Làn khói trắng lượn lờ quanh bát hương, nhẹ nhàng hóa vô hình, duy trì liên tục kích thích dục vọng của thiếu nữ xinh đẹp.
Nóng, da thịt nóng bừng, rịn tầng mồ hôi mịn, giữa hai đùi thiếu nữ kẹp vải vóc mịn màng cọ xát, vẫn không có cách nào thỏa mãn.
Nhìn hoa quả phủ tầng sương mỏng kia, dụ dỗ nàng đưa ngón tay chạm vào, như độc dược bao bọc bên ngoài ngọt ngào, khiến người ta không thể cự tuyệt, một khi chạm vào, đó là sự khởi đầu của tội ác.
Cảm giác lạnh lẽo truyền đến đầu ngón tay, Nghê Ngạo Lam nhịn không được mở bàn tay dán vào quả nho đóng băng, cảm giác lạnh lẽo càng kéo tới, dụ dỗ nàng, giống như đang nói với nàng chỉ cần làm theo lời thiếu niên thì có thể xoa dịu cơn nóng rực.
“Hoàng… Hoàng thượng… dạy vi thần một chút… được không?” Cuối cùng nàng cởi bỏ sự rụt rè, nhìn mỹ nhân mặc thường y xanh tím cầu cứu, đôi gò á sắp rỉ ra máu.
“Ái khanh chắc chứ? Đừng miễn cưỡng.” Nam Cung Lân nhướng đôi mày thanh tú, lười biếng hỏi.
Thực ra, ngày đó sau khi sủng hạnh nàng ở cam lộ trì, hắn không chạm vào nàng nữa. Bởi khi đó hắn hơi thô bạo, lại làm nhiều lần, đến khi nàng run cả chân không thể đứng thẳng, thế là hắn nhịn cơn kích động ôm lấy nàng.
Tối hôm qua ngự y tới xem, nhận định thân thể Nghê Ngạo Lam đã khôi phục hoàn toàn, hôm nay hắn mới đốt hương dây, lại cẩn thân sủng ái nàng một phen…
Hỏi hắn, có phải đã bỏ qua cho Nghê Ngạo Lam không, gần như hắn chưa hoàn toàn hết giận.
“Vi thần xác định… cầu Hoàng thượng…” Nàng mong chờ nhìn đế vương, đã không nhịn được ôm toàn bộ đĩa nhỏ trước ngực, đồ sứ lạnh buốt dán len da, trong nháy mắt tiêu tan chút hơi nóng.
Nhìn tiểu mỹ nhân sắp chịu không nổi, Nam Cung Lân cười khẽ đứng dậy, lần nữa trở lại long sàng, lần này gọn gàng cởi long hài, mặc mỗi áo lót.
“Ái khanh, mở chân ra nào.”
Mặc dù đã từn hoan ái rất nhiều lần, nhưng quang minh chính đại để cả hạ thân bệ vệ hiện ra trước mặt hắn thế này, vẫn khiến nàng không khỏi xấu hổ, nàng run rẩy chậm rãi hành động.
Hai chân ngọc mở ra, để lộ hoa huy*t ngọc khiết nhiễm d*m thủy, có vẻ óng ánh ngon miệng, ánh mắt Nam Cung Lân trở nên sâu thẳm, “Huyệt của ái khanh rất đẹp.”
Hắn vươn tay đặt lên bàn tay nhỏ bé của nàng, để nàng lấy quả nho, đặt lên nơi riêng tư của mình, đi tới miệng huyệt. Khi hoa quả đóng băng chạm vào khe nhỏ, nàng không khỏi run rẩy.
Cảm giác hoa quả xâm nhập nơi riêng tư kiểu này cực kỳ quỷ dị, nhưng không thể không nói, quả thật mang tới hiệu quả giảm nhiệt cho huyệt thịt thiêu đốt của nàng, cân bằng với nhiệt độ cơ thể một chút.
Nhìn chằm chằm thiếu nữ nhíu mày vì mới bắt đầu, một lúc nữa nàng chậm rãi mở mi tâm, lát sau khuôn mặt nhỏ nhắn nổi len tâm tình được an ủi, làm Nam Cung Lân tà tà nhếch môi cười, lại hỏi, “Ái khanh còn muốn hay không? Trẫm đã chuẩn bị giúp khanh rất nhiều thứ đấy.”
“Ưm… muốn…” Nghê Ngạo Lam có chút khó khăn phun ra câu trả lời, cảm thấy mình rất dâm đãng, vậy mà thích trò chơi kỳ quái kiểu này.
Thế là, thiếu niên nắm tay thiếu nữ dạy nàng đẩy từng quả nho căng tròn vào trong tiểu huyệt, nhưng cũng không dùng quá nhiều quả, nàng đã cảm thấy nơi riêng tư bị nhét đến mức hơi trướng.
Quả nhỏ lạnh như băng dưới sự bao bọc của thịt huyệt dần dần hòa tan, trở nên hơi mềm, khác với lúc đầu cứng rắn, khiến nàng muốn lấy ra ngoài, lại đổi quả nho đóng băng khác.
Chỉ cần liếc mắt, Nam Cung Lân liền biết nàng đang nghĩ gì, khẽ nói, “Ái khanh không thể lấy ra, trẫm còn chưa thưởng thức mà.”
Thiếu nữ sửng sốt, vẫn chưa rõ ý của Hoàng thượng, đã thấy hắn cúi đầu vùi vào giữa hai đùi nàng, con ngươi mang theo ý cười thản nhiên liếc nàng một cái, ngay sau đó nhìn chằm chằm nơi riêng tư.
Kế tiếp, một luồng hơi thở ấm áp tập kích, làm nàng không kiềm lòng nổi dang rộng hai chân, thân thể chủ động tiếp nhận sự âu yến của thiếu niên, khẩn cầu hắn yêu thương.
Đầu lưỡi quét qua hoa hạch nhạy cảm, di chuyển xuống lướt qua khe nhỏ, liếm mút tới lui, thỉnh thoảng hắn ngậm hai mảnh thịt khẽ gặm, kích thích nàng đến độ run rẩy cả mông.
Dâm dịch trào ra, mang theo vị ngọt của hoa quả xông vào mũi, có một loại chân thật đep đẽ nói không nên lời, lại kèm theo mùi tanh, hòa trộn vào nhau.
Tựa như phù dung thanh nhã, như hoa hồng xinh đẹp.
Nam Cung Lân ngẩng đầu, bàn tay to chộp lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dạy nàng đẩy hai mảnh thịt ướt át ra, “Nếu ái khanh thích thì tự đỡ lấy, đừng làm trẫm khó xử.” Bàn tay mạnh mẽ bóp lấy bắp đùi nàng, tránh quấy rầy hắn thưởng thức tư vị thơm ngát của tiểu huyệt.
Vừa sờ nơi riêng tư của mình, còn dùng lòng bàn tay khẽ mở cảnh hoa, thực sự khiến Nghê Ngạo Lam muốn tìm một cái hố chui vào, nhưng hiện tại thân thể khát vọng nhục dục mãnh liệt, tư thế dâm đãng lại làm nàng đặc biệt hưng phấn.
Huyệt thịt càng không ngừng co rút, nhiệt độ cao làm bốn quả nho căng đầy nhét bên trong hóa mềm, lại ép ra dịch quả kèm theo mật dịch tràn ra tiểu huyệt, nhất thời mùi nho càng nồng đượm hơn.
“Haha, tiểu huyệt của ái khanh chặt thật, ngay cả nho cũng bị kẹp nát.” Nam Cung Lân ngước mắt, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, dịu dàng như ngọc. Hắn động đầu lưỡi cuốn chất lỏng vào miệng, lại nói, “Ngọt qua, bất kể là d*m thủy của ái khanh hay vị nho.”
Nghe đế vương nói những lời phóng đãng thế, Nghê Ngạo Lam thoáng chốc đỏ mặt, ngay cả ngực cũng ửng đỏ, “Ưm… Hoàng thượng… Hoàng thượng… ức hiếp vi thần… ưm…”, miệng huyệt bị hắn hung hăng liếm, thịt mềm chợt co rút, lại phun dịch quả.
Chất lỏng trong suốt bắn tung tóe lên hai gò má, việc này không khiến Nam Cung Lân hờn giận, ngược lại càng làm hắn cười xấu xa, ngón tay thon dài cắm vào dâm huyệt, dồn quả nho lại, “Trẫm ức hiếp ái khanh đấy, ai bảo khanh là một tiểu lừa đảo, ngoại trừ khanh, những người khác đều không lọt vào mắt trẫm.”
“Ưm… Hoàng thượng… đừng đùa mà…” Thiếu nữ yêu kiều kêu lên, ngón tay đè thứ trong huyệt, mở rộng đường mòn hơn, cảm giác ê ẩm dâng trào.
“Haha, ái khanh, trẫm muốn đùa nàng đó.” Hắn vừa liếm hoa huy*t, ngón tay vừa rút ra cắm vào tiểu huyệt non nớt, từng chút từng chút làm hoa quả trong huyệt nát vụn.
Hắn hé môi ngăn chặn miệng huyệt, dùng sức mút một cái, đưa mật dịch và dịch quả vào miệng. Sau đó hắn đứng dậy hôn lên môi nàng, cạy hàm nàng ra, đưa dịch thể vào miệng nàng.