Chước Lộc

Chương 94: Phiên ngoại 2



Thời điểm ngay sau khi hoa Đồ Mi nở, đảo mắt đến lễ Đồ Mi.

Từ khi Hoàng thất có mạch hầm mỏ Lộc Ly, địa vị Nam Vực không còn độc nhất như trước. Nhưng các nhà khác vẫn phải dựa vào Chu Nhan Cải làm linh khí, Chu gia lại là sư môn của Đế Vương, rất được Phong Trọng kính trọng, bây giờ Vừa Đọc cung vẫn đông như trẩy hội.

Lễ Đồ Mi, Chư Hầu tứ phương đều phải đưa rượu Đồ Mi tới Nam Vực. Lâm Tín chỉ mang theo một túi cá khô nhỏ đến, còn lại chẳng mang theo lễ vật quý gì.

“Hoàng Thượng sai ta quản quặng mỏ Lộc Ly, ngày thường không dám tiêu xài bậy bạ. Ngày trước còn có người cáo buộc Lộc Tê Đài xa hoa, dọa ta chỉ có thể ở Hoán Tinh Hải.” Lâm Tín nằm nhoài trên giường mềm ở Lương điện, mặc kệ Tinh phu nhân giẫm đến giẫm đi trên người hắn.

Chu Nhan Cải liếc nhìn hắn một cái, giơ tay chạm cốc với Thẩm Lâu: “Vạch tội ngươi? A.”

Mấy con cháu Chư Hầu bị Lâm Tín giết trước kia, năm ngoái liên danh bẩm tấu lên, muốn Phong Trọng trừng trị Tầm Lộc Hầu lạm sát người vô tội. Lúc đó Phong Trọng mới vừa đăng cơ, là thời điểm Thiên Tử thể hiện công bằng, không nên bao che cận thần. Vì vậy, Phong Trọng trực tiếp mở tấu chương trong buổi họp triều, đem chuyện năm đó từng vụ từng vụ xử lý rõ ràng, cuối cùng điều tra ra bọn họ ám sát Lâm Tín trước, ngược lại, định tội lên trên đầu bọn họ. Một câu “Trẫm vừa đăng cơ, tạm thời mở ra một con đường” cho mấy người bậc thang xuống, ban đầu đến giải oan, sau phải ngược lại cảm tạ ân đức của Thiên Tử bỏ qua chuyện cũ.

Sau đó, văn võ cả triều đều biết Lâm Tín là không chọc được.

“Bất Phụ, lại đây đánh cùng ta một ván cờ.” Lâm Khúc ngồi một bên thưởng thức quân cờ Lộc Ly, nhìn Lâm Tín vẫy tay.

“Ta không đi.” Lâm Tín lắc đầu như trống bỏi. Chơi cờ với đường huynh, hắn không thắng nổi, cũng chẳng hiểu sao Lâm Sơ Tĩnh lại thích chơi cờ cùng hắn.

Theo Thẩm Lâu phân tích, là phản ứng của Lâm Tín khi thua cờ rất đáng yêu. Đương nhiên, lời tâm tình nam nhân của mình nói không thể coi là thật, Lâm Tín đến nay cũng không biết đường huynh suy nghĩ gì, còn với hắn, xin miễn cho kẻ bất tài.

Đang nói chuyện, thị vệ đến báo, nói rượu Đồ Mi Hoàng gia đã đến.

“Ai đưa tới?” Chu Nhan Cải thờ ơ hỏi.

“Là…” Thị vệ còn chưa dứt lời, người đưa rượu đã đi vào rồi.

“Có nước ô mai ướp lạnh sao? Mau tới một bát, ” Phong Trọng một thân trang phục công tử ca bình thường, trong tay còn cầm quạt xếp, thoải mái, không nhiều phong nhã mà quạt, “Nam Vực nóng quá.”

“Hoàng Thượng!” Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ.

“Suỵt —— không cần đa lễ, Trẫm giả trang khâm sai đến, đừng lộ ra.” Phong Trọng tiếp bát ngọc trong tay thị nữ, ngồi trên giường mềm nhét chung một chỗ cùng Lâm Tín, ừng ực uống nước, lúc này mới vui sướng mà thở dài.

“Meo?” Tinh phu nhân nghiêng đầu nhìn hắn, lại gần ngửi một cái, nhận ra gia hỏa quen thuộc, liền ôm lấy eo gấm bên hông Phong Trọng cọ xát mài móng vuốt.

Phong Trọng ôm Tinh phu nhân vào trong lòng: “Sư bá nương, cá Đông Doanh lần trước đưa tới cho ngươi ăn có ngon không?”

Tinh phu nhân biểu thị mùi vị không tệ lắm, cũng cho Hoàng Đế bệ hạ một cái tát.

“Hoàng Thượng rời kinh như vậy, sợ là không thích hợp.” Thẩm Lâu kéo Lâm Tín từ trên giường mềm lên, không cho hắn và Phong Trọng cọ cùng một chỗ.

“Ân khoa kết thúc, không có việc lớn gì, trong kinh có bọn Đỗ Hoảng bận tâm, ” Phong Trọng xua tay, ôm Tinh phu nhân té nằm trên giường mềm, “Trẫm đến hít thở không khí.”

Bởi vì tạm hoãn Chước Lộc lệnh, trong triều có nhóm quan chức vì chuyên môn này mà tuyển, nay không có đất dụng võ. Những người này làm việc tương đối cực đoan, Phong Trọng không muốn trọng dụng, liền đưa hết ra quan ngoại. Trong kinh cần nhân tài gấp, ở năm đăng cơ thứ hai mở Ân khoa.

Một năm qua, Phong Trọng mỗi ngày bận đến gót chân đánh sau gáy, không có ngày nào rảnh rỗi. Gần đây, cuối cùng cũng coi tạm thời thu xếp ổn thỏa, liền chạy như một làn khói ra khỏi kinh thành, lưu lại Đỗ Thừa tướng giậm chân trong cung.

Tinh phu nhân đạp mặt Hoàng Đế bệ hạ nhảy ra, dựng đuôi thẳng như cột cờ chạy về bên người Chu Nhan Cải, ngồi xổm trên đầu gối muốn ăn cá khô. Thị nữ sớm đem cá khô Lâm Tín mang đến cắt thành đoạn ngắn, đặt trong đĩa ngọc.

Chu Nhan Cải vê một mảnh đút cho mèo, không mặn không nhạt nói: “Có thể chơi đùa, qua lễ Đồ Mi thì cút hết cho ta.” Nhiều người chui vào Lương điện như vậy, không mát mẻ gì cả. Tinh phu nhân ngại nóng không cho ôm, ăn xong cá khô liền lắc lắc chạy đi.

“Chúng ta vốn tính qua lễ Đồ Mi sẽ đi, ” Lâm Tín nằm nhoài trên vai Thẩm Lâu, cùng Tinh phu nhân đầu mày cuối mắt, “Sư phụ gần đây có trở về không?”

Lúc trước có sứ giả Đông Doanh đến bái cống, Chu Tinh Ly nói muốn đi Đông Doanh nhìn một cái, liền chạy theo, vẫn luôn không có tin tức. Nhắc đến đệ đệ, sắc mặt Chu Nhan Cải càng thêm không tốt, hừ lạnh một tiếng, ôm lấy Tinh phu nhân đi về phía nội thất.

Xem ra là không về.

Lâm Khúc bê bàn cờ tới trước giường mềm, kéo Phong Trọng chơi cờ cùng hắn. Phong Trọng không xương cốt nửa nằm trên giường nhỏ, nhặt quân cờ tùy ý đặt xuống: “Sao các ngươi đều không vào cung chơi, Trẫm một mình trong cung chán chết đi được.”

Lên làm Hoàng Đế, mới hiểu việc xấu này khổ cực nhường nào. Đi sớm về tối thì không nói, đến đùi gà cũng không thể tùy tiện ăn.

“Ha ha ha ha ha…” Lâm Tín không phải lần đầu tiên nghe Phong Trọng oán giận, mỗi khi nghe đều không nhịn được cười hắn.

Hoàng thất nhiều quy củ, lấy tao nhã làm trọng. Buổi chiều nếu đói bụng, chỉ có các loại nước thanh nhẹ. Phong Trọng nhịn nửa tháng, rốt cục không thể nhịn được nữa, vung bút lớn lên sửa lại quy củ ngự trù [1], mới có thể ăn hiếp đáp gà vịt vào buổi tối.

[1] bữa ăn cho vua

“Không cho cười, qua giúp ta nhìn cờ.” Phong Trọng giương mắt trừng hắn.

Lâm Tín nhìn thấy ván cờ liền đau đầu, làm gì có kiên trì, lôi kéo Thẩm Lâu ra ngoài chơi. Cờ của Lâm Khúc quỷ quyệt, cờ của Phong Trọng thâm mưu, chiến lực hai người ngang nhau, cần gì đến cái hạng chơi cờ dở ẹc như hắn chỉ điểm.

Trong thành Bồ Đề vô cùng náo nhiệt, tiểu thương bán hoa dùng khẩu âm Nam Vực thét vang dội: “Xuân về, hoa nở, lang quân có ý tặng Đồ Mi.”

Trong lúc ngơ ngẩn phảng phất trở về mấy năm trước, khi đó hai người bọn họ chưa biết đối phương trọng sinh, không dám cùng người nói ra tiểu tâm tư, tặng nhau một đóa hoa.

“Ngươi có nhớ không, lúc đó đáp ứng làm tức phụ ta.” Lâm Tín tiện tay cầm một nhánh hoa.

“Lời nói thuở thiếu thời, há có thể thật chứ?” Thẩm Lâu trong mắt chứa ý cười mà nhìn hắn.

“Không ngờ ngươi lại là ngụy quân tử, chiếm ta thân thể, cũng không cho ta danh phận.” Lâm Tín ném hoa tới trên người Thẩm Lâu, đầy mặt bi phẫn nói.

“Không phải thú thê sao? Sao lại là ta?” Thẩm Lâu không hề bị lay động, cho tiểu thương đang trợn mắt ngoác mồm mấy đồng tiền.

Lâm Tín không diễn nổi nữa, chơi xấu, chôn mặt đến trên vai Thẩm Lâu, một lát sau nóng đến phải ngẩng đầu lên.

“Hai vị công tử, đến chỗ Hồ Đại Tiên này tính một quẻ đi.” Nơi bóng mát bên rìa đường, bày một sạp hàng không đáng chú ý. Giữa ngày nắng nóng, người bày sạp lại khoác khăn lông hồ ly quanh cổ, mang mặt nạ hồ ly.

Trên lá cờ viết “Hồ Tiên tính nhân duyên”.

Lâm Tín kéo Thẩm Lâu đi tới, gõ gõ bàn: “Ngươi có thể tính gì?”

“Chỉ tính nhân duyên.” Giọng Hồ Đại Tiên thô lệ, hệt như tiếng hồ ly. Nữ tử đi ngang qua đều có chút sợ sệt, nam tử có tí gan mới dám lại gần xem trò vui.

Lâm Tín vén vạt áo ngồi xuống: “Vậy xem cho ta đi.”

Hồ Đại Tiên nhổ mấy sợi lông từ khăn trên cổ xuống, đặt giữa lòng bàn tay Lâm Tín bảo hắn nắm, dùng chu sa vẽ một đạo phù văn, lại lấy lông hồ ly xuống châm lửa. Khói xanh theo gió tung bay, Hồ Đại Tiên trầm mặc nửa ngày, mới xa xôi mở miệng: “Nhân duyên của ngươi đã định, nhân duyên này không thể nói được tốt xấu, bất quá không có duyên có con cháu, sợ là phải đoạn tử tuyệt tôn.”

“Đây gọi là mệnh, nói thế sao.” Có người không ưa đoán mệnh tầm thường, cho dù nhìn ra cái gì không tốt đều sẽ lựa cách uyển chuyển mà nói, người này nói thẳng nhân gia người ta đoạn tử tuyệt tôn, cơ bản muốn ăn đòn.

Thẩm Lâu ngược lại hơi kinh ngạc, híp mắt nhìn Đại Tiên này.

Lâm Tín giả vờ kinh ngạc hỏi: “Vậy có cách gì phá giải?”

“Có, ” Hồ Đại Tiên móc từ trong túi ra viên thuốc đen sì, “Ta có Tử Hoàn, ngươi ăn bao nhiêu Tử thì có bấy nhiêu phúc. Thấy ngươi hữu duyên, lấy rẻ một trăm lạng đi.”

Người ban đầu còn có chút e ngại Hồ Đại Tiên, thấy hắn bắt đầu đòi tiền, thì không sợ nữa. Náo loạn nửa ngày, hóa ra là bọn giang hồ bịp bợm, giả thần giả quỷ lừa gạt tiền.

Lâm Tín ngược lại vui mừng tiếp nhận dược hoàn kia, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lâu: “Lang quân, chúng ta có thể có hài tử.”

Thái dương Thẩm Lâu liền đau.

“Đại Tiên còn viên nữa không, sư phụ ta cũng cần dòng dõi, trở lại cho hắn ăn một viên.” Lâm Tín một mặt thành khẩn nói.

Tay Hồ Đại Tiên lấy tiền run một cái, một tay xốc mặt nạ lên, lộ ra gương mặt tuấn tú không mấy đường hoàng của Chu Tinh Ly: “Tiểu tử thúi, nói hưu nói vượn cái gì?”

“Chu Nhị thúc…” Thẩm Lâu lấy làm kinh hãi, lập tức kéo Lâm Tín ra phía sau, tránh thoát sư phụ tát tới.

Chu Tinh Ly ném trang phục, nhảy dựng lên muốn đánh đồ đệ.

Thẩm Lâu nhịn cười che chở Lâm Tín: “Mặt nạ hồ ly này, là đồ Đông Doanh?”

“Ai, mặt nạ của ta.” Chu Tinh Ly nghe vậy liền tỉnh, nhanh chóng xoay người đi kiếm.

Lâm Tín nhân cơ hội kéo Thẩm Lâu bỏ chạy.

Mặt trời thời khắc lễ Đồ Mi rực rỡ ngàn dặm, nhất định không thể mát được.

Tinh phu nhân ngồi xổm trên nóc nhà, nhìn phố xá náo loạn phía xa, giơ chân lên đạp đạp lỗ tai. Thực sự là nóng quá a, meo~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.