Chưởng Hồn Chiêu

Chương 37



(Mất hai trang)

... đó, vội đưa mắt ngó lại đã nhận ra Bích Nhãn Quỷ đang ngồi vận công cách đó không xa.

Bạch Cương lập tức xông tới quát lớn :

- Lãnh Thế Tài, ta đang muốn tìm kiếm thì ngươi lại dẫn xác tới đây?

Bích Nhãn Quỷ Lãnh Thế Tài ngước nhìn lên, hắn thấy ánh mắt căm thù nảy lửa của Bạch Cương, nhưng cứ bình tĩnh cười khà khà và bảo :

- Sư đệ quả là công lực phi phàm, lúc nhập định luyện công ở Cung Mê Hoàn đã có sương trắng bốc lên. Ngu huynh dù cho luyện thêm ba mươi năm nữa cũng không đạt tới trình độ ấy.

Thấy Lãnh Thế Tài xưng hô với mình là huynh đệ thì Bạch Cương nổi giận hét to :

- Nói bậy, ai là sư đệ của ngươi?

Bích Nhãn Quỷ lại cười lạt đáp :

- Ngu huynh đã nghe sư thúc Thiên Độc Thánh Thủ nói về việc nhận ngươi làm đệ tử ký danh. Tại sao ta không thể gọi ngươi là sư đệ?

Bạch Cương tuy có lòng kính phục Thiên Độc Thánh Thủ nhưng Bích Nhãn Quỷ có thể là hung thủ ám hại Hổ thúc thúc, làm sao chàng có thể coi hắn là sư huynh?

Chàng liền nói :

- Thiên Độc lão tiền bối mượn danh nghĩa giao đấu để ngầm truyền mười ba thức Độc Công cho ta, đó là việc tự ý đơn phương của tiền bối. Ta chưa bái nhận lão tiền bối là sư phụ thì chưa thể gọi là đệ tử được.

Bích Nhãn Quỷ cười hề hề :

- Tuy danh nghĩa chưa phải sư đồ, song thực tế đã được dạy võ công, ta tạm thời gọi ngươi là sư đệ cũng không sai. Ngu huynh đây dù tiếng tăm hung ác lan truyền, nhưng việc làm vẫn đường đường chính chính, đi lại công khai, có hào khí dám làm dám chịu, chưa chắc khiến sư đệ ngươi bị mất mặt đâu.

Nhìn Bích Nhãn Quỷ một lúc, Bạch Cương vẫn không thể tin hắn là người tốt nên lạnh lùng bảo :

- Hừm, nếu ngươi muốn làm người quan hệ đồng môn với ta thì chỉ là điều mộng tưởng. Trước nhất ta cần hỏi ngươi vài việc. Nếu ngươi thực tình trả lời thật, ta sẽ nể Thiên Độc lão tiền bối mà nhẹ tay với ngươi. Còn ngươi giả dối vu oan cho người khác, ta sẽ đập chết ngươi đó.

Bích Nhãn Quỷ nhếch mép :

- Hào khí lắm. Được, ngươi cứ hỏi.

Bạch Cương nhìn ngay đôi mắt nhấp nháy của Bích Nhãn Quỷ :

- Tấn công Bạt Phong Đao Tiêu Tinh Hổ khiến ông bị thương có phải do Thiên Độc phong châm của ngươi không?

Bích Nhãn Quỷ đáp :

- Theo lời đồn đãi thì như thế.

Ánh mắt sáng quắc, Bạch Cương gằn giọng :

- Có phải do ngươi hạ độc thủ?

Lắc mái tóc bù xù, Bích Nhãn Quỷ buông gọn :

- Không phải...

Bạch Cương quát :

- Càn Khôn Kiếm Hoàng Phủ Vân Long và cả gia tộc họ Địch đều do ngươi ra tay ám hại phải không?

Bích Nhãn Quỷ lại lắc đầu :

- Không thể nói chính tay ta mà ta chỉ gián tiếp dự vào những vụ ấy.

Thấy Bích Nhãn Quỷ không nhận mình là hung thủ trực tiếp, Bạch Cương hét lên :

- Vậy thì kẻ nào nắm giữ Thiên Độc phong châm?

Bích Nhãn Quỷ trả lời ngay :

- Chỉ một mình Lãnh mỗ.

Bạch Cương tức giận la to :

- Ngươi là chủ nhân Thiên Độc phong châm, ám khí trong tay ngươi nắm giữ, sao những người bị hại không phải do ngươi?

Chờ Bạch Cương nổi nóng, Bích Nhãn Quỷ mới chậm rãi đáp :

- Vì ta có tặng một túi Thiên Độc phong châm cho người khác...

- Ngươi tặng cho ai?

- Đơn Hiểu Vân Bang chủ Thiên Long bang.

Bạch Cương vốn cũng từng đoán rằng Hổ thúc thúc chết dưới tay Thông Thiên Độc Long Đơn Hiểu Vân song chàng còn phải hỏi lại cho thêm chắc chắn :

- Ngươi có bằng cớ gì không?

Bích Nhãn Quỷ cười lạnh tanh :

- Ngươi tin thì tin, không tin thì thôi, Lãnh mỗ này cần quái gì bằng chứng nữa...

Không thể dằn cơn giận, Bạch Cương bước tới, giương song chưởng toan vỗ thẳng vào Bích Nhãn Quỷ, song chàng thấy hắn hoàn toàn không có ý kháng cự nên lại buông tay xuống trầm giọng hỏi :

- Vì sao ngươi lại đem ám khí kịch độc ấy tặng người khác?

Ngước mặt nhìn trời, Bích Nhãn Quỷ im lặng không đáp. Bạch Cương nổi giận bảo :

- Nếu ngươi không trả lời thì đừng trách ta chẳng nương tình. Đứng bật dậy, Bích Nhãn Quỷ cười rộ :

- Tên tiểu tử này quả thật không biết điều. Lãnh mỗ này nếu không vì vâng lệnh sư thúc đến tìm ngươi, liệu ngươi có thể kiếm ra Lãnh mỗ để hỏi tin tức không? Hơn nữa khi ta đến đây ngươi đang nhập định luyện công, ta muốn giết ngươi chỉ cần vỗ một chưởng, liệu ngươi có còn bộ mặt vênh váo thế kia không?

Bị Bích Nhãn Quỷ mắng mỏ dồn dập, Bạch Cương cúi đầu suy nghĩ những lời nói của hắn. Hắn gian dối điều gì chưa biết nhưng hắn không có ý đánh lén làm chàng tổn thương quả là sự thật...

Chàng liền đổi giọng nhẹ nhàng lịch sự hỏi tiếp :

- Theo lời các hạ thì Bạt Phong Đao Tiêu Tinh Hổ chết bởi tay Thông Thiên Độc Long là điều chẳng còn gì phải nghi ngờ. Tuy nhiên vì nguyên do nào tại hạ không rõ, xin các hạ vui lòng nói cho nghe.

Giọng điệu hòa hoãn của Bạch Cương có lẽ làm Bích Nhãn Quỷ hài lòng nên hắn gật gù kể lể :

- “Nguyên nhân vụ huyết án cũng bởi tình cảm mà ra. Thông Thiên Độc Long vốn say mê Bạch Mai Hương là cháu của Địch lão gia nhưng bị nàng cự tuyệt.

Dù là môn đồ của Địch gia, hắn vẫn căm thù bởi thất tình nên quyết ám hại tất cả. Võ công hắn chẳng thắng nổi một ai trong gia đình họ Địch nên hắn phải nghĩ cách dụng độc. Biết ta có ám khí độc nhất võ lâm, Thông Thiên Độc Long Đơn Hiểu Vân hứa tặng ta trái Bạch Mai Linh Quả khi nào chín, đổi lại... Ta phải tặng hắn một túi Thiên Độc phong châm.

Bởi trong tay hắn có ám khí nên khi ông cháu nhà họ Địch lên Tuyết Mai phong tìm Bạch Mai Linh Quả đều bị hắn lén giết chết bằng Thiên Độc phong châm.

Riêng Bạch Mai Nương chỉ bị thương chạy trốn. Ta biết trong vụ này ngoài Đơn Hiểu Vân ra còn có Lăng Vân Tú Sĩ và Tứ Đại Sát Tinh tiếp tay. Kẻ hạ độc thủ chính là Tiếu Diện Tú Sĩ.

Bạch Mai Nương trốn thoát được Càn Khôn Kiếm Hoàng Phủ Vân Long cứu chữa thương tích rồi hai người kết hôn với nhau. Họ hẹn quyết đấu với bọn Thông Thiên Độc Long Đơn Hiểu Vân ở gần Ngũ Mai Quan để trả thù. Trong trận này có thêm nhiều cao thủ trợ giúp Đơn Hiểu Vân mà kẻ dữ nhất vẫn là Tiếu Diện Tú Sĩ.

Trận giao tranh diễn ra khốc liệt, Hoàng Phủ Vân Long chết tại chỗ còn Bạch Mai Nương lại thêm một lần bị thương nhưng trốn thoát. Đến nửa năm sau, theo lời đồn đãi, Bạch Mai Nương sinh một đứa con trai rồi đơn thân tìm Đơn Hiểu Vân báo thù.

Tuy không phải đối thủ của Bạch Mai Nương song Đơn Hiểu Vân nhờ Thiên Độc phong châm chuyển bại thành thắng khiến Bạch Mai Nương bỏ mạng.

Bạt Phong Đao Tiêu Tinh Hổ với Càn Khôn Kiếm Hoàng Phủ Vân Long là anh em kết nghĩa nhưng không hiểu sao lúc Vân Long chết thì Tiêu Tinh Hổ bỏ đi tuyệt tích. Mãi mười bảy năm sau Tiêu Tinh Hổ mới xuất hiện cùng Vương Bá Xuyên tìm Thông Thiên Độc Long Đơn Hiểu Vân phục hận cho nghĩa huynh.

Lúc này võ công của Đơn Hiểu Vân đã tăng tiến vượt bậc. Hắn đánh bại Tiêu Tinh Hổ và Vương Bá Xuyên, Tiêu Tinh Hổ trọng thương bỏ chạy, Vương Bá Xuyên điên khùng bỏ đi tuyệt tích, sau này lại sa vào tay Thiên Long bang...”

Bích Nhãn Quỷ kể một hơi dài rồi nhíu mày nói tiếp :

- Việc hãm hại Tiêu Tinh Hổ ta không chứng kiến, nếu ngươi không nói Tiêu Tinh Hổ chết vì Thiên Độc phong châm thì ta cũng không biết nguyên nhân cái chết của ông ta.

Đôi mắt xanh của Bích Nhãn Quỷ nhấp nháy, hắn thở dài :

- Câu chuyện như vậy, có phải là ta chỉ tham gia gián tiếp không?

Nghe Bích Nhãn Quỷ kể xong, Bạch Cương đã biết đích xác Hổ thúc thúc chết bởi tay Thông Thiên Độc Long Đơn Hiểu Vân. Chàng cũng hiểu vì sao mười bảy năm sau Hổ thúc thúc mới cùng Vương Bá Xuyên đi phục hận. Thời gian cách quãng đó là để Hổ thúc thúc nuôi dưỡng chàng với Tiêu Sở Quân nên người.

Nghĩ đến ơn sâu như biển của Hổ thúc thúc, Bạch Cương càng thêm đau đớn như bào xé tâm can. Chàng chợt thét lên :

- Bạch Cương này nếu không băm vằm được Đơn Hiểu Vân thành trăm mảnh thì thề sẽ không làm người nữa.

Bích Nhãn Quỷ cười lớn :

- Ngươi đã biết rõ mọi chuyện rồi nhé, ta đi đây.

Bạch Cương gằn giọng :

- Khoan, nghe ta nói đã. Nếu những lời của ngươi có gì không đúng thì coi chừng cái đầu của ngươi đó.

Bật cười ha hả, Bích Nhãn Quỷ bảo :

- Cái đầu của Lãnh mỗ không đầy hai phân, giá trị chẳng bao nhiêu tiền. Vậy bất cứ lúc nào cũng có thể lấy xuống, song ta mất đầu rồi thì lấy ai làm nhân chứng cho ngươi. Đó mới là điều ngươi cần suy nghĩ.

Dứt lời, hắn tung người lướt đi như bay.

Cúi đầu ngẫm nghĩ, Bạch Cương thấy Bích Nhãn Quỷ nói cũng có lý. Rồi chàng nhớ ra mục đích của mình đang đi tìm Thông Thiên Độc Long để báo thù, sao không theo hướng đi của Bích Nhãn Quỷ?

Ngước mắt nhìn thấy Bích Nhãn Quỷ đã đi xa, Bạch Cương tính phi thân theo thì bỗng có một chàng trai xuất hiện...

Bạch Cương nhìn kỹ liền kêu lên :

- Ôi, Điền Thanh huynh...

Nhưng chàng nhớ ra, người ấy là gái giả trai, lại ôm ngay lấy và gọi tha thiết :

- Điền Hồng muội muội...

Lạ thay, cô gái nức nở trong tay chàng. Ôi, sự thật cay đắng làm sao.

Điền Thanh, ân nhân bao lần cứu nguy cho Bạch Cương, Điền Hồng là người con gái chàng yêu quý... lại đều là Đơn Huệ Tâm, con gái kẻ đại thù đã tàn sát thân nhân của chàng, kẻ mà chàng thề quyết chẳng đội trời chung.

Buông ngay cô gái ra, Bạch Cương nghiêm giọng hỏi :

- Ngươi có phải là Đơn Huệ Tâm?

Câu hỏi làm người con gái giả trai kia đau đớn, hai gối như nhũn ra và quỵ xuống đất. Nàng ôm lấy chân Bạch Cương khóc thảm thiết.

Lòng Bạch Cương cũng chua xót tái tê...

Chàng sững sờ giây lâu, cảm thấy ân oán khó phân nên thở dài một tiếng bảo :

- Cô nương đứng dậy rồi muốn nói gì cứ nói.

Nghe Bạch Cương gọi mình là cô nương thay cho muội muội, Đơn Huệ Tâm đau đớn nhận ra chàng đã lạnh nhạt với mình liền nghẹn ngào từng tiếng :

- Những điều ca ca và Bích Nhãn Quỷ vừa nói muội đều nghe hết, ca ca thề cùng cha muội không đội trời chung thì bây giờ...

Nói đến chỗ thương tâm, cổ họng nàng như nghẹn lại rồi đột nhiên Đơn Huệ Tâm thét to một tiếng, ói ra một vũng máu rồi ngã trên mặt đất ngất xỉu luôn.

Bạch Cương chấn động tâm thần dữ dội, chàng vội bấm các huyệt đạo cứu Đơn Huệ Tâm tỉnh dậy rồi chính chàng cũng đau khổ rơi lệ nói bên tai cô gái :

- Bạch mỗ đã nhiều phen thoát hiểm nhờ đại ân của cô nương. Thật ra cô nương có bảo tại hạ xông vào nơi dầu sôi lửa bỏng để đáp ơn, tại hạ cũng không chối từ. Song Hổ thúc thúc với tại hạ ơn sâu như biển, nghĩa lớn như sơn, tại hạ không báo cừu cho thúc thúc sao được.

Đơn Huệ Tâm lau nhanh dòng máu trên miệng, lại vừa khóc vừa nói :

- Ca ca báo thù cho nghĩa thúc cũng là phải sát hại phụ thân muội. Lẽ nào ca ca nhẫn tâm đến thế? Rồi đây muội lại vì thù cha mà rửa hận, oán hờn tiếp nối, biết chừng nào mới dứt?

Càng nghe cô gái nói, Bạch Cương càng cảm thấy khó xử, chàng nhíu mày lẩm bẩm một mình :

- Giải quyết cách nào đây, trời hỡi trời...?

Đơn Huệ Tâm lại nói :

- Đã biết nhiều lần ca ca được muội giúp đỡ thì ca ca cũng hiểu muội yêu ca ca biết bao nhiêu. Muội lo cho ca ca để bây giờ ca ca giết cha của muội thì có khác nào tự tay muội giết cha mình?

Chưa dứt lời, nàng đã khóc nức nở...

Chẳng biết tính sao cho phải lẽ, Bạch Cương cũng ôm lấy vai cô gái mà rơi nước mắt.

Bỗng từ sau thân cây cổ thụ có một tiếng hét vang lên rồi một bóng thiếu nữ từ nơi ấy phóng ra.

Thân hình vừa trụ bộ, thiếu nữ đã mắng lớn :

- Con tiện tỳ không biết xấu hổ, ngươi toan dùng thủ đoạn bỉ ổi mê hoặc gã vong ân bội nghĩa ấy để cứu cái mạng già chó chết của lão Đơn Hiểu Vân ma đầu phải không? Nói thật cho ngươi biết, dù cho tất cả đàn ông trong thiên hạ này bị ngươi mê hoặc thì lão cha già hung ác của ngươi cũng phải nhận cái chết bi thảm dưới tay ta mà thôi.

Giật nảy mình, Bạch Cương nhận ra thiếu nữ là Hoàng Phủ Bích Hà...

Chàng do dự chưa biết hành động cách nào, nhưng Đơn Huệ Tâm bị mắng chửi xúc phạm đến cha nàng thì lập tức nổi giận sấn tới giương chưởng phát chiêu Ngũ Phong Thập Vũ, kình đạo ầm ầm xé gió ập thẳng vào Bích Hà trong chớp mắt.

Đối với hai cô gái, Bạch Cương đều yêu quý và đều là ân nhân của chàng nên trong một lúc chàng không biết phải bênh ai bỏ ai. Mà ngỏ lời khuyên can thì hẳn chẳng nàng nào nghe.

Thế là chàng chỉ còn cách bó tay đứng nhìn, chờ xảy ra tình trạng nguy kịch mới can thiệp.

Võ công của Hoàng Phủ Bích Hà tiếp thu được từ Mai Phong Tuyết Lão nên chẳng phải tay vừa. Lại gặp con gái của kẻ tử thù, lửa hận càng bốc cao. Nàng lách mình tránh kình đạo của đối phương rồi liền xuất chiêu Băng Phong Phi Tuyết trong Phiên Thiên Tuyết Chưởng quật vào Đơn Huệ Tâm, chưởng khí mạnh hơn vũ bão.

Cuộc quyết đấu mới khởi đầu đã đi vào chỗ sinh tử. Bản lĩnh Đơn Huệ Tâm hơn hẳn Bích Hà nhưng trong lúc quá đau khổ, nguyên khí bị tổn hại, tinh thần chao đảo nên sau vài chiêu nàng rơi vào thế hạ phong.

Nhận rõ tình hình, Hoàng Phủ Bích Hà sấn tới, quyết không nhân nhượng... Hết chiêu này đến chiêu khác liên tiếp đánh tới như muốn trút cả hận thù trong sóng chưởng làm Đơn Huệ Tâm phải thối lui.

Thừa thắng xông lên, Bích Hà lập tức chuyển tuyệt chiêu Lục Nguyệt Phi Sương, kình đạo như tia chớp chiếu thẳng vào đầu Huệ Tâm bổ xuống.

Bạch Cương kinh hoàng vội phóng tới can thiệp. Nhưng vừa lúc ấy trong lùm cây có lằn ám khí xẹt ra chiếu thẳng vào Bích Hà.

Trong cơn nguy cấp cho cả đôi bên, Bạch Cương hét to một tiếng, vung song chưởng đẩy bật hai cô gái ra hai bên.

Thân pháp Bạch Cương rất nhanh, song bởi Hoàng Phủ Bích Hà thân thể đang độ nảy nở, vồng ngực vun cao nên đã bị phi tiêu xẹt ngang trầy xước đầu nhũ hoa, thét lên đau đớn. Sau đó lằn ám khí tiến tới Đơn Huệ Tâm. Nàng vội nhảy lùi gặp ngay chưởng phong của Bạch Cương nên nàng bị bắn đi xa ba trượng.

Hoàng Phủ Bích Hà trấn tĩnh lại, tưởng là Bạch Cương bênh vực Đơn Huệ Tâm ra tay ám hại mình nên nàng thét lên một tiếng, chuyển bộ sấn đến trước mặt chàng.

Bạch Cương vội vàng khoác tay nói thật nhanh :

- Không phải tại hạ...

Rồi chàng hướng vào lùm cây nói to :

- Bằng hữu nào đang ẩn dưới cây cổ tùng, đã dám giở thủ đoạn sao không ra mặt cho mọi người cùng thấy?

Tiếng kêu của Bạch Cương vừa dứt đã nghe trong lùm cây có lằn gió nhẹ, rồi một thân hình phóng ra.

Đó là một lão già tóc muối tiêu, lão mới xuất hiện đã làm Đơn Huệ Tâm thay đổi sắc mặt.

Hoàng Phủ Bích Hà nổi giận vì bị ám toán nên quên cả truy đuổi Đơn Huệ Tâm mà trừng mắt nhìn kẻ mới tới.

Ngó lão già, Bạch Cương ngờ ngợ như lạ như quen, lát sau mới nhớ ra bèn kêu lớn :

- Tưởng ai hóa ra là Khổng hộ pháp, nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Long bang. Chẳng trách ngài đã tung ám khí cứu nguy cho con gái Bang chủ.

Huyền Cơ Tú Sĩ Khổng Lượng lên tiếng :

- Trong lúc khẩn cấp, hành động vừa rồi là ngoài ý muốn, xin được thông cảm nhé...

Bạch Cương bước tới nghiêm giọng :

- Kẻ bắt cóc Tiêu Sở Quân mà các hạ bảo là môn đồ của mình thì nay tại hạ đã biết hắn là ai rồi.

Khổng Lượng thay đổi sắc diện song lại trấn tĩnh được bật cười khà khà :

- Nếu đã biết sao thiếu hiệp không bắt lấy hắn.

Tức giận căng lồng ngực, Bạch Cương gầm lên :

- Ta sẽ bắt hắn ngay bây giờ đây, vì hắn chính là ngươi chứ không có tên nghiệt đồ nào hết.

Dứt lời, Bạch Cương đã sấn tới nhưng Khổng Lượng chợt la lên, mắt liếc vào lùm bụi :

- Thỉnh Bang chủ giá lâm, quý nữ của ngài đang bị uy hiếp.

Tiếng kêu của Khổng Lượng làm Bạch Cương tưởng có Thông Thiên Độc Long tới nên ngước mắt nhìn, thủ thế đề phòng. Không ngờ chớp mắt một cái Khổng Lượng đã tung mình bỏ chạy.

Biết bị gạt thì đã muộn, Bạch Cương bực tức toan đuổi theo song vết thương trong mình chưa lành, chàng biết không thể theo kịp sức phi hành như tên bắn của lão Hộ pháp.

Cơn giận nổi lên, tạng phủ chấn động, Bạch Cương hét to một tiếng lảo đảo suýt ngã.

Hoàng Phủ Bích Hà đang định phóng mình đuổi theo Khổng Lượng bỗng nghe tiếng kêu của Bạch Cương nên phải dừng bước. Đơn Huệ Tâm cũng vội đến bên cạnh chàng trai.

Hai cô gái hai bên nắm tay Bạch Cương hỏi nhanh :

- Ôi, ca ca có sao không?

Bạch Cương gượng cười đáp :

- Không, không sao đâu.

Nhưng chàng lại ngả nghiêng và cúi mặt ói ra một búng máu bầm.

Đơn Huệ Tâm vội lấy trong mình ra một hoàn thuốc đưa cho Bạch Cương và nói nhanh :

- Ca ca mau uống thuốc đi.

Thình lình Hoàng Phủ Bích Hà đưa tay gạt hoàn thuốc ra, trừng mắt ngó Đơn Huệ Tâm và bĩu môi :

- Ai cần thuốc của nhà ngươi, ta có thiếu gì thuốc quý?

Bạch Cương đau khổ liếc nhìn hai cô gái rồi thở dài :

- Trên đời này điều khổ nhất có lẽ là thọ ơn mỹ nhân. Tại hạ chẳng còn muốn sống trong nỗi oan trái này nữa.

Quả thật lúc đó Bạch Cương thấy tình cảm chỉ như mây khói, chàng cần phải sống là do trách nhiệm nặng mang...

Thình lình chàng vung hai cánh tay đẩy hai cô gái ra hai bên rồi triển vận khinh công phóng vèo về phía chân trời.

Thấy Bạch Cương bỏ đi, Hoàng Phủ Bích Hà lại trút cơn giận lên đầu Đơn Huệ Tâm...

Nàng quát lớn :

- Con tiện tỳ nộp mạng.

Chưởng liền xuất chiêu, kình phong cuộn tới.

Vì Bạch Cương không chịu uống thuốc của mình trao, Đơn Huệ Tâm rất đau lòng mà Bích Hà còn muốn uy hiếp khiến Đơn Huệ Tâm vô cùng phẫn nộ phát chiêu đối địch.

“Bình” một tiếng chuyển đất. Hai luồng kình đạo giao thoa rung động núi non...

Bóng hai người tách ra bật về phía sau cả trượng rồi tiếp tục xáp vào với những tuyệt chiêu khủng khiếp.

Kim Long kỳ chưởng của Đơn Huệ Tâm hơn hẳn Phiên Tuyết chưởng của Hoàng Phủ Bích Hà nên chỉ lát sau bóng chưởng rồng vàng trùm phủ lấy Bích Hà như màn lưới thép.

Đơn Huệ Tâm vừa xuất chiêu vừa thét :

- Để ta xem phen này ngươi còn nói năng lớn lối nữa hay không...

Bích Hà cũng quát lại :

- Ta thề quyết phanh thây cha con ngươi để báo thù cho thân phụ. Ngươi đừng mong sống sót.

Lời nói của Hoàng Phủ Bích Hà bỗng làm Đơn Huệ Tâm giật mình nhảy ra khỏi vòng chiến hai trượng rồi hỏi :

- Ôi, Hoàng Phủ Vân Long là thân phụ của thư thư à?

Nghe câu hỏi của Huệ Tâm, Bích Hà càng thêm giận dữ :

- Càn Khôn Kiếm Hoàng Phủ Vân Long chính là cha ta, dù ngươi trở quẻ nịnh hót thế nào ta cũng không tha mạng cho ngươi đâu.

Chưa dứt lời, Bích Hà lại xuất chiêu mãnh liệt.

Nhưng Đơn Huệ Tâm lại ân hận vì phụ mẫu Bích Hà đều chết bởi tay Thiên Long bang nên nàng không nỡ sát hại người con gái côi cút. Nàng liền nhường vài chiêu rồi nói lớn :

- Thư thư đừng quá giận dữ, hãy nghe muội nói đây...

Hoàng Phủ Bích Hà nghe những lời nhã nhặn cũng không nỡ bức bách đối phương nên trụ bộ hỏi :

- Ngươi muốn gì hãy nói ngay đi.

Đơn Huệ Tâm nói nhanh :

- Quả thật song thân thư thư đã qua đời bởi tay gia phụ bởi chuyện ân oán giang hồ. Dù sao người chết cũng không sống lại được, thư thư và muội đều có cảm tình với Bạch thiếu hiệp, vậy hãy để muội về phục dịch thư thư bù lại lỗi lầm của cha muội trước kia.

Tuy Đơn Huệ Tâm đã nhẫn nhịn xuống nước song Bích Hà vẫn thét to :

- Ai cần đứa con gái ma mãnh như ngươi phục dịch. Trước hết ta lấy mạng ngươi rồi sẽ lấy cái đầu cha ngươi.

Thình lình có chuỗi cười lạnh tanh từ sau rặng cây vọng tới rồi một bóng người xẹt đến như bay.

Đó là một người trạc ngũ tuần, mặt lạnh như băng cất tiếng cười tựa xé lụa đến buốt óc.

Sau đó người ấy trầm giọng bảo Bích Hà :

- Đơn tiểu thư đã nhân nhượng muốn tha mạng ngươi, sao đầu óc ngươi vẫn ngu muội không muốn hưởng ơn phúc. Bây giờ thì muộn rồi, ngươi nên tự đánh vào đầu mà chết đi, đừng để ta phải bận tay.

Hoàng Phủ Bích Hà thấy kẻ mới đến đã nói năng trịnh thượng liền trừng mắt quát :

- Ngươi là kẻ nào, mau khai ra rồi nhận cái chết.

Người kia lại cười như tiếng thủy tinh vỡ mà bộ mặt hắn dù không cười vẫn như cười, với cái miệng xếch lên đầy vẻ khinh thế khạo vật.

Nhìn thẳng vào Bích Hà, hắn gằn giọng :

- Lão phu là kẻ “Người thấy đều sợ, quỷ thấy đều kinh”, mặt cười mà lòng như rắn. Biệt hiệu của lão phu là Tiếu Diện Tú Sĩ, một trong Tứ Đại Sát Tinh của Thiên Long bang. Chính tay ta đã đưa tiễn cha mẹ ngươi về cõi chết. Ta là kẻ hung ác chưa từng có trên đời. Song hôm nay ta động lòng từ bi không muốn nhìn thấy cảnh cha mẹ con cái nhà ngươi phải phân tán nên ra tay tế độ đưa ngươi xuống âm cảnh đoàn tụ với Hoàng Phủ Vân Long và Bạch Mai Nương. Ngươi hãy cúi đầu đa tạ đi rồi ngửa cổ chờ chết.

Nghe những lời của kẻ sát nhân tàn độc, Hoàng Phủ Bích Hà bốc cao lửa hận, liền giương song chưởng xuất chiêu.

Nhưng Đơn Huệ Tâm lại nhảy vào giữa kêu to :

- Thư thư, hãy dừng tay.

Nàng quay nhanh về Tiếu Diện Tú Sĩ và nói :

- Đào tiền bối, việc của tiện nữ, cứ để tiện nữ giải quyết.

Nói xong nàng lại nhìn Hoàng Phủ Bích Hà :

- Xin thư thư bớt giận, hãy nghe muội nói rồi sau đó thư thư muốn gì tùy ý.

Tiếu Diện Tú Sĩ Đào Dã bật cười lạnh tanh :

- Coi bộ tiểu thư muốn thả hổ về rừng chăng?

Đơn Huệ Tâm nói :

- Nếu làm cho đôi bên vứt bỏ hận thù trở thành bạn hữu không phải cũng là một chuyện tốt lành sao?

Gương mặt của Tiếu Diện Tú Sĩ bỗng nhăn lại, lão gằn giọng :

- Tiểu thư nhầm rồi, nhổ cỏ không nhổ tận rễ, mưa xuống cỏ lại mọc lên. Đã giết kẻ thù còn để con kẻ thù được sống thì khi nó quay lại có khi hối hận không kịp nữa.

Nhẹ lắc đầu, Đơn Huệ Tâm bảo :

- Đó là việc riêng của nhà họ Đơn chúng tôi, không dám phiền lão tiền bối ra tay.

Tiếu Diện Tú Sĩ nổi giận quát :

- Tiểu thư giám vô lễ với lão phu à?

Lão gạt Huệ Tâm ra rồi hùng hổ phóng tới. Không khí cực kỳ căng thẳng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.