Chưởng Khống Tinh Không

Chương 29: Hóa điên



-Muốn chạy?... đã quá muộn... mau bao vây bọn chúng lại cho ta.

Tên thống lĩnh cười lạnh dẫn người áp sát người của Anh Vũ cười lạnh nói.

-Anh Vũ... Mẹ... cứu A Ngốc.

A Ngốc lúc này cũng được giải tới.

- A Ngốc... con trai ta...

Anh Vũ thấy Tô di nương cứ thế la hét vội vàng kéo nàng lại nói nhỏ:

- Tô a di người yên tâm... ta sẽ cứu hắn.

Nhìn Anh Vũ kiên định nói nàng bây giờ chỉ còn cách tin tưởng hắn liền buồn bã gật đầu.

- Hứa Tài... ngươi là kẻ phản bội.

A Quang lúc này thấy Hứa Tài, cái tên này vậy mà đứng chung hàng ngũ với địch liền biết tên này là cái tên phản bội bán đứng bọn hắn, nếu không thì bọn hắn cũng không có rơi vào hoàng cảnh như bây giờ, A Ngốc cũng không bị bắt liền rống giận mắng ầm lên.

- Ta là người phản bội... haha...

Hứa Tài cười lạnh nói:

- Từ trước đến giờ ta là người của phủ tướng gia lấy đâu ra phản bội.ư

- Thì ra, tên này là mật thám do phi đao thành cài vào.

Anh Vũ lắc đầu cười khổ.

Hắn trăm tính vạn tính cũng là không ngờ được trong hoàng cảnh này mà Phi đao thành đối phó với cái làng nho nhỏ nghèo nàng này vẫn còn giữ ám chiêu.

- Đừng phí lời... giết tất cả cho ta.

Người cũng đã nằm trong tay hắn, tên thống lĩnh lạnh lùng ra lệnh.

- Giết...

Đám giáp vệ tay căm thanh đao hướng người dân lao đến.

Anh Vũ thấy đám này lao lên cũng liền phi thân như bay lách người qua khỏi đám binh lính, trong vòng mấy giây ngắn ngủi liền áp sát tên thống lĩnh mập mạp kia quyền kình gặp nhau, chỉ trong vòng ba chiêu liền bắt được tên thống lĩnh này.

Không phải là tên thống lĩnh này yếu kém, thế nhưng đối với đồng cấp luyện khí tầng bảy thì hắn cũng chẳng là gì đối với Anh Vũ.

- Tất cả đều dừng tay cho ta.

Anh Vũ một tay chơ trụ tên thống lĩnh lại lạnh lùng nhìn nói:

- Đều dừng... dừng tay cho ta.

Tên thống lĩnh mập mạp cả người run rẩy nói, hắn đúng thật là vẫn còn yêu cái mạng nhỏ của mình không thể vị nhiệm vụ này mà bỏ mình được.

- Đại nhân.

Đám binh lính thấy vậy liền lùi lại bao vây Anh Vũ.

- Còn không mau thả người.

Anh Vũ lạnh lùng nhìn về phía bên A Ngốc nói.

- Thả người... thả người...

Mập mạp thân hình run run nói.

- Vâng...

Hứa Tài do dự một chút cũng lắc đầu thả A Ngốc ra.

- Mẹ...

A Ngốc khóc lóc chạy hướng mẹ hắn chạy lại.

- Con trai ta...

Bà vui mừng mỉm cười nhìn con tai chạy lại bên cạnh mình.

- Không hay, có cường giả nhân nguyên cảnh tới.

Ngọc Ấn lúc này truyền âm cho Anh Vũ nói.

Anh Vũ nhìn lên không trung thì nhận ra một bóng người toàn thân đỏ rực lao tới, chợt nhận ra có điều không ổn liền hét lớn:

- Không....

Chưởng ấn đỏ rực phát ra hướng A Ngốc lao tới làm Anh Vũ cũng không kịp đề phòng cứ như vậy trơ mắt nhìn nó lao tới bên a ngốc.

- Mẹ...

A ngốc cũng không có phát hiện cứ thế chạy về phía mẹ mình, nhưng vừa tới gần toàn thân A ngốc cảm thấy nóng rực sau đó từ từ bùng phát cứ như vậy tiêu tán.

- Không.. con trai ta...

Tô Thanh Hà hét thảm ngất đi.

Một màng trước mắt khiến mọi người giật mình hoảng sợ, một sinh mạng đang sống sờ sờ vậy mà cứ như thế mất đi ngay cả thi thể cũng không còn,lúc này mọi người dường như cảm thấy cái thế giới nời quả thực quá tàn khốc.

Anh Vũ lúc này nhớ lại những ngày tháng trước kia cùng A Ngốc chơi đùa, mặt dù tên này rất ngốc thế nhưng đối xử với hắn là thật tình thật ý, nhớ đến Anh Vũ cười nói với hắn, lại nhớ đến Anh Vũ lời nói cuối cùng: " Anh Vũ cứu ta." Anh Vũ đôi mắt hắn trở nên đỏ ngầu nhìn người mặt áo đỏ đứng đó.

- Các ngươi đúng là đồ vô dụng cũng phải để ta ra tay, còn không mau giết hết đám dân đen này.

Tên áo đỏ nhìn đám lính lác trước mặt nói.

- Nhưng mà đại nhân... thống lĩnh ngài ấy...

Một tên tiểu đội trường đoàn năm người đứng ra hỏi.

- Ta với hắn ai là người quyết định đây... thứ vô dụng giữ lại cũng không có gì hữu dụng... các ngươi không ra tay hay là để ta ra tay.

Hắn rống giận nhìn đám thuộc hạ không ra gì nói.

Tên mập mạp ở trong tay Anh Vũ nghe vậy khóc lóc nhìn tên áo đỏ trước mặt cầu xin nói:

- Đại nhân cứu ta... xin hãy cứu ta á...

Anh lúc này dường như đã phát điên nội kình vận động lên lòng bàn tay rắc một cái, đầu tên kia đã văng xuống đất máu tung tóe khắp người,hắn lại phóng người nhảy qua đám quang binh lại từng quyền từng quyền một mà đánh chết.

- Đại ca...

Đám người A Quang thấy thế đều đồng thanh hô muốn lên trợ giúp lại thấy đôi mắt Anh Vũ đã đỏ ngầu toàn thân phóng ra đầy sát khí khiến cho mọi người không rét mà rung sợ.

- Giết... giết...

Anh Vũ la hét khí thế ngập trời bọn họ lúc này nhìn thấy Anh Vũ như không phải là người nữa mà là cái ma quỷ lao lên đòi mạng làm gì còn sĩ khí chiến đấu liền chạy tán loạn.

- Vũ....

Đoạn Thư lúc này nhìn hắn mà đau lòng.

Ngọc ấn trong người Anh Vũ không ngừng chửi ầm lên:

- Ngươi đây là điên rồi... điên thật rồi.. nội kình trong cơ thể ngươi đang tán loạn nếu còn kéo dài ngươi sẽ bạo loạn nổ tung á... mau mau ngừng lại.

Anh Vũ làm gì còn nghe được người khác kêu to gọi nhỏ chứ, hắn như một huyết sát tu la nhảy vào đám binh lính gặp người liền giết, đến khi giữa biệt viện lúc này chỉ còn lại một tên trên người mặt đồ đỏ, hắn nhẹ nhàng đi tới nơi mà A Ngốc nằm xuống, cuối người nhặc miếng ngọc bội còn xót lại trên đó có ghi hai chữ" Hồng Vũ" cầm lên đeo lên cổ mình rồi lại quay đầu nhìn lại tên còn lại.

- Đều là lũ vô dụng... tất cả đều là lũ vô dụng.

Thấy Anh Vũ cứ như vậy lạnh lùng nhìn mình, toàn thân hắn cũng phát lạnh, thế nhưng nhiệm vụ được dao lại chưa hoàng thành, hắn cần phải giết sạch đám dân làng này, tránh để thánh thượng điều tra ra. Lại nói hắn là nhân nguyên cảnh sơ kỳ nội kình đỉnh phong sao có thể vì một cái luyện khí tần dọa cho chạy mất, mặt mũi hắn liền ném đi đâu? Vì vậy hắn phóng người bay lên nói:

- Tiểu tử đừng cuồn vọng... chịu chết đi.

Hắn ngưng kết chưởng ấn hỏa diểm lúc này đã bao phủ trong lòng bàn tay hướng Anh Vũ đánh tới.

Anh Vũ đứng đó không nhúc nhích đôi mắt trợn tròng nhìn đối phương cứ như vậy đánh tới, liền một chưởng của tên kia Anh Vũ hứng trọn ở lòng ngực. hắn thổ huyết phun ra một ngụm máu tươi.

- Đai ca(Vũ)....

Mọi người nhìn hắn như vậy không ngừng lo lắng hét lên.

Tên áo đỏ cũng bất ngờ, không ngờ hắn lại dễ dàng đánh trúng Anh Vũ như vậy, liền cho là lúc nãy là mình quá coi trọng tên tiểu tử trước mặt này nên nhìn Anh Vũ cười lạnh nói:

- Liền chỉ như vậy thôi, chết đi

- Phụt... haha... Hỏa quyền thức thứ hai oanh tạc..

Hắn lại phụt ra một ngụm máu tươi, sau đó theo cảm ứng của giác quang thứ sáu, nắm tay hắn đã kết quyền ấn hướng dòng chảy nguyên tố trên người tên này đánh tới.

- Oành...

Tên toàn thân đỏ chói lúc này ngã quỵ xuống đất phun ra một ngụm máu tươi run rẩy không tin nổi nói:

- Không thể nào... ngươi chỉ là luyện khí tầng bảy thôi sao?

Hắn ngạc nhiên, một luyện khí tầng bảy người liền đánh cho cái nhân nguyên cảnh nội kình đỉnh phong có nguyên tố bảo hộ vậy mà liền bị thương, đúng là hắn mới gặp lần đầu mà sự lần đầu lại rơi trên người hắn mới cỡ nào bất hạnh, nhưng hắn lại nghĩ tên tiểu tử này cứ như vậy liền may mắn nên cũng là thở nhẹ là. Lại thấy Anh Vũ hướng hắn lao lên hắn cũng đứng dậy hét lớn:

- Hỏa diễm công.

- Hư không bạo.

-Oành... oành...

Anh Vũ lấy quyền đối chưởng, nhưng quyền pháp hắn quá nổi bình thường chỉ làm yếu đi khí thế của ngọn lửa chứ không thể làm nó tan biến mất, nên một lần nữa bị ngọn lữa làm cho oanh bào cơ thể. Nhưng hắn cũng không có lùi bươc, tay trái tiếp chưởng tay phải lại dơ lên một chiêu oanh tạc một lần nữa làm cho tên kia văng ra.

Trúng liên tục hai lần, hắn cảm thấy lúc này nguyên lực thất thoát trầm trọng, cũng không có xem Anh Vũ là may mắn đánh trúng hắn nữa, một lần có thể may mắn hai lần liền cũng như vậy, hắn cảm thấy Anh Vũ đúng là có chút tà môn. Nhưng lại nghĩ không ra tên này chỉ mới nội kình đỉnh phong, ăn hai chưởng của hắn như vậy liền cũng không chết được. Lại thấy Anh Vũ toàn thân đầy máu như huyết tu la lao lên hắn liền hoảng sợ nói:

- Tên này là một tên điên á.

Một giờ trôi qua cứ Anh Vũ trúng một quyền thì địch cũng ăn một quyền, lúc này hắn toàn thân máu me khiến cho dân làng cũng hoản sợ.

- Ngươi điên rồi hay sao... ngươi nếu muốn chết thì chết một mình đi.

Tên mặt trang phục đỏ chói mắt trong đêm tối lúc này cũng hoàn toàn rách nát, lộ ra vết thương cũng không khác gì Anh Vũ, trông thật là đáng sợ, lại thấy Anh Vũ lao lên hắn dường như cũng muốn điên theo liền quay người bỏ chạy.

- Hổ quyền thức thứ ba mị ảnh.

Anh Vũ làm sao có thể để cho hắn chạy được chứ quyền kình xuất ra liền biến mất giữa không trung, rồi lại xuất hiện trước mặt tên đang định đào tẩu chụp chụp xuống.

- Phanh...

Không gian vặn vẹo tên kia cứ thế bị đánh một quyền rớt xuống chấn nức mặt đất mau me dàn dụa khắp người nhìn Anh Vũ cầu xin nói:

- Đừng... đừng giết ta.

Anh Vũ lạnh lùng như không nghe thấy đáp xuống nắm tay nắm chặc, một quyền lại một quyền đánh xuống khiến máu văng tung tóe, một hồi lâu hắn mới ngừng lại ngửa mặt lên trời hét lớn:

- Vì sao... vì sao... lvì sao lại đối xử với ta như vậy.

Nhớ đến gia tộc, nhớ đến mẫu thân, lúc này lại a ngốc, từng cái từng cái hắn bất lực bảo vệ khiến hắn cảm thấy rất đau, vết đau trong lòng này vẫn đang quằng quại trong lòng hắn còn khó chiệu hơn nỗi đau xác thịt mà hắn từng trải.

- Đại ca(Vũ)...

Mọi người đứng ở xa lúc này nhìn thấy biểu hiện của Anh Vũ đôi mắt đều ngấn lệ quang, mặt dù cũng không biết Anh Vũ là cái gì thân phận, cũng không biết hắn cùng mẹ con A Ngốc kia cái gì quang hệ, nhưng bọn họ vẫn xác định được Anh Vũ chỉ đến được cái làng này trong vòng bảy tám ngày, vậy mà vì bọn họ mà hắn có thể liều mạng như vậy mà đánh.

- Vũ....

Thư Kỳ cũng chậm rãi đi qua, lại vẫn còn nghe hắn đang lẩm bẩm bên tai nàng liền khóc nức nở ôm hắn vào lòng.

- Bùm... bùm.. á...á..

Vì nóng giận mà nội kình trong cơ thể chạy loạn xạ vì vậy làm kinh mạch sinh khí nên lúc này từng tiếng vang kinh mạch nổ tung, Anh Vũ đau đớn la lên rồi chìm vào hôn mê.

Một màng như vậy nàng liền hoảng sợ vội vàng la lên:

- Vũ... ngươi... ngươi... bị làm sao... mọi người mau cứu hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.