Chưởng Khống Tinh Không

Chương 26: Cứu người



- Nội Kình trong cơ thể ngươi sao lại còn mạnh hơn ta... ngươi... ngươi...

Giọng nói của Đoạn thúc trở nên rung rung rồi nói tiếp:

- Đã là luyện khí tầng sáu tầng.

Mọi người nghe vậy đều đoi mắt tròn xoe ngạc nhiên.

Mới ngày trước Thư Kỳ mới chỉ có luyện khí tầng hai tầng liền hai ngày không thấy đã là một cường giả luyện khí tầng sáu tầng, đây đúng là điều mọi người không thể tin nổi, nếu mọi người không phải là người tu luyện liền đã cho rằng luyện khí tầng đều dễ như vậy mà luyện. Thế nhưng không phải, A Quang đã mất mười mấy năm cũng chỉ có thể vẻn vẹn luyện khí tầng hai, Đoạn thúc cũng như vậy, hơn bốn mươ năm tu luyện hắn mới lên luyện khí năm tầng như bấy giờ.

- Cha... là Anh Vũ đưa ta cái này.

Nàng lấy lọ nội kình đan mà nàng đã nhận được từ Anh Vũ đưa cho cha mình xem.

- Cái này...

Đoạn thúc cầm lọ đan dược lên trên đó có ghi:" Hạ phẩm nội kình đan", liền bất khả tự nghị, cả vạn huyền thiết mới được một lọ á, vậy mà tiểu này cái gì mà ngưu bức lại đưa cho con gái mình á, hắn tiến cấp chậm chạp một phần là linh khí ở đây cơ hồ rất mỏng, thứ hai nữa là thôn dân như hắn không có đan dược phụ trợ. Hắn bây giờ liền nghĩ con gái hắn vậy mà có phúc á, làm chê như hắn cũng dậy lên lòng nghi kỵ.

- Đoạn thúc là thứ gì đan dược liền lợi hại như vậy.

A Quang, A Tú cũng tò mò nhìn Đoạn thúc hỏi.

- Là nội kình đan á.

Đoạn thúc cười khổ trả lời.

A Quang cùng A Tú đều há hốc mồm á, liền một lọ cũng là một vạn hạ phẩm huyền thiết, đúng là người so với người tôn quý liền tức chết người á.

A Quang nhìn Anh Vũ không khỏi đầy ái mộ nói:

- Tiểu huynh đệ à, ngươi là cái gì thân phận á... đan dược này ngươi còn hay không liền để vị đại ca này xem chơi.

- Muốn liền cầm lấy.

Anh Vũ mỉm cười đáp, sau đó liền ném lọ nội kình đan lên người hắn.

Hắn cảm thấy A Quang này là cái làm người không tệ á, liền một lọ hạ phẩm nội kình đan đưa hắn đều không đáng nói, huống hồ trên người hắn kim tệ cũng không thiếu liền ra ngoài mua thêm một ít là được, lại nói trong tay hắn cũng không thiếu linh thạch, liền tìm đến một ít đan dược trung phẩm thậm chí là thượng phẩm liền không thành vấn đề.

- Á.. ngươi... ngươi vậy liền cho ta.

A Quang cằm lọ đan dược nâng niu ngây ngô cười.

- Sao... không muốn?... Vậy thì đưa lại đây.

Anh Vũ tâm tình vui vẽ liền trêu đùa.

- Không... không... ngươi là cái đại nhân vật chẳng lẽ một đại nhân vật như ngươi liền chấp nhất một tiểu nhân vật như ta.

Miệng nói tay liền cầm lọ đan dược nhét vào trong túi áo.

Đoạn thúc mặt dù vui vẻ nhưng cũng rõ một sự tình, đối với linh khí mỏng manh nơi này liền có đan dươc phụ trợ cũng không thể nào tiếng giai nhanh như vậy, thế nhưng đây là kỳ ngộ của bọn họ, hắn cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ cần con gái hắn tốt liền được.

- A Vũ hay quá, ngươi về rồi... A Ngốc lại đói rồi.

Tên tiểu tử này đúng giờ ăn lại mò ra, không có chuyện gì thì lăng ra ngủ, đúng là ngốc ngếch cũng có cái lợi của nó, nhàn nhã không có ưu tư, Anh Vũ cười cười sờ đầu hắn nhìn mọi người lại hỏi:

- Mọi người... lương khô ta đưa cho các ngươi còn không.

- Sáng hôm nay liền đã dùng hết.

A Tú ngượng ngùng đáp.

Anh Vũ nghe vậy từ trong tay lại lấy ra một ít đưa cho mọi người.

- ---------

- Nhìn kìa, là sói... sói đó... mọi người mau chay

- Đúng là lũ dân đen, như thế đã dọa sợ được các ngươi, tất cả đứng lại cho ta.

Tên tiểu đội trưởng dẫn dắt đám thanh niên trai tráng trong làng lúc này cười lạnh, sau đó lại nhìn đám người mình ra lệnh:

- Các người liền lên giệt sát bọn chúng.

- Nhận lệnh.

Bọn chúng là tổ hợp năm người luyện khí tầng năm há lại sợ đám sói hoang chưa thức tỉnh thú hồn được chứ, liền lao điên cuồng giết, thế nhưng bọn hắn càng giết mùi máu càng nồng đậm dẫn dắt càng nhiều yêu sói, ngay cả sói vương cùng lần mò đến

- Đội... đội trưởng, ngài mau nhìn.

Lúc này một tên giáp vệ phát hiện phía trước nguyên tố ba động liền hướng nơi đó nhìn tới, lại thấy một cặp mắt dã thú đỏ ngầu gắt gao nhìn bọn hắn, trên người tỏa ra ánh sâng kim quang chói lóa.

- Là.. là yêu sói đã thức tỉnh thú hồn sao, trong cánh rừng linh khí mỏng manh làm sao có thể.

Tên tiểu đội trưởng toàn thân run rẩy liền nói.

Hắn không thể tin được một cái nơi khỉ ho cò gáy này thiên địa linh khí mong manh lại sinh ra yêu thú thức tỉnh thú hồn cường đại, hắn dù có hung hăng càng quấy nhưng cũng chỉ áp dụng cho kẻ yếu, còn cái thứ sinh vật cường đại trước mắt thì liền rung rẩy. Hắn liền hét lớn:

- Bỏ cái bọn dân đen này lại đi... mau... mau chúng ta liền trốn.

Tất cả lúc này hoảng hốt, ba chân bốn cẳng chạy tán loạn.

------------------------

- Là tiếng gì

Trong hang động lúc này, mọi người đang gặm từng mảnh lương khô cuối cùng mà Anh Vũ mang theo, hắn dự định ăn xong bữa cơm này liền xuống núi tránh để cho Tô mẫu phải lo lắng.

Nhưng mọi người lại nghe tiếng thất thanh la hét bên ngoài liền không kìm nổi đứng lên, A Quang tỉnh táo nói:

- Là tiếng dân làng... chắc có người bị yêu thú tấn công.

Đoạn thúc cũng gật đầu, muốn đi ra cứu người nhưng hắn lại cười khổ vì bất lực, ngay cả bọn hắn cũng đã trốn hai ngày bây giờ như thế mà ra liền không phải chiệu chết sao, mặt dù hắn có tinh thần trượng nghĩa đấy thế nhưng cũng không thể kéo mọi người vào chỗ chết được, nghĩ vậy hắn liền ngồi xuống tiếp tục ăn.

- Đi, chúng ta ngoài đó xem sao.

Anh Vũ đứng lên nói.

Hắn cũng không phải là lòng tốt gì, hắn vẫn chưa có thể xác định được mình lại có thể đối đầu trực diện được sói vương kia hay không, thế nhưng động tỉnh lớn như vậy hắn nghĩ trong làng ắc hẳng xảy ra chuyện nên đám dân làng mới kéo lên núi, hắn muốn tìm bọn họ để xác định rõ tình hình.

- Vị thiếu niên này ngươi xác định.

Mọi người đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên hỏi.

- Đúng! ta xác định

Anh Vũ kiên định gật đầu.

- Haha... ta biết ngươi liền nghĩa khí, đại ca liền liều cái mạng này theo ngươi... chúng ta đi.

A Quang sản khoái cười to.

- Không phải tất cả chúng ta, A Tú ở lại chăm sóc cho A Ngốc còn ngươi, Đoạn thúc cùng Thư Kỳ cùng một chỗ cứu người.

Anh Vũ phân công nhiệm vụ từng người.

- Còn ngươi thì sao.

Thư Kỳ biết tên này rất liều mạng sẽ không ngồi yên một chỗ liền quang tâm lo lắng hỏi.

- Ta?... ta đi chém tên sói vương kia.

Anh Vũ mỉm cười nói.

- Chỉ mình ngươi?... có quá nguy hiểm hay không?

Mọi người đôi mắt tròn xoe quang tâm lo lắng nhìn hắn hỏi.

- Yên tâm đi, lúc trước ta đã chém được nó bị thương, lần này ta đã là luyện khí tầng bảy, thù hận hôm đó liền hôm nay kết thúc.

Anh Vũ vừa nói cũng không quên phóng nội kình trong cơ thể ra, để mọi người an tâm.

Tất cả mọi người dường như hóa đá tại chỗ liền nghĩ Thư Kỳ tiến giai cũng không thoát được hắn liên quang, A Quang không nhịn được liền hỏi:

- Đây không phải song tu đạo lữ trong truyền thuyết đó chứ.

- A... ngươi nói cái gì.

Thư Kỳ nghe vậy liền đỏ mặt quát với A Quang.

- A Quang... cái tên chết bầm này, tiểu cô nương nhà người ta vẫn còn một tiểu hài ngươi liền nói bậy bạ gì đó.

A Tú liền hướng hắn ngéo lên hông hắn một phát áo trách, A Quang liền im lặng.

Anh Vũ tuy là người dày dặn nhưng bị tên A Quang này chọc cho mặt nóng rang một hồi, sau đó lấy thanh kiếm ra đưa nàng nói:

- Ngươi là vẫn nên cầm nó về.

- Không, ngươi giữ lấy mà dùng đi.

Nàng xua tay không nhận, Anh Vũ là đi đối đầu với sói vương còn nàng chỉ là đi đối đối kháng với lũ tạp mao lại nói nàng đã là luyện khí tầng sáu, đối với nàng cường đại hơn lúc trước rất nhiều liền giết không được cũng có thể dẫn mọi người thoát thân cũng có thể.

- Không được... ngươi cầm lấy để hộ thân, ta dùng quyền pháp liền cũng đã đủ.

Anh Vũ kiên định lắc đầu, không để nàng lại có cơ hội từ chối liền quay đầu phóng đi chỉ để lại cho mọi người một câu:

- Mọi người hành động.

- Ta nói cặp vợ chồng son nhà các ngươi như thế nào âu yếm làm ta đây cũng ghen ghét chết mất.

A Quang nói xong liền chạy đi, sợ còn lưu lại liền sẽ bị lão bà mình ngõe chết mất.

- Cái tên này... miệng chó không mọc được ngà voi, Thư Kỳ à, ngươi cũng đừng để ý đến hắn.

Nhìn thấy vị tiểu cô nương này sao lại mặt mỏng như thế dễ dàng liền đỏ mặt nàng cũng thấy bùn cười nhưng cũng không dám cười liền hướng Thư Kỳ khuyên.

----------------------------------------------

- Á... cứu ta.

Trong rừng không ngừng vang lên tiếng cầu cứu ta.

- A Quang ta tới đây, mọi người cằm binh khí lên cùng ta giết ra.

- Là A Quang, tiểu tử

A Quang là cái người sống lương thiện lun nhiệt tình giúp đỡ người khác, lúc này hắn mọi người liền hoang hô lấy lại tinh thần nhiệt tình hưởng ứng.

Đoạn thúc cùng Thư Kỳ giết ra, lúc này mọi người sĩ khí liền tăng mạnh không còn lộn xộn như trước nữa, Anh Vũ cũng gật đầu hướng nơi khác bay đi.

- Là Thư Kỳ đó sao... nàng liền lợi hại như vậy.

Mọi người nhìn thấy Thư Kỳ một người một kiếm xông vào bầy sói, bầy sói thấy nàng giờ không còn là sói nữa lại là như cừu bầy cừu lạc vào hang sói một kiếm đưa ra thì không chỉ một ngay cả hai ba con cũng có thể giết, mọi người thấy vậy dường như hóa đá ú ớ không nói lên lời.

- Huynh đệ à.. nàng bầy giờ là một cao thủ á... các ngươi cũng không cần ngạc nhiên đến như vậy.

Miệng thì nói như vậy nhưng A Quang cũng âm thầm cảm thán, cũng chỉ có trách ai bảo nàng bây giờ đã được người ta bao dưỡng rồi, với tiềm lực và tài sản của tên kia thì nàng rất nhanh chóng sẽ vượt xa bọn hắn

Lúc này Anh Vũ một thân một mình đang đối diện với con đầu đàn, hắn mỉm cười nhìn nó nói:

- Sói vương đại ca à, chúng ta lạ gặp mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.