Vì tranh cãi ai là hung thủ, tôi và Hà Miêu Miêu đã đấu khẩu gay gắt ngay trước mặt cảnh sát, còn xém chút vung tay đánh nhau.
Nhưng cuối cùng, tôi không cách nào nói rõ thuốc ngủ từ đâu ra, mà Hà Miêu Miêu lại giải thích tường tận.
Muốn khiến 28 người tử vong, lượng thuốc ắt hẳn không ít.
Cho dù ra giá cao để tìm mua ở chợ đen, đoán chừng cũng chẳng ai có thể cung cấp đủ số lượng ấy chỉ trong một lần.
Đó là do cô ta mua vài viên rồi lại vài viên từ nhiều hiệu thuốc khác nhau, tích tiểu thành đại.
Hà Miêu Miêu nói: "Tôi đã muốn giêt bọn họ từ lâu, nhưng chưa tìm được cơ hội để tụ hợp tất cả. Hôn lễ của tôi là cái cớ tốt nhất."
Cảnh sát thẩm vấn riêng Hà Miêu Miêu, và nhận được một phiên bản khác với lời khai của tôi.
Hà Miêu Miêu kể với họ, tôi chưa bao giờ tiến hành thao túng tâm lý cô ta, tôi là người đối tốt với cô ta nhất trên đời.
Không chỉ tha thứ cho những tổn thương cô ta gây ra, tôi còn là tia sáng ấm áp suốt bao tháng ngày cô ta chìm trong bóng tối và giá lạnh.
Hồi học cấp 3, Hà Miêu Miêu phải dùng thành tích hàng tháng để đổi phí sinh hoạt, nếu thi không tốt, e rằng tháng sau ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Tôi xuất hiện khi cô ta đang ở tình cảnh thảm hại nhất, là tôi kéo cô ta khỏi hố băng tăm tối đó, là tôi cho cô ta một tương lai tươi sáng, là tôi đã cứu rỗi cô ta.
Sự phụ thuộc thuở ban đầu, dần dần biến thành tình yêu.
Cô ta khai với cảnh sát: “Lúc thi đậu vào Thanh Bắc, tôi lấy hết dũng khí tỏ tình với thầy, nhưng thầy đã cự tuyệt."
“Vì cắt đứt phần tình cảm này, thấy ấy ra đi không lời từ biệt."
“Vì muốn tìm được thầy, tôi liều mạng để leo lên vị trí nổi bật nhất, vậy nên, chỉ cần có cơ hội xuất hiện trên truyền hình, tôi đều cố hết sức tranh giành."
"Tôi muốn nói với thầy, rằng tôi đạt được như ngày hôm nay là nhờ sự tồn tại của thầy, tôi yêu thầy, tôi muốn gả cho thầy."
“Tôi có lỗi với thầy ấy, tôi hại người đó mất đi gia đình trân quý nhất, tôi muốn dùng cả đời để trả nợ, bù đắp cho thầy ấy, tôi muốn trả cho thầy một gia đình trọn vẹn."
"Nhưng bọn họ... một đám người xấu xí, ghê tởm, càng lớn tôi càng chán ghét họ."
"Tên anh trai đã xâm phạm tôi, người cha nhắm mắt làm ngơ, người mẹ biết sai nhưng chêt không hối cãi, còn một đám lấy danh nghĩa trả thù cho tôi, thực chất chỉ vì thỏa mãn h@m muốn cá nhân, tất cả đều đáng chêt."
"Đó là lũ ác ma trong lòng tôi. Chỉ cần thấy chúng là tôi đau tận xương tủy, nhưng bọn chúng hệt như đám rận khát máu, mơ mộng bấu víu vào tôi để hút máu."
"Đáng hận nhất chính là, họ còn giêt con của chúng tôi."
“Bọn họ nói thầy Mạnh cố ý tiếp cận tôi để trả thù, nhưng ai lại đi đối xử tử tế với một người suốt mấy năm trời chỉ để trả thù?"
"Bọn họ nói tôi bị ma quỷ ám, nhưng tôi chỉ là trưởng thành, tôi có suy nghĩ, có phán đoán của, có tiêu chuẩn đạo đức của riêng mình."
"Để cắt đứt nhân duyên chúng tôi, ba mẹ bỏ thuốc ngủ vào ly nước của tôi. Khi tôi tỉnh dậy đã nằm trên bàn mổ. Bác sĩ dùng dụng cụ lạnh tanh đưa vào cơ thể, sống sờ sờ gắp ra đứa con đã thành hình của tôi."
"Giây phút đó, tôi thề với lòng, một ngày nào đó sẽ giêt hết bọn chúng."
"Tôi phơi khô đứa nhỏ, làm thành tiêu bản, luôn luôn đeo nó bên người, mỗi phút mỗi giây tôi đều nhắc nhở bản thân, phải tuyệt đối khắc ghi ước nguyện bấy lâu là giết sạch bọn chúng."
Cảnh sát nghe đến đấy, đương nhiên chẳng dám tin tưởng.
Họ không thể không e ngại, rằng đây chỉ là kết quả của “phương pháp thao túng tâm lý”, họ liên tục nhắc nhở Hà Miêu Miêu, hỏi cô ta liệu có thực sự hiểu tôi không.
"Lời nói của một người, có thể sẽ dối trá, nhưng hành vi của người đó, lại không cách nào diễn mãi được."
"Từ năm tôi 15 đến 22 tuổi, suốt bảy năm trời, hầu như chúng tôi gặp nhau mỗi ngày, thậm chí sống cùng nhau, sớm chiều gắn bó. Các người nói xem, có tên lừa đảo nào diễn xuất cao siêu như thế không?"
Hà Miêu Miêu kịch liệt bác bỏ những gì tôi kể về quá trình thao túng tâm lý cô ta.
“Không phải vậy đâu. Trước nay, thầy ấy luôn đối đãi tôi bằng sự yêu quý, tôn trọng bảo vệ, che chở."
"Thầy ấy chưa từng tệ bạc với tôi, mọi thứ thầy nói đều vì gánh tội thay tôi, thầy muốn tưới xăng đốt xác, chỉ để giúp tôi xử lý hậu quả."
"Đêm tân hôn hôm đó, tôi cho thuốc ngủ vào nước của thầy, nên thầy ấy ngủ rất sớm. Khi tỉnh dậy, phát hiện tôi đã giêt nhiều người như vậy, thầy ấy cũng bị hoảng sợ nhưng không báo cảnh sát, cuối cùng đánh tôi bất tỉnh."
Lời tường thuật của cô ta càng chính xác, càng hợp tình hợp lý hơn phiên bản của tôi.
Tuy nhiên, cảnh sát vẫn có điểm hoài nghi: “Nhưng rốt cuộc cô nghĩ gì vậy? Chẳng phải cô muốn gả cho anh ta, cùng anh ta đi hết một đời à? Sao cô lại nghĩ đến việc giêt cả nhà mình ngay trong đêm tân hôn chứ? Cô đã thành kẻ sát nhân, khả năng cao sẽ bị phán tử hình, làm sao cô có thể tiếp tục ở bên anh ta?
“Đứa nhỏ mất rồi, tôi không muốn ở bên thầy ấy nữa,” nói đến đây Hà Miêu Miêu khóc nức nở, “Bác sĩ bảo tử c ung của tôi đã bị tổn thương trong quá trình nạo thai, cả đời này tôi không còn khả năng làm mẹ.”
“Tôi không cách nào cho thầy Mạnh một gia đình trọn vẹn nữa, cũng không có năng lực trả lại thầy một cô con gái đáng yêu."
"Tôi chỉ muốn kéo theo cái gia đình đầy tội lỗi đó vào chỗ chêt, sau đó, trả cho thầy một thế giới tràn đầy thiện ý."
“Như vậy thầy ấy mới có thể thoát khỏi bi thương trong quá khứ, tìm một cô gái khác trẻ trung xinh đẹp, vui vẻ lạc quan, xây đắp một gia đình trọn vẹn."
Nghe mấy lời này, ai mà không cảm thán trước sức mạnh của “bộ não lụy tình” chứ?
12.
Xử lý vụ án chú trọng nhất chứng cứ, không phải ai muốn nhận tội cũng có thể nhận tội.
Cuối cùng, Hà Miêu Miêu bị bắt giữ vì tội “cố ý giết người” còn tôi bị tạm giam vì tội “cản trở công vụ”.
Vụ án hình sự có tính chất ác liệt như vậy đã trở thành chủ đề nóng trên mạng, theo mỗi tình tiết tiến triển, dư luận cũng liên tục đổi chiều.
Khi vụ án vừa xảy ra, cư dân mạng bình luận: "Không kết hôn không sinh con đảm bảo bình an."
"Phụ nữ có thể không trèo cao, nhưng tuyệt đối đừng gả thấp."
"Nếu ba mẹ không cho phép bạn kết hôn, thì nhất định đừng kết hôn."
Vô số cư dân mạng đều thương tiếc cho Hà Miêu Miêu vì gặp phải kẻ bất lương, một người ưu tú đến vậy lại bị hủy hoại bởi thứ rác rưởi như tôi.
Song song đó, cùng với lời thú tội của tôi, thuật ngữ "PUA" và "Phương pháp thao túng tâm lý" cũng được tìm kiếm rầm rộ.
Cư dân mạng còn bình luận: "Yêu bản thân trước, mới có thể yêu người khác. Một tình yêu khiến bạn đánh mất chính mình, thì đó không còn là tình yêu nữa."
Vài bình luận khác: "Vô độc bất trượng phu." (Một người không tàn ác với kẻ thù thì không thể trở thành một người đàn ông)
Lúc mở phiên tòa xét xử Hà Miêu Miêu, vụ án dâm ô năm 2013 cũng bị cư dân mạng đào lại, họ bắt đầu đồng tình với tôi nhưng cũng không hiểu nổi tôi.
Vợ và con gái chêt thảm đến thế, sao tôi vẫn có thể yêu Hà Miêu Miêu vậy?
Vì cứu cô ta, không ngần ngại tiêu hủy bằng chứng nhằm gánh tội thay cô ta, còn không tiếc đánh đổi mạng sống của mình?
Sau phiên tòa, Hà Miêu Miêu bị kết án tử hình.
Bản thân cô ta rất hài lòng với kết quả này, trên toà án vẫn la hét: "Tôi không hối hận, dù có cơ hội lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ giêt bọn chúng, chúng không xứng được sống."
Cô ta còn lệ rơi lã chã nói với tôi, hãy quên cô ta đi, tìm một cô gái khác mà tôi thích, kết hôn sinh con, tạo lập gia đình mới.
Mà tôi cũng thề rằng nhất định sẽ kháng cáo, liên quan đến việc này, rất nhiều phóng viên vây quanh tôi, muốn biết tôi thật sự nghĩ gì.
Nhưng tôi không nói một lời.
Thế nên, người đời đều cho rằng tôi mắc hội chứng Stockholm, tức là nảy sinh tình cảm với người đã hãm hại mình, quay đầu bảo vệ lợi ích của kẻ phạm tội.
Về vấn đề này, tôi sẽ không cố giải thích.
Tiếp đó, Hà Miêu Miêu tự nguyện từ bỏ quyền kháng cáo, cô ta còn đặc biệt tuyên bố sẽ giao toàn bộ tài sản cho tôi thừa kế.
Nhưng tôi không muốn những thứ đó, tôi cam kết sẽ hiến tặng hết tài sản cho các tổ chức công ích, chỉ mong giảm bớt tội lỗi của cô ta.
Vì lý do này, cuộc đời tôi được người ta biên soạn thành một câu chuyện, viết nên một cuốn sách.
Tôi gần như trở thành một nhân vật huyền thoại.
Thành đạt khi còn trẻ, bắt kịp xu hướng Internet và gia nhập nhà sản xuất lớn, trở thành lập trình viên với mức thu nhập cao. Nhưng ở bước ngoặt tuổi 30, quyết định giã từ sự nghiệp thăng hoa, dẫn vợ con trở về cố hương, báo đáp quê nhà, nào ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
Cuộc sống vốn hạnh phúc mỹ mãn, bị người nhẫn tâm xé nát.
Dù vậy tôi vẫn khoan hồng độ lượng, tha thứ cho cô gái đó, thậm chí lấy đức báo oán, nuôi dưỡng cô ấy thành một nhân tài xuất chúng.
Đáng tiếc, cô ấy lại lựa chọn đồng quy vu tận với gia đình lúc đầu của mình.
Những cư dân mạng xa lạ ấy, thương tiếc tôi, đồng cảm tôi, còn vô duyên vô cớ chuyển tiền cho tôi, tận tình khích lệ tôi phải mạnh mẽ lên.
Hệt như năm xưa họ chuyển tiền quyên góp giúp Hà Miêu Miêu, tự cho rằng bản thân đang bảo vệ công lý, thực chất, họ vốn không biết chân tướng là gì.
Đương nhiên, họ cũng chẳng quan tâm chân tướng.
Họ vĩnh viễn chỉ tin vào những gì họ muốn tin.
13.
Trước khi Hà Miêu Miêu chấp hành án tử, cô ta có quyền gặp người thân của mình.
Tôi đến tiễn cô ta đoạn đường cuối, cô ta sợ chết nhưng vẫn cương quyết.
Vẫn cứ khuyên nhủ tôi: “Mau quên em đi, coi như hoa chưa từng nở, em chưa từng đến, hy vọng thầy sớm tìm được người bầu bạn quãng đời còn lại, em mong thầy vui vẻ hạnh phúc."
Ngồi đối diện nhau, tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường khó hiểu, sắp chêt đến nơi rồi, sao cô ta vẫn chưa nghiệm ra chân tướng?
"Sao thầy không lên tiếng?
"Thầy không có gì muốn nói với em ư?"
Hai tay cô ta nắm chặt tay tôi, mong ngóng tôi mở lời.
Nhưng tôi có thể nói gì đây?
Chúc cô ta thuận buồm xuôi gió, hay nhắc cô ta trên đường đến hoàng tuyền nhớ cẩn thận nhìn đường?
Hoặc là bảo, kiếp sau đừng nói dối, nếu không mũi sẽ dài ra đấy?
Cuối cùng tôi vẫn thỏa mãn yêu cầu của cô ta.
Tôi khẽ mỉm cười, chậm rãi ghé sát vào tai Hà Miêu Miêu, thì thầm: “Đời này em là đoạn mã hoàn hảo nhất mà tôi đã lập trình.”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được niềm vui sướng chưa từng có.
Nỗi hận thù, ai oán đè nén đáy lòng ngần ấy năm qua, rốt cuộc trút xuống như sông vỡ bờ, tựa hồ sẽ gột rửa hết mọi bụi bẩn trong tim.
Tôi rời đi hết sức nhẹ nhàng, tâm trí chỉ ngập tràn hình bóng vợ và con gái.
"Bà xã, con yêu, cuối cùng anh đã báo thù cho hai mẹ con rồi."
"Những kẻ hãm hại anh, tổn thương hai người, đều bị trừng phạt."
Giết chúng thì có khó gì, phải khiến chúng "đau thấu tâm can" mới hả dạ.
Phía sau truyền đến tiếng thét xé lòng của Hà Miêu Miêu: “Mạnh Ngạn Thành, rốt cuộc anh có từng yêu em không, dù chỉ là giây lát, anh có từng thật lòng yêu em không?
KHÔNG!
Chưa từng yêu!
Đối mặt với cô ta, tôi vĩnh viễn chỉ có oán hận chồng chất vô tận!
Rốt cuộc không bao giờ nhìn thấy cô ta nữa.
Mỗi phút, mỗi giây ở cạnh cô ta, tôi đều cảm thấy vô cùng ghê tởm.