Chước Phù Dung

Chương 7: Lên ngôi



Trừng bốn gã hộ vệ đang cung kính quỳ trước mặt mình, ngón tay Nam Cung Lân chậm rãi nắm chặt.

Hiểu Lam, hay bốn mạng người?

Mạch suy nghĩ của thiếu niên lại cực lỳ tinh tường. Bồi dưỡng ra bốn đại nội cao thủ ít nhất phải cần mười năm, trước mắt là tinh anh triều đình tốn bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng, nếu chỉ vì quá thời gian, đã đánh mất đầu, vậy thực sự rất đáng tiếc.

Huống chi, hắn tin, cho dù cố chấp ở lại chờ tiểu nha đầu, bốn người trước mắt cũng sẽ bất chấp sự phản kháng của hắn, đưa hắn về cung, mà hắn lại bị thương không thể địch nổi bốn người.

Khép mắt lại, lần nữa mở ra, Nam Cung Lân đứng dậy, lướt qua đám thị vệ, hờ hững thong dong.

“Còn quỳ ở đó làm gì? Lên đường.”

Tiểu nha đầu, xin lỗi, Lân ca ca không chờ được muội trở về, nhưng ta sẽ tìm muội, sẽ tìm được muội.

Bàn tay dán lên ngực, nơi đó đặt sợi tóc đen ba tấc, nung nấu trái tim hắn.

Nắng ấm vẫn thiêu đốt người, cành khô cháy còn sót lại trong hang động giống như trước khi rời đi, nhưng, thiếu niên xinh đẹp mỉm cười hẳn nên ở đó, giờ đã không còn.

Nghê Ngạo Lam ngơ ngác đứng ngay cửa động, hai tay bé nhỏ ôm mấy quả, đó là thứ nàng tốn chút thời gian hái từ trên cây xuống, trên đường trở về, nàng có nếm thử một quả, tư vị trong veo ở trong miệng khiến nàng vui sướng gia tăng cước bộ, lại không ngờ trong hang động chẳng còn một bóng người.

“Ngạo Lam!”

Giọng nam xuyên qua khoảng không, trong nháy mắt khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra mong chờ, nàng xoay người nhìn lại, sự chờ mong biến ảo thành từng mảng mất mác.

Nghê Chính Quân chạy như bay đến, thấy nàng một thân nữ trang, trong lúc Nghê Ngạo Lam vẫn chưa lấy lại tinh thần, đã đem áo choàng đen che toàn thân nàng, khiến gia đinh theo phía sau không nhìn thấy.

Một mảng tối tăm bao phủ xuống, hơn nữa bên tai truyền đến vài tiếng người nói chuyện, thiếu nữ chẳng dám nhúc nhích đứng tại chỗ, cúi đầu, để vải đen che càng triệt để hơn.

“Lạnh lắm đúng không? Cha cõng con về.” Nghê Chính Quân nói xong bèn ngồi xổm xuống.

“Lão gia ngài cõng thiếu gia xuống núi rất mệt, để tiểu nhân cõng thiếu gia cho.” Một gã gia đinh thanh niên trai tráng đề nghị.

“Không cần, cũng không phải già đến mức suy nhược, Ngạo Lam, lên nào.” Khẩu khí của Nghê Chính Quân tràn ngập sự hiền từ, nhưng kỳ thực rất cương quyết.

Nếu để những người khác thấy Nghê Ngạo Lam mặc nữ trang, vậy cẩn thận giấu giếm bao nhiêu năm tới nay, chẳng phải đều uổng phí sao.

Nghê Ngạo Lam cũng biết rõ dụng ý của nghĩa phụ, hai tay thả ra, mấy quả kia bèn rơi xuống tuyết, chỉ cầm một quả trong tay, sau đó ngoan ngoãn leo lên lưng Nghê Chính Quân, che giấu gương mặt kỹ càng,

Chính Nguyên năm 45.

Năm đó hậu cung rung chuyển bất an, Lê phi – người thánh thượng sủng ái trước mắt thiết kế hãm hại thái tử, muốn hoàng thượng phế Nam Cung Lân, lập con trai mình làm thái tử.

Đáng tiếc Lê phi không tính được, từ khi ả tính toán Nam Cung Lân, hắn đã dõi theo ả.

Lê phi ngoại trừ vươn ma trảo với thái tử, cũng dựa vào sự sủng ái và tín nhiệm của hoàng thượng dành cho ả, giật dây truy tìm đan dược trường sinh bất lão.

Quân chủ thứ sáu càng làm càng hồ đồ, tốt cuộc tin tưởng đan dược Lê phi đưa. Lê phi thường xuyên bỏ chút độc vào thức ăn, độc tố chậm rãi thấm vào xương máu, dần dà dẫn đến chậm chạp, ả lại dâng thuốc giải độc, nói là có thể gia tăng tuổi thọ.

Lúc tất cả những việc Lê phi gây ra bị Nam Cung Lân công bố trước ánh sang, hiển nhiên được ban chết, mà hoàng thượng cũng vì vậy, sợ đến mức mất nửa cái mạng, lâm trọng bệnh không dậy nổi.

Thái tử Nam Cung Lân lên ngôi, đổi quốc hiệu là Đại Thanh. Hàm ý mong đợi triều đại này vọt thẳng tới mây xanh.

Sau khi Nam Cung Lân lên ngôi, bắt đầu ra tay càn quét quần thần, nhưng cũng không mạnh mẽ vang dội, chỉ vì căn nguyên thói hư tật xấu quá vững, muốn nhổ cũng không thể một hai ngày hoàn thành, lại nói, những quan viên này nếu cách chức cùng một lúc, thì còn ai có thể duy trì chính cương.

Thế là, hắn lần nữa thi hành quy chế mới mà tiên hoàng bỏ hoang đã lâu.

Tân triều cần máu mới, xảy ra trận đào thải, thay đổi những máu bẩn này.

Nghê phủ, thư phòng.

Một gã thiếu niên thanh tú ngồi trước án, tay trái cầm sách, bút lông trong tay phải thỉnh thoảng rơi xuống giấy Tuyên Thành trắng tinh. Mà nam tử lớn tuổi ngồi bên cạnh khẽ cau mày nhìn.

Nếu không phải thiếu niên thoa một lớp phấn vàng nghệ, giấu đi làmn da vốn vô cùng mịn màng, mềm mại thành làn da thô ráp hơi vàng, vậy dung mạo như thế sẽ kinh diễm ánh mắt mọi người.

“Ngạo Lam, có thật con muốn tham gia khoa thi không?” Nghê Chính Quân lại hỏi lần nữa.

“Cha, Lam nhi đã trả lời cha ba lần rồi, cho dù cha có hỏi tiếp, đáp án vẫn không thay đổi.” Giọng khàn khàn, mỉm cười nhìn nghĩa phụ.

Nhìn thiếu nữ mười tám xuân xanh trước mắt, Nghê Chính Quân thật sự không biết nên vui mừng hay cảm thán.

Nữ nhi một tay mình bồi dưỡng, thiên tư thông minh, nhưng nàng không cậy tài khinh người, khiêm tốn yên phận, nếu là nam tử thì thực sự góp sức cho triều đình. Hiện tại nàng nữ phẫn nam trang, cố ý tham dự, bảo ông phải tán thành hay phản đối đây?

“Cha, cha sợ con đậu trạng nguyên thật, cha càng đau đầu hơn, đúng không?” Nghê Ngạo Lam sao không biết nỗi lo lắng của nghĩa phụ.

Nữ nhi người ta vốn ở nhà học chữ, nàng theo nghĩa phụ nghĩa mẫu sống hết đời là được. Nhưng tiến vào triều đình, chỗ ấy có sài lang hổ báo, là nơi không sạch sẽ bẩn thỉu, Nghê Chính Quân thấy rõ thấu triệt, là nguyên nhân ông không muốn nàng bước vào trộn lẫn.

“Ngạo Lam, con biết được là tốt, bỏ đi…” Nghê Chính Quân còn chưa nói hết, Nghê Ngạo Lam đã mềm mỏng cắt đứt.

Buông bút lông trong tay, ánh mắt thiếu nữ kiên định nhìn nghĩa phụ, nói, “Cha, cha biết năng lực của con mà, thay vì để con ăn không ngồi rồi, chẳng có thành tựu nào, huống chi, ai nhận ra thiếu gia Nghê gia là nữ nhi chứ? Lại nói, nếu con tiến vào triều đình làm việc, còn có cha làm chỗ dựa mà, không phải sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.