiền nào của cô? Tôi thích khiêm tốn một chút
không được sao? Lòng lại có chút trách móc: Đều do Đoạn Á Hi chuẩn bị
quần áo cho mình quá sơ sài --- Vì anh ta lười phải đi xa nên cứ mua
bừa ở một cửa hàng gần khách sạn. Nhưng Tô Yên Nhiên vẫn khách sáo khẽ
mỉm cười, dùng ánh mắt thắc mắc ra hiệu cho đối phương tiếp tục nói.
”Nên tôi đoán, Có phải cô có chuyện buồn phiền không? Là vì tiền à --- Nếu
là vì chuyện này, có lẽ tôi có thể giúp cô soi đường chỉ lối nha! ~” Cô
gái váy đỏ nở một nụ cười “Thân thiện”, nhưng rõ ràng có tia sáng lóe
lên trong mắt cô ta.
Tô Yên Nhiên có phần dở khóc dở cười, cô
khẳng định “Đường” mà cô gái này chỉ chắc chắn không phải loại đường tốt đẹp gì, đây xem như --- cô được một tú bà nhìn trúng rồi sao?