Chưởng Khống Tinh Không

Chương 30: Lăng Hồng Vũ



- Đại ca( thiế hiệp)

Mọi người quang tâm chạy lại gọi.

- Hống... Hống... rầm... rầm...

Lúc này từ đâu đến nguyên đàn tê giác một sừng gần cả trăm con trên lưng mang theo người toàn thân cẩm bào xanh lục dần dần hướng mọi người trong làng bao vây lại.

- Trời... hết đuổi đám quan binh này thì quan binh khác lại kéo tới... làng ta đã đắc tội với đại nhân vật nào đây.

Đám quan binh này khí thế có thể nói hơn gấp trăm lần đám kia, mọi người thấy tràng cảnh này liền rơi vào tuyệt vọng.

- Ruốc cuộc là xảy ra chuyện gì.

Tên đại thống lỉnh dẫn đầu thân mang cẩm bào bước xuống nhìn ngôi làng lúc này xác người ngỗ ngang, máu me tung tóe khắp nơi nếu hoàng tử có trong đống này thi thể thì cái mạng bọn hắn cũng bồi táng cùng á làm sao hắn không giận cho được.

Nghe khí thế rống giận của hắn mọi người toàn thân rung rẩy không tự chủ mà quỳ xuống cuối đầu không dám ngước lên.

Thư Kỳ làm gì để ý đến mọi người xung quanh, nàng lúc này vẫn điên cuồng gào thét:

- Vũ... ngươi không được chết... không được chết... hu hu...

- La hét cái gì la hét ta đang hỏi...

Tên này nghe Thư Kỳ la hét trước mặt hắn không kiềm nỗi giận dữ lại định vung kiếm lên chém bay đầu nàng, thế nhưng lại nghe được nàng là đang gọi" Vũ" chợt khựng lại liền nhớ đến tam hoàng tử tên cũng có một chữ "Vũ" liền điên cuồng chạy lại hất nàng ra nói:

- Tránh ra.

Sau đó lại đỡ Anh Vũ lên ánh mắt không ngừng dò xét, lại thấy trên người Anh Vũ lại đeo lên một miếng phượng ngọc trên đó có khắc hai chữ" Hồng Vũ", hắn liền mừng như điên hét lên:

- Haha... hoàng tử... cuối cùng chúng thần cũng tìm được người rồi.

Đám cẩm y vệ nghe được tiếng xác nhận của thống lĩnh liền thở phào nhẹ nhỏm.

Lần này đi mà bọn họ mang tử lệnh mà đi, liền nếu hoàng tử gặp điều gì bất trắc thì bọn hắn cũng không thể sống mà quay về.

- Cái gì?... Vũ công tử vậy mà là hoàng tử.

Mọi người trong làng há hốc mồm không thể tin nổi, mặt dù biết Vũ công tử này thân phận đặc thù cao quý thế nhưng cao như vậy mà bọn hắn chưa hề dám nghĩ tới.

Đừng nói là bọn họ, nếu là Anh Vũ vẫn còn tĩnh táo hắn cũng không biết cái thân phận của mình lúc này là làm sao mà có, nhưng cũng chỉ là lúc hắn tỉnh lại mới có thể điều tra việc này được còn bây giờ hắn kinh mạch tổn thương nghiêm trọng không thể nào mà quật dậy được, nếu là người thường chịu thương tổn như hắn thì đã chết không thể bàn cãi, thế nhưng sau khi trọng tố kinh mạch, thi kinh mạch của hắn lúc này rắng chắc hơn nhiều, vì vậy liền giữ được cái mạng nhỏ của hắn.

- Đại nhân..... đã tìm thấy vương phi.

Trong lúc mọi người không chú ý đám cẩm y vệ cuối cùng cũng đã tìm được Tô Thanh Hà mang đi.

- Tốt.

Hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, mặt dù đã tìm thấy hoàng tử nhưng nếu không tể tìm tấy vương phi hắn không giám khắn định mạng hắn còn giữ được, liền giờ thuộc hạ lại báo đã tìm được vương phi cũng đã tháo được đi gánh nặng mấy ngày nay trong lòng hắn.

- Mang tất cả bọn họ về tra xét... ta nhất định phải tìm ra kẽ nào gang lớn như vậy ngay cả hoàng tộc cũng hạ thủ.

Hắn rống giận hét lên.

Mặt dù hoàng tử cùng vương phi đã tìm được nhưng người thì ngất xỉu, người thì thương tích đầy người không biết sống chết ra sao, quay về hắn cũng sẽ chịu một hồi trách phạt, vig vậy hắn muốn tìm cái tên chết bầm nào không có mắt lại gián tiếp chơi hắn một vố đau như vậy
Một tháng sau.

- Đây là đâu.

Anh Vũ lúc này đã mơ màng tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, khung cảnh xung quanh lúc này đã không còn túp lều tranh như ở làng đá nữa mà thay vào đó là một căn phong nguy nga tráng lệ, hắn vội vàng mò vào bên người thì thấy ngọc ấn vẫn còn.

- Tiểu tử... ngươi đã tỉnh.

Ngọc ấn thấy Anh Vũ mò đến mình liền biết tiểu tử này đã tỉnh lại liền hỏi.

-Ukm.

Anh Vũ gật đầu đáp.

Ngọc Ấn thấy vậy liền nhảy ra chửi ầm lên:

- Ngươi liền biết nội kình chạy ngược là như thế nào hại không... ngươi liền cái gì mà liều như vậy... chỉ còn xém xíu nữa thôi mạng ngươi coi như vong...

- Được rồi...

Anh Vũ lúc này cũng tỉnh táo lại, mặt dù còn thống khổ nhưng cũng đã nghĩ thông suốt liền cắt ngang lời ngọc ấn nói tiếp:

- Tiểu long đâu.

- Nó à... nó hiện giờ đang rất nhàn nhã nằm bên kia ngủ rồi.

Ngọc Ấn nói.

Anh Vũ cựa mình đứng dậy, lúc này vết thương cũng đã khỏi tám chín phần, hắn lại nhẹ nhàng bước qua một góc nhỏ bên căn phòng thì thấy tiểu long đan cuộn mình trong đống linh thạch, hắn liền ngạc nhiên lẩm bẩm:

- Cái này là hắn từ đâu lôi ra.

- Ngươi nói là linh thạch à...

Ngọc ấn nghe vậy thì giải thích tiếp:

- Cái tên này từ khi tới đây thì ra sức cướp bóc, đống linh thạch này là hắn trộm bên trong cái địa phương này.

- Ngươi nói là hắn trộm?

Anh Vũ dường như không tin hỏi lại:

- Ngươi yên tâm đi... so về tốc độ nó nhanh hơn so với trong tưởng tượng người nhiều.

Ngọc Ấn nói vậy rồi giải thích với Anh Vũ giúp hắn hiểu hơn về tiểu long, so với người, thì có một số yêu thú giác quan cảm nhận linh khí rất tốt mà đặt biệt nhất là loài rồng, chính nhờ vậy tiểu long có thể cảm nhận được linh thạch ở gần phạm vi trăm dặm.Không những thế, trời sinh loài rồng có linh trí tốt nhất trong các yêu thú, cùng với sự nhanh nhẹn khéo léo và nhanh nhẹn của chúng đã giúp chúng trở thành chúa tể của muôn thú.

Nghe được Ngọc Ấn giải thích lại nhìn tiểu long, hắ cảm thấy thật buồn cười, không ngờ cái tên nhóc con này lại dùng thiên phú của mình đi trộm cướp linh thạch của người khác

Không thể trách tiểu long được, trong cả tháng nay không được Anh Vũ chăm sóc nó liền rất đói, lại cảm giác ra được nơi này có linh thạch liền chạy đông chạy tây tìm kiếm mang về, nếu như mà nó biết được Anh Vũ là đang cười nó, không biết nó có tức giận lao ra cắn chết Anh Vũ hay không.

Tiểu long đánh hơi được Anh Vũ lại gần liền mở mắt ngao lên một tiếng, liền gặm một khối linh thạch đến cạnh Anh Vũ ngao lên một tiếng:

- Ngao...

- Ngươi là đang cho ta.

Anh Vũ mỉm cười hỏi.

Tiểu long hình như là hiểu được Anh Vũ nói thì gật đầu lia lịa.

Anh Vũ cảm thấy một cái tiểu đệ đệ đúng là đối với mình không tệ liền mỉm cười xoa lên đầu hắn, bỗng dưng hắn chợt nhớ tới điều gì đó liền nghi hoặc lẩm bẩm:

- Nơi này là nơi nào... liền nhiều linh thạch như vậy để hắn trộm cắp.

Thông thường linh thạch đều rất quý giá, những người có nó luôn mang trong nhẫn không gian của mình, hắn biết, dù cho tiểu long có thần thông cỡ nào cũng không thể nào trộm trên người người khác được vậy nên hắn liền đoán ra được đây không phải là một địa phương bình thường.

Hắn vội vàng bước nhanh ra ngoài xem, liền đặp vào mắt hắn là cả một biệt viện nguy nga tráng lệ làm hắn muốn hoa cả mắt.

Đám hạ nhân, cùng lính gác thấy Anh Vũ bước ra liền khom người quỳ gối hành lễ:

- Hoàng tử ngài khỏe.

- Đây là...

Anh Vũ lúc này dường như đã choán, mồm há to không tin nổi, lại thấy mọi người cứ vậy mà quỳ không có đứng lên hắn hoảng hốt nói:

-Các người làm gì vậy... mau... mau đứng lên đi.

- Vâng.

Mọi người nghe vậy liền đứng lên.

- Mau báo với thánh thượng hoàng tử đã tỉnh.

Một tên thị vệ lúc này cả người mặt lam y ra lệnh cho nha hoàng sau đó lại gần Anh Vũ cung kính nói:

- Tam Hoàng tử người cảm thấy thế nào.

- Các ngươi đây có phải nhận nhầm người hay không.

Anh Vũ miệng vẫn còn há to, sau đó lại quay người hỏi.

Tên lam y lúc này mỉm cười sau đó cùng Anh Vũ giải thích, thì ra sau khi hắn hôn mê thì cấm vệ quân được hoàng thượng phái đi đoán hoàng tử cùng vương phi đến. Tiếp tục nghe tiếp không ngờ rằng Tô nghĩa mẫu lại là vương phi nương nương của triều đình yên quốc, nói như vậy A Ngốc là hoàng tử rồi. Thế nhưng sao bọn hắn lại nhận lầm hắn là hoàng tử? Anh Vũ cảm thấy kỳ lạ liền hỏi:

- Sao các ngươi lại biết ta là hoàng tử?

Lam y nhân mỉm cười lại nói:

- Hoàng tử! miếng ngọc trên cổ ngài có khắc là chữ" Hồng Vũ" là cái tên mà hoàng thượng đích thân ban cho ngài.

- Ngươi nói là miếng ngọc này.

Anh Vũ cằm miếng ngọc trên cổ nói.

- Đúng vậy.

Lam y nhân khom người gật đầu.

Anh Vũ lắc đầu cười khổ, không ngờ tấm ngọc mà hắn vô tình lấy được từ những gì xót lại trên người A Ngốc lại làm cho hiểu lầm lớn như vậy.

- Tô nghĩa mẫu... bà ấy đâu.

Anh Vũ lúc này lại hỏi.

- Tô nghĩa mẫu?...

Lam y nhân cảm thấy khó hiểu về cách xưng hô, hắn nghĩ một hồi thì suy đoán chắc đây là vì muốn hoàng tử che giấu thân phận nên không nói hắn biết, nghĩ như vậy nên hắn cũng mỉm cười trả lời.

- Tô vương phi bây giờ còn hôn mê chưa có tỉnh... thái y đã bắt mạch cho vương phi nương nương rồi, mạch tượng ổn định, vì lúc trước phải chiệu đã kích không nhỏ nên vẫn còn hôn mê.

Con trai của mình lại trước mặt mình chết sao lại không đau lòng cho được, Anh Vũ đang nghĩ cần phải giải thích rõ ràng với hoàng thượng mới được để tìm ra hung thủ báo thù cho A ngốc, hắn cũng có thể tiện đường rời đi.

- Còn những người trong thôn thế nào.

Anh Vũ lại nhớ đến những người trong thôn liền quang tâm hỏi.

- Cái này?.. hoàng tử vẫn nên chờ thánh thượng đến rồi hỏi.

Lam y nhân lắc đầu nói.

- Thánh thượng tới.

Ngoài cửa lúc này có người báo tin.

Đi vào cửa là vị trung niên vẽ mặt băng lãnh uy nghiêm vừa nhìn vào hắn cũng có vài phần kính sợ, theo sau những người hầu cận lúc này đang đứng ngoài cửa vào.

- Hài nhi! tốt quá ngươi liền tỉnh.

Hắn vui mừng nhìn Anh Vũ mỉm cười.

- Tâu thánh thượng, thần không sao.

Nhìn thấy tay hắn chụp tới, Anh Vũ liền né tránh quỳ xuống nói.

- Ngươi...

Hắn nghi hoặc nhìn Anh Vũ, nhưng nghĩ rồi lại cảm thấy điều này cũng đúng, từ nhỏ đứa nhỏ này đã sống xa hắn, tránh không khỏi hai cha con liền có khoảng cách, hắn cười khổ vung tay nói:

- Đứng dậy đi.

- Hoàng thượng! thần có điều muốn hỏi.

Anh Vũ nghiêm túc nói.

- Haizz... được rồi đứng lên rồi nói.

Trăm sai ngàn sai đều là hắn vì vậy hắn liền thở dài nói.

- Hoàng thượng! Mọi người trong làng ta thế nào.

Anh Vũ hỏi.

- Đám người kia à?.. đã bị giam vào nhà lao, chờ điều tra làm rõ...

Hắn lại nhìn Anh Vũ nghiêm túc nói:

- Hoàng nhi! người yên tâm... nếu để ta điều tra ra là bọn họ làm mẹ con các ngươi bị thương, ta nhất định liền giết sạch.

- Hoàng thượng! không nên....

Anh Vũ nhất thời hoảng hốt nói.

- Ý ngươi là sao?

Hắn nét mặt uy nghiêm nhìn Anh Vũ nghi ngờ hỏi.

- Hoàng thượng... bọn họ không có hại ta.

Anh Vũ nhìn thánh thượng lúc này trong đầu liền suy nghĩ nếu như hắn lại nói mình không phải là con thánh thượng thì không chỉ tính mạng mọi người mà ngay cả mạng hắn cũng khó giữ, nhưng nếu nói kẻ giết con trai ngài ấy liền bị hắn giết chết ngài có tin hay không? Nghĩ đi nghĩ lại hắn cũng không thể lấy mạng ra đánh cuộc được, hắn nhất định phải sống, sống để bảo vệ mẹ, cùng mẹ mình đi tìm cha vậy nên hắn không thể chết ngay lúc này được. Nghĩ vậy hắn chỉ có thế lấy cái tên Lăng Hồng Vũ, mượn thân phận A Ngốc mà sống tiếp mà thôi. Giờ phút này hắn cảm thấy thật có lỗi với A Ngốc trong lòng liền thề:

- A Ngốc! ngươi yên tâm, ta nhất định bảo vệ tốt cho mẹ của ngươi... cũng nhất định tìm ra hung thủ hại ngươi, trả thù cho ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.