Chuồn Chuồn

Chương 2: Gặp nhau



Nhất Là Khuông TV-Điện ảnh V: Biên kịch Lão Đao, đạo diễn Mạnh nguyên, diễn viên chính ‘Gia Nhân Hành’ đã định! Nữ chính Tống Tiếu Tiếu, nam chính Cố Gia Nhiên, mọi người mong chờ không! Cố Cố đã lâu không diễn phim hiện đại, có người nói quần áo của diễn viên chính được nhãn hiệu lớn tài trợ, đảm bảo mọi người nhìn hoa cả mắt!  

Tiểu Mặc thích ăn cá: Nick doanh tiêu có thể đừng nói lung tung không? Cố Cố sắp chuyển hướng điện ảnh, cảm ơn!

CP 21_ Quầy 43 hoan nghênh đến: Con bà nó, muốn rời fandom!

Yêu nhất Hảo Giai: # Cố Gia Nhiên # #Tác phẩm mới của Cố Gia Nhiên ‘Gia Nhân Hành’#

Phi Khởi Lai: Huhu, thật sao? Não bổ hình ảnh Cố Gia Nhiên mặc tây trang áo sơ mi caravat các loại…  

Kiều nữ nhà ai:   Đổ vỏ chào anh, đổ vỏ tạm biệt!



“Vậy, cậu nhất định phải nhận phim truyền hình này sao?” Lục Phong nhìn kịch bản trong tay, vùng giữa lông mày nhăn nhíu.

Cố Gia Nhiên không nói gì. Cậu ngồi trên ghế sofa, tay trái chống đầu, tay phải tùy ý đặt trên hai chân bắt chéo, gõ gõ như có như không, ánh mắt lại thẩn thờ nhìn những tòa cao ốc màu xanh ngoài cửa sổ.

Qua hồi lâu, cậu gật đầu.

Lục Phong thở dài một hơi: ” ‘Gia nhân hành’, phim tình yêu thời hiện đại, dự tính 40 tập, cậu diễn nam chính, là tổng giám đốc công ty, nữ chính Tống Tiếu Tiếu, đạo diễn Mạnh Nguyên…”

Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Cố Gia Nhiên: “Tôi cần một lời giải thích.”

Cố Gia Nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn người đại diện cười cười: “Lục ca, nhân lúc bây giờ em còn trẻ, quay vài bộ phim hiện đại đẹp không tốt sao? Còn có thể nhiều thêm một tư liệu sống cho fans.”

Lục Phong giận không chỗ phát tiết: “Đừng có dùng chiêu này nữa.”

“Cũng chỉ ba, bốn tháng, phim hiện đại nhẹ nhàng, em chỉ là muốn nghỉ ngơi một thời gian.”

“Vì bộ phim này, cậu từ chối ‘Phong Gian’ của đạo diễn Lý Đồng.” Lục Phong không nhúc nhích nhìn cậu.

Cố Gia Nhiên hiểu ý của hắn.

‘Phong Gian’ là một bộ phim điện ảnh quy mô, nói về cuộc đời của thợ thủ công truyền thống Hoàng Nhất Hải. Bối cảnh ở thời kỳ dân quốc, năm đó rối ren, lại vô cùng bất ổn, quyết định cuộc sống bình thường hay bất thường của con người. Nhân vật chính Hoàng Nhất Hải do ảnh đế già Lý Thu Bình danh tiếng sắm vai, còn Hoàng Nhất Hải ở độ tuổi thanh niên, thì do Cố Gia Nhiên sắm vai. Có thể cùng thầy Lý xuất hiện và diễn chung một bộ phim, so với các vai ngày xưa, Cố Gia Nhiên tất nhiên là vô cùng vinh hạnh, song lần này cậu lại từ chối.

Cố Gia Nhiên thần sắc hờ hững, trong ánh mắt không có một chút ý muốn lùi bước: “Chỉ tiếc phía đầu tư là Tiểu Thiên Vương Triệu Vũ Thành.”

Lục Phong tận tình khuyên bảo nói:  “Gia Nhiên, em vừa debut anh đã đi theo. Người khác cảm thấy em dựa vào tin đồn mới nổi, em ngậm bao nhiêu đắng, chịu bao nhiêu oan ức, anh đều thấy. Bộ phim này đối với em bây giờ mà nói, ngoại trừ việc hạ thấp nhân khí mình, thì không có bất kỳ trợ giúp gì. Anh trước tiên không nói đến tên Lương Văn Hội, Tống Tiếu Tiếu là ai, Lam Hải hiện tại muốn nâng tiểu hoa, phim này rõ ràng là muốn em làm nền cho cô ta, em xem, không nói tới đầu tư, ngay cả cao ốc, địa điểm quay phim trực tiếp ở Lam Hải. Đúng, kịch bảng này giá rất cao, nhưng em cũng không thiếu –“

Cố Gia Nhiên ngắt lời hắn: “Em biết.”

Lục Phong quả thật đau đầu: “Em biết mà em còn…?”

Cố Gia Nhiên đứng lên, đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài: Hiện tại đang là lúc hoàng hôn, so với sự vội vàng của hừng đông, được ánh chiều tà nhuộm dần, thành phố lúc này có vẻ hiền dịu hơn nhiều.

Cố Gia Nhiên nhẹ giọng nói: “Lục ca, chính là lúc này. “

Lục Phong ngẩn ra, hồi lâu mới mở miệng nói: “Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ quay phim cũng không thấy em để tâm cái gì khác… ” Hắn thở dài thật sâu: “… Em đã kiên trì như vậy, được, vậy cứ quyết định như vậy đi! “

Nửa tháng sau, ‘Gia Nhân Hành’ rốt cục chính thức khai máy.

Cố Gia Nhiên bên này bởi vì mới vừa quay xong một bộ phim cổ trang có mấy cảnh phải bổ sung, cho nên vào tổ phim chậm một tuần.

Nhận phim này người hào hứng nhất là trợ lý Du Du của Cố Gia Nhiên. Du Du vừa tốt nghiệp đại học đã đi theo cậu, tuyệt đối là là fan số một của cậu. Cô vừa nghe nói cậu nhận một phim thần tượng hiện đại, đã vui mừng hô hoán lên: “Áo sơ mi tây trang caravat, Nhiên ca chúng ta lại sắp được liếm hình rồi!”

Lục Phong bên cạnh liếc mắt: “Nông cạn!”

Cố Gia Nhiên vào tổ cảnh quay đầu tiên là cảnh đêm: Nữ chính vào được công ty lớn mình ngưỡng mộ đã lâu, lại phát hiện nơi này khắc nghiệt vượt xa tưởng tượng của cô. Khi cô mệt mỏi không chịu nổi tăng ca xong, lúc ngồi ở phòng làm việc ngẩn người, lại gặp nam chính vì có việc gấp phải xử lý mà trở lại công ty, nam chính cần người phụ nên gọi cô đến giúp đỡ. Hai người lần đầu hợp tác vô cùng ăn ý, buồn bực sầu não trong lòng nữ chính cũng tiêu tan đi, sau đó nam chính đưa cô về nhà.

‘Gia Nhân Hành’ toàn bộ câu chuyện chủ yếu xoay xung quanh sự trưởng thành của nữ chính, nam chính cơ bản chỉ phụ trách yêu đương, cũng khó trách Lục Phong không muốn Cố Gia Nhiên nhận.

Đây không phải là một bộ phim khó diễn, nhưng bởi vì máy quay xảy ra chút vấn đề vẫn còn đang chạy thử, Cố Gia Nhiên chán đến chết, bèn từ tầng trệt thảnh thơi đứng tại chỗ quan sát xung quanh. Lam Hải lần này cũng xem như rất có thành ý, đặc biệt dành ra tầng ba và bốn toà nhà B để đoàn phim sử dụng. Cố Gia Nhiên theo thang lầu đi lên, đi đi một hồi liền đến hành lang tầng bốn.

Cậu nhịn không được dừng bước.

Hành lang không trung, kiến trúc đặc trưng của Lam Hải truyền thông.

Nói là hành lang, nhưng thật ra là lối đi dài 50 thước trong không trung. Khái niệm thiết kế cao ốc Lam Hải truyền thông có chút hiện đại: Hai tòa nhà AB mỗi bên là hình bán nguyệt đối lập nhau, nhìn thoáng có điểm giống hai cánh hoa. Giữa hai tòa nhà từ lầu bốn có một một lối đi thông nhau, chính là hành lang không trung. Cái hành lang này chỗ đặc biệt nhất là ba mặt toàn bộ cấu tạo bằng thủy tinh, trên lối đi có thiết kế thêm, chỉ cần có ánh mặt trời, xuyên qua cột phản chiếu ánh sáng vô cùng phong phú, ánh sáng như sao lốm đốm, dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy vô cùng đẹp, đứng ở phía trên quay phim quả thật là thêm mấy phần nhan sắc. Nội bộ Lam Hải có câu nói đùa vô cùng nổi tiếng chính là —

Mỗi một người đi trên hành lang không trung đều cảm thấy mình đang diễn phim thần tượng.

Còn chân chính làm cho lối đi này có nổi tiếng chính là mấy năm trước diễn viên Lỗ Nhân ở trong phim nhựa ‘Cửa sổ’ có một màn kinh điển: Thẩm Thu Vũ đã buông bỏ tất cả, cô mỉm cười đi trên hành lang không trung, ánh sáng phản chiếu không ngừng lóe lên từ trên mặt và người cô. Trong chớp mắt dường như đảo ngược thời gian, cô lại trở về một cô gái không buồn không lo như trước đây. Sau đó âm nhạc nổi lên, ống kính xa dần, hình ảnh cuối cùng dừng lại là chính là dưới ánh hoàng hôn cô vẫn bước đi không dừng lại.

Cảnh này đã được internet bình chọn là một trong mười cảnh điện ảnh kinh điển trăm năm của quốc nội.

Lúc đó Lỗ Nhân bởi vì sinh hoạt cá nhân lộn xộn mà bị khán giả quay lưng, nhưng cảnh này thật sự rất đẹp, mọi người dường như lại cảm thấy: Có quan hệ gì đâu? Cô ấy đẹp như thế.

Khán giả lúc vô tình lúc lại đa tình, một giây trước có thể vì là một tin đồn mà ghét bạn, giây tiếp theo lại có thể vì một cảnh quay mà thích bạn.

Hành lang không trung lần này cũng là địa điểm quan trọng trong kịch bản để nam nữ chính phát triển tình cảm, Lục Phong lúc trước nói Lam Hải dốc hết vốn liếng cũng là bởi vì bọn họ đem hành lang không trung ra. Từ sau bộ ‘Cửa sổ’, lối đi đẹp này đã không còn xuất hiện trong tác phẩm điện ảnh hay truyền hình nữa, bởi vậy có thể thấy được Lam Hải vô cùng coi trọng bộ phim này.

Bây giờ là buổi tối, mất đi ánh mặt trời hành lang dường như không còn động lòng người như ban ngày. Nhưng giữa lối đi có đặt đèn đêm nhỏ, như sao nhỏ lấm tấm, xa xa nhìn sang như những ngôi sao đọng lại giữa màn đêm, trái lại có vài phần rất khác biệt.

Giống như bị đầu độc, Cố Gia Nhiên bước tới.

Bên tai là gió thổi không dừng, nhẹ nhàng dịu dàng bao lấy cậu từ phía sau. Cố Gia Nhiên đi rất chậm, cậu cũng không biết vì sao mình đi chậm như vậy, giống như chỉ cần đi nhanh một giây, sẽ quấy rối màn đêm tĩnh lặng này.

Cố Gia Nhiên dừng bước.

Trước mặt cách đó không xa có một người đang dựa lưng vào tường thủy tinh hút thuốc, khói ở đầu ngón tay hắn mờ mờ ảo ảo. Người nọ dường như nhìn thấy cậu, hơi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, sau đó ném một vật ra.

Cố Gia Nhiên giơ tay tiếp được, là một xâu chìa khoá.

“Đường Lâm Giang số 272 Phỉ Thúy Vân Sơn tòa nhà 16, tầng 5.” Có thể là do gió, giọng của hắn nghe có chút xa.

“Ngoài ra, xét thấy chúng ta sắp trở thành bạn cùng nhà, tôi cảm thấy chúng ta cần phải làm quen lại từ đầu.”

Vừa dứt lời dưới, người nọ đã đi tới trước mặt Cố Gia Nhiên. Cổ áo sơ mi của hắn được nới rộng, tây trang thì tùy ý vắt trên cánh tay trái. So với Cố Gia Nhiên cậu cao hơn một chút, áo sơ mi bao lấy cơ thể, cho dù là buổi tối, cũng có cảm giác vô cùng áp bách. Gió dường như càng lúc càng lớn, thổi tóc của cậu có hơi loạn, che mất một đôi mắt hẹp dài.

Trong một khoảnh khắc, Cố Gia Nhiên cảm thấy xung quanh quá mức yên tĩnh.

“Chào cậu, tôi là Ôn Ngôn.”

Gió dừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.